Chương 58

Lạp Lệ Sa đang suy nghĩ về cốt truyện trong đầu, nhất thời có chút trầm mặc.

Phác Thái Anh nhéo nhéo ngón tay, cuối cùng vẫn đem tâm tư chính mình nói ra, "Trì Thanh, ta phải đi, nhưng ta không muốn rời xa nàng, thật vất vả mới gặp lại nàng, ta sợ....."

Nàng rõ ràng thực thẹn thùng, nhưng vẫn lấy hết can đảm bày tỏ cõi lòng, bởi vì sự ràng buộc giữ nàng cùng Trì Thanh thật sự quá mỏng manh, một khi bỏ lỡ, nàng sợ rằng đây sẽ là một cuộc chia ly dài.

Lạp Lệ Sa hiểu được tâm tình nàng, cũng nhìn thấu nỗi lo lắng của nàng, duỗi tay nhẹ nhàng thay tiểu cô nương sửa sang y phục, ôn thanh nói: "Sợ tìm không được ta sao?"

Phác Thái Anh cúi đầu, ảo não nói, "Ta không biết nàng thật sự là ai, cũng không biết nhà nàng ở nơi nào, chỉ biết được Trình Tố bằng hữu của nàng. Nhưng Trình Tố cũng thật lâu mới gặp nàng một lần, hoàn toàn không rõ hành tung của nàng. Một khi ta cùng nàng tách ra, ta biết đi nơi nào tìm nàng đây?"

Phác Thái Anh ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy chua xót. Thậm chí nàng còn có chút khủng hoảng, nàng cảm thấy Trì Thanh cùng thế giới này không nhiều tương liên, một khi đoạn khai, Trì Thanh sẽ giống như không hề tồn tại.

Mười mấy năm qua, tuy nàng bị giam lỏng tại Long tộc, nhưng nàng cũng đã thử nhiều cách để tìm kiếm Trì Thanh, kết quả đều sờ không được manh mối.

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, sờ sờ đầu nàng, "Ta vô pháp báo cho nàng nơi ở của ta, bởi vì ta cũng có chuyện cần làm, không thể ở một chỗ quá lâu. Nhưng Thái Anh, nàng là người ta quan tâm nhất trên thế giới này, trước kia ta không biết nàng ở nơi nào, nhưng hiện giờ ta đã biết. Nếu nàng không thể tìm thấy ta, ta sẽ đi tìm nàng, đời này chúng ta nhất định không bỏ lỡ nhau, nàng minh bạch sao?"

Phác Thái Anh đôi mắt mở to sáng ngời, nghe được những lời Lạp Lệ Sa nói, bên trong con ngươi tràn đầy vui sướиɠ nhỏ vụn, tựa như những vì sao lấp lánh, tươi đẹp rạng ngời.

"Nàng nói thật ư? Ta....ta là người mà nàng quan tâm nhất?" Lặp lại câu này, Phác Thái Anh nhịn không được nói lắp một chút, mãn nhãn chờ mong nhìn Lạp Lệ Sa.

"Ta biểu hiện chưa đủ làm nàng tin tưởng sao?" Lạp Lệ Sa trong mắt mang theo mềm ấm sủng nịch, hỏi lại Phác Thái Anh.

Từ khi đến thế giới này, tình cảm của Lạp Lệ Sa giống như bị người mạnh mẽ cắt đứt, nàng đã sớm quên chân thành là cái gì, cũng không cần người khác tin tưởng vào sự chân thành của mình. Duy độc ở trên người Phác Thái Anh, mọi cung bậc cảm xúc của nàng đều được biểu đạt một cách trọn vẹn.

Tuy sau này gặp được Trình Tố cùng Tô Ngọc, cũng đã khiến nàng thể nghiệm được một chút tình cảm chân thật, nhưng chỉ khi ở bên Phác Thái Anh, nàng mới có thể trao đi tất cả mà không phải suy nghĩ.

Có lẽ ngay từ đầu là bị ép buộc làm nhiệm vụ, bây giờ đã là nàng cam tâm tình nguyện.

"Thái Anh, ta không có thân nhân, bằng hữu cũng ít đến đáng thương, người khiến ta quan tâm chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà nàng là người quan trọng nhất." Cho nên nàng mới nói sẽ chỉ đứng bên cạnh Phác Thái Anh, nếu ngày sau hai tộc giao thủ dẫn đến sinh linh đồ thán, nàng không thể tránh né, nàng chắc chắn sẽ lựa chọn như vậy.

Phác Thái Anh đỏ mặt, vui sướиɠ ngượng ngùng mà cọ xát ngón tay, "Nàng cũng là người quan trọng nhất của ta."

Nói xong Phác Thái Anh có chút mặt ủ mày chau, "Sau khi trở về, ta khả năng liền phải tiến vào Thập Phương Bí Cảnh, có lẽ... có lẽ rất lâu mới có thể gặp lại nàng." Nàng không thể ích kỷ mà yêu cầu Trì Thanh đi cùng mình, Trì Thanh có việc tu hành của riêng nàng ấy, lại có chuyện quan trọng phải làm, vì vậy không thể ở bên nàng trong mọi lúc.

Lạp Lệ Sa nở nụ cười, "Ta đáp ứng nàng, trước khi bí cảnh mở ra, ta sẽ đến tìm nàng, như vậy được không?"

Lạp Lệ Sa dĩ nhiên muốn đi cùng Phác Thái Anh, nàng chỉ hận không thể đem Tiểu Long Tử giấu vào tay áo, cẩn thận giữ cho riêng mình. Nhưng con đường mà Phác Thái Anh đi, có chút nguy hiểm nàng ấy phải tự mình trải qua, nàng không thể quá sớm liền cất đi cánh chim của nàng ấy.

"Thật vậy chăng? Nàng không được gạt ta."

Lạp Lệ Sa không nói chuyện, mà là vươn ngón út tay phải.

Phác Thái Anh không rõ ý nàng, ngơ ngác nhìn nàng, có chút nghi hoặc.

"Đây là phương thức hứa hẹn của riêng chúng ta, tuyệt không lừa già dối trẻ. Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi." Lạp Lệ Sa một bên nói, một bên câu lấy ngón tay út của Phác Thái Anh, sau đó lay động vài cái.

Phác Thái Anh câu lấy ngón tay hơi lạnh kia, ánh mắt không hề chớp nhìn Lạp Lệ Sa. Mặt nạ bạc che khuất đi dung mạo nàng ấy, chỉ lộ ra đôi con ngươi ôn nhu như nước, còn mang theo ý cười nghịch ngợm, giống lão ngoan đồng. Nàng nhìn, khóe miệng cũng bất giác cong lên, tính trẻ con mà không buông tay, còn nhắc đi nhắc lại lời Lạp Lệ Sa, ấu trĩ cực kỳ.

Ba người Tô Ngọc đã sớm chuẩn bị tốt, hẹn gặp nhóm Từ Mộ Sơn tại cổng thành Phù Phong.

Đoàn người rời khỏi tửu lầu Tố Linh, sau khi nói lời từ biệt, Lạp Lệ Sa tiếp nhận mấy vò linh tửu Trình Tố đưa qua, vỗ vỗ bả vai nàng, "Mấy năm nay vất vả ngươi, nếu có tin tức gì, liền báo cho ta càng sớm càng tốt."

"Nói cái gì vất vả, nếu không phải tỷ ra tay hỗ trợ, chúng ta cũng không có ngày hôm nay. Lại nói, tỷ cơ bản không lấy đồ vật gì, một chút tin tức, cũng không đáng kể."

Trình Tố trong lòng rất rõ ràng, Lạp Lệ Sa đối nàng kinh doanh thu vào linh thạch cũng không hứng thú, ngược lại phía trước vẫn luôn duy trì các nàng, điều nàng ấy cần, chính là một cứ điểm liên lạc. Tuy rằng Trình Tố không rõ Lạp Lệ Sa muốn làm gì, nhưng có thể cảm giác được Lạp Lệ Sa rất quan tâm cục diện Tu Chân giới, là bằng hữu của nàng ấy, nàng dĩ nhiên tận khả năng giúp đỡ.

"Ngươi cũng nên cẩn thận, nếu thật là Ma tộc xâm lấn, sợ rằng thành Phù Phong sẽ không yên bình."

Trình Tố gật gật đầu, nhớ tới Lạp Lệ Sa hàn bệnh, nàng nhíu mày nói: "Ta nhất định tìm được thuốc trị khỏi hàn tật cho tỷ." Mấy năm nay nàng chưa từng từ bỏ tìm kiếm phương thuốc chữa trị, nếu viêm tinh thạch không được, vậy lại tìm cái khác.

Lạp Lệ Sa có chút cảm khái, "Được rồi, ngươi không cần cưỡng cầu, lòng ta hiểu rõ."

Lạp Lệ Sa đang cùng Trình Tố nói chuyện, một đạo giọng nam từ phía cổng thành truyền tới, "Tô Ngọc, tìm được các ngươi rồi."

Người nói là Lâm Tụ, phía sau hắn là Diệp Không, Nhạc Vô Tâm cùng Từ Mộ Sơn.

Lạp Lệ Sa cũng không xa lạ hắn, lúc trước hắn cùng Tô Ngọc tranh nhau muốn bái nàng làm sư tôn, còn đánh một trận đến gãy cả xương sườn, xem như cũng có chút ấn tượng.

Tô Ngọc mấy năm nay cũng hiếm khi gặp Lâm Tụ, nhớ lại năm đó tuổi trẻ khinh cuồng, lỗ mãng đánh nhau, nàng trong lòng có chút xấu hổ. Nhưng Lâm Tụ tựa hồ không để ý chuyện kia, đối đãi với nàng nhiệt tình thật sự.

"Lâm sư huynh." Mấy người Phác Thái Anh gọi một tiếng, theo sau cùng các đồng môn chào hỏi. Ba người Từ Mộ Sơn gật đầu đáp lễ, hai bên cũng không ai lên tiếng.

Diệp Không đảo mắt qua Phác Thái Anh, nhịn không được nói: "Ba năm không gặp, cũng không biết kỳ tài của Thiên Diễn Tông chúng ta đã tăng đến cảnh giới nào rồi?"

Phác Thái Anh không để ý tới hắn, chỉ là nhìn Lạp Lệ Sa.

Lâm Tụ đã sớm biết Phác Thái Anh không đem Diệp Không để ở trong mắt, nghe vậy liếc nhìn Diệp Không, ý bảo hắn an tĩnh chút.

Nhưng thật ra Bạch Tĩnh làm người thẳng thắn, lập tức đáp lễ: "Nếu Phác Thái Anh có thể trong ba năm Kết Đan, còn không phải đem người làm tức chết. Đến lúc đó sợ rằng lại dẫn tới phiền toái, sư tỷ, tỷ nói đúng không?"

Con người đều sẽ thân sơ chi biệt, bốn người các nàng mấy năm qua đồng tâm hiệp lực, sống chết có nhau, tự nhiên đều thiên vị Phác Thái Anh. Ngay cả Hoa Nhứ Vãn tính tình ôn hòa, lúc này cũng không chê chuyện lớn, "Ân, đích xác như thế, nếu lại tăng tiến, sợ rằng tổn hại hòa khí đồng môn."

Hai người một xướng một tùy, Diệp Không nghe được sắc mặt xanh trắng đan xen.

Từ Mộ Sơn cũng không quan tâm bọn họ tranh luận, chỉ là đạm thanh nói: "Các ngươi giao thủ cùng xích long kia?"

Tô Ngọc khẽ gật đầu, "Không sai."

"Một cái xích long, các ngươi đều bắt không được sao?" Đám người Diệp Không ngày ấy tới muộn, xích long đã sớm không còn bóng dáng, chỉ còn lại đầy đất dấu vết đánh nhau.

Bọn hắn rất rõ ràng thực lực mấy người Tô Ngọc, Phác Thái Anh cũng đã Trúc Cơ đỉnh phong, bốn người đối mặt xích long, lại có Xung Hư Môn cùng Nam Hoa Phái tham gia, vẫn để cho xích long kia chạy thoát, tình huống này bọn hắn đều cảm thấy không thể tưởng tượng.

"Trước khi hiểu rõ sự tình, đừng phát biểu tùy tiện, chuyện này sau khi hồi tông môn các ngươi sẽ biết. Hiện giờ chúng ta phải nắm chặt thời gian trở về, sau đó lại giáp mặt tông chủ giải thích, vì sao chúng ta gặp phải Ma tộc." Tô Ngọc cũng không nhiều lời, xoay người nhìn về phía Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa vẫn luôn nghe bọn họ đối thoại, giờ phút này đi lên trước đối Phác Thái Anh nói: "Thái Anh, Tô Ngọc, vậy các ngươi hồi tông môn, ta có việc đi trước, hẹn ngày tái kiến."

Phác Thái Anh trong mắt tràn đầy luyến tiếc, nàng muốn nói lại thôi, rồi lại không biết nói cái gì. Ba người Tô Ngọc sôi nổi chắp tay, "Tiền bối đi thong thả, có duyên gặp lại."

Đám người Lâm Tụ đã sớm chú ý Lạp Lệ Sa, lúc này thấy Phác Thái Anh không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, hiếu kỳ hỏi: "Vị kia là ai?"

"Là vị tiền bối chúng ta gặp trên đường, đã cứu chúng ta hai lần." Tô Ngọc nói xong, nhìn Phác Thái Anh đứng ở tại chỗ, trong lòng cảm thấy có chút vi diệu. Liền tính cách Phác Thái Anh cũng không nhiều thân thiện, làm sao đối Trì tiền bối liền cảm tình thâm hậu.

Nếu không phải Trì tiền bối là nữ tử, Tô Ngọc đều nhanh liên tưởng đến anh hùng cứu mỹ nhân kiều đoạn, Thái Anh hẳn là động lòng trước người kia rồi. "Thái Anh, trở về thôi. Ngươi cùng tiền bối thật sự hữu duyên, nhất định ngày sau gặp lại."

Lạp Lệ Sa vừa cùng Phác Thái Anh tách ra, lập tức ngự kiếm trở về Sài Tang.

Dọc theo đường đi, Lạp Lệ Sa dò hỏi hệ thống, "Ta khi nào có thể xem xét độ hắc hóa của Thái Anh?"

Hệ thống nhìn một chút, "Chờ nhiệm vụ Thập Phương Bí Cảnh mở ra, ngươi có thể giải khóa kỹ năng mới. Mặt khác nhắc nhở ngươi, đừng bỏ quên nhiệm vụ chi nhánh."

Nghe được hệ thống nói, Lạp Lệ Sa có chút sững sờ, tốc độ cũng hơi chậm lại, "Nhiệm vụ chi nhánh gì?"

Hệ thống có chút vô ngữ, "Trong lòng ngươi chỉ có Tiểu Long Tử thôi sao?"

Lạp Lệ Sa hắc tuyến đầy đầu, hệ thống báo đời này lại tìm mắng, nhưng nàng suy nghĩ một chút, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi là nói cốt truyện ẩn của nguyên chủ đúng không?"

Hệ thống không lời có thể nói, cũng không đáp nàng. Lạp Lệ Sa tâm tư bay nhanh, cái gọi là nhiệm vụ chi nhánh, chính là khám phá cốt truyện bị che giấu của nguyên chủ.

Kỳ thật hình tượng nguyên chủ trong sách gốc được đắp nặn đến ăn sâu bén rễ, vừa nhìn chính là loại sư tôn nhân thiết có bệnh, đại khái cùng một khuôn với Diệt Tuyệt sư thái đi.

Nhưng nàng trong lúc vô tình phát hiện, nguyên chủ là thật lòng muốn truyền dạy cho nữ chính, điều này thật sự đáng kinh ngạc, hoàn toàn đi ngược lại với những gì sách gốc miêu tả. Nói cách khác, nguyên chủ cũng không phải một người lãnh tâm lãnh tình, đối nữ chính cũng không phải tệ bạc như vậy.

"Nguyên chủ còn có cốt truyện ẩn nào sao? Có thể cho ta chút gợi ý không?" Lạp Lệ Sa sờ không được manh mối, liền hỏi hệ thống.

Hệ thống trầm mặc một lát, trả lời: "Cốt truyện ẩn cũng không thể từ trống rỗng bịa đặt, hết thảy đều dựa theo quỹ đạo tương quan tiến hành."

Lạp Lệ Sa nghe xong thoáng nhíu mày, đi theo quỹ đạo, nói cách khác nàng phải để mọi việc diễn ra giống như nguyên tác, nếu không sẽ không nhìn thấy cốt truyện ẩn.

"Nhưng cốt truyện liên quan nguyên chủ khá đơn giản, trải qua trận chiến đồ long, nhận nữ chính làm đồ đệ, ngược đãi nữ chính, bị nữ chính hành hạ đến chết, vậy cốt truyện ẩn ở chỗ nào?"

Lạp Lệ Sa lầm bầm lầu bầu nói, đột nhiên ngây ngẩn cả người, nàng thanh âm đột nhiên trở nên có chút gian nan, "Không phải việc gϊếŧ rồng cũng là giả đi?"

Lạp Lệ Sa lắc lắc đầu, không đúng không đúng, tuy nàng nhớ không ra đoạn ký ức này, nhưng mọi người đều nói trong trận chiến năm đó, nguyên chủ gϊếŧ qua không ít Long tộc, chẳng lẽ đều là bịa đặt sao?

Ký ức......, Lạp Lệ Sa bỗng nhiên vỗ đầu chính mình, "Ta thật hồ đồ, chuyện xảy ra trong quá khứ không thể đảo ngược, trừ khi bị nguyên chủ cố tình che giấu như ở thác nước kia, hoặc là chuyện sẽ phát sinh trong tương lai."

Nói đến đây, Lạp Lệ Sa luôn cảm thấy chính mình đã bỏ qua manh mối gì đó rất quan trọng. Nàng nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra lời Phác Thái Anh từng nói, "Trì Thanh, nàng đã nhặt được ta ở nơi nào?"

Trong nguyên tác chỉ nói nữ chính may mắn còn sống sót, được Long tộc cứu đi, nhưng cứu như thế nào lại không nói tỉ mỉ.

Nàng nhặt được Tiểu Long Tử ở nơi nào? Lúc ấy nàng xuất hiện trong Dục Long Uyên, Long Vương vì cứu nữ nhi chính mình mà liều chết đả thương nguyên chủ.

Nàng xuyên qua vẫn luôn cho rằng, nguyên chủ bị Long Vương đương trường đánh hôn mê, Phác Thái Anh ở trong trứng nên tránh thoát một kiếp. Nhưng nàng cho tới nay đều xem nhẹ một tin tức quan trọng.

Khi ấy nàng và Long Vương ở trong một không gian bị phong bế, rõ ràng trừ bỏ nguyên chủ, không có bất luận người nào có thể tiến vào.

Một khi người Tiên môn phá cửa xông vào, trứng rồng liền sẽ bị phát hiện, cho dù nguyên chủ không tổn hại nữ chính, thì nữ chính cũng không thể nào sống sót thoát ra ngoài.

Lạp Lệ Sa hô hấp dồn dập, quá nhiều dấu hiệu đều chỉ nhắm vào một sự thật, tiếng nói của nàng gian nan, tràn đầy khϊếp sợ: "Hệ thống, trong nguyên tác, người cứu Thái Anh chính là Lạp Lệ Sa, có đúng không?"

- -----------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Cốt truyện của ta đều bị các tiểu khả ái đoán trúng, mỗi lần đều bị các ngươi bắt bài, thậm chí có tiểu khả ái đưa ra suy đoán kinh thiên động địa, đều vượt xa các loại *** mà ta biết. (hahaha).

*Đây là một vòng tuần hoàn, sư tôn xuyên qua cũng chính là sư tôn trong nguyên tác, và Long vương đã giao Thái Anh cho sư tôn một cách có chủ ý, ta đoán rằng mối quan hệ giữa Long vương và sư tôn rất thân thiết.

Có một chi tiết là "trong trận chiến năm đó, người ta không tìm thấy Long Châu của Long Vương", "Long Châu có thể cải tử hoàn sinh".... Ta mạnh dạn đoán, nhạc phụ đại nhân đã dùng Long Châu để cải tử hoàn sinh cho con rể mình. Cho nên, long vương không phải bị sư tôn gϊếŧ, không có cái gọi là thù gϊếŧ cha diệt tộc, đúng không?

Hệ thống là chấp niệm của sư tôn đời trước.

Về hàn độc, cấm chế trong người sư tôn, ta nghĩ đó là tác dụng phụ khi sử dụng Long Châu để hồi sinh. Hoặc là, viên long châu thực chất đang ở trong người sư tôn! Viên long châu này chấp nhận linh lực của Rồng Con, nhưng lại ngăn cản sư tôn đánh nhau hoặc tiếp cận với con rồng khác (vì sợ bị lộ chăng? Nhạc phụ không muốn có tộc nhân nào khác phát hiện long châu).

Ta có thể lý giải câu tác giả nói, "Thế giới này dựa theo nguyên tác tiến hành, chúng khác nhau, nhưng chúng phải giống nhau". Giống nhau, về hình thức bên ngoài, nhưng khác nhau, về nội hàm bên trong.

Chắc chắn lần này sư tôn sẽ thành công! Nếu không thành công, thì thành thụ. (hahahahaha).

Cho nên, mời sư tôn cùng Rồng Con nhanh chóng bước lên giường thực hiện 108 thức song tu, sớm ngày phi thăng, đại thừa đắc đạo, sau đó quay về quá khứ chơi đùa với tam giới nào!

>Lầu trên, ngươi thật lợi hại, xin nhận của ta một lạy!

>Vị huynh đệ này, ngươi xứng đáng được +9999 điểm!

>Sư tôn phải là con dâu, sao lại gọi con rể, ta đây ở phe Điện hạ công. Điện hạ công mới là chân ái, Điện hạ công mới là chính đạo!

>Sư tôn là công, các loại công, dù sư tôn xuyên về bao nhiêu lần thì sư tôn vĩnh viễn là công, nghiêm cấm mọi loại tà giáo!

* Rồng Con: sư tôn, nàng không phải đồ long sát thần sao? Như thế nào bỏ lọt ta?

Sư tôn: trứng nàng quá xấu, là phụ vương đem nàng nhét cho ta....

Rồng Con:...... (quá tức giận, dùng đuôi quấn chết sư tôn, toàn văn hoàn).

*Sư tôn của ta, kiếp trước kiếp này đều lương thiện..... thế nhưng, ta vẫn muốn xem cảnh sư tôn nằm trên giường bị hàn độc tra tấn, Rồng Con đứng bên cạnh nhưng không thèm sưởi ấm cho sư tôn, sau đó Rồng Con giơ tay che đi nửa gương mặt sư tôn, nhìn thấy đôi môi và đường quai hàm trắng nõn xinh đẹp quen thuộc, Rồng Con liền nhận ra sư tôn chính là Trì Thanh, sau đó là các loại huyết ngược huyết ngược! Tốt nhất là ngược đến sư tôn thăng thiên, rồi lại xuyên vào lần nữa, chúng ta sẽ có phần 2!!!

*Ta muốn nhìn thấy Rồng Con khi trưởng thành, phun sư tôn một mặt nước (ở trên giường).

>Chuyện gì xảy ra vậy? Ta nghĩ là ta hiểu ý lầu trên

>Trí thông minh của ta đột nhiên tăng vọt khi đọc đến đây

>Rồng con phun nước vào mặt sư tôn? Ở trên giường *não bổ 5000 chữ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top