Chương 126: Đúng vậy, là đồ Nhi khi sư diệt tổ
Lạp Lệ Sa trong lòng chợt lạnh, "Hệ thống, ngươi đâu rồi?"
Hệ thống rất thức thời, dĩ nhiên đã sớm chạy mất bóng, cho nên Lạp Lệ Sa không đợi được hệ thống trả lời, đã bị Phác Thái Anh đẩy ngã trên giường.
Lúc này trong mắt Phác Thái Anh đè nặng một tia điên cuồng, đầy mặt cố chấp, giữa lông mày ấn kí lửa đỏ nhanh chóng tới gần, giây tiếp theo Lạp Lệ Sa liền cảm giác được một trận gió lốc.
"Nàng......" Lạp Lệ Sa mới nói được một chữ, miệng đã bị chặn lại, toàn bộ âm thanh đều bị nuốt trở vào. Nàng nỗ lực giãy giụa một chút ý đồ thoát khỏi Phác Thái Anh khống chế, nhưng hiện giờ nàng linh lực còn chưa khôi phục, căn bản tránh thoát không được.
Phác Thái Anh bởi vì nhập ma, so lần trước còn quá mức, nàng vừa hôn vừa cắn không hề kết cấu, thậm chí không cho Lạp Lệ Sa cơ hội để thở.
Tuy Lạp Lệ Sa cũng yêu thích Phác Thái Anh, nhưng đối phương tấn công kịch liệt như vậy, nàng làm sao chịu nổi. Nàng tay chân theo bản năng muốn đẩy nàng ấy ra, nhưng lại bị ép đến càng thêm tàn nhẫn.
Lạp Lệ Sa khóe miệng phát đau, hận không thể đem tiểu hỗn đản này chỉnh đốn một trận, thần trí hỗn loạn cũng đúng thời điểm thật, không sớm cũng không muộn cố tình muốn ngay lúc này, nàng đều hoài nghi Rồng Con cố ý.
Miệng nàng bị ngăn chặn, không thể đau mắng thành tiếng, chỉ có thể tuyệt vọng phàn nàn trong bụng.
Quả nhiên là mất trí nhớ, lại vụng về không hề kỹ xảo giống như lần đầu tiên. Thật vất vả mới có chút tiến bộ, rõ ràng lúc chìm xuống U Đàm nàng ấy còn biết hôn trộm đến ra dáng ra hình, lúc này kỹ năng lại tệ như vậy, hừ, còn muốn để nàng nhiều giáo huấn mới phải.
Lạp Lệ Sa đều mau thở không nổi, Phác Thái Anh còn không buông ra. Tuy rằng nàng nếm lên, tư vị ở giữa môi răng trước sau thơm ngọt, nhưng thể nghiệm thật không được tốt lắm, người trong lòng nàng quả nhiên là cái man long!
Lạp Lệ Sa đang tức giận bất bình, Phác Thái Anh lại không biết như thế nào đột nhiên ôn nhu xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới của nàng, theo sau buông lỏng lực đạo.
Phác Thái Anh cũng không có thối lui, hai người môi dán môi, nhưng tốt xấu cho Lạp Lệ Sa thời gian thở dốc.
Lạp Lệ Sa hơi thở dồn dập, thật sự chịu không nổi Phác Thái Anh ở khoảng cách gần như vậy, nàng đỏ bừng mặt nghiêng qua một bên, vì thế một sợi chỉ bạc thập phần ái muộn đi theo kéo dài.
Trái tim Lạp Lệ Sa như muốn nhảy khỏi l*иg ngực, nàng mau mau duỗi tay xoa miệng, này cũng quá sắc khí.
Phác Thái Anh ngực kịch liệt phập phồng, đuôi mắt đều thiêu đỏ ửng, liền như vậy nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa, khàn tiếng nói: "Sư tôn, hiện giờ nàng đã biết ta nhớ nàng, là loại nhớ nào chưa?"
Lạp Lệ Sa nheo mắt nhìn nàng, ra vẻ trấn định nói: "Vi sư đã biết, chính là loại kia khi sư diệt tổ."
Phác Thái Anh thần sắc cứng đờ, lông mày nhíu chặt, ngay sau đó nhướng mày nở nụ cười, "Đúng vậy, là đồ nhi khi sư diệt tổ."
Dứt lời nàng ý cười thu xuống, nặng nề nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa, sâu trong đáy mắt một ngọn lửa bừng lên. Phác Thái Anh như vậy có chút nguy hiểm, Lạp Lệ Sa trong lòng lo lắng, nhập ma đối Rồng Con ảnh hưởng quá lớn.
Phác Thái Anh trước kia đối mặt nàng đều là dáng vẻ thuần lương ngoan ngoãn, cho dù ở nơi đóng quân tại Nam Hải bị nàng kí©h thí©ɧ đến quá mức, dẫn tới mất khống chế mà cưỡng hôn nàng, cũng không có mãnh liệt như lúc này.
Lạp Lệ Sa trong lòng ẩn ẩn đau, Tiểu Long Tử của nàng một đường nhấp nhô, những chuyện trải qua thật sự quá nhiều, tuy rằng nàng không muốn ở tình huống nàng ấy mất đi lý trí mà xảy ra chuyện vượt khuôn phép, nhưng đau lòng vẫn chiếm thượng phong.
Nàng đang muốn giải thích tất cả cho nàng ấy hiểu, Phác Thái Anh lại đột nhiên buông lỏng nàng, tay phải vỗ về trên mặt nàng.
Khác biệt với thể chất quanh năm băng hàn của nàng, thân thể Phác Thái Anh luôn luôn ấm áp, giống như mặt trời nhỏ, nhưng hiện giờ tay nàng ấy vuốt ve trên mặt nàng, nàng thế nhưng cảm giác được tia lạnh lẽo.
Theo đầu ngón tay Phác Thái Anh phất qua, Lạp Lệ Sa mơ hồ có chút run rẩy, nàng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, yết hầu theo đó trượt động.
Phác Thái Anh đang nhìn chăm chú nàng dĩ nhiên phát hiện động tĩnh rất nhỏ này, vì thế ngón trỏ lại dọc theo cằm trượt xuống, một đường xẹt qua tĩnh mạch nơi cổ, dừng nơi yết hầu của nàng.
Ánh mắt Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa cũng không ôn nhu lưu luyến như xưa, mà là tràn đầy chấp niệm cùng du͙© vọиɠ ẩn nhẫn.
Nhưng thực mau Phác Thái Anh liền khắc chế, không có tiếp tục đi quá xa.
Theo sau nàng nhắm mắt quơ quơ đầu, thần sắc có chút không khoẻ.
Lạp Lệ Sa trong lòng căng thẳng, vừa định mở miệng dò hỏi Phác Thái Anh làm sao vậy, đối phương đã nhẹ nhàng ấn vào cổ của nàng, hơi hơi áp bách nhưng lại không có lực.
Lạp Lệ Sa nhấp khẩn môi nhìn Phác Thái Anh, không có né tránh cũng không giãy giụa.
Phác Thái Anh hô hấp trầm trọng, biểu tình hiện lên một tia đau đớn, ngay sau đó lại trở nên điên cuồng, Lạp Lệ Sa thậm chí nghe được nàng 'răng rắc' cắn chặt hàm răng.
Phác Thái Anh dời tay xuống lôi kéo vạt áo Lạp Lệ Sa, mở miệng chất vấn: "Sư tôn, ta thật sự không hiểu, nàng biết rõ thân phận ta, vì sao còn muốn giữ ta lại bên cạnh, cố ý giả trang thành Trì Thanh trêu đùa ta. Dục Long Uyên bao nhiêu trứng rồng bị hủy, đều có công lao của sư tôn đi? Sư tôn không phải đồ long sát thần sao? Cớ gì lại để lọt ta?"
Lạp Lệ Sa xem như đã minh bạch, Phác Thái Anh không phải mất trí nhớ, mà là ký ức tɧác ɭoạи. Chính mình cùng nàng cực cực khổ khổ, nhiều lần chết đi sống lại mới giải quyết được toàn bộ gút mắc, hiện giờ cục diện lại bị kéo trở về ban đầu.
Tuy không phải nàng trực tiếp nói cho Phác Thái Anh hết thảy quá vãng, nhưng thật vất vả đem chân tướng phơi bày, hóa giải chấp niệm của Phác Thái Anh, tình cảm hai bên tiến triển nhanh chóng, bây giờ lại trở về điểm mù, thật sự làm người hỏng mất.
Lạp Lệ Sa trong lòng đem Thiên Đạo mắng mười tám lần, lại nhìn Phác Thái Anh trước mắt hắc hóa nổi điên, đã là sống không còn gì luyến tiếc, "Trứng nàng quá xấu, ta không thể nào xuống tay."
Phác Thái Anh sắc mặt lại một lần cứng đờ, khóe mắt giựt giựt, tựa hồ không tiêu hóa nổi lời của Lạp Lệ Sa.
Trong tình trạng như vậy, Rồng Con có thể lộ ra loại biểu cảm này, Lạp Lệ Sa thấy được suýt nữa cười ra tới, haha, cho nàng to gan lớn mật khi dễ sư tôn!
Sau một lúc lâu, Phác Thái Anh mới nặn ra được mấy chữ, "Mặt nạ của nàng mới xấu."
Lạp Lệ Sa không chút dao động, "Nhưng mặt ta lại không xấu."
Phác Thái Anh có chút nghẹn lời, nhẫn nhịn một chút mới do dự hỏi: "Ta hiện nay thì sao? Vẫn còn xấu hả?"
Một câu này mang theo ủy khuất cùng làm nũng, khiến cho Lạp Lệ Sa hoảng hốt nhớ tới Thái Anh mềm mại trước kia của nàng.
Nàng đánh giá một phen, Phác Thái Anh hai mắt to, sáng ngời lại thanh triệt, mũi cao thẳng, môi không son vẫn đỏ, mi không điểm vẫn cong, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp. Vẻ ngoài tươi tắn bởi vì đôi mắt đỏ lộ ra một chút yêu dã tà tứ, lại xứng với ma văn lửa đỏ giữa trán, thật sự là câu hồn nhϊếp phách.
Lạp Lệ Sa nhìn nhìn, "Miễn cưỡng coi như đẹp, cũng không xấu."
Trong mắt Phác Thái Anh nhảy lên ánh sáng, lập tức vô cùng làm càn mà lần nữa hôn Lạp Lệ Sa.
Đó chỉ là một cái chạm môi, Phác Thái Anh lại ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa, hai tròng mắt vô cùng chuyên chú, trong đó chỉ có hình bóng của Lạp Lệ Sa mà thôi. Thế cho nên Lạp Lệ Sa ngơ ngác nhìn Phác Thái Anh, đều đã quên phản kháng.
Nàng đẹp như vậy, thần minh cũng đều muốn say, huống chi Lạp Lệ Sa không phải thần, sao có thể chống cự được. Mà Phác Thái Anh lúc này trong mắt chỉ có du͙© vọиɠ, nàng lại một lần dán xuống, hôn Lạp Lệ Sa.
Không hề là vội vàng như trước đó, Phác Thái Anh kiên nhẫn lại ôn nhu, cho dù vẫn là không nhiều kỹ xảo, nhưng phần dịu dàng này đủ để khiến Lạp Lệ Sa không cách nào thoát ra.
Biết rõ Phác Thái Anh hiện tại không thích hợp, nhưng Lạp Lệ Sa cự tuyệt không được, tình yêu đã sớm ở bất tri bất giác chiếm cứ trái tim cùng tâm trí nàng, nhưng tình căn mới ươm mầm còn không đủ lớn, giờ phút này bất kham gánh nặng, làm cho ngực nàng xé rách một chút.
Lạp Lệ Sa thần sắc biến đổi, đè nặng huyết khí nỗ lực tránh đi, gian nan nói: "Thái Anh, nàng trước buông ta ra."
Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa biểu tình biến đổi, đầy mặt kháng cự cùng ẩn nhẫn, trong đầu một cây huyền lập tức đứt đoạn, trong mắt một tia đau đớn quay cuồng mà lên, đôi tay nàng dùng sức ngăn chặn Lạp Lệ Sa, gằn từng chữ: "Mơ tưởng. Sư tôn, dáng vẻ khuất nhục của nàng, ta yêu thích cực kỳ."
Lạp Lệ Sa thật sự là đánh nát hàm răng cùng huyết nuốt, nàng như thế nào cũng chưa nghĩ đến Phác Thái Anh sau khi hắc hóa sẽ biến thành như vậy, cái gì dáng vẻ khuất nhục, vi sư đây là dáng vẻ sắp hộc máu có được không?
"Đồ nhi thật là tự phụ." Lạp Lệ Sa có chút khó chịu, ngữ khí cũng thấp xuống.
Thấy Lạp Lệ Sa như vậy, Phác Thái Anh có chút hoảng loạn, nàng buông tay ra, nhìn Lạp Lệ Sa nhắm hai mắt không ngừng thở dốc, trong đôi mắt đỏ xẹt qua một tia bất an, lại có chút luống cuống.
Nàng mạc danh cảm thấy bản thân đang mất kiểm soát, không thể nào thanh tỉnh, nàng không nên đối sư tôn như vậy, không nên.
Nhưng vừa nhìn đến sư tôn, trong đầu nàng các loại cảm xúc liền quay cuồng. Nùng liệt oán hận muốn đem sư tôn tại chỗ nuốt chửng, rồi lại vì nàng ấy khó chịu mà ngũ tạng đều đốt, đau đến muốn mệnh.
Ngửi được trên người sư tôn thanh hương sâu kín, dán vào bờ môi mềm mại kia, Phác Thái Anh lại cảm thấy nhiệt ý dâng lên, rất muốn đem sư tôn vò tiến trong lòng ngực, tùy ý chà đạp hôn môi, thậm chí hủy đi ăn nhập bụng.
Nhưng nếu nàng thật làm như vậy, lại cảm thấy quá mức khinh nhờn sư tôn, sợ rằng sau đó sư tôn sẽ chán ghét chính mình.
Nghĩ đến sư tôn sẽ chán ghét mình, Phác Thái Anh lại cảm thấy thiên băng địa liệt, hận không thể đem sư tôn xoa nát.
Thấy sư tôn khó chịu, nàng lại hối hận đau lòng.
Phác Thái Anh cảm thấy chính mình mau điên rồi, nàng cúi đầu, vô cùng áp lực mà bày tỏ tâm ý vẫn luôn chôn sâu trong lòng mình, "Sư tôn, ta thích nàng, nàng có từng thích qua ta một chút nào không?"
Lạp Lệ Sa mới đem huyết tinh áp xuống, hữu khí vô lực nói: "Nàng mắt mù sao?"
Phác Thái Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt như sấm sét giữa trời quang.
"Ngươi đừng kí©h thí©ɧ Thái Anh nữa, nàng đang không ổn lắm." Hệ thống cuối cùng xuất hiện.
Lạp Lệ Sa vô ngữ đến cực điểm, "Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Lão cổ hủ như ngươi cũng biết thẹn thùng?"
"Ngươi mau xoa dịu Thái Anh đi, nàng lúc trước vứt bỏ thần hồn cam nguyện đem thân thể giao cho Tà Niệm, liền bị tổn thương nghiêm trọng. Hiện nay Tà Niệm đã rời đi, tuy là mảnh vỡ thần thức dung hợp cùng nàng, nhưng nàng thần hồn chưa củng cố lại bị ma khí ăn mòn, không mất đi thần trí đã là may mắn."
Lạp Lệ Sa nghe vậy trước ngực lại âm ỉ đau, nàng ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh, nâng nâng cổ tay phải, "Ai thèm thích một con rồng hung dữ như nàng chứ."
Phác Thái Anh ngơ ngẩn, theo sát liếc mắt, lại phát hiện cổ tay Lạp Lệ Sa một mảnh đỏ bừng, hiển nhiên là mới vừa rồi nàng dùng sức không nhẹ, làm sư tôn bị thương rồi.
Phác Thái Anh đồng tử hơi co lại, thần sắc cũng bắt đầu luống cuống, duỗi tay muốn nắm lấy tay Lạp Lệ Sa lại dừng ở giữa không trung, ngay sau đó rụt trở về. Nàng ngập ngừng, nhỏ giọng nói: "Sư tôn, thực xin lỗi."
Ánh mắt nàng không ngừng liếc nhìn cổ tay Lạp Lệ Sa, trong mắt đau lòng cùng hối hận cũng giấu không được, Lạp Lệ Sa nhìn đến vừa bực mình vừa buồn cười.
Vì thế Phác Thái Anh liền duy trì tư thế ngồi quỳ trên người Lạp Lệ Sa, nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa xoa cổ tay, muốn nói lại thôi, dáng vẻ bá đạo vừa rồi đã sớm ném ra ngoài chín tầng mây.
Tiểu Long Tử như vậy thật giống với dáng vẻ khi còn bé làm sai chuyện, cẩn thận thấp thỏm lại có vài phần lấy lòng.
Lạp Lệ Sa ngồi dậy cùng Phác Thái Anh kéo ra khoảng cách, chỉnh chỉnh lại vạt áo bị đối phương kéo rời rạc, đai lưng đều thần không biết quỷ không hay chảy xuống giường, tiểu hỗn đản này thật là quá mức làm càn.
Nàng liếc Phác Thái Anh, không nhanh không chậm nói: "Vi sư không sao, tay chỉ là có chút đỏ, nhưng chỗ này bị đồ nhi làm đến quá mức, đều sưng đến lợi hại."
Nói đoạn nàng liếʍ liếʍ môi, cảm giác đau rát thập phần rõ ràng, phỏng chừng giảo phá da.
Phác Thái Anh ánh mắt không thể ngăn chặn dừng ở môi nàng, Lạp Lệ Sa môi so với trước hồng nhuận không ít, thật là sưng đỏ lên. Nghĩ đến là do chính mình gây ra, Phác Thái Anh mặt xoát đến đỏ.
Ngực áp lực cùng buồn đau tựa hồ đều bị thẹn thùng đè ép đi xuống, Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa lúc này, trong lòng dậy không nổi một tia oán hận cùng chán ghét.
"Nàng biết đây là chỗ nào sao? Có nhớ rõ bản thân làm sao tới được đây không?" Lạp Lệ Sa hỏi.
Phác Thái Anh sửng sốt, nàng nhìn xung quanh một vòng, thần sắc có chút mờ mịt, "Không phải sư tôn dẫn ta tới sao?"
Nói xong Phác Thái Anh lại ngây ngẩn cả người, không phải nàng đang cùng sư tôn ở Nam Hải chuẩn bị săn rồng sao? Không đúng, không phải......chỗ này là động phủ ở Sài Tang, rõ ràng săn rồng đã kết thúc, đó giống như là chuyện của một năm trước.
Nàng cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, duỗi tay sờ sờ đầu, mới phát hiện trên đầu chính mình còn quấn lấy một vòng băng vải, nơi trán đau nhức đến lợi hại.
"Được rồi được rồi, tạm thời không nghĩ nữa. Nàng trước bình tĩnh lại, giữ vững thần trí, vứt bỏ tạp niệm." Lạp Lệ Sa vội vàng nắm lấy tay Phác Thái Anh, duỗi tay che lại đôi mắt nàng ấy, làm nàng ấy trấn tĩnh lại.
"Thái Anh đều không phải là mất trí nhớ, chỉ là ký ức hỗn loạn. Hơn nữa nàng trước mắt đã nhập ma, sau khi vào ma đạo, sở hữu du͙© vọиɠ, chấp niệm, thậm chí hỉ nộ ai nhạc đều sẽ bị vô hạn phóng đại, nàng vẫn luôn kiềm chế loại xúc động này. Ngươi cơ hồ tác động đến mọi cảm xúc của nàng, nàng ái hận dây dưa đều ở trên người của ngươi, để nàng tiếp xúc ngươi là rất nguy hiểm. Mới vừa rồi...... Ta biết nàng sẽ làm một ít chuyện không thể miêu tả, cho nên mới trước che chắn, rốt cuộc chờ chuyện kia xảy ra, ta liền chạy không kịp rồi."
"Cái gì kêu không thể miêu tả? Chuyện kia là chuyện gì? Còn có ngữ khí ngươi, thực không thích hợp." Lạp Lệ Sa rất muốn trợn trắng mắt.
Hệ thống do dự nói: "Ngươi hẳn là biết được, long tính vốn là....Khụ, Thái Anh vốn là ái ngươi tận xương, hơn nữa nhập ma càng là lửa cháy đổ thêm dầu. Trong sạch của ngươi còn giữ được, thật sự là may mắn."
- -----------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top