Chương 66 - Kiều diễm vẫn phong lưu
Tiếng nói của nàng nỉ non nhỏ mềm mại như tơ thổi vào tai ta, ta giống như bị mê hoặc, run run cánh tay, ôm lấy thân người đơn bạc của nàng.
Thân thể nàng quá mức mềm mại, thu ở trong lòng ta, giống như cánh bướm bạch sắc, lượn qua bụi hoa rồi bay mất.
Ta rất sợ nàng sẽ rời đi, nàng nếu bay đi, ta biết làm thế nào để tìm nàng trở về?
Lo lắng như vậy, nên tăng thêm lực đạo , đem nàng ôm chặt trong lòng ngực. Nơi mềm mại trước ngực nàng giờ đây ép sát vào ta, như muốn thiêu đốt thân nhiệt của ta.
Mà ta đồng thời còn cảm nhận được thân thể nàng cũng đang từ từ tinh tế biến hóa.
Nàng ở ta bên tai hô hấp dần dần hỗn loạn, hơi thở nhẹ nhàng tản ra, phả ra hai má ta.
Ta có chút không biết làm sao gọi nàng: "Lạc Thần?"
"Ôm chặt ta."
Nàng nói nhỏ bên tai ta, giống như mệnh lệnh không thể kháng cự. Mà một tay nhẹ nhàng sờ soạng lại gần, đem vạt áo của ta nới ra. Đầu vai ta lộ ra ngoài không khí, ta cảm thấy hơi hơi lạnh.
Ta lập tức hít sâu một hơi, hiểu được ý đồ của nàng, tay không khỏi giữ chặt nàng.
Đôi môi mềm mại nhưng lại lạnh lẽo như cánh hoa của nàng lập tức bám vào ta, mùi lãnh hương ngào ngạt lập tức đều tràn ngập trong miệng ta, ta bị mạt lãnh hương dẫn dắt, quả thực không hít thở nổi.
Nàng lặng yên hôn ta, nắm tay ta đưa vào trong vạt áo của nàng. Đầu ngón tay ta nhất thời chạm vào khuôn ngực mềm mại, cùng với mùi hương ngào ngạt kia dường như gắt gao nắm lấy tâm hồn ta, làm ta không thể kìm chế mà run lên.
Đáy lòng vang lên một âm thanh cháy bỏng.
Muốn có được nàng.
Rất muốn có nàng.
Ta rốt cuộc không chịu nổi, trở mình, thân thể nhất thời nhẹ nhàng ở trên người nàng, hai tay chống hai bên người nàng trên giường.
Nàng nằm dưới thân ta, dung nhan tinh khiết thản nhiên nhiễm màu hoa đào, giống như trên cành hoa điểm một chút phấn hồng hoa lê, phá lệ say lòng người, đôi mắt long lanh như đầm nước vẫn là im lặng nhìn ta.
Ta bị ánh mắt kia ôm lấy, một dòng nước ấm thoáng chốc dâng lên, tê dại khó nhịn.
Ta phải làm như thế nào cho phải.
Nàng là ngọc giấu trong tuyết, là nước dưới băng.
Ta nên lấy nàng như thế nào cho phải.
Ta chính là hoảng hốt như vậy, đôi mắt nàng nhắm lại, tay duỗi ra ôm lấy ngang cổ ta, để ta cúi đầu hôn nàng.
Da thị mềm nhẵn như ngọc của nàng lúc này giống như vô tận ngọt. Ta cứ thế trầm mê, nhẹ nhàng hôn nàng, lần lượt từ vành tai, cổ đến đầu vai trơn bóng kia, rồi lại chậm rãi đi xuống, đưa tay xuống đem bạc sam trên người ta và nàng đều gỡ bỏ xuống dưới.
Ta nghĩ động tác này có chút khinh mạn, nhiệt diễm càng thiêu đốt, cũng không cắt đứt sự vội vàng của ta.
Chỉ có thể không ngừng tự nhắc nhở, Sư Thanh Y, ngươi nên chậm một chút, nhẹ một chút.
Nàng lúc này trông rất mỏng manh yếu ớt, làm ta muốn hảo hảo mà che chở nàng.
Ta vừa hôn nàng, vừa lo lắng làm sao để khiến nàng được vui vẻ, như thế nào để nàng được hoan hỉ.
Nàng không nói được một lời, thân người hơi cong lại, chân dài thon nhỏ gấp khúc lại, run nhè nhẹ, da thịt nhẵn nhụ dán vào giữa hai chân ta, không ngừng nhẹ nhàng mà vuốt ve.
Tay của ta đưa trên bụng trơn nhẵn mềm mại của nàng vẽ một đường đi xuống. Cho đến khi va chạm vào giữa hai chân nàng mềm nhẵn ôm thuận, bỗng nhiên cảm thấy trong miệng một trận khô nóng, tay cũng run run.
Nơi đó lúc này như một con suối sâu mát, có thể giúp ta giải quyết cảm giác khô khát khó nhịn này.
Vì thế ta nhẹ nhàng đem tay đưa đến, đi lấy một phần như rượu suối ngọt say lòng người này.
"Ân...."
Lông mày nàng hơi nhíu lại, chung quy không nhẫn nhịn được nữa, phát ra một tiếng rên rỉ phiêu dật.
Ta ngừng lại động tác, vẻ mặt đỏ bừng nhìn nàng.
Ta rõ ràng rất nhẹ, mà nàng cứ như rất thống khổ.
Mặc dù khó mở miệng nói ra, nhưng mà ta cùng nàng dây dưa thế này, cho đến bây giờ đều là nàng chủ động, ta bị động, ta đối chính mình cũng không tự tin, rất sợ làm đau nàng.
"Đau.. Đau sao?" Ta sợ hãi hỏi nàng.
Đôi mắt nàng say đắm liếc ta một cái, mặt quay qua một bên, lông mi dưới ánh nến nhuộm thêm một màu phấn vàng, chớp một cái có chút ngượng ngùng ý tứ.
Ta lần đầu tiên thấy đôi mắt sâu như nước của nàng như vậy, bỗng dưng ngây ngốc.
Nàng cúi đầu nói: "Nàng trước kia cũng như vậy, vậy nàng nói nàng khi đó đau sao?"
Mặt ta lập tức giống như bị lửa thiêu, thẹn thùng nói: "Nàng... nàng hỏi chuyện này làm gì?"
Nàng giống như hài lòng với phản ứng của ta, nắm lấy tóc dài ta, đưa đến môi nàng nhẹ nhàng hôn, trên mặt ẩn ẩn ý cười.
Ta lại gần bên tai nàng cúi đầu nói : "Không được nói nữa"
Đôi mắt nàng nhu thuận không nói lời nào, tay lại đặt lên lưng ta, đầu ngón tay liêu khởi gợn sóng, châm ngòi trong lòng ta.
Ta rốt cuộc chịu không được nữa.
Không thể đợi, một phần mười giây cũng không thể đợi. Thời gian đối với chúng ta quý giá thế nào, ta không thể lãng phí, mỗi kẽ hở ta đều muốn bồi đắp, muốn cùng nàng dính sát vào nhau hợp cùng một chỗ, hòa hợp nhất thể, không thể tách ra.
Nếu có thể trong lời nói, rất muốn đem nàng phóng tới ta trong lòng một đường, không để cho ai nhìn thấy nàng được.
Không nghĩ nàng cách ta quá xa.
Mà lúc này nàng ở dưới thân ta lộ ra nửa thân kiều diễm phong tình, giống như hoa sen trong suối nước, lại thêm ánh nến chiếu đến, tăng thêm nửa phần xinh đẹp.
Ta cúi người xuống, cùng nàng thân thể vuốt ve, cuối cùng dò xét, chạm phải một nơi yếu ớt cách trở. Tâm vừa động, thấy nàng nhắm chặt mắt, có chút khẩn trương, tay như cũ vẫn nắm lấy tay ta, nhưng theo bản năng có tăng thêm lực đạo.
Dừng lại nghỉ chân đi.
Cái loại này rất đau, ta hiểu cảm giác thân thể nháy mắt bị xé rách đâm thủng đau đớn.
Không muốn làm cho nàng đau, dù không thể đầy đủ đến với nàng, nhưng cũng đủ để nàng khoái hoạt.
Ta thối lui trở về, nàng như hoa hải rong chơi, cảm thấy ta không hề xâm nhập, mở mắt ra, đôi mắt trứ mê thần sắc, hơi cong miệng, như muốn nói với ta điều gì. Ngực nàng phập phồng, đầu vai đơn bạc cũng khẽ run rên.
Ta hôn vết chu sa giữa trán nàng, thấp giọng nỉ non: "Không được nói"
Đừng nói, mỗi chữ của ngươi đều làm ta khống chế không được.
Nhất định là không được nói.
Lòng ta thở dài, tiếp theo tay đưa xuống, nhẹ nhàng vuốt ve nàng.
Lúc này , nàng giống như một cây cổ cầm bị năm tháng che giấu, tro bụi lịch sử bay đi, đi đến bên ta, thanh lịch mà tỏa ra một vẻ đẹp cổ xưa.
Mà ta lại hóa thành nhạc sư, vuốt ve thân đàn, suy nghĩ nên đánh đàn thế nào, làm thế nào để cùng nàng tấu lên một khúc đa tình làn điệu.
Điệu nhạc ta chỉ vì nàng một người mà tấu, ban đầu là im lặng không tiếng động, rồi lại nhè nhẹ bắt đầu, đây là dẫn khúc.
Tiếng đàn dần dần tràn ngập vang ra, theo nàng cúi đầu ngâm xướng, giống như tinh tế mật mật mưa xuân Giang Nam. Ta đặt chân nơi đó, cảm thụ mưa rơi, thấm nhuận từ môi đến cổ, hai tay rồi cuối cùng len lỏi tận trong tâm hồn.
Mà ta nhẹ nhàng tay gảy, tiếng đàn thứ nhất, khiến nàng liễm mi, khiến nàng e lệ.
Tiếng đàn thứ hai, khiến nàng ngâm nga, cùng nàng uyển chuyển.
Cứ như vậy, đến thứ tư, thứ năm, cực hạn mềm nhẹ, lại cực hạn nhiệt liệt.
Trận mưa Giang Nam phong lưu kiều diễm này, theo âm thanh đàn cổ phập phồng, tách ra từng mảng, cất cao, chung quy càng rơi xuống càng lớn, vin lên núi cao, cho đến khi trông nàng như hoa quỳnh tinh khiết, trong đêm mưa lạnh giá chậm rãi nở, để rồi cuối cùng nở ra sáng tỏ chói mắt.
Vẻ đẹp của nàng, từng chút một rơi vào trong mắt ta.
Tiếng mưa xao động lòng, ta không thể che tai ngừng nghe.
Dung nhan như hoa nguyệt lưu chuyển, khiến ta không muốn chớp mắt.
Ta chung quanh giống như đều ở giữa một cơn sóng mềm mại, bàn tay đi xuống, liền có thể múc được một vốc nước suối thanh mát, ta cũng theo nàng cùng nhau đung đưa.
Tiếng đàn trong đêm mưa, không biết khi nào ngừng lại.
Nhiều năm có trôi qua đi chăng nữa, dư âm cũng sẽ còn mãi vang vọng.
Ta trên người đều là mồ hôi, đem tay ướt át đẩy ra, một tay ôm Lạc Thần, khẽ hôn lên lông mi của nàng.
Nàng mới vừa rồi trải qua dây dưa, thân thể đã sớm nóng bỏng, thậm chí thoát ra mồ hôi, xúc cảm nhu hoạt, giống như muốn tan ra trong lòng bàn tay ta.
Thân thể nàng giãn ra, ngực phập phồng đưa tay đến trên bụng ta, hơi thở hổn hển nói: "Tại sao lại không hoàn toàn muốn ta?"
Ta đặt tay lên hông nàng, nơi đó như lửa cháy, hướng nàng mỉm cười: "Như thế kia rất đau, ta không muốn làm nàng đau, hơn nữa không phải nàng cũng đã vui vẻ sao? Như vậy là đủ rồi."
Mới vừa rồi, nàng dưới thân ta nở rộ cực kì xinh đẹp, ta quả thực không nên giữ lấy.
Đủ.
Vậy là đủ rồi.
Chạm đến nàng như vậy, cảm thụ nàng bên cạnh ta, trong lòng ta tràn đầy đều là mật sắc hạnh phúc.
Ánh mắt nàng hướng xuống hôn ta : "Cô nương ngốc nghếch, ta không sợ đau".
Ta đỏ mặt cúi đầu nói: "Như thế kia....kia để lần sau đi..."
Nàng bỗng dưng thản nhiên cười nói: "Lần sau? Nàng lần này không quý trọng cơ hội, còn có thể có lần sau."
Ta nhất thời nóng nảy, vội vàng ôm chặt lấy nàng, nói: "Như thế nào lại không có? Chúng ta là luôn luôn ở bên nhau nhau, chẳng những có lần sau.. Còn có.. nhiều lần sau!."
Ta bừng tỉnh, cảm thấy lời nói này quá mức rõ ràng, mặt lại đỏ bừng.
"Tốt, có lần sau, rất nhiều lần sau."
Nàng lại cười yếu ớt, đôi tay ôm lấy hai má ta, hơi thở ấm áp lại phả vào trên mặt ta, tiếp đến xoay mình, ở phía trên ngạo nghễ nhìn ta, tóc đen trút xuống, lạc trên đầu vai ta.
"Thanh Y, ta muốn nàng."
Nàng đem tay tiến vào mái tóc phân tán của ta, cúi đầu nói.
Ta nhìn đôi mắt gợn sóng của nàng cười. Không nói gì, chỉ là đem thân mình của nàng khiên hạ, tinh tế hôn nàng, nàng hai tay dang ra, đem ta toàn bộ ôm chặt vào trong lòng.
Nơi đó luôn bao dung ta, là một mảnh đại dương.
Ta, cái gì cũng có thể cho nàng, cái gì cũng có thể.
Của ta hết thảy, đều là của nàng.
Cam nguyện để nàng nhào vỡ, biến thành tinh tế tro bụi, một đường theo gió làm bạn bên nàng, vì nàng mà đi, vì nàng mà ở lại.
Có đôi khi ngẫu nhiên nhìn thấy thần thái nàng có chút trầm lặng, cả người xa cách. Ta trong lòng rất đau, không hiểu nàng gặp chuyện gì, trước kia đã gặp gỡ những ai, trải qua chuyện gì, ta không thể nào hiểu được.
Ta chỉ có thể sử dụng quãng đời còn lại, cùng nàng làm bạn.
Ta cùng nàng giằng co giao triền, không có khe hở, bị nàng thả ra rồi lại kéo lại, thân thể hư không chỉ muốn nàng có thể đem ta hòa vào bên trong.
Chỉ tiếc ban đêm quá ngắn.
Ta cùng với nàng, thời gian giống như vĩnh viễn cũng không đủ. Chốc lát không nghĩ đã hửng đông, nghĩ lại đã cùng nàng lún sâu giao hòa, ta cùng nàng gắt gao ôm, chìm đến nơi sâu thẳm nhất của đáy hồ, chung quanh chớp lên vài ánh sáng phản chiếu từ mặt nước, một mảnh an bình yên tĩnh.
Chỉ có ta và nàng nắm lấy tay nhau thật chặt, tóc dài như tảo dưới nước giao triền quấn chặt.
Khiến ta chỉ muốn ánh sáng mãi dừng lại ở thời khắc này.
Mà ngày, cũng không cần phải sáng.
------------------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sư Sư nguyên bản lúc đầu chính là công, nhưng là về sau nàng lại rớt triệt để xuống thành thụ, ta thật sự không biết được là do khí tràng vạn năm thụ của nàng quá cường đại hay là nguyên nhân chính là do tác giả Quân ta đây =.= Tóm lại, tôn chỉ của tác giả Quân chính là: Phải hàm xúc! Phải kín đáo! Phải làm hảo hài tử, chỉ là gảy một khúc nhạc mà thôi. Khụ khụ, nếu muốn làm công thật tốt, các cô nương nhất định không được bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top