Chương 131
Mới vừa về đến nhà thì điện thoại của ROSE lập tức bị PARK lão mẹ tịch thu. Nhìn hai người già ngồi trên sofa ánh mắt không nhìn tới mình, cô cũng biết cho dù mình có nói như thế nào, thì cũng không được gì, đúng lúc đang muốn xoay người quay về phòng của mình, cô cũng không nghĩ tới thái độ thờ ơ của chính mình lại khiến cho PARK lão mẹ càng thêm tức giận hơn.
"ROSE! Cô đã như vậy còn muốn quay về phòng? Là ai dạy cô cái cách vô lễ như vậy! Tối nói cho cô biết, tốt nhất là cô mau quên con nhỏ đó đi. Chờ đến ngày mai tôi sẽ đưa cô đến OH gia, nhanh chóng bàn hôn sự cũng với đứa nhỏ SEHUN, tránh cho cái con hồ ly kia quấn lấy cô."
"Ha ha..." Nghe lời PARK lão mẹ nói, ROSE không nhịn được mà bật cười. Cô không nghĩ tới thế kỷ 21 rồi, còn nghe tới những câu nói bàn hôn sự như thế. Giận dữ trong lòng trùng xuống ngược lại càng thêm cuồng loạn. Chỉ nhìn thấy cô cũng không hề quay đầu lại mà tiếp tục đi về phòng, trước khi mở cửa đi vào còn để lại một câu nói.
"Ba, mẹ, hôm nay con trở về cùng hai người, là vì con tôn trọng hai người là cha mẹ của con, bản thân là con gái của hai người, bổn phận cũng nên tẫn hiếu với hai người. Nhưng chuyện của con và LISA, con sẽ không buông bỏ đâu. Muốn con kết hôn cùng với SEHUN, tuyệt đối không bao giờ. Cho dù LISA không còn tồn tại, con cũng sẽ không gả cho một tên tiểu nhân hèn hạ như vậy."
"ROSE! Cô quay lại cho tôi!" Nghe từ ngoài cửa tiếng hét của PARK lão mẹ, ROSE ôm cái đầu đau nhức lên giường nằm, trong đầu tràn đầy hình ảnh ánh mắt của LISA nhìn mình lúc rời đi. Nói cho cùng, thì chính mình hay em ấy cũng đều thương tâm. Nhưng cô cũng thật sự còn rất nhiều chuyện phải lo lắng, cho dù đã nói ra những lời kìm nén lại, cô cũng không thể không thật sự để ý đến lời nói của PARK lão mẹ.
"LISA, rốt cuộc chị phải làm sao đây, mới có thể không buồn, không lo để được sống cùng em đây?"
Hết một đêm, ROSE cũng không thể ngủ được. Bên kia LISA cũng đồng dạng không hề chợp mắt. Trời mới vừa tờ mờ sáng, ánh mặt trời chỉ vừa len lói chiếu vào trong căn phòng, khiến cho hình dạng khói mù càng phát ra rõ ràng. LISA đem cái gạt tàn thuốc đầy những bã thuốc ném vào trong thùng rác, xoay người đi vào phòng tắm.
Đứng trước gương, vì để che đi khuôn mặt mệt mỏi, LISA cố ý trang điểm nhạt một chút. Cô đã nói hôm nay sẽ đến thăm ROSE, nhất định phải làm được. Cho dù biết đến đó cũng chỉ sẽ nếm mùi thất bại, cũng không thể không đi, cô không thể ngăn lại bản thân muốn được nhìn thấy người con gái đã nghĩ tới cả một đêm.
Bởi vì hôm nay lấy danh nghĩa là đến gặp người lớn trong nhà, LISA tất nhiên sẽ không mặc quần cụt mà cô yêu thích, ngược lại mặc vào áo sơ mi trắng cùng với quần dài màu đen bình thường. Trang phục như vậy khiến cho cảm giác yêu mị bình thường trên người cô cũng giảm bớt, lại tỏ ra trưởng thành và trầm ổn hơn. Cô mong muốn chính là loại cảm giác này. Cô muốn cho cha mẹ ROSE biết, mình là một người có thể dựa vào. Không phải là một hồ ly tinh gì hết, cũng không phải là một tên hắc đạo giết người ác độc. Cô, chỉ muốn cho ROSE một hạnh phúc của một cô gái, chỉ như vậy mà thôi.
Cô lê xe lái đến nhà PARK gia, mặc dù LISA chưa từng đến đây bao giờ, nhưng cũng đã sớm quen thuộc với vị trí này. Đứng bên dưới lầu, cô lại nhìn lên cửa sổ phòng ROSE trước tiên, sau đó mới từ từ đi vào trong hành lang. Nhà họ PARK ở trên lầu 5, LISA cũng cầm rất nhiều lễ vật, nhưng không đi thang máy, mà đi thang bộ lên từng bước, cô cần một chút thời gian cho chính mình bình tĩnh lại.
Cuối cùng cũng đến trước cửa nhà họ PARK, LISA nhấn chuông cửa, không lâu sau, nghe được tiếng PARK lão mẹ hỏi là ai, liền đi ra mở cửa. Vào lúc này khoảng cách giữa hai người cũng không quá nửa bước, LISA nhìn thấy sắc mặt PARK lão mẹ rõ ràng. Đó là từ một khuôn mặt bình thường biến thành trắng bệch, lại từ trắng bệch đổi thành tím rồi sang đen. (Phốc, tác giả viết đến chỗ này cười to.)
"Cô tới đây làm gì! Cút cho tôi!" Còn chưa đợi LISA nói chuyện, PARK lão mẹ đã bắt đầu đuổi người, nhìn thấy bà sắp đóng cửa lại LISA vội đưa tay giữ cánh cửa lại, chặn không cho cánh cửa ấy khép lại."Cô muốn gì! Cô đến nhà chúng tôi làm gì! Tôi nói cho cô biết, CHAENG không muốn thấy cô! Nếu cô không cút, tôi kẹp gãy tay cô!"
Mặc dù PARK lão mẹ cũng là một giáo viên, nhưng cũng mặc kệ ai gặp phải chuyện như vậy, cái gì mà gió độ khí độ, tu dưỡng hàm dưỡng, sợ rằng cũng quên hết không còn một mống.
"Dì , hôm nay cháu đến đây, chỉ muốn nói chuyện nghiêm túc với dì. Xin dì, cho cháu vào trong được không?" LISA thấp giọng nói, mặc dù cô cũng sớm đoán việc hôm nay mình đến đây cũng sẽ không hề thuận lợi, lại không nghĩ rằng PARK lão mẹ đến cả cửa cũng không muốn để cho mình vào.
"Tôi không có gì để nói với một tên hung thủ giết người như cô, bây giờ cô mau cút cho tôi, không cút, tôi báo cảnh sát." PARK lão mẹ vừa nói liền rút điện thoại di động ra nhấn số 110, lúc này PARK lão ba đi tới vội giựt lấy điện thoại di động trên tay bà."JI HYUN, bà bình tĩnh đi, trước hết nên để cô ta vào nhà rồi nói sau."
Nghe PARK lão ba nói như vậy, PARK lão mẹ mặc dù bất mãn, nhưng cũng miễn cưỡng đồng ý. LISA cảm kích cúi đầu chào PARK lão ba một cái, sau đó đi vào. Đây là lần đầu tiên cô đến nhà ROSE, mặc dù bầu không khí có chút kỳ quái, nhưng cũng không có chút nào làm ảnh hưởng đến lòng hiếu kỳ của LISA. Dù sao thì đây cũng là nơi mà ROSE lớn lên, mỗi nơi, đều tràn đầy khí tức của chị ấy.
"Ba PARK, mẹ PARK, đây là chút lễ vật con mang đến, hy vọng hai người có thể nhận lấy." LISA vừa nói, vừa đem đồ đặt lên bàn. Trong đó trừ rượu quý giá ra, chính là thuốc quý dưỡng thân thể cho người lớn tuổi, nhìn túi quà đựng cũng biết giá trị không hề rẻ.
Nhìn thấy những lệ vật này, PARK lão ba và PARK lão mẹ, đến cả chân mày cũng không đụng một cái, vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào LISA."Không biết LA tiểu thư đến đây có chuyện gì, tôi nhớ dường như chúng ta không hề quen biết gì." Lúc này, PARK lão ba lên tiếng lần nữa. Chỉ một câu nói, liền phủi sạch mọi quan hệ với LISA, tỏ rõ lập trường.
"PARK ba, PARK mẹ chuyện ngày hôm qua con nghĩ hai người cũng đã thấy rõ. Hôm nay con đến đây, chẳng qua chỉ muốn khẩn cầu hai người có thể cho con một cơ hội. Mặc dù con chỉ là một cô gái, nhưng tình yêu con dành cho ROSE không hề thua kém bất kỳ người nào. Nếu như hai người không đồng ý, cho dù ROSE sống chung với con, thì chị ấy cũng sẽ không vui vẻ gì. Con hy vọng hai người có thể tác thành cho chúng con, con cũng sẽ xem hai người như là cha mẹ con mà đến hiếu thuận."
LISA nói hết đoạn văn này, lời nói thành khẩn mà kiên định, không thể tìm được chút dấu vết nào là diễn trò. PARK lão ba nghe xong cũng không nói lời nào, ngược lại PARK lão mẹ không chút nhẫn nại mà mở miệng."Cô không cần phải nói nhảm nhiều như vậy, cho dù như thế nào, tôi cũng sẽ không để cô hại ROSE nhà chúng tôi. Nếu cô thích con gái, hãy đi tìm một người khác. Chúng tôi thà để cho ROSE sống như vậy cả đời, cũng sẽ không cho con bé cùng với loại người không chuyện ác nào mà không làm còn phạm tội giết người như cô mà sống chung."
"PARK mẹ, người sống ở đời này có rất nhiều điều vì bất đắc dĩ. Con thừa nhận gia thế của của con không được sạch sẽ, nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng đến chuyện con và ROSE yêu nhau. Con có thể đảm bảo với dì, con sẽ dùng chính mạng sống mình mà bảo vệ cho chị ấy. Sẽ không để cho chị ấy phải ủy khuất cho dù là một chút. Con yêu chị ấy, không phải vì chị ấy là con gái, chỉ vì chị ấy chính là ROSE."
"LA tiểu thư, cô nói những lời này khiến chúng tôi rất cảm động. Nhưng cô có nghĩ tới không, nếu như hai đứa sống chung, xã hội nhìn hai đứa sẽ như thế nào? Cô là con gái, ROSE cũng là con gái. Cô làm sao, có thể cho con bé được một gia đình, có thể cảm nhận được hạnh phúc của một người phụ nữ bình thường? Chỉ là một đứa con cô còn không cho nổi, thì nói gì đến những chuyện khác?"
Lời nói của PARK lão ba khiến cho LISA một lúc không nói. Cô biết nếu như ROSE sống chung với mình, tất nhiên sẽ phải hy sinh rất nhiều. Chính mình chỉ có thể làm là, dùng hết tất cả mà yêu thương chị ấy, đền bù lại những tiếc nuối cho chị ấy.
"Con..."
"LA tiểu thư, bỏ qua thân phận con gái không nói, gia thế của cô, cũng không có cách nào khiến tôi tâng bốc được. Mặc dù thế lực của LA gia rất lớn, tiền so với chúng tôi cũng nhiều hơn. Nhưng mà cô lại không biết, những thứ mà các người có được đều là dẫm lên máu tươi cửa người khác mà có được sao? Chuyện cô ngồi tù, chúng tôi cũng biết. Mà lúc cô ngồi tù, trước đó đã làm qua những chuyện gì, chắc hẳn cô cũng biết rõ ràng. Nếu để cho ROSE nhà chúng tôi sống chung với cô, tôi lo sợ sẽ có một ngày, sẽ nhìn thấy thi thể của con gái chúng tôi."
"PARK ba, con..."
"Ba, mẹ, hai người đủ rồi." LISA còn chưa nói xong đã bị một âm thanh khác cắt đứt. Nhìn ROSE từ trong phòng ngủ đi ra, LISA chỉ cảm thấy lỗ mũi đau xót, thiếu chút nữa là khóc lên. Từ nhỏ cho đến lớn cô cũng chưa từng nói chuyện với trưởng bối như thế này, mà cha mẹ ROSE đối với cô không chỉ cự tuyệt, mà từ trong nội tâm còn phát ra sự bài xích cùng miệt thị.
"LISA em ấy cho đến bây giờ chưa từng làm chuyện có lỗi đối với con, con cũng biết rõ em ấy vẫn luôn bảo vệ cho con, chịu đựng mọi tùy hứng của con. Con cũng không dám nói em ấy là người con gái tốt nhất trên đời này, nhưng em ấy lại là người duy nhất vì con mà làm tất cả mọi thứ. Hai người cũng đừng có nói em ấy như vậy nữa được không?"
ROSE ôm LISA vào trong ngực nói, cảm nhận được sự run rẩy của người kia, cô chỉ thấy trong lòng mình cũng siết chặt theo. Đối với LISA mà nói, gia thế của cô cùng thân phận của cô, bao gồm cả chuyện cô đã từng ngồi tù, mỗi một thứ, đều là cô không muốn nó bị nhắc lại mà nhớ đến. Chỉ một chút dây dưa, đã đem mọi sự ngụy trang kiên cường của cô đán nát toàn bộ.
"ROSE, thật xin lỗi." LISA tựa lên vai ROSE nhỏ giọng nói, cô biết, cuộc nói chuyện hôm nay của mình đã thất bại. Lời của PARK lão ba, đúng mà gõ một cái chuông báo động cho cô. Từ lúc bắt đầu ở cùng nhau cho đến giờ, những tổn thương nặng nhẹ của ROSE đến không ngừng. Những cái này cũng là vì thân phận của mình, sự vô năng của mình.
"Đừng nói những lời không đúng, em rất tốt." ROSE nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt LISA, từ trên trán hạ xuống một nụ hôn. Nó như đánh vào thị giác khiến cho PARK lão mẹ không cách nào nhịn được. Bà xông lên dùng sức đẩy hai người ra, dùng mọi sức lực đẩy LISA ra ngoài cửa. Vốn dĩ một chút công phu của PARK lão mẹ cơ bản cũng không phải đối thủ của LISA. Nhưng khí lực so với cô ước chừng lại mạnh hơn rất nhiều.
LISA không nghĩ tới PARK lão mẹ lại đột nhiên động thủ, một người không chút đề phòng, thiếu chứt nữa thì ngã xuống đất. Nhìn PARK lão mẹ một tay dắt ROSE, tay còn lại xách quà của mình đi tới. LISA mặc cho cái hộp nện lên đầu mình cũng không tránh né. Vẻn vẹn chỉ có thể nhìn PARK lão mẹ kéo ROSE đi, không dám chớp mắt." Cô cút cho tôi! PARK gia chúng tôi, vĩnh viễn cũng không hoan nghênh cô!"
"PARK mẹ, con sẽ không rời xa ROSE. Con cũng tin là, chỉ có con mới làm cho chị ấy hạnh phúc và vui vẻ. Nếu như dì thật sự yêu thương chị ấy, xin hãy tác thành cho chúng con. Hôm nay, dì đuổi con đi, ngày mai con sẽ quay lại. Ngày mai dì đuổi con đi, ngày mốt con sẽ quay lại, con sẽ đến cho đến khi dì chấp nhận con lúc đó con sẽ dừng lại."
LISA nói xong, liền xoay người đi xuống lầu. Nhìn theo bóng lưng của cô, ROSE cố nén chua xót trong mắt, trở về phòng. Mới vừa đóng cửa một cái, cô lại nghe được tiếng kèn bên dưới lầu vang lên. Mang nghi ngờ đi ra nhìn thử, chỉ thấy LISA đứng dưới lầu tự dùng tay chỉ huy.
Cho dù ngoài trời nắng gắt không thể chịu nổi, nhưng nụ cười trên mặt cô luôn xinh đẹp như vậy. Đôi môi căng mọng hé mở, ROSE biết, LISA đang nói chuyện với mình. Theo khẩu hình phát ra từ miệng của cô,ROSE cũng hiểu được nội dung của nó.
Đó cũng chỉ đơn giản có ba chữ, em yêu chị.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top