Chương 112: Sư tôn, nàng nhất định phải ép buộc ta như vậy sao?

Hệ thống thật sự trong lòng run sợ, tuy rằng nó vẫn luôn thực chú ý phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, nhưng luôn có lúc quá muộn. Trước đó Phác Thái Anh hôn Lạp Lệ Sa, tuy rằng vượt rào, nhưng vẫn còn trong giới hạn chịu đựng của nó, đâu giống như lúc này.

Hiện giờ Phác Thái Anh như lang tựa hổ, hận không thể ăn Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa lại không ngừng tìm đường chết, sợ rằng sẽ đương trường bị làm thịt.

Nó vừa nghĩ đến cảnh tượng Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh song tu, liền cảm thấy không chịu nổi. Một bên làm một bên nôn ra máu, còn không phải muốn mạng?

Lạp Lệ Sa cũng không quản hệ thống, nàng liền muốn cùng Phác Thái Anh công đạo rõ ràng. Phía trước nàng đối Phác Thái Anh quá mức mềm lòng, lo trước lo sau, dẫn tới vẫn luôn bị động mà bị kéo vào cốt truyện, hao hết trăm cay ngàn đắng, điều duy nhất nàng thay đổi được, đó chính là làm Phác Thái Anh từ việc thích nam chủ chuyển qua thích nàng.

Nhưng cố tình nàng bị hạn chế đến gắt gao, trên người cõng tội nghiệt gϊếŧ cha diệt tộc, đem Phác Thái Anh tra tấn đến quá sức. Mới vừa rồi trong mộng nguyên chủ lựa chọn tự sát, cũng đã cảnh tỉnh nàng, nếu nàng không làm gì đó để mạnh mẽ thay đổi, kiếp này lại một lần nữa ôm theo uất hận mà xuống hoàng tuyền.

Nguyên chủ đời trước cái gì đều không nói, yên lặng làm xong hết thảy phát hiện Phác Thái Anh phải chịu biết bao nhiêu thống khổ, cuối cùng bị buộc đến hắc hóa, lòng tràn đầy oán hận.

Hiện giờ tuy rằng Phác Thái Anh đã biết tất cả những việc nàng làm, nhưng thù hận vẫn còn đó, lại bởi vì yêu nàng mà nhất thời không có biện pháp xuống tay với nàng, hẳn là trong lòng nàng ấy rất khó chịu. Bằng không, khi nàng nhắc tới cấm chế Long Vương, cũng sẽ không bức cho Phác Thái Anh mất khống chế như vậy.

Nàng thừa nhận rằng mình muốn đánh cuộc một phen, bởi vì không còn tình căn, trái tim nàng cũng cứng rắn một ít, nàng muốn ngả bài để nhìn xem sự thù hận của Phác Thái Anh đối nàng rốt cuộc tới mức nào.

Nàng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu Phác Thái Anh thật sự không thể vượt qua khảo nghiệm trong lòng, một hai phải đối nàng báo thù, thì muốn gϊếŧ muốn xẻo, nàng liền tùy nàng ấy đi. Dù sao lúc ở Tư Quá Nhai, nàng đã làm tốt chuẩn bị.

"Ngươi điên rồi, nếu nàng thật gϊếŧ ngươi, đồng nghĩa với việc nàng hoàn toàn hắc hóa, nhiệm vụ của ngươi liền thất bại!" Biết được ý đồ của Lạp Lệ Sa, hệ thống nhịn không được thất thanh nói.

"Ngươi nhất định phải hữu dụng, nếu nàng thật sự động thủ, ngươi không thể cứu ta một mạng, làm ta chết giả sao? Nếu nàng gϊếŧ ta rồi lại hối hận, dẫn tới nàng hắc hóa, vậy ta sống sót trở về, nói không chừng nàng sẽ cảm thấy mất mà tìm lại được, tỉnh táo lại. Còn nếu nàng.... thật muốn ta chết, vậy đại thù đã báo, nàng cũng sẽ không hắc hóa."

"Tại sao ngươi không thương lượng trước với ta, ta có nói qua có thể giúp ngươi chết giả sao? Ngươi như vậy bức nàng, nếu nàng thật động thủ, chẳng sợ dựa theo quy định, ký chủ trong lúc làm nhiệm vụ chết vì bất khả kháng, hệ thống có thể giữ lại cho ngươi một mạng, nhưng một khi nhiệm vụ thất bại, ngươi cũng trốn không thoát cái chết cuối cùng." Hệ thống càng nói càng tức giận.

Lạp Lệ Sa liền như vậy nhìn Phác Thái Anh bị nàng kí©h thí©ɧ đến cái trán gân xanh thẳng nhảy, ở trong lòng cùng hệ thống đạm thanh nói: "Nếu Thái Anh đã biết thân phận ta, cũng biết ta vì nàng làm hết thảy, lại luôn miệng nói thích ta, còn có thể dưới tình huống này muốn mạng ta, vậy nhiệm vụ thất bại hay không còn có ý nghĩa gì nữa."

Hệ thống thanh âm bỗng nhiên chựng lại, trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được.

"Ngươi nói rằng ta bị đưa đến đây, là bởi vì nhân quả ta phải chịu, cũng không phải vì họ tên cùng dung mạo của ta giống hệt nguyên chủ đi? Đây cũng không thể nào là trùng hợp."

"Ngươi lúc trước nói rằng, Thái Anh hắc hóa lựa chọn diệt thế, là sai lầm của vị Tôn Thần kia, cho nên vị thần đó mới tạo ra ngươi, để tìm người đến đây xoay chuyển kết cục, cứu lại thế giới này. Đều nói chỉ có người cột chuông mới có thể cởi chuông, và người đó chỉ có thể là ta. Như vậy đời trước, người làm cho Thái Anh hắc hóa cũng không phải Nam Cung Quyết, mà chính là Lạp Lệ Sa. Ta luôn tự hỏi, có phải bởi vì nguyên chủ chấp niệm quá sâu, mà Tôn Thần kia cũng chấp niệm sâu như vậy, cho nên mới lựa chọn ta hay không?"

Hệ thống cười khổ một tiếng, nó phía trước cảm thấy Lạp Lệ Sa quá tiêu sái, hiện giờ xem ra, nàng còn thông minh đến quá mức.

Lạp Lệ Sa gần như đã hiểu được vì sao chính mình sẽ rơi vào loại cục diện này, đây là nhân quả nàng phải chịu, nàng chạy không thoát, cho nên chỉ có thể đối mặt. Nàng cần thiết cho Phác Thái Anh biết tất cả sự thật.

Bởi vì đang nói chuyện với hệ thống, biểu tình trên mặt Lạp Lệ Sa hoàn toàn thờ ơ, nàng thậm chí đã bỏ qua Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh liền như vậy không chớp mắt mà nhìn chằm chằm nàng, từ chinh lăng đến khϊếp sợ, đến bi phẫn đan xen.

Mạt hồng nơi khóe mắt Phác Thái Anh từng chút lan tràn, khiến đôi mắt nàng đỏ hoe, thanh âm cũng càng thêm khàn khàn, "Sư tôn, nàng nhất định phải ép ta như vậy sao? Ta thà rằng chính mình lòng lang dạ sói ý chí sắt đá, thà rằng nàng chính là đồ long sát thần trong lời đồn, như vậy ta có thể tâm vô tạp niệm mà gϊếŧ nàng!"

Phác Thái Anh cả người đều đang phát run, chỉ là nắm chặt vải vóc trước ngực Lạp Lệ Sa. Nàng thống khổ mà cúi đầu, lại nâng lên nhìn Lạp Lệ Sa, nước mắt ngăn không được hạ xuống, những giãy giụa gút mắt tích tụ trong lòng nàng sắp đem nàng ép tới choáng ngợp, tất cả đều tuôn ra tại thời điểm này.

"Sư tôn, nàng là Lạp Lệ Sa, là Hoài Trúc Quân không được sao? Vì cái gì phải giả làm Trì Thanh đối ta nơi nơi che chở, làm ta đối với nàng nhớ mãi không quên? Nàng biết rõ ta yêu nàng, còn giả bộ như không biết, nàng đã sớm biết ta phát hiện ra thân phận của nàng, có phải không? Nàng cái gì đều không nói, cố ý ở một bên nhìn. Hiện giờ lại ép ta như vậy, nàng tra tấn ta, nhìn ta thống khổ, nàng rất vui vẻ sao?"

Lạp Lệ Sa ngơ ngác nhìn Phác Thái Anh, tất cả những tính toán mà nàng mới nói với hệ thống, giờ phút này hoàn toàn sụp đổ dưới nước mắt của Tiểu Long Tử rồi.

Ngực nàng dậy lên một cổ dày đặc hít thở không thông, gắt gao bao vây nàng, làm nàng hô hấp đều trở nên cố sức. Trên mặt nàng ức chế không được lộ ra một tia đau đớn, trái tim đều đang co thắt, môi run rẩy lại không biết nên nói cái gì.

Rõ ràng hết thảy đều trong dự đoán của nàng,nhưng nàng lại duy độc xem nhẹ tình cảm Phác Thái Anh dành cho nàng, cũng xem nhẹ nước mắt Rồng Con đối nàng ảnh hưởng lớn đến thế nào.

Nhưng nàng chỉ có thể cả người cứng đờ, cơn đau nhức dữ dội qua đi tàn lưu lỗ trống, bị bao trùm bởi cảm giác ngột ngạt khó tả, tựa hồ có thứ gì nắm chặt trái tim nàng, làm nàng chỉ có thể bình tĩnh ngồi ở kia, nói không nên lời, giống như một pho tượng đất.

Phác Thái Anh si ngốc cười, nàng lau đi nước mắt, khi nàng ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa lần nữa, vẻ suy sụp cùng tối tăm lại bị thu liễm đi vào, nàng thấu đến bên người Lạp Lệ Sa, thấp giọng nói: "Nàng thế nhưng muốn khıêυ khí©h ta, để thăm dò xem ta có thật đối nàng xuống tay hay không, sư tôn, nàng thật sự không có tâm."

Lúc nói chuyện, nàng dùng tay phải vuốt ve nơi ngực Lạp Lệ Sa, lòng bàn tay dán y phục khinh bạc rõ ràng cảm nhận được tim Lạp Lệ Sa đập, một chút một chút vững vàng phi thường, cái này làm cho Phác Thái Anh tâm như rơi xuống vực sâu.

Mới vừa rồi một tia mừng như điên hoàn toàn nguội lạnh, nàng biết không thể trách Lạp Lệ Sa, nhưng loại tư vị từ trên trời ngã xuống này, rất đau.

Nàng thế nhưng vọng tưởng Lạp Lệ Sa có thể vì nàng mà phá vỡ gông cùm xiềng xích của tình căn thiếu hụt.

Lạp Lệ Sa cam chịu một lúc lâu, cảm giác ngột ngạt kia cuối cùng đi qua, nàng bắt lấy tay Phác Thái Anh đang chuẩn bị lùi về, hô hấp đột nhiên dồn dập lên, nàng rên khẽ một tiếng phun ra một ngụm máu, trước vẻ mặt khẩn trương của Phác Thái Anh, nàng đem tay Phác Thái Anh đè lên ngực chính mình, chỉ là ngước mắt nhìn nàng ấy, không nói một lời.

Phác Thái Anh trên mặt tràn đầy kinh ngạc, nàng khó có thể tin mà nhìn chằm chằm ngực Lạp Lệ Sa, mới vừa rồi nhịp tim đập vững vàng giờ khắc này giống như hạt mưa rơi xuống, hỗn độn mà vội vàng, tỏ rõ chủ nhân của nó căn bản không hề bình tĩnh.

Nàng khẽ nhếch miệng nhìn Lạp Lệ Sa, đầu óc trống rỗng, nàng thật sự sắp bị Lạp Lệ Sa tra tấn điên rồi, "Sư tôn, nàng có ý gì?"

Lạp Lệ Sa đem tay nàng siết chặt, hồi lâu sau mới chậm rãi buông nàng ra, xoa xoa khóe môi vết máu, xốc lên chăn chuẩn bị xuống giường.

Phác Thái Anh thật sự khống chế không được, nàng duỗi tay đỡ lấy Lạp Lệ Sa, vội vàng nói: "Sư tôn, xin nàng, chớ có tra tấn ta nữa được không?"

Lạp Lệ Sa nghiêng đầu, nàng không biết nên làm sao diễn tả tâm tình mình, nàng biết bản thân trong quá khứ từ trong xương cốt yêu thích Phác Thái Anh, hiện tại nàng cũng đích xác sẽ bị nàng ấy sở động, nhưng mất đi tình căn, nàng đối Phác Thái Anh so với tình yêu còn kém quá xa.

"Thái Anh, nàng nói ta vô tâm, ít nhất bây giờ cũng không sai. Nhưng Lạp Lệ Sa ngày trước, từng đối với nàng có tâm."

Phác Thái Anh chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung, choáng váng nói, "Có tâm......"

Chỉ là Phác Thái Anh còn chưa kịp nói cái gì, bên ngoài một trận đất rung núi chuyển, sắc trời đột nhiên ám trầm, một cổ linh lực hỗn độn vội vàng thổi quét mà đến.

"Phác Thái Anh, sư tôn ngươi tỉnh chưa?"

Lạp Lệ Sa cúi đầu liếc nhìn y phục chính mình, Phác Thái Anh cũng sắc mặt biến đổi nhìn nàng, nhanh chóng đem ngoại bào của Lạp Lệ Sa chộp vào trong tay, mà Lạp Lệ Sa cũng lập tức dựng lên lá chắn linh lực, ngăn chặn Tần Nam Dương.

Trong chớp mắt, Phác Thái Anh cầm quần áo mở ra khoác lên trên người Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa nhanh chóng mặc tốt y phục, cúi đầu hệ đai lưng, Phác Thái Anh sắc mặt hơi trầm xuống che ở trước người nàng.

Lạp Lệ Sa vừa chỉnh trang xong quần áo, Tần Nam Dương đã đầy mặt sốt sắng tiến vào, "Tạ ơn trời đất, sư muội đã tỉnh."

"Xảy ra chuyện gì?" Lạp Lệ Sa duỗi tay kéo Phác Thái Anh đến bên người mình, nhíu mày nhìn Tần Nam Dương.

"Long tộc tấn công!"

Lạp Lệ Sa thần sắc biến đổi, hệ thống cũng đã phát hiện, chạy nhanh nhắc nhở: "Không xong, bên ngoài có tới sáu ma long, Mặc Diễm cũng đã đến."

Lạp Lệ Sa con ngươi co rụt lại, nhanh chóng nhìn Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh cũng đầy mặt kinh ngạc, lông mày nhíu chặt, phát hiện Lạp Lệ Sa nhìn mình, nàng bỗng nhiên quay đầu, thần sắc lược hiện hoảng loạn.

Lạp Lệ Sa nhìn về phía bên ngoài, siết chặt tay Phác Thái Anh, "Nàng chớ có hoảng sợ."

Vừa nói xong, Lạp Lệ Sa cả người đột nhiên biến mất, sau đó xuất hiện ở bên ngoài doanh trướng, ngẩng đầu nhìn phía chân trời.

Những ma long này là đầu sỏ gây tội tàn sát bừa bãi khắp nơi trong thời gian qua, sau nhiều lần xung đột đối chiến với Tiên môn, ma khí đã xâm nhập cốt tủy, hiện giờ nói là rồng, không bằng nói là ma.

Bọn hắn xoay quanh ở phía chân trời, long thân ma khí quanh quẩn, nhè nhẹ từng đợt từng đợt sương đen che khuất toàn cảnh.

Sáu con rồng giống như đám mây đen khổng lồ bao phủ bầu trời, lập tức cuồng phong gào thét, mặt trời bị che khuất, phảng phất nhập đêm.

Bọn hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí, có thể đến được đây, đều là do có người ở phía sau điều khiển. Người này là ai, đáp án không cần nói cũng biết.

Lập tức tất cả mọi người trận địa sẵn sàng đón quân địch, chất lỏng Hàng Long Thần Mộc đối Long tộc nhập ma đã vô dụng, mọi người đều biết rõ. Lúc này lòng tham đều bị sợ hãi che lấp, Tiên môn bao vây tiễu trừ Long tộc nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp phải trường hợp sáu ma long cùng xuất hiện.

Tần Nam Dương cũng không ngờ sáu ma long kia có thể tìm được nơi Tiên môn đóng quân, trong lúc nhất thời đều không chuẩn bị kịp, vừa kinh vừa giận.

Bởi vì ma long thường xuyên đánh lén, cho nên điểm đóng quân này đã được ba người Lạp Lệ Sa, Tần Nam Dương, nhị trưởng lão Nam Hoa Phái hợp lực bày ra trận pháp. Nếu không phải trong nội bộ tiết lộ, bên ngoài căn bản không có khả năng tìm đến nơi doanh trại.

"Long tộc như thế nào tìm được lối vào! Lẽ nào có gian tế?" Nhị trưởng lão Nam Hoa Phái thần sắc khẩn trương, cao giọng hô, ánh mắt lại không khỏi hướng tới Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh xem xét. Trước đó trong Tiên môn có lời đồn Phác Thái Anh liên quan đến Long tộc, tuy là được Lạp Lệ Sa lý lẽ hùng hồn đánh tan, nhưng dư âm vẫn còn.

Tần Nam Dương lập tức thi pháp gia cố phong ấn, nghe vậy cũng sửng sốt, có chút vô pháp lý giải. Nhìn đến nhị trưởng lão nhìn về phía Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh, tức khắc trong lòng bốc lên lửa giận, "Đây không phải thời điểm nội bộ chia rẽ, Nam Hoa Phái các ngươi tốt nhất biết chuyện gì nên làm. Lập tức bày trận, đệ tử dưới Kim Đan nhanh chóng tránh ra, Hoài Trúc sư muội, lấy ra Thần Mộc, cần trước giải quyết ma long!"

Lạp Lệ Sa không chút sứt mẻ, chỉ nhìn đám ma long đang không ngừng công kích kết giới, nàng đại khái biết ý đồ chân chính của Long tộc, cũng minh bạch Mặc Diễm vì cái gì tàn nhẫn hy sinh những tộc nhân kia.

Hắn không phải muốn Long tộc nhập ma để tránh né đuổi gϊếŧ, hắn muốn chính là phản kích, bức Tiên môn xuất ra Hàng Long Thần Mộc, sau đó tìm cơ hội hủy diệt Thần Mộc.

Âm mưu này thật sự quá cao thâm, nàng đã có chút mất cảnh giác khi chỉ dõi theo cốt truyện chính, đem tâm tư hoàn toàn đặt ở trên người Phác Thái Anh, mà xem nhẹ Mặc Diễm.

Nàng biết Hàng Long Thần Mộc rất bắt mắt, lại vì Long tộc đối nó tránh còn không kịp, chỉ nghĩ đến bên trong Tiên môn có người muốn đoạt Thần Mộc, lại quên mất muốn hủy đi nó nhất, chính là Long tộc.

Hôm nay xử lý không tốt chuyện này, tránh không khỏi Phác Thái Anh lại thân hãm tiếng đồn, Nam Hoa Phái kia sao có thể bỏ qua cơ hội vu hãm Phác Thái Anh cấu kết Long tộc.

Lạp Lệ Sa có dự cảm xấu vô cùng, bởi vì nàng quá mức lý trí, nên cũng biết được bản thân hôm nay nếu không thể bảo hộ được Phác Thái Anh, nàng liền phải để mạng lại nơi này.

Phác Thái Anh nhìn những ma long kia, trong lòng thẳng phát trầm. Nàng có thể rõ ràng phân biệt được thực lực bọn hắn, không chỉ có xích long, mà còn có thanh long cùng bạch long, thực lực đều ở cảnh giới Nguyên Anh.

Sau khi bọn hắn nhập ma mất đi thần trí, chỉ có sát khí cùng gϊếŧ chóc, điên cuồng mà tàn nhẫn, sợ rằng ba người Lạp Lệ Sa liên thủ cũng không nhất định đối phó được. Điểm chết người chính là, Lạp Lệ Sa căn bản chống đỡ không được cùng Long tộc giao chiến thời gian dài, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.

Nếu chỉ có sáu ma long này cũng liền thôi đi, kẻ đứng sau bọn hắn mới làm cho Phác Thái Anh thực sự để ý, nàng lại nhớ tới lời Mặc Diễm từng truyền tin cho nàng.

"Mặc kệ ngươi có hay không tư cách làm Long Vương, ngươi đều là điện hạ Long tộc, chẳng sợ vì phụ vương ngươi, ngươi cũng phải gánh vác trách nhiệm. Một ngày không hủy Hàng Long Thần Mộc, Long tộc liền một ngày không được an bình, ngươi cũng vĩnh viễn báo không được thù. Phác Thái Anh, ngươi có cơ hội tiếp cận Lạp Lệ Sa, hãy nghĩ cách thế Long tộc mưu cầu đường sống đi."

Hắn muốn huỷ hoại Hàng Long Thần Mộc, vậy hắn chỉ có thể tìm sư tôn.

Phác Thái Anh tâm chìm vào vực sâu, chẳng lẽ chính mình làm bại lộ tung tích sư tôn? Nàng trước đó đi tìm sư tỷ, dọc theo đường đi cũng đều cải trang giả dạng, cẩn thận hành sự, như thế nào sẽ bị lộ?

Nhìn những đệ tử khác sôi nổi lui về phía sau, chỉ còn lại ba người Lạp Lệ Sa ở bên ngoài cùng với trưởng lão Huyền Ẩn Môn, Phác Thái Anh lập tức hít sâu một hơi nắm chặt tay, xuất ra Thanh Uyên Kiếm. Kiếm hồn nhận thấy chiến ý của chủ nhân, thân kiếm một mạt hàn quang lướt qua, sáng ngời trong bóng đêm.

Phác Thái Anh nắm Thanh Uyên Kiếm đi bước một tới bên người Lạp Lệ Sa, liếc nhìn vẻ mặt thanh lãnh thần sắc túc mục của Lạp Lệ Sa. Hàng Long Thần Mộc là uy hϊếp cực lớn, không thể lưu nó lại Tiên môn, nếu không nàng sẽ không có quyền lên tiếng ở Long tộc.

Nhưng Lạp Lệ Sa nhất định không thể có việc, nếu nàng đoán không sai, Mặc Diễm đã quyết một trận sống còn đến đây huỷ hoại Hàng Long Thần Mộc, hắn cũng tuyệt đối không thể buông tha Lạp Lệ Sa.

- ---------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Sư tôn trong sạch tạm thời lưu lại, vẫn chưa tới lúc. Bằng không sư tôn thật sự hộc máu đến ngất, phỏng chừng Tiểu Long Tử đều bị dọa héo.

Lại nói ta cần thiết đi cốt truyện tiếp theo, nếu lại bị hệ thống khóa chương, liền phải đen đầu chỉnh sửa, ta đây cũng sẽ bị dọa héo.

*Tình yêu của hai người sâu đậm đến mức một ngụm máu chảy ra từ khóe miệng sư tôn, và Long Long run rẩy hét lên một tiếng: "Sư tôn!", sư tôn lau vết máu chảy và nói: "Thái Anh, đừng lo lắng.... một lần nữa.... nhanh lên....". Tiểu Long Tử đau khổ liếʍ vết máu còn lại trên môi sư tôn, dưới tay tiếp tục tăng tốc, đôi mắt đỏ hoe nhìn sư tôn bị tình căn tra tấn, lông mày nhướng lên và nước mắt long lanh, cuối cùng kɧoáı ©ảʍ lấn át đau đớn.

*Ta thích nhìn sư tôn vừa nôn máu vừa làm điều đó, tại sao không? Thật tuyệt vời, đến nữa đi, đến nữa đi!

*Rồng Con phun nước, còn sư tôn phun máu, hình ảnh quá mỹ lệ~

*Ta rất lo lắng cho sư tôn, lo lắng đến phát điên, lo lắng đến nôn ra máu! Tác giả, ngươi liệu mà làm đấy! Mạng ta đều giao cho ngươi!

*Một bên là Long tộc cừu hận, một bên là Hàng Long Thần Mộc uy hϊếp, ở giữa có sư tôn, đáng thương cho Tiểu Long Tử nhà ta, trước sau gì cũng sẽ phát điên thôi!

*Lạp Lệ Sa kiếp trước yêu Hồng Ảnh.

Thái Anh yêu Lạp Lệ Sa kiếp này.

Hồng Ảnh, Thái Anh là cùng một người

Lạp Lệ Sa kiếp trước, kiếp này là cùng một người

Sự xuất hiện của cả hai đều vì để chữa lành trái tim lẫn nhau, có phải không?

Nhanh chóng ôm hôn và để sư tôn hộc máu trong khi làm chuyện đó nào!~~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top