Chương 193: Từ bây giờ, sư tôn là vương hậu của ta
Trong những năm tháng đó, Phác Thái Anh một mực canh giữ ở Hàn Lộ Viện, nửa bước không rời thi thể Lạp Lệ Sa, cho nên nàng hiếm khi trở về Long tộc, trừ phi có chuyện khẩn cấp. Trước mắt Lạp Lệ Sa đã trở lại, nhưng bởi vì thân phận nàng quá mức đặc thù, Phác Thái Anh cũng chỉ quay về Long tộc mấy lần.
Hiện giờ nàng không thể trốn tránh nữa, Long tộc trước sau chờ đợi, bởi vì vương vị kia chỉ có thể là nàng.
Khi Huyền Ảnh cùng Phục Thăng nhìn thấy Phác Thái Anh trở lại Long cung, đều là vui mừng khôn xiết. Huyền Ảnh xưa nay ít khi nói cười, cũng phá lệ vui vẻ, nhưng ý cười trên môi hắn liền lạnh xuống, ngay khi nhìn thấy Lạp Lệ Sa đứng bên cạnh Phác Thái Anh.
Phục Thăng đã sớm nghe qua một ít tin đồn, nhưng trước mắt xem, hắn mới biết được nửa phần không giả.
Có thể được điện hạ dẫn theo về Long tộc, đủ thấy điện hạ đối nàng cực kỳ tín nhiệm cùng để ý. Trong nháy mắt đối phương bước vào, nếu không phải biết được năm đó Lạp Lệ Sa đã chết, hắn thật sự nghĩ rằng nàng đã trở lại.
Huyền Ảnh cau mày, ánh mắt không tự giác đánh giá Lạp Lệ Sa, trong lòng hắn càng thêm phát trầm, quá giống, nhất cử nhất động, thậm chí nói chuyện ngữ khí thần thái, đều không có sai biệt. Cái này làm cho Huyền Ảnh không khỏi có chút cảnh giác.
Thế giới vô biên, việc lạ gì cũng có, người sinh tướng mạo giống nhau như đúc cũng có khả năng, nhưng tư thái nét mặt đều giống, thì chỉ có thể là cố tình bắt chước.
Nếu đúng như thế, vậy mục đích của đối phương dĩ nhiên không thuần.
Phác Thái Anh tự nhiên thấy được biểu tình cảnh giác cùng đối địch của Huyền Ảnh, nàng nghiêng người ngăn trở tầm mắt hắn, mở miệng nói: "Nếu các ngươi muốn ta trở về kế nhiệm vương vị, vậy có chuyện này ta cần trước tiên nói cho các ngươi."
Nói đoạn, Phác Thái Anh duỗi tay cầm tay Lạp Lệ Sa, từng câu từng chữ hết sức chắc chắn: "Nàng ngày sau chính là đạo lữ của ta, vô luận thân phận ta thế nào, tuyệt không sửa đổi."
Huyền Ảnh cùng Phục Thăng đều sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt thay đổi.
Huyền Ảnh càng là vô pháp nhẫn nại, "Điện hạ, ngài chớ có hồ đồ, nàng là Nhân tộc, sao có thể làm đạo lữ của điện hạ! Ngay cả Lạp Lệ Sa còn không xứng với ngài, nói gì một nữ nhân cố tình giả trang nàng ấy!"
Huyền Ảnh đã sớm phát hiện Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa quan hệ không tầm thường, mà nụ hôn trước khi Lạp Lệ Sa chết đã hoàn toàn giải nghi hoặc của hắn.
Phác Thái Anh đối Lạp Lệ Sa khăng khăng một mực như vậy, không chỉ vì tình sư đồ, mà còn là yêu thích lẫn nhau.
Hắn lúc ấy như trụy động băng, hao phí hồi lâu mới tiếp thu. Lạp Lệ Sa tuy rằng là Nhân tộc, hắn cũng không nhiều thiện cảm với nàng, nhưng không thể không nói, nàng đích xác có tư cách sánh vai cùng điện hạ.
Trận đại chiến năm đó, nàng hành động đã đánh vỡ nhận thức của hắn về người Tiên môn. Hơn nữa, có thể vì điện hạ cam tâm chịu chết, hắn cũng coi như kính nể nàng.
Hắn miễn cưỡng cho rằng Lạp Lệ Sa xứng đôi Phác Thái Anh, nhưng một nữ nhân lai lịch không rõ, bỗng nhiên từ đâu toát ra tới, lấy tư cách gì trở thành vương hậu Long tộc!
Phác Thái Anh lập tức thần sắc lạnh lùng, ánh mắt nhìn Huyền Ảnh cũng mang theo lạnh lẽo.
Lạp Lệ Sa rời đi mười năm, nàng cả người cảm xúc đều như bị tróc ra, tính cách cũng trở nên quạnh quẽ. Sự lạnh lẽo lắng đọng theo năm tháng cô tịch triền miên đã khắc vào xương, dù cho bây giờ Lạp Lệ Sa trở lại, nàng thu liễm rất nhiều, nhưng khí tràng âm trầm kia cũng không biến, nàng đã không còn là Tiểu Long gặp chuyện thì bất an, chỉ muốn dựa dẫm Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa rời đi cũng mang theo phần ỷ lại cuối cùng của nàng, mười năm đó so bất luận năm tháng nào trong dĩ vãng đều thúc giục người trưởng thành.
Ở trước mặt Lạp Lệ Sa, nàng là đồ đệ, là người yêu, cũng là Tiểu Long Tử ngây thơ trong lòng chỉ có Trì Thanh mà nàng vô cùng quyến luyến. Nhưng đối mặt đám người Huyền Ảnh, nàng là điện hạ Long tộc, là Kim Long chân mệnh đế vương, loại khí thế thượng vị giả, huyết mạch cùng thực lực mang đến uy hϊếp đã cắm rễ trong xương cốt, chỉ một cái liếc mắt liền khiến Huyền Ảnh cả người run sợ, hắn tức khắc cúi đầu không dám hé môi.
"Nàng xứng với ta hay không, do ta định đoạt. Ta không phải trưng cầu ý kiến các ngươi, ta chỉ là báo cho các ngươi biết. Việc này quyết không sửa đổi, nếu các ngươi chống đối, liền chọn vương thượng khác đi thôi." Phác Thái Anh cũng không có lạnh lùng sắc bén, chỉ là bình tĩnh nói ra.
Phục Thăng ở một bên nhìn đến trong lòng kinh hãi, điện hạ đã không còn là Phác Thái Anh của ngày xưa.
Huyền Ảnh cũng là hoảng hốt không thôi, hắn vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Phác Thái Anh, một nàng hỏa long nho nhỏ thơ ngây, liền hóa hình đều không biết, sinh đến tinh xảo đáng yêu, một đôi mắt to thanh triệt thủy nhuận, con ngươi tràn đầy bất an cùng thấp thỏm.
Dù cho chính mình gọi nàng điện hạ, nàng cũng là dáng vẻ lo sợ cùng nghi hoặc.
Về sau nàng thích ứng cuộc sống trong tộc, ánh mắt kia giấu rất kỹ sợ hãi bất an, cho dù bị rồng khác khi dễ, nàng cũng nhất quán ẩn nhẫn không phát. Chỉ là không còn ngây thơ nữa, tuổi chưa lớn đã thâm thúy đến khiến người nhìn không thấu. Lúc nàng đối diện hắn, cũng chỉ có bình tĩnh cùng hờ hững.
Mà hiện tại, nàng đã sớm trưởng thành vượt ngoài tầm với của hắn, hai tiếng điện hạ này đối nàng không phải gánh nặng, mà chỉ là một xưng hô bé nhỏ không đáng kể. Ngày trước Long tộc gọi nàng là điện hạ bởi vì cha nàng là Long Vương, còn bây giờ gọi nàng điện hạ, bởi vì nàng là Phác Thái Anh.
Huyền Ảnh ngẩng đầu thật sâu nhìn Phác Thái Anh, "Cho nên điện hạ tình nguyện vứt bỏ Long Vương chi vị, vứt bỏ Long tộc, cũng muốn nàng ấy sao?"
Phác Thái Anh nhíu mày, nàng chán ghét có người đem Lạp Lệ Sa đặt chung với Long tộc, bắt chính mình chọn một.
Từ lúc nàng biết mình yêu Lạp Lệ Sa, loại lựa chọn này liền đè nặng trong lòng nàng. Đến khi biết được Lạp Lệ Sa không phải đồ long sát thần, cũng không có gϊếŧ cha nàng, gánh nặng kia cũng đã tan thành mây khói.
Trước mắt Lạp Lệ Sa ở bên nàng, càng không tồn tại loại vấn đề này.
"Ta không nhất thiết phải ngồi lên vương vị kia. Mà ta cùng nàng ở bên nhau, có gây trở ngại cho Long tộc sao? Ta vì sao phải hai chọn một?"
Nàng đến gần hai bước, nhìn Huyền Ảnh, lạnh lùng nói: "Ngươi không cần đối ta ôm chờ mong, Long tộc nguy cơ đã trừ, ta có làm long vương hay không cũng không quan trọng nữa. Nhưng ta sẽ không bao giờ rời xa nàng. Ta mang nàng hồi Long tộc không phải để cho các ngươi bình phẩm, Huyền Ảnh, nếu ngươi đối ta còn một tia tôn trọng, liền tôn trọng nàng."
"Thái Anh, chớ có kích động."
Lạp Lệ Sa không muốn Phác Thái Anh thật cùng Long tộc xảy ra mâu thuẫn, lên tiếng nhắc nhở nàng.
Huyền Ảnh nghe được nàng gọi Thái Anh, ánh mắt tức khắc biến đổi, mày lại một lần ninh lên.
"Điện hạ, nàng không phải Lạp Lệ Sa!" Huyền Ảnh ngữ khí có chút lãnh, buột miệng thốt ra.
Phác Thái Anh ngưng ở tại chỗ, lặng lẽ nhìn hắn.
Phục Thăng đầy mặt khẩn trương, nhìn chằm chằm Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa, ở một bên dùng sức túm tay áo Huyền Ảnh.
Phác Thái Anh trong mắt có chút kinh ngạc, nhưng chỉ là thoáng qua, thực mau liền biến thành thản nhiên: "Nàng có phải sư tôn ta hay không, chẳng lẽ ta lại không hiểu rõ bằng ngươi?"
Những lời này làm Huyền Ảnh cùng Phục Thăng không hiểu ra sao, luôn cảm thấy Phác Thái Anh có ẩn ý, rồi lại giải không ra nguyên do trong đó.
Nhưng thái độ của Phác Thái Anh thập phần kiên quyết, bọn họ rất rõ ràng, người kia sẽ là vương hậu, tuyệt không thay đổi.
Hiện giờ Phác Thái Anh đã không phải Long tộc có thể ép buộc, cuối cùng người thỏa hiệp chính là bọn họ.
Sau khi gϊếŧ Mặc Diễm, đưa về Hàng Long Thần Mộc, trong mười năm tiếp theo Phác Thái Anh trừ bỏ canh giữ bên cạnh Lạp Lệ Sa, đã đi tìm toàn bộ đầu sỏ gây tội trong trận chiến đồ long năm ấy, trực tiếp hạ chiến thư. Đám đại năng Tiên môn hám danh hám lợi, từng giẫm lên thi thể Long tộc để tăng tiến tu vi, cuối cùng đều trả giá thảm thống.
Bởi vậy về công về tư, Phác Thái Anh đã đem vấn đề tồn tại giữa hai tộc xử lý thỏa đáng, Long tộc trên dưới đã sớm tôn nàng làm vương. Hơn nữa nàng được Long Linh tán thành, Huyền Ảnh bọn họ không thể nào chọn Long Vương khác.
Tuy rằng Phục Thăng cũng không muốn Phác Thái Anh chọn nữ tử Nhân tộc làm vương hậu, nhưng hắn hiểu rất rõ tính cách của nàng, nàng nhận định người nào liền tuyệt không sửa đổi, điểm này nàng cực kỳ giống phụ vương nàng. Huống hồ mệnh trung chú định, hắn tội gì nghịch thiên sửa mệnh.
Vì thế hắn dẫn đầu quỳ xuống, cung kính nói: "Điện hạ kế vị, chính là thiên mệnh, cũng là hợp lòng dân, Long tộc trừ bỏ ngài, không ai đủ tư cách. Chuyện lập vương hậu, điện hạ có toàn quyền, chúng thần không dám luận bàn."
Huyền Ảnh còn muốn nói cái gì, đã bị Phục Thăng ngăn cản.
Sau khi Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa rời đi rồi, Phục Thăng nhìn theo bóng dáng hai người, liếc nhìn Huyền Ảnh vẻ mặt trầm thấp bên cạnh.
"Tư tế đại nhân, ngài có thể chấp nhận một nhân tộc làm vương hậu chúng ta sao?" Huyền Ảnh thấp giọng hỏi.
Phục Thăng vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Ngươi còn không rõ sao? Điện hạ rất nghiêm túc đối với nữ nhân kia, nàng chỉ gọi điện hạ một tiếng, ánh mắt điện hạ liền thay đổi. Có lẽ ngươi cho rằng nàng chỉ là giống Lạp Lệ Sa, nhưng trong mắt điện hạ, ta lại cảm thấy nàng chính là Lạp Lệ Sa."
Huyền Ảnh có chút giật mình, lời của Phục Thăng làm hắn bừng tỉnh đại ngộ, "Lạp Lệ Sa sẽ nguyện ý làm vương hậu sao?"
Phục Thăng trong mắt thần sắc khó lường, cúi đầu cười cười, "Mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, nàng chú định là lương duyên của điện hạ. Huyền đại nhân, buông bỏ đi."
Huyền Ảnh sắc mặt biến đổi, theo bản năng liền phản bác, "Ta buông bỏ cái gì?"
Phục Thăng ha hả nở nụ cười, vẫy vẫy tay.
Hắn là tư tế Long tộc, được Long Linh điểm hóa, nhiều ít có thể biết được một chút thiên cơ. Lần đó Phác Thái Anh tiến vào thánh địa, được Long Linh thừa nhận, hắn liền không tiếc hao phí trăm năm linh lực bói một quẻ cho nàng, quẻ tượng biểu hiện Lạp Lệ Sa chính là lương duyên trời định của Phác Thái Anh, tuy hắn xem không tới kết cục của các nàng, nhưng bây giờ nhìn thấy nữ nhân kia, hắn tức khắc rộng mở thông suốt.
Phác Thái Anh kế nhiệm Long Vương chi vị đã không thể nghi ngờ.
Trước khi đại điển diễn ra, Lạp Lệ Sa nỗ lực vấn tóc cho Phác Thái Anh, để nàng ấy có thể đội kim quan, nhưng tay nghề của nàng thực sự kém, càng làm càng rối.
Nàng ngày thường cũng chỉ biết dùng dây cột tóc ngân sắc thúc ở sau đầu, phía trước làm Hoài Trúc Quân, trang dung thuần tịnh không thành vấn đề. Về sau có Phác Thái Anh bên cạnh, đều là Phác Thái Anh chải tóc cho nàng.
Nhìn kim quan nghênh lệch, Lạp Lệ Sa thở dài, "Thái Anh, ta tay nghề không tốt, nếu nàng cứ thế mà tham gia đại điển kế vị, uy nghiêm đế vương chỉ sợ đều không còn."
Phác Thái Anh nhìn nhìn chính mình trong gương đồng, búi tóc đích xác hỗn độn, kim quan cũng lệch, thoạt nhìn có chút không thành bộ dáng.
Nàng xì nở nụ cười, "Sư tôn, nàng không thích hợp làm loại chuyện này."
Lạp Lệ Sa nghe vậy có chút mặt đỏ, giơ tay muốn thế nàng hủy, "Được rồi, để nữ quan chải tóc cho nàng, này thật không tốt lắm."
Phác Thái Anh bắt được tay Lạp Lệ Sa, nhẹ nhàng kéo xuống hôn hôn, ngước mắt cười nói: "Không có việc gì, ngày quan trọng như vậy, ta chỉ muốn nàng búi tóc cho ta."
"Điện hạ, ừm, nên gọi nàng là bệ hạ mới phải. Bệ hạ không sợ mất mặt trước thần dân sao?" Lạp Lệ Sa trong lòng có chút ngọt ngào, lại nhịn không được trêu chọc.
Phác Thái Anh nghe vậy ra vẻ nghiêm túc mà suy tư, theo sau mở miệng nói: "Đây là vương hậu búi tóc cho ta, đáng giá để ta kiêu ngạo."
Lạp Lệ Sa mặt mày nhịn không được mang theo cười, "Về sau ta lại chải tóc cho nàng, hôm nay không được."
Nhưng Lạp Lệ Sa cũng không lay chuyển được Phác Thái Anh, Phác Thái Anh hơi chỉnh trang lại y phục chính mình, liền cứ thế đi thẳng đến đại điển.
Vì thế một ít thần dân nhìn kỹ liền phát hiện, Long Vương bệ hạ phong tư lỗi lạc, khí độ bất phàm, một thân long bào tơ vàng, giơ tay nhấc chân tẫn hiện uy nghiêm, thế nhưng lại đội lệch kim quan, sợi tóc cũng hơi hỗn độn, có chút phá hủy hình tượng của nàng.
Huyền Ảnh tự nhiên cũng phát hiện, nhịn không được dò hỏi nữ quan, "Các ngươi vấn tóc cho bệ hạ như thế sao, còn thể thống gì?"
Nữ quan đầy bụng ủy khuất, ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh, thấp giọng nói: "Bệ hạ không cho chúng ta nhúng tay, là Long Trì cô nương vấn tóc cho bệ hạ."
Huyền Ảnh lập tức một câu cũng không thể nói.
Long tộc nhiều năm như vậy rốt cuộc nghênh đón Long Vương của họ, khi Phác Thái Anh hiện ra Kim Long chân thân, toàn bộ thần dân phủ phục quỳ xuống, "Cung nghênh Long Vương, Long Vương thiên thu vạn đại, Long tộc thiên thu vạn đại."
Lạp Lệ Sa ở một bên xem lễ, người có mặt ở đây đều quỳ, chỉ một mình nàng đứng, nhìn trên đài cao Ngũ trảo Kim Long khí thế bức người, ánh vàng lấp lánh nối tiếp nhau như mây, nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng buồn đau khó tả.
Tiểu Long đã từng nấp trong ống tay áo của nàng, ôm kẹo hồ lô ăn đến vui sướиɠ, theo năm tháng biến thiên đã trưởng thành rồi, trong đó trải qua biết bao nhiêu cay đắng cùng thống khổ, chịu biết bao tra tấn, hồi tưởng lại liền khiến Lạp Lệ Sa chua xót.
Phác Thái Anh nâng tay ra hiệu toàn bộ Long tộc bình thân, nàng dường như cảm giác được gì đó, ánh mắt lập tức dừng trên người Lạp Lệ Sa. Đôi mắt rồng uy nghiêm bễ nghễ, lúc nhìn về phía Lạp Lệ Sa, lại chỉ còn ôn nhu cùng sủng nịch.
Sau khi đại điển kết thúc, Phác Thái Anh cùng Phục Thăng nhập thánh địa tế bái các đời Long Vương, Lạp Lệ Sa không tiện đi vào, Phác Thái Anh liền dặn nàng về tẩm cung trước.
Trên dưới Long tộc đều biết bệ hạ của họ cùng Long Trì cô nương quan hệ không tầm thường, cùng tiến cùng lui, cùng ăn cùng ngủ, cử chỉ thân mật, không thể nghi ngờ vị này chính là vương hậu tương lai của bọn họ, vì vậy bọn họ đối nàng đều cung kính có lễ.
Vân Huyên canh giữ ở bên ngoài, cho người chuẩn bị thức ăn, tự mình mang đi vào.
Nhìn đến Vân Huyên, Lạp Lệ Sa lập tức tinh thần một ít, "Sao ngươi lại đi chuẩn bị những thứ này?"
Vân Huyên nhìn người trước mắt, nàng cơ bản đã đoán được nàng ấy chính là Lạp Lệ Sa, vì thế nhấp cười nói: "Bệ hạ sợ tiên tôn một mình buồn chán, liền bảo ta đến đây."
Nghĩ đến hôm nay Phác Thái Anh kim quan bất chỉnh, nàng có chút buồn cười, từ đáy lòng cực kỳ hâm mộ các nàng, cũng chúc mừng cho hạnh phúc của các nàng.
"Nơi nào có thể nhàm chán." Lạp Lệ Sa có chút bất đắc dĩ, nhưng nghĩ đến chuyện Vân Huyên cùng Mạnh Thuyền, liền hỏi: "Phục Linh gần nhất như thế nào?"
Lạp Lệ Sa nhớ đến chuyện năm đó liền thổn thức không thôi, nàng không chỉ một lần thương tiếc cho tình duyên của hai người, trước mắt Mạnh Thuyền có thể cải tử hoàn sinh, thật là thiên đại hỉ sự.
Vân Huyên thoáng ngẩn ngơ, ngay sau đó đáp: "Nàng vẫn mạnh khỏe, đường tu hành rất thuận lợi, trôi qua cũng vui vẻ." Như vậy đã là tốt nhất.
"Ngươi cũng đừng ủy khuất bản thân, nàng vui vẻ là chuyện tốt, nhưng ngươi vốn là người quan trọng nhất trong sinh mệnh nàng, hiện giờ nàng cũng không phải đầu thai chuyển thế, ngươi không có lý do từ bỏ."
Vân Huyên nghe vậy trong mắt lộ ra vài phần chua xót, "Nàng đã vì ta mà trả giá tính mạng, rốt cuộc nàng được đến nhân sinh mới, ta không muốn lại đem tương lai của nàng buộc chặt trên người mình."
Lạp Lệ Sa khẽ lắc đầu, "Vân Huyên, ngươi hồ đồ rồi. Ngươi không muốn cưỡng cầu nàng, ta có thể lý giải, nhưng ngươi nói không muốn đem tương lai nàng buộc trên người mình, vậy ngươi muốn giao tương lai nàng cho ai? Mặc kệ nàng nhớ hay quên, có nhân sinh mới như thế nào, ngươi nên rõ ràng, trên đời sẽ không ai so với ngươi càng đau lòng nàng, càng yêu thương nàng. Nếu ngươi sợ tổn thương nàng, hẳn là tận khả năng đối tốt với nàng, không được cấp bất luận kẻ nào cơ hội làm khổ nàng. Nếu ngươi đều không thể cho nàng hạnh phúc, ngươi chẳng lẽ trông cậy vào người khác sao?"
Vân Huyên sửng sốt hồi lâu, nàng thần sắc có chút giãy giụa, Lạp Lệ Sa tiếp tục nói: "Chọn lựa thế nào là tùy ở nàng, ngươi chỉ cần làm hết sức mình. Ngươi không phải dưỡng hài tử, ngươi là dưỡng tức phụ, nàng rõ ràng yêu thích ngươi, ngươi cũng yêu thích nàng, sao phải chần chừ làm lỡ hạnh phúc của nhau?"
Vân Huyên da mặt nóng lên, tâm tư lại rộng mở thông suốt, chính mình chỉ lo đau nàng hộ nàng, nhưng Mạnh Thuyền có nguyện ý nhớ tới quá khứ hay không, có nguyện ý tiếp tục thích mình hay không, đó là lựa chọn của nàng ấy.
Nàng trong lòng có chút kích động, nhất thời kìm nén không được chắp tay đối Lạp Lệ Sa nói: "Đa tạ tiên tôn nhắc nhở, ta đây liền đi tìm A Thuyền."
Lại nghĩ tới lần gần nhất, nàng phải trở về tộc dự đại điển của bệ hạ, Phục Linh liền ủy khuất vô cùng. Nàng vốn là một lòng lo lắng cho nàng ấy, trái tim càng thêm không bình tĩnh, thậm chí đi tới cửa tẩm điện gặp được Phác Thái Anh, nàng hành lễ đều có chút vội vàng.
Phác Thái Anh có chút nghi hoặc, đi vào tẩm điện, Lạp Lệ Sa liền nghênh đón nàng, "Mệt sao."
Nàng giơ tay gỡ xuống kim quan cho Phác Thái Anh, lại giúp nàng ấy cởi ngoại bào.
"Như thế nào sẽ mệt." Phác Thái Anh giang tay tùy ý Lạp Lệ Sa giúp mình cởϊ áσ tháo đai lưng, sau đó mặc trung y mềm mỏng đem Lạp Lệ Sa ôm vào trong ngực, "Sư tôn, vì sao không cho ta ở trước mặt mọi người tuyên bố nàng là vương hậu của ta."
Lạp Lệ Sa lộ ra ý cười, ý bảo nàng buông ra chút, xoay người nhìn nàng, "Trước mắt nàng trắng trợn táo bạo như vậy, bọn họ cũng đều biết, còn cần tuyên bố sao?"
Phác Thái Anh nhíu mày, Lạp Lệ Sa lại tiếp tục nói: "Thái Anh, ta cùng nàng ở bên nhau, đây là chuyện riêng tư, không phải mọi hạnh phúc đều cần nói ra bên ngoài. Nàng là vương thượng Long tộc, cũng cần quan tâm cái nhìn của thần dân mình, việc này nếu công khai khó tránh bọn họ sẽ mở miệng ngăn cản, cứ thế này cũng rất tốt rồi."
Phác Thái Anh trầm mặc hồi lâu, Lạp Lệ Sa thấy thế cố ý nói: "Như thế nào, không tuyên bố, bệ hạ liền không muốn lập thần thϊếp làm vương hậu của ngài, còn muốn tuyển người khác sao?"
Phác Thái Anh trừng lớn mắt, "Sao có thể."
Còn chưa nói xong, Lạp Lệ Sa liền đem nàng ôm lên, Phác Thái Anh đột nhiên không kịp phòng ngừa, ôm cổ Lạp Lệ Sa, bên tai đỏ lên, "Sư tôn?"
Lạp Lệ Sa nhìn nàng, liền như vậy ôm nàng lập tức đi nội thất.
Đem Phác Thái Anh nhẹ nhàng đặt ở trên giường, Lạp Lệ Sa đi theo khinh thân mà thượng, cúi người nhìn Phác Thái Anh, "Thái Anh, ta thuộc về nàng, vô luận nàng là điện hạ hay bệ hạ đều không sửa đổi, điểm này không cần phải cho người khác biết."
Giờ phút này Lạp Lệ Sa mặt mày thanh lãnh hoàn toàn cởi đi, khi nói chuyện liền mang theo một luồng mị hoặc, từng câu từng chữ, ngón tay nhẹ nhàng từ cổ Phác Thái Anh trượt xuống, từng chút đẩy ra vạt áo.
Loại cảm giác ngứa ngáy không có trọng điểm này thật sự khiến người phát điên, Phác Thái Anh liền nhớ tới lần gần nhất các nàng phóng túng, hơi thở tức khắp dồn dập.
Lạp Lệ Sa cởϊ áσ ngoài, giơ tay một đầu tóc đen chảy xuống, nàng nghiêng thân chống trước người Phác Thái Anh, không nhanh không chậm hôn nàng ấy.
Phác Thái Anh muốn động, lại bị nàng ngăn chặn: "Thái Anh, để ta tới trước có được không?"
Lời nỉ non phát ra từ giữa môi răng, Phác Thái Anh nghe được mặt đều thiêu đỏ, nơi nào còn có một tia uy nghiêm vương giả.
Lạp Lệ Sa đã mở lời, nàng sao có thể nói không, nàng vĩnh viễn cự tuyệt không được Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa trong mắt tình yêu mãnh liệt, liền như vậy nhìn ái nhân chính mình.
"Thái Anh, thần dân của nàng chắc không thể ngờ, bệ hạ của họ ở trước mặt vương hậu lại nhu thuận thế này, đúng hay không?" Nàng trêu chọc Phác Thái Anh, thấp thấp cười.
Phác Thái Anh ẩn ẩn lộ ra âm rung, "Sư tôn......"
"Thái Anh ngoan."
Sau một hồi, Lạp Lệ Sa hôn lên đôi sừng rồng trên trán Phác Thái Anh, mềm nhẹ nói: "Thái Anh, nàng nhớ kỹ, bất luận lúc nào chỗ nào, nàng đều là Thái Anh của ta, ta là sư tôn của nàng. Nếu ban đầu là nàng yêu thích ta trước, vậy cái gọi là tuyên thệ, danh phận, liền để vi sư làm trước, hiểu không?"
Ánh mắt Phác Thái Anh ngưng trên mặt Lạp Lệ Sa, màu đỏ nơi khóe mắt lại gia tăng vài phần, lẩm bẩm nói: "Sư tôn, ta yêu nàng, tận xương nhập tủy, hết thuốc chữa."
Lạp Lệ Sa dịu dàng nhìn nàng, "Ta hiểu được, ta cũng vậy."
Chỉ mong một đời này, vĩnh viễn không hạn cuối.
[Chính văn hoàn]
- -------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc, áng văn này quá dài, ta thế giới thật công tác rất bận, mặt sau viết có chút đuối, cho nên không thể kéo dài tiếp nữa.
Cảm tạ các nàng một đường duy trì, cũng xin lỗi vì không đủ hoàn mỹ. Cuốn sách tiếp theo hữu duyên gặp lại. Ta cũng đã viết rất nhiều năm, có lẽ ngày nào đó liền phải dừng bút, hy vọng thời gian làm bạn hai bên đều vui vẻ.
Phiên ngoại sẽ viết theo yêu cầu của mọi người, sư tôn cùng tiểu long hằng ngày, Hệ thống cùng Hồng Ảnh, Vân Huyên cùng Mạnh Thuyền, đều sẽ không thiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top