Chương 21+22: Số Phòng Trí Mạng
Chương 21: Số phòng trí mạng 1
Sau khi về phòng, Lạp Lệ Sa tắm rửa một phen, cũng coi như có cơ hội thay bộ quần áo sạch sẽ lên người, khi nằm lên giường, cô ấy vô thức nhớ tới Phác Thái Anh, có lẽ hiện tại người này đã không ghét bỏ cô ấy nữa.
Đang nghĩ tới đây, điện thoại đặt trên tủ đầu giường vang lên. Sắc mặt vừa dịu lại của Lạp Lệ Sa nhanh chóng lạnh đi, sau đó nghe máy.
"Xem ra cô lại vượt ải thành công thêm lần nữa rồi, chúc mừng cô."
Ánh mắt Lạp Lệ Sa tối đi, khóe môi cong lên nụ cười lạnh: "Anh cũng sống sót, chúc mừng nhé."
"Ting!" Phác Thái Anh thu dọn đồ đạc trả phòng xong liền nghe thấy một âm thanh, cô nhìn đồng hồ ở đại sảnh khách sạn, phó bản mới đã sắp bắt đầu.
"Quý khách, chúc quý khách may mắn, xin hẹn gặp lại quý khách lần sau!" Cô gái lễ tân dường như biết rõ Phác Thái Anh sắp đi đâu làm gì, liền nói với Phác Thái Anh một câu như thế.
Sau đó Phác Thái Anh lại lần nữa xuất hiện trong căn phòng đầu tiên bản thân tới thế giới này qua chùm sáng trắng.
Cách bài trí tương tự, nhưng người ngồi ở đó đã không phải là cô bé số 001.
"Chào mừng tới với phó bản số 002, tôi là trọng tài viên số 002 của phó bản lần này, còn 15 phút nữa bạn sẽ tiến vào phó bản mới."
Nhìn số 002 ước chừng 18 tuổi, biểu cảm rất nghiêm túc, mặc áo sơ mi trắng quần tây, có chút lạnh lùng.
"Trước tiên đối chiếu thông tin người chơi, Phác Thái Anh, 27 tuổi, đã vượt qua cửa ải: Số 001 Sơn thôn da người, tổng điểm 125, chấm điểm cấp S." Nói tới đây, số 002 ngẩng mắt nhìn Phác Thái Anh một cái, rõ ràng có chút ngạc nhiên với thành tích của cô.
"Đúng."
"Thành tích rất xuất sắc, vượt qua cửa ải đầu tiên với điểm số cấp S quả là hiếm có khó tìm, hi vọng bạn vẫn có thể tiếp tục xuất sắc như thế."
"Tôi có một câu hỏi, tổng cộng phải vượt qua bao nhiêu phó bản?"
Số 002 nghe xong thế mà lại cười lên, sau đó thẳng thắn nói với Phác Thái Anh: "10 phó bản, dựa theo mức độ khó dễ, 10 phó bản này được chia thành bốn cấp B, A, S, SSS, mỗi ba phó bản phân thành một cấp tương ứng với B, A, S, phó bản thứ 10 chính là cấp SSS."
"Có lẽ phó bản số 001 không phải chỉ có một khuôn mẫu đúng không?" Phác Thái Anh hỏi.
"Đúng thế, mỗi một phó bản tương ứng với trăm nghìn kịch bản, gia nhập phó bản nào là sắp xếp ngẫu nhiên, đương nhiên tới cuối cùng sẽ do các bạn tự rút thăm."
"Còn một vấn đề nữa, kỉ lục cao nhất tới hiện tại của thế giới Thiên Võng đạt tới phó bản nào? Có người thành công quay về thế giới hiện thực không?"
Số 002 nhíu mày, nhìn Phác Thái Anh: "Điều này không nằm trong phạm vi quyền hạn của tôi, tôi không thể trả lời."
Phác Thái Anh im lặng, không nói gì thêm. Số 002 khom lưng làm động tác mời, ngay sau đó Phác Thái Anh liền cảm thấy chóng mặt.
Bên tai lại vang lên âm thanh bánh xe chuyển động quen thuộc, đồng thời âm thanh máy móc lạnh lẽo của hệ thống cũng tiếp tục truyền tới.
"Tải dữ liệu, giải nén, tải hoàn tất! Khởi động!"
Sau một tiếng ầm, Phác Thái Anh mở mắt ra.
Chỉ là vừa mở mắt, nhịp tim của Phác Thái Anh suýt chút nữa đã ngừng lại.
Chỉ thấy ở nơi cách cô không tới mười xen-ti-mét, một đôi mắt thình lình nhìn thẳng vào mắt cô, Phác Thái Anh không kịp phòng bị, giật thót một cái, sau đó lập tức lùi sau một bước, thế là đồng tử của đôi mắt kia cũng cấp tốc co lại, sau đó cách xa cô một bước.
Trên mặt Phác Thái Anh đã đổ mồ hôi lạnh, có một bước lùi sau này mới phát hiện đôi mắt trước mặt không phải ai khác, mà chính là bản thân, trước mặt cô là cả một mặt gương! Biểu cảm của bản thân trong gương cũng có chút căng thẳng, vẫn chưa hoàn hồn.
Đây là tình huống gì thế? Phác Thái Anh có chút cảnh giác nhìn vào trong gương, sau đó hướng ánh mắt xuống phía dưới gương.
Lúc này cô đang đứng ở một nơi tối tăm, cô có thể nhìn thấy bản thân trong gương, là vì bên trái và bên phải gương đều có một ngọn nến.
Trong ánh sáng tối tăm, người trong gương không quá rõ ràng, phần lớn biểu cảm trên mặt đều bị vùi trong bóng tối, như ẩn như hiện trong ánh nến, chỉ có đôi mắt kia rõ ràng một cách bất ngờ, là đôi mắt thuộc về bản thân Phác Thái Anh.
Sau đó một tiếng đốp khẽ vang lên, giữa cây nến bùng lên một ngọn lửa nhỏ, giống như một loại tín hiệu nào đó.
Phác Thái Anh không nhịn được nắm chặt tay, cảnh tượng này quá mức kì dị, nửa đêm nửa hôm ở trong phòng đốt nến soi gương là có ý gì?
Vào lúc Phác Thái Anh quay người quan sát tình hình xung quanh, ảnh phản chiếu Phác Thái Anh trong tấm gương phía sau lưng Phác Thái Anh nhìn bóng lưng Phác Thái Anh, ánh mắt âm u chuyển động theo Phác Thái Anh.
Đột nhiên, một ngọn nến tối tăm bỗng nhiên bắt đầu lắc lư, Phác Thái Anh lập tức quay người lại, nhìn chằm chằm cây nến, cùng lúc đó ảnh phản chiếu trong gương cũng động đậy, duy trì động tác giống hệt cô.
Ánh mắt Phác Thái Anh lướt qua gương một cái, Phác Thái Anh bên trong cũng nhìn cô một cái, không phát hiện điều gì khác thường, nhưng trong lòng cô lại rất bất an.
Trong hai cây nến, chỉ có một ngọn nến đang lắc lư, hơn nữa càng ngày càng kịch liệt, như thể giây tiếp theo sẽ vụt tắt, Phác Thái Anh đưa tay ra cảm nhận, ở đây căn bản không có gió.
Phác Thái Anh vô cùng cảnh giác, cảm xúc căng cứng, cố gắng duy trì bình tĩnh, bình tĩnh làm rõ rốt cuộc đây là tình huống gì.
Cũng vào lúc này, cây nến thứ hai cũng bắt đầu lắc lư, vì ngọn lửa lắc lư lúc sáng lúc tối, Phác Thái Anh trong gương cũng bắt đầu rung rinh.
Rung rinh... Không đúng, thứ phản chiếu trong gương chính là bản thân, khi con người bất động, chiếc bóng sẽ lắc lư theo nguồn sáng, nhưng ảnh phản chiếu sao có thể?
Phác Thái Anh lập tức lùi sau, nhưng người trong gương vẫn duy trì tư thế nguyên trạng, nhìn chằm chằm Phác Thái Anh, thậm chí con ngươi còn đang chuyển động theo Phác Thái Anh.
Trái tim Phác Thái Anh nhảy lên cổ họng, cô không hề nghi ngờ người gọi là Phác Thái Anh kia sẽ nhảy khỏi gương vào giây tiếp theo.
Tay nắm cửa! Phác Thái Anh chạm vào tay nắm cửa, cô lập tức ra sức vặn, nhưng, không mở được!
Cô không thể mặc cho bản thân quay lưng về phía gương, vì thế sau khi phát hiện không mở được cửa, cô lập tức quay đầu nhìn chiếc gương kia. Rõ ràng người phụ nữ trong gương chính là bản thân, nhưng người kia chỉ đứng ở đó, sau đó khóe môi cong lên một nụ cười kì quái, thu lại ánh mắt trên người Phác Thái Anh, sau đó nhìn chằm chằm về phía trước mặt bản thân.
Phác Thái Anh cảm thấy động tác của người kia có chút kì quái, loại cảm giác này như có một người bị nhốt trong gương, lúc này đứng bên trong soi gương.
Lúc này trên tấm gương xuất hiện dấu vết màu đỏ máu, từng đường từng nét như thể đang viết chữ.
Phác Thái Anh nhìn chằm chằm nét chữ ấy, hoàn toàn không thể di chuyển ánh mắt, khi cô phát hiện không ổn, chữ đầu tiên đã viết xong, chữ kia không phải chữ Hán, mà là từ đơn tiếng Anh, "Bloody". Chất lỏng màu đỏ máu này theo gương chảy dọc xuống, chữ "Bloody" này đã nhòe đi.
Chữ màu đỏ máu vẫn đang tiếp tục, bản thân trong gương càng ngày càng vui vẻ.
Trong đầu Phác Thái Anh có thứ gì đó đột nhiên lướt qua, cô ép buộc bản thân che mắt, nhanh chân xông tới trước gương, nắm lấy tay áo, ra sức chà lên. Bất ngờ thay, từ đơn "Bloody" kia nhanh chóng bị lau sạch, ngọn lửa lập lòe của hai cây nến thốc một tiếng rồi vững vàng cháy lên, trong gương truyền tới một tiếng thở dài cực nhỏ của người phụ nữ, dường như vô cùng tiếc nuối.
Mà Phác Thái Anh vừa ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt người trong gương tái nhợt, hô hấp hỗn loạn, lồng ngực vô thức trập trùng kịch liệt, đó mới là cô.
Cô lập tức xông tới cửa vặn tay nắm cửa, cạch, cửa đã mở.
Một chùm sáng chiếu tới, xuyên thấu bóng tối cùng sợ hãi, bên ngoài là một mảng sáng tỏ. Phác Thái Anh không chút chần chừ cất bước ra ngoài, cửa rầm một tiếng đóng lại, ngọn nến bên trong cũng dập tắt theo âm thanh đó.
"Ha." Một tiếng cười khẽ, một người phụ nữ đứng trước cửa phòng đóng chặt, cười lên, dáng vẻ chính là Phác Thái Anh.
Khi Phác Thái Anh đóng lại cánh cửa sau lưng, cô mới nhìn rõ nơi mình đang đứng, quay đầu nhìn một cái, bên trái bên phải bản thân đều là hành lang dài, những cánh cửa đều đang đồng loạt đóng lại, nằm đối diện nhau, giống như kí túc xá thời học sinh, cô lập tức lướt nhìn phía trên cánh cửa, đều có số phòng.
Phòng kí túc xá đối diện là 4320, 4315, căn phòng của cô là 4311, cho nên số phòng đặt lộn xộn. Mà 43 này có nghĩa là tầng 3 tòa số 4 chăng?
Vào lúc Phác Thái Anh đang suy nghĩ, cửa phòng số 4319 tầng này truyền tới tiếng cạch, rất nhỏ nhưng Phác Thái Anh lại rất quen thuộc, âm thanh mở cửa, chuẩn xác mà nói là âm thanh mở cửa thất bại. Ngay sau đó chính là tiếng hét thảm thiết, thấp thoáng tiếng đụng vào cửa.
Biểu cảm Phác Thái Anh nghiêm túc nhìn cánh cửa ấy, cửa không quá dày, lúc này không triệt để cách âm với thế giới, nhưng lại vô tình ngăn cách sự sống và cái chết, người bên trong lành ít dữ nhiều. Xuất sư chưa có thành tựu đã chết, còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
"A! A! Rầm!" Lại có một cánh cửa mở ra, là phòng số 4314.
Chỉ thấy một người phụ nữ vừa lăn vừa bò chui ra, đôi chân ra sức giẫm đạp trên sàn muốn rời khỏi cánh cửa kia càng xa càng tốt, tóc tai người này tán loạn, trong miệng ra sức la thét, ôm đầu không ngừng gào khóc.
Phác Thái Anh nhìn thấy rõ ràng, có một cánh tay trắng bệch quơ tới cửa một cái, sau khi quơ phải không khí liền nhanh chóng thò ra, cảm giác như giây tiếp theo nó sẽ bò ra ngoài.
Động tác cơ thể của Phác Thái Anh còn gấp gáp tình hình trước mặt, đè xuống nhịp tim cực nhanh, nhanh chóng chạy tới, khẽ cắn răng, nhấc chân đạp một cái lên cổ tay cánh tay kia.
Có lẽ thứ bên trong không ngờ được người đang khóc lóc kêu cha gọi mẹ kia còn có thể phản công dứt khoát quyết đoán như thế, lập tức rụt về, giống như bị Phác Thái Anh dọa sợ.
Phác Thái Anh nhìn nó rụt vào trong, quyết đoán đóng cửa lại, cũng coi như sợ hãi nhưng không nguy hiểm.
Khi người phụ nữ kia nhìn thấy Phác Thái Anh liền ngớ ra, đờ đẫn nhìn cô, trong mắt là sự sợ hãi vẫn chưa tan. Nhưng loại bình lặng này chỉ duy trì mấy giây ngắn ngủi, lại là một tiếng "rầm" mở cửa, Phác Thái Anh mở to mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh lại há miệng, đồng thời nhắm mắt thảm thiết hét lên, âm thanh thật sự rất ồn ào, khiến cô nghiêng đầu ra phía sau, bất lực quay đầu.
Khi Phác Thái Anh quay người, vừa hay nhìn thấy một người phụ nữ cao ráo chân dài đứng trên hành lang, mà người phụ nữ với dáng vẻ giống hệt người kia nhào ra từ cánh cửa đang rộng mở, sắc mặt nhợt nhạt, ngón tay trắng bệch hung hăng bức người, ước gì có thể đâm chết người kia.
"Đừng để nó ra ngoài!" Phác Thái Anh vội vàng hét lên, động tác của người phụ nữ đang đứng đó bỗng ngừng lại, sau đó chân trái rụt về sau, chân phải giơ lên, triển khai bạo lực cực mạnh trực tiếp đá qua đỉnh đầu, sau đó đập lên đỉnh đầu nữ quỷ đang nhào tới từ trên xuống dưới.
Cảnh tượng này khiến Phác Thái Anh cảm thấy đầu óc mình ù ù, mà cổ nữ quỷ kia đã phát ra một tiếng rắc, giây tiếp theo liền bị đá ra sàn, có lẽ đầu óc bị đạp tới đau.
Nó ngớ ra, kêu suỵt một tiếng, tay trái thình lình đưa ra, móng tay năm ngón tay cực dài như con dao sắc móc tới.
Tiếc là tốc độ ra tay của người phụ nữ còn đáng sợ hơn nữ quỷ, sau khi nghiêng người tránh đi, liền đưa tay ra bóp chặt lấy tay phải của nữ quỷ, đồng thời nhanh nhẹn cúi đầu tránh thoát khỏi tay trái của nó, sau đó vặn ngược ra sau, sau khi mạnh mẽ buộc chặt hai tay cùng nhau, người phụ nữ liền bẻ một cái, âm thanh xương cốt gãy lìa khiến Phác Thái Anh nhắm mắt lại nghiêng đầu ra chỗ khác.
Đợi khi cô nhìn lại, nữ quỷ đã bị một cước của người kia đá vào trong, cánh cửa dứt khoát liền lạc đóng chặt lại. Khi người kia quay đầu, Phác Thái Anh cũng coi như nhìn rõ người phụ nữ với tác phong quyết đoán này, Lạp Lệ Sa.
"Sao lại là cô?"
"Thì ra là cô."
Cũng là bốn chữ, nhưng ý nghĩa khác nhau.
Lạp Lệ Sa nói xong, nhớ lại bốn chữ của Phác Thái Anh, phì cười thành tiếng.
"Sao tôi cảm thấy cô Phác đây nhìn thấy tôi không được vui lắm nhỉ? Uổng cho ban nãy tôi bất ngờ tới vậy."
Lần này Lạp Lệ Sa cũng mặc chiếc áo phông cổ V màu đen bên trong y hệt lần trước, bên ngoài là áo da màu đen, quần cùng giày đều là màu đen, nhìn như hung thần. Chỉ là mái tóc xoăn màu nâu xõa ra cùng ngũ quan tinh tế, và cả nụ cười yêu kiều rung động ấy lại khiến Lạp Lệ Sa trở nên vô cùng xinh đẹp, thật sự vừa mâu thuẫn vừa hài hòa.
Ấn đường thanh tú của Phác Thái Anh không ngừng nhíu lại, nhưng những lời cất lên vẫn bình tĩnh nhã nhặn: "Là tôi nghĩ sai rồi, có thể đối xử bạo lực tới nỗi dọa chết ma quỷ như thế này, sợ là không tìm được người thứ hai trên đời, gặp cô là chuyện rất bình thường."
Nụ cười của Lạp Lệ Sa càng thêm vui vẻ, đôi mắt cô ấy sáng rực nhìn Phác Thái Anh: "Cho nên cô đang khen tôi à?"
Phác Thái Anh có chút bất lực, người này sẽ không nghe những lời bản thân không muốn nghe. Cô quay người nhìn người phụ nữ vừa đờ đẫn rơi nước mắt, vừa nhìn bản thân và Lạp Lệ Sa trò chuyện như chốn không người, sau đó tiếp tục nhìn hơn mười mấy cánh cửa phòng ở nơi này, có lẽ sẽ có người ra.
Lạp Lệ Sa đưa tay đẩy một cánh cửa, không chút nhúc nhích, loại cài đặt này cũng thật kì lạ, chỉ có chủ nhân ở trong phòng mới có thể mở cửa, hơn nữa chỉ cần đóng cửa lại, nữ quỷ phản chiếu ở bên trong cũng không thể mở ra.
Phác Thái Anh nghĩ không sai, sau đó có ba cánh cửa mở ra, tiếc là chỉ có hai người ra ngoài, cô gái cách bọn họ xa nhất bị nữ quỷ sau lưng mạnh mẽ kéo vào trong, bọn họ không kịp cứu.
Ba cô gái còn sống sau kiếp nạn trong số đó vẫn còn run rẩy sau khi trải qua nguy hiểm, hai trong số đó căn bản không đứng dậy được, một người rúm ró giữa hành lang ngẩn ngơ rơi lệ, một người co rúm thành một vòng ôm đầu nhắm chặt mắt, chỉ có cô gái búi tóc củ tỏi mặt cắt không còn hạt máu nói với hai người: "Cảm ơn hai cô."
Lạp Lệ Sa nhìn cô nàng một cái, không lên tiếng. Mà Phác Thái Anh nhìn cô nàng đang cố gắng chống đỡ nỗi sợ, còn không quên nói cảm ơn, vẫn đáp lại một câu: "Không cần khách sáo."
Phác Thái Anh không động đậy, Lạp Lệ Sa cũng không động đậy, đều đang nhìn chằm chằm những cánh cửa chưa từng mở ra, muốn xem xem còn có người xuất hiện nữa hay không.
Nhưng không còn cánh cửa nào có động tĩnh nữa, Phác Thái Anh có chút ngạc nhiên, lẽ nào chỉ có năm người chơi? Hơn nữa đều là người chơi nữ?
Đúng vào lúc này, trong không khí tĩnh lặng vang lên một tiếng "ting", dọa ba người vốn đã như con chim non sợ cành cong run lẩy bẩy.
"Chào mừng người chơi gia nhập phó bảo sinh tồn số 002, Số phòng trí mạng, trò chơi đã bắt đầu. Hiện tại mời tất cả người chơi tập hợp trước đại sảnh phòng hội nghị tầng một tòa nhà tổng hợp. Chú ý, bạn chỉ còn thời gian 15 phút, nếu không, những cánh cửa này sẽ không nhốt được những thứ kia nữa."
Âm thanh lạnh lùng máy móc chuyển động phía trên đỉnh đầu, Phác Thái Anh nhìn từng dãy phòng ở nơi này, nếu ma quỷ bên trong đều thoát ra, Lạp Lệ Sa có lợi hại tới đâu cũng vô dụng. Sắc mặt cô ngưng trệ: "Không có cầu thang, ở đây toàn là phòng."
*********
Chương 22: Số phòng trí mạng 2
Mọi người nhanh chóng đánh giá hành lang này, quả thật, hai dãy ngay ngắn đều là cửa phòng, không thấy lối thoát cầu thang bộ.
"Thế chúng ta phải ra ngoài bằng cách nào?" Cô gái ban đầu bị dọa tới nỗi không ngừng gào thét đã dịu lại, dính sát gần Phác Thái Anh, nhỏ tiếng hỏi, có thể nhìn ra vì Phác Thái Anh đã cứu cô nàng, cô nàng rất tin tưởng ỷ lại Phác Thái Anh.
"Chắc chắn có lối ra, cũng không thể bắt chúng ta xuyên tường ra ngoài." Phác Thái Anh không hoảng loạn, nhìn xung quanh đánh giá những căn phòng này.
"Chào mọi người, tôi... tôi là Kim Trân Ni, là sinh viên năm nhất học viện Tiếng Anh, là lần thứ hai tham gia phó bản, cảm ơn mọi người đã cứu tôi."
Khi bọn họ quan sát căn phòng, cô gái ra ngoài thứ hai nhút nhát nhìn nhóm Phác Thái Anh, tự giới thiệu bản thân.
"Tôi là Vương Vũ San, là y tá, tôi... tôi cũng tham gia phó bản lần thứ hai." Đây chính là cô gái la hét.
"Tôi là Kim Trí Tú, vừa tốt nghiệp đại học, đây là lần đầu tiên tham gia phó bản." Điều này khiến Phác Thái Anh có chút ngạc nhiên nhìn Kim Trí Tú một cái, lần đầu tiên tham gia phó bản, vừa có thể thoát ra ngoài, vừa có thể giữ bình tĩnh như thế, đã là không tệ.
"Phác Thái Anh, lần thứ hai."
"Lạp Lệ Sa."
Hai người người sau giản lược hơn người trước, nhưng không ai đưa ra nghi vấn, dù sao sự bình tĩnh của hai bọn họ thật sự mang lại cảm giác an toàn rất lớn.
Số phòng của tầng này đều bắt đầu bằng 43, thấy Phác Thái Anh đếm số, Lạp Lệ Sa biết cô đang làm gì, thẳng thắn sảng khoái nói: "Tổng cộng có 20 căn phòng."
Phác Thái Anh nhìn số phòng ở phía cuối, 4320, đây là số phòng lớn nhất mà bọn họ nhìn thấy.
"Đây là 4320, nhưng tôi nhớ chữ số nhỏ nhất là 4300." Kim Trí Tú có chút nghi hoặc, lên tiếng nhắc nhở.
Cũng chính là ở đây thiếu mất một chữ số.
"Thiếu mất 4316." Lạp Lệ Sa rất mẫn cảm với chữ số, trên đường tới đây, cô ấy đã quan sát số phòng một lượt, hai mươi chữ số không nhiều, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể phát hiện.
Âm thanh vừa dứt, rầm rầm rầm, trong số hai mươi cánh cửa lại có sáu cánh cửa mở ra.
Năm người nhìn sáu cánh cửa kia, biểu cảm đều có chút khó coi, còn cả biểu cảm không biết làm sao.
"Thế này có ý nghĩa gì? Năm chúng ta sẽ thoát ra ngoài từ trong phòng sao?" Kim Trân Ni vừa nghĩ tới chuyện bản thân gặp phải trong phòng, toàn thân liền run rẩy, cô nàng không muốn vào trong.
Phác Thái Anh không lên tiếng, cô nhìn sáu cánh cửa kia, số phòng lần lượt là 4311, 4318, 4312, 4315, 4314, 4317.
"Mọi người có cảm thấy quen thuộc không?" Phác Thái Anh nhìn một lát, hỏi.
"Tôi thoát ra từ 4315." Kim Trí Tú phản ứng lại, Kim Trân Ni và Vương Vũ San ngây ra có chút xấu hổ nói: "Tôi không nhìn biển số phòng."
"Tôi cũng vậy, tôi bị dọa tới mơ hồ mất rồi."
"Vương Vũ San là 4314, Kim Trân Ni là 4318."
Phác Thái Anh nói xong nhìn Lạp Lệ Sa một cái, đối phương chớp mắt cười với cô: "Tôi là căn phòng 4312, là người thứ ba thoát ra ngoài, chỉ cách Thái Anh năm căn phòng." Xưng hô lại biến thành Thái Anh, Phác Thái Anh chỉ nhàn nhạt di chuyển ánh mắt, không muốn để ý tới Lạp Lệ Sa.
"Vậy 4317 là... là người không chạy được ra ngoài..." Vương Vũ San không dám nhắc tới chuyện đó, âm thanh nói chuyện cũng ngập trong sợ hãi.
"Đúng thế." Phác Thái Anh nhìn thời gian, sắc mặt có chút ngưng trệ.
Thời gian đếm ngược: 11:32.
Trái tim mấy người Vương Vũ San cũng thắt chặt trong âm thanh tích tắc của đồng hồ đếm ngược, biểu cảm của Vương Vũ San biến đổi, sốt ruột nói: "Chỉ còn lại 11 phút, điều này có nghĩa là bắt chúng ta quay lại đường cũ sao?"
"Nhưng nếu là như thế, trò chơi không khỏi có chút đơn giản." Kim Trí Tú không có bất cứ kinh nghiệm với trò chơi này, nhưng Kim Trân Ni đã là lần thứ hai tham gia phó bản.
Trong 15 phút phát hiện thiếu mất một căn phòng để kích hoạt sáu cánh cửa không khó, hơn nữa chỉ cần có người nhớ số phòng của mình là có thể suy luận được nên ra ngoài bằng cách nào, cho dù có người không nhớ, có thể thử lần lượt từng phòng cũng không tốn quá nhiều thời gian.
"Trong tình huống sợ hãi hoảng loạn này, thật ra phải tìm chuẩn xác số phòng cũng có độ khó, lúc đó có lẽ người bình thường chỉ muốn bò ra ngoài, sợ là sẽ không chú ý tới số phòng." Kim Trí Tú phân tích.
Ví dụ như cô nàng thật sự không nghĩ tới việc phải ghi nhớ số phòng, là vì khi được nhóm Phác Thái Anh cứu ra ngoài nên vô tình nhìn một cái, hơn nữa hiện tại tất cả căn phòng đều bị đảo lộn, điểm nhận biết duy nhất chính là số phòng, không thể nói là độ khó không cao.
"Cô nói không sai, nhưng nó đã mở sáu cánh cửa ra, cũng có thể nói là, cái gọi là ai quay về phòng người ấy đã là không thể, người thứ sáu không thể thoát ra ngoài." Lạp Lệ Sa vẫn luôn quan sát căn phòng đang mở, bên trong yên lặng không có lấy một chút động tĩnh. Mà xác thực câu nói của cô ấy mạnh mẽ lật đổ suy luận này.
"Chúng ta không còn thời gian để chậm trễ nữa, suy luận không có bất kì chứng cứ khách quan nào, chỉ có thể thử xem." Phác Thái Anh vừa nhìn thời gian, chỉ còn 10:25.
Lạp Lệ Sa gật đầu, cô ấy nhìn căn phòng 4311 một cái, "Cô là người đầu tiên ra ngoài à?" Cô ấy đang hỏi Phác Thái Anh.
"Đúng thế." Phác Thái Anh nói xong, Lạp Lệ Sa quay đầu cười với cô, "Vậy thì xem xem trong phòng cô có gì." Nói xong, Lạp Lệ Sa là người đầu tiên bước vào trong.
Biểu cảm của nhóm Kim Trân Ni vô cùng căng thẳng, Phác Thái Anh an ủi nhìn bọn họ một cái: "Cùng vào đi."
Dù sao ở lại bên ngoài cũng rất đáng sợ.
Vừa vào trong, một tiếng rầm vang lên, cửa phòng đã đóng lại.
Vương Vũ San không nhịn được hét lên một tiếng, sau đó giơ tay che miệng mình, nước mắt đã sắp chảy ra.
Lạp Lệ Sa lập tức quay người nhìn về phía cửa, Phác Thái Anh cũng căng thẳng đánh giá căn phòng này, không có gì khác thường.
Năm người, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa đi phía trước, Kim Trân Ni và Vương Vũ San kéo theo người chơi mới Kim Trí Tú cẩn thận từng bước đi theo sau lưng Phác Thái Anh. Còn về Lạp Lệ Sa, tuy Lạp Lệ Sa thường xuyên cười, nhưng bọn họ lại có chút sợ cô ấy.
Trong phòng rất tối, nhưng Phác Thái Anh phát hiện, nơi này đã thay đổi.
"Bố cục thay đổi rồi, lúc tôi vào đây nó là một căn phòng, nhưng hiện tại, rõ ràng là một con đường."
Tuy tất cả đều là ẩn số, nhưng cho dù như thế nào, tốt xấu gì thứ trong gương đã không còn tồn tại.
Chỉ là con đường này dài một cách quá đáng, căn bản không phù hợp với kết cấu kiến trúc căn phòng thường thấy trong một tòa nhà. Phác Thái Anh đi từng bước từng bước, Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn cô, trong mắt có chút buồn cười, chỉ là ẩn giấu trong sắc đêm không ai phát hiện.
"Hết đường rồi." Mũi chân của Lạp Lệ Sa chạm vào bờ tường, nhỏ tiếng nói.
Bước vào căn phòng này để tránh bỏ lọt tin tức, cộng thêm quá tối, bọn họ đi rất chậm, thời gian chỉ còn 09:05.
Tay Lạp Lệ Sa tìm kiếm bên trên, sau đó nhanh chóng nói: "Có cửa."
"Ra ngoài." Phác Thái Anh quyết đoán nói, giây tiếp theo Lạp Lệ Sa đẩy cửa ra, dường như cùng vào một thời điểm, năm người bị một lực mạnh trực tiếp đẩy ra ngoài.
Lạp Lệ Sa với võ nghệ cao cường đứng rất vững, bốn người Phác Thái Anh không may mắn như thế, trực tiếp nhào ra ngoài. Nhưng Lạp Lệ Sa nhanh tay nhanh mắt, đưa tay ra nhanh chóng ôm lấy eo Phác Thái Anh, đưa chân trái ra giữ cân bằng.
Thế là ba người Vương Vũ San, Kim Trân Ni, Kim Trí Tú hoảng hốt hô lên một tiếng, ngã sõng soài, sau khi hoảng loạn ngẩng đầu liền nhìn thấy Lạp Lệ Sa vững vàng ôm lấy Phác Thái Anh.
Mà trong lòng Phác Thái Anh cũng giật thót, ôm chặt lấy vai Lạp Lệ Sa theo bản năng cơ thể, nhìn vô cùng ám muội.
Phác Thái Anh có chút đờ đẫn, quay đầu nhìn thấy nụ cười pha trò trên mặt Lạp Lệ Sa, vội vàng đứng vững, chỉnh sửa quần áo rồi nhỏ tiếng nói: "Cảm ơn."
"Khách sáo rồi." Lúc này Lạp Lệ Sa lại không nhân lúc người ta gặp khó khăn mà lợi dụng, vai trái dùng lực đỡ Phác Thái Anh đứng vững.
Phác Thái Anh vuốt tóc tai có chút hỗn loạn, nhìn ba người trên đất đang ngây ra nhìn bọn họ, nhanh chóng di chuyển ánh mắt, sau đó biểu cảm trên mặt nhanh chóng trở nên ngưng trệ.
"Chúng ta lại quay lại rồi." Đi qua một con đường dài như thế, bọn họ lại quay lại hành lang, Phác Thái Anh lập tức ngẩng đầu nhìn số phòng, vẫn là 4311!"
Giây tiếp theo, cả hành lang giống như được lắp thêm một chiếc bàn xoay lớn, toàn bộ chuyển động theo chiều kim đồng hồ, hành lang không có động tĩnh, nhưng sáu căn phòng lại xoay một vòng như đèn kéo quân, 4314 vốn dĩ đang ở bên cạnh bọn họ biến thành 4317.
Lần này sắc mặt Lạp Lệ Sa cũng bắt đầu trở nên ngưng trệ, thời gian đã không còn nhiều.
Phác Thái Anh nhắm mắt lại, trong đầu nhanh chóng lướt qua một lượt toàn bộ cảnh tượng từ lúc bản thân bước vào phó bản, rốt cuộc điều này có ý nghĩa gì? Phó bản vừa bắt đầu không nên phức tạp như vậy, nếu không sợ là còn chưa thấy cửa ra đã chết ở đây.
Sáu căn phòng này, tại sao lại là sáu căn phòng nơi sáu người bọn họ thoát ra, đây tuyệt đối không thể là trùng hợp? Mà điểm kì lạ luôn luôn là điểm mấu chốt.
Lẽ nào bọn họ đi vào một cửa sẽ chuyển dịch một lần sao? Nghĩ tới đây, Phác Thái Anh lập tức quay đầu trực tiếp đi vào 3411 thêm lần nữa.
Lạp Lệ Sa ngẩn ra, không nghĩ ngợi lập tức đi theo vào trong, Kim Trí Tú là người phản ứng nhanh nhất trong ba người còn lại, cũng theo vào, Kim Trân Ni và Vương Vũ San căn bản không kịp phản ứng, cũng được Kim Trí Tú kéo vào trong ngay trong khoảnh khắc cửa đóng lại.
Lần này Phác Thái Anh sờ tường, gần như là chạy, sau khi đi qua một cự ly tương tự, mở cửa ra, lại xuất hiện trên hành lang.
Cô nhìn chằm chằm sáu cánh cửa, lẩm nhẩm: "Lần này nó không chuyển động."Vậy lần đầu tiên chúng ta đi không có vấn đề, ít nhất nó có phản ứng." Lạp Lệ Sa nhanh chóng nói, sau đó ánh mắt khóa chặt lấy căn phòng thứ hai, 4314."
"Vào 4314." Phác Thái Anh quyết đoán nói.
Vương Vũ San và Kim Trân Ni hoàn toàn đờ ra, luôn có cảm giác đầu óc không đủ dùng: "Tại sao lại là 4314?"
"Vì đây là cánh cửa mở ra thứ hai."
Thời gian đếm ngược: 8:25.
Dường như Lạp Lệ Sa hoàn toàn tin tưởng Phác Thái Anh, đi theo vào 4314, nhàn nhạt vứt lại một câu: "Tùy mọi người."
Kim Trí Tú lập tức đi theo, cô nàng có trực giác, đi theo bọn họ sẽ có thể ra ngoài.
Hai người Kim Trân Ni và Vương Vũ San càng không có lựa chọn, không chút manh mối.
4314, vẫn là lối đi tối tăm, Phác Thái Anh đếm, 199 bước, giống 4311.
Mở cửa ra, vẫn là hành lang, sáu căn phòng lại xoay theo chiều kim đồng hồ đổi vị trí thêm một lần.
"4312." Không chút chần chừ, đi vào thêm lần nữa, khi ra ngoài, lại là một lần tráo đổi thứ tự.
Thời gian đếm ngược: 7:20.
"4318."
"4315."
"4317."
Thời gian đếm ngược: 5:30.
Bọn họ đã đi hết sáu căn phòng, mở cửa ra thêm lần nữa, vẫn là hành lang.
Trái tim Kim Trí Tú bỗng chùng xuống, sao lại thế này?
Vương Vũ San đã sắp khóc thành tiếng: "Làm sao đây? Chúng ta đoán sai rồi." Chỉ còn lại 5 phút, nếu thử nghiệm này là sai, bọn họ cơ bản không còn hi vọng thoát ra ngoài.
"Không nên thế." Phác Thái Anh nhíu mày nói, lần lượt bước vào phòng theo thứ tự mở cửa, logic này rất rõ ràng, hơn nữa xác thực lần nào cũng có phản ứng.
Cô ngẩng đầu nhìn mấy căn phòng trên hành lang, mỗi một lần sáu căn phòng này đều dịch chuyển, đồng thời, cô nhìn căn phòng gần nhất trong số sáu căn phòng này, số phòng cũng đã thay đổi.
"Số phòng đang thay đổi, chúng ta quan sát lại căn phòng thêm lần nữa."
Nói xong bọn họ chia ra hành động, đám Kim Trí Tú nhanh chóng quan sát, đều rất hỗn loạn, vẫn mở đầu bằng 43, không xuất hiện chữ số mới, 4310, 4319, 4316.
Ánh mắt Kim Trí Tú nhanh chóng lướt qua, sau đó đột ngột dừng lại, lẩm nhẩm: "4316."
Cô nàng đưa tay ra mở, 4316 lập tức mở ra."Tìm được rồi!" Kim Trí Tú không khống chế được kích động, lớn tiếng hô lên.
Mấy người Phác Thái Anh đi tới, Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn số phòng một cái, là 4316, nó lại xuất hiện. Hơn nữa lúc này bên trong cánh cửa 4316 không phải là căn phòng, mà là cầu thang.
"Quả nhiên không sai, mau đi thôi."
Đi dọc theo cầu thang xuống dưới, cuối cùng bọn họ cũng tới được tầng một, bọn họ đã nhìn thấy ánh sáng.
Sau khi ra ngoài, mọi người mới triệt để nhìn rõ bản thân đang ở nơi nào, nơi này là một ngôi trường, nơi bọn họ vừa ở có lẽ là tòa nhà kí túc xá.
Mà tòa nhà tổng hợp bọn họ cần tới chính là một tòa nhà lớn màu trắng có xây tháp chuông trên sân thượng.
Không có thời gian quan sát xung quanh, mấy người Phác Thái Anh tranh thủ thời gian chạy vào tòa nhà tổng hợp.
Vào khoảnh khắc bọn họ bước vào trong, âm thanh hệ thống bắt đầu vang lên.
"Chúc mừng người chơi Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa, Kim Trân Ni, Vương Vũ San, Kim Trí Tú thành công tới được phòng hội nghị tầng một tòa nhà tổng hợp, trong thời gian 10 phút 30 giây!"
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, ba người Kim Trí Tú thở phào một hơi, cảm giác lại quay về nhân gian. Tương phản Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh, bình tĩnh không giống người thường, lúc này đang đánh giá căn phòng hội nghị duy nhất đang mở cửa ở tầng một tòa nhà tổng hợp.
Trên màn chiếu trong phòng hội nghị có chữ lớn màu đỏ máu, nhưng lại đang hiển thị thời gian đếm ngược của nhiệm vụ, khi nhóm Lạp Lệ Sa ngẩng đầu lên nhìn, trùng hợp nhảy tới 3:40.
"Tại sao vẫn còn đếm ngược?" Âm thanh của Kim Trí Tú có chút căng thẳng.
Phác Thái Anh quan sát một lúc, sau đó kéo rèm cửa sổ phòng hội nghị ra. Từ cửa sổ căn phòng hội nghị này vừa vặn có thể nhìn được tòa nhà bọn họ vừa chạy ra, nằm phía bên phải phía sau tòa nhà tổng hợp.
Đồng thời bên trái phía sau tòa tổng hợp còn có một tòa nhà khác, trên bức tường bên ngoài còn dính chữ số 4 bằng kim loại rất rõ ràng.
Phác Thái Anh ngẩn ra, sau đó quay đầu nhìn tòa nhà kí túc xá bọn họ vừa thoát ra ban nãy, Lạp Lệ Sa đã ngẩng mắt nhìn cô một cái, nói: "Tầng số 4 của chúng ta, đối lập với tòa nhà này."
"Cô xem số tòa nhà trên tòa nhà bên kia đi."
Lạp Lệ Sa nghe xong liền nhìn một cái, nhướng mày lên: "Cũng là tòa nhà số 4, là bản sao?"
"Có lẽ bên trong đó vẫn còn người chơi chưa ra ngoài, chỉ là không biết có thể thoát ra hay không thôi." Phác Thái Anh nhìn toàn bộ cửa sổ bị che lấp của tòa nhà, trầm giọng nói.
Mỗi giây mỗi phút qua đi, khi thời gian trên màn chiếu biến thành 59 giây, Kim Trí Tú có chút căng thẳng lên tiếng: "Có người ra rồi."
Bọn họ đồng loạt quay người nhìn về phía cửa phòng hội nghị, một người, hai người... tổng cộng bốn người, hơn nữa đều là đàn ông.
Rõ ràng những người này cũng vô cùng căng thẳng, ra sức chạy, sau khi bọn họ vào được tòa nhà tổng hợp, hệ thống cũng thông báo tương tự.
"Chúc mừng người chơi Lâm Hải, Trương Cường, Trần Khải Kiệt, Nghê Đức thành công tới được phòng hội nghị tầng một tòa nhà tổng hợp, trong thời gian 14 phút 30 giây!"
Ba người trong số bốn người đàn ông thở hồng hộc không nói thành lời, hai người trong số đó dứt khoát ngồi xuống ghế nhắm mắt thở hắt, chỉ có một người đàn ông cao ráo mặc chiếc áo màu đen đứng một bên đánh giá phòng hội nghị.
Thời gian trên màn chiếu đã dừng lại.
Năm người phụ nữ cũng không lên tiếng, chỉ đứng một bên chờ đợi bốn người đàn ông nghỉ ngơi xong.
Rất nhanh sau đó, người đàn ông đang đứng hướng ánh mắt về phía mấy người phụ nữ, khi nhìn thấy Lạp Lệ Sa liền nhanh chóng lướt qua, chỉ chăm chú nhìn Phác Thái Anh nói: "Các cô rất lợi hại, nhanh hơn chúng tôi gần bốn phút đồng hồ."
Phác Thái Anh vẫn rất điềm tĩnh: "Có thể sống sót ra ngoài, đều rất lợi hại."
Âm thanh vừa dứt, một tràng cười dọa người truyền từ bên ngoài phòng hội nghị tới, vang vọng ở hai tòa nhà phía sau.
Người đàn ông và Lạp Lệ Sa dường như đồng thời chạy tới bên cửa sổ, chỉ là sau khi nhìn rõ bên ngoài, sắc mặt hai người đồng loạt biến sắc.
Mấy người Phác Thái Anh thấy vậy cũng đi tới, chỉ là vừa nhìn một cái, nam nữ trong phòng hội nghị đều bị dọa tới nỗi suýt chút nữa bò về.
Chỉ thấy toàn bộ cửa sổ tầng ba của hai tòa nhà đều bị vén lên, phía trước cửa sổ chạm sàn của một dãy mười phòng đều có một người đứng đó, trong ánh mặt trời, khuôn mặt tái nhợt tỏa ra mùi chết chóc, đôi môi đỏ máu, hai mắt nhìn chằm chằm người trong phòng hội nghị, sau đó há miệng cười với bọn họ.
Thị lực của Phác Thái Anh rất tốt, nhìn rất rõ, mấy người bên trong có dáng vẻ giống y hệt bọn họ.
Nhưng kì lạ là, những thứ ấy dường như chỉ để dọa dẫm bọn họ, sau khi lộ mặt rồi lại biến mất không thấy tăm hơi.
"Ý gì thế?" Người đàn ông trầm giọng hỏi một câu.
Không ai trả lời, cũng không ai có thể trả lời.Phòng hội nghị nhất thời rơi vào im lặng.
Phác Thái Anh nhíu mày ngồi xuống, sau đó người đàn ông kia phá vỡ im lặng, "Tốt nhất chúng ta nên trao đổi tin tức trước, có lẽ mọi người đã thoát ra từ tòa nhà đối diện với chúng tôi, tình hình ở nơi đó của mọi người thế nào? Còn nữa, tôi là Trần Khải Kiệt, đây là Trương Cường, Lâm Hải, Nghê Đức, không biết năm quý cô đây là?"
Phác Thái Anh đang suy nghĩ vấn đề, ánh mắt Lạp Lệ Sa nhìn về phía mấy người đàn ông nhìn chằm chằm mình, vô cùng lạnh lẽo, rõ ràng không có ý định để ý tới. Có lẽ Kim Trí Tú cũng đã hiểu tính cách của hai người, thế là đứng ra làm đại diện, trao đổi những chuyện bọn họ gặp phải, cũng giới thiệu đơn giản bản thân.
Câu chuyện của hai bên tương tự nhau, đáng tiếc là, ban đầu bên phía mấy người đàn ông không phản ứng kịp, để lỡ mất hai người.
"Mạo muội hỏi một chút, các cô ra ngoài bằng cách nào?"
Trần Kiệt nói xong, Kim Trí Tú vô thức quay đầu nhìn Phác Thái Anh một cái, sau đó mới tường thuật lại một lượt phương pháp cùng quá trình bọn họ thoát ra ngoài.
"Trải nghiệm của chúng tôi về cơ bản cũng tương tự, trước tiên là soi gương một cách kì quái, sau đó xuất hiện hồn ma phản chiếu, ngăn cản nó viết xong chữ máu kia mới có thể mở cửa chạy ra ngoài. Nhưng cô Phác, các cô có thể ra ngoài nhanh như thế, quả thật rất xuất sắc." Lời này của Trần Khải Kiệt là đang nói với Phác Thái Anh.
Đám Kim Trí Tú không thấy có gì không ổn, ngược lại Lạp Lệ Sa im lặng nhìn người đàn ông này một cái. Chỉ bằng một ánh mắt của Kim Trí Tú, anh ta liền đoán ra bọn họ chạy thoát được ra ngoài chủ yếu là dựa vào Phác Thái Anh, không thể không gọi là lão luyện, xem ra bốn người đàn ông thoát được ra ngoài là vì có anh ta.
Phác Thái Anh ngẩng đầu lên nhìn Trần Khải Kiệt, đưa tay ra lấy một cây bút trên bàn hội nghị, rút ra một tờ giấy bày ra trước mặt, sau đó hỏi: "Số phòng của các anh là gì?"
"Bắt đầu bằng 43, từ 4300 tới 4320, nhưng thiếu mất 4313."
Phác Thái Anh cầm bút viết xuống sáu số phòng, sau đó cầm lên đưa cho bốn người đàn ông.
"Cũng là sáu số phòng này sao?"
Sắc mặt đám người Trần Khải Kiệt ngạc nhiên, gật đầu: "Xem ra ngoại trừ số phòng bị thiếu khác nhau, tình huống ở hai tòa nhà của chúng ta hoàn toàn tương đồng, các cô vượt ải cũng là do lần lượt tiến vào sáu căn phòng này đúng không?"
"Đúng."
"Nhưng rốt cuộc cửa ải này bắt chúng ta làm gì? Cũng không có quy tắc, cũng không có nhiệm vụ vượt ải, tới rồi cũng..." Người hơi béo tên Nghê Đức trong số bốn người đàn ông có chút nóng ruột, không nhịn được oán thán.
Chỉ là hắn còn chưa nói xong, màn chiếu lập tức biến thành màu đen, từng hàng chữ trắng gõ tách tách hiện lên bên trên.
"Chúc mừng các vị thành công vượt qua vòng đầu tiên của trò chơi Số phòng trí mạng, phó bản trò chơi lần này đã khởi động, chỉ có một quy tắc, sống sót qua sáu vòng chơi."
Sáu chữ "sống sót qua sáu vòng chơi" trắng bệch hiện lên trên màn hình tối tăm, con chữ vô cùng đồ sộ, trắng đen đối sánh gay gắt lại rõ ràng. Hệ thống này cũng quen thổi phồng không khí, con chữ kia giống như chuyển động, ngay sau đó chảy xuống giống như giọt nước, càng làm cho không khí đáng sợ trở nên kịch liệt.
Sáu chữ này nặng trịch đập vào tim chín người, sáu vòng chơi, vừa qua vòng đầu tiên đã hồn bay phách lạc.
"Các vị còn thời gian 15 phút để chuẩn bị, sau 15 phút chuẩn bị bắt đầu vòng chơi thứ hai. Vui lòng trân trọng thời gian trong phòng hội nghị, thời gian này chính là sinh mệnh."
Trên màn hình lại lần nữa xuất hiện thời gian đếm ngược: 15:00.
"Vào khoảnh khắc đầu tiên khi chúng ta tiến vào phó bản, chiếc gương trong phòng quá..." Kim Trân Ni không nói nổi nữa, cô nàng vừa nghĩ tới cảnh tượng bản thân nhìn thấy lúc mở mắt ra, như thể muốn phát điên."
Thế đó rốt cuộc là gì? Mấy vòng tiếp theo liệu có còn tiếp tục xuất hiện chuyện như vậy không? À đúng rồi, chữ chúng ta làm gián đoạn kia là gì?" Lâm Hải cũng nhớ lại cảnh tượng bản thân gặp phải, đôi môi đều đã tái xanh.
"Mọi người có từng nghe tới trò Bloody Mary chưa?" Trần Khải Kiệt nhìn màn hình, bỗng nặng nề lên tiếng.
Mặt mày của đa số những người trên hiện trường đều hoang mang, rõ ràng là không biết.
"Mọi người làm gián đoạn nó cũng coi như may mắn." Trần Khải Kiệt cười một tiếng, nhưng không có bao nhiêu ý cười."
Nghe đồn là một trò cấm, theo sự phát triển của thời đại, hiện tại có rất ít người nhắc tới nó. Là một trò chơi kinh dị gọi hồn, nghe nói vì chơi trò này, đã có rất nhiều người mất mạng." Phác Thái Anh tiếp lời, sắc mặt ngưng trệ.
Lâm Hải nghe xong, không nhịn được nhìn người phụ nữ này một cái, lạnh lùng thanh tú, khí chất vô cùng đặc biệt.
"Cho nên chữ hoàn chỉnh trên gương là hai từ đơn tiếng Anh, Bloody Mary. Chỉ là thứ được triệu hồi trong trò chơi này là ác linh, không ai biết hậu quả sẽ là gì."
Nghe xong những lời của Phác Thái Anh, những người khác đều không lên tiếng. Trò chơi này chính là Bloody Mary sao?
Lạp Lệ Sa vẫn không lên tiếng, lúc này đứng dậy, bắt đầu quan sát kiểm tra xung quanh phòng hội nghị.
Ngoại trừ một chiếc bàn hội nghị, nơi này còn có một giá sách đơn giản, bên trên bày rất nhiều sách. Lạp Lệ Sa đang cẩn thận quan sát khu vực ấy, Phác Thái Anh không nói gì, đi theo tới đó.
Mấy người đang chìm đắm trong tuyệt vọng cùng sợ hãi có chút khó hiểu, Phác Thái Anh không quay đầu, tự nhiên nhìn quyển sách trong tay, không nhanh không chậm lên tiếng: "Từng chơi thoát khỏi mật thất chưa? Trong mật thất có một vài câu từ, đọc lên có chút ý sâu xa, đó chính là gợi ý giải mã bí mật. Khi tới thế giới này, có lẽ hệ thống từng nói với mọi người, đừng để lọt bất kì chữ nào, bất kì câu nào, quy tắc trò chơi có thể nằm trong đó."
Trần Khải Kiệt như có suy nghĩ nhìn Phác Thái Anh một cái, sau đó cũng bắt đầu tìm kiếm trong phòng hội nghị.
Cho dù có là người đần độn đi nữa tới lúc này cũng biết, trong căn phòng hội nghị này có manh mối. Lâm Hải gần như nhảy lên, nhanh chóng đi tìm kiếm.
Sách bày trên giá dường như được mượn về từ thư viện, đều dán số thứ tự, bày ngay ngắn bên trên.
Lâm Hải hơn 30 tuổi là người làm ăn, dân đầu cơ điển hình, không phải người giàu có một vùng, cũng là người giàu với tài sản dư dả. Nhưng là một người thô tục, từ nhỏ đã không thích đọc sách, nhìn thấy sách là đau đầu.Nhưng cũng không muốn bỏ sót thông tin quan trọng, trên đường đi tới không ngừng rút sách ra, lật tứ tung, cả hàng sách bị hắn giày vò, hỗn loạn không thôi, Phác Thái Anh nhìn xong nhanh chóng nhíu mày lại.
Lúc này trên tay Lâm Hải là một quyển Đại Số Tuyến Tính, nhìn công thức kí hiệu Toán học bên trên, hắn to đầu, tiện tay vứt sang một bên.
"Trong này có thông tin tôi đọc cũng không hiểu."
Lạp Lệ Sa đi tới bên cạnh, dừng lại nhìn hắn. Khi Lạp Lệ Sa không lạnh lùng lập tức biến thành dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, được đại mĩ nhân như thế nhìn, ánh nhìn thẳng tắp tới nỗi trái tim hắn không bình tĩnh nổi, vội đứng thẳng nuốt nước bọt.
"Cô... cô Lạp có... có vấn đề gì sao?" Nhìn Lâm Hải đỏ mặt, nói năng lắp bắp, hai người đàn ông như Nghê Đức cùng Trương Cường cũng khinh bỉ nhìn hắn một cái.
Chỉ là Lạp Lệ Sa lại đưa tay ra chỉ lên giá sách: "Đọc không hiểu cũng không sao, nhưng chân tay đừng có tùy tiện, đặt về vị trí cũ đi."
Lâm Hải hiểu sai ý, nhanh chóng đỏ mặt tới tận cổ, cảm thấy vô cùng mất mặt, bất mãn nói: "Liệu cô có quản rộng quá không? Đây là đạo cụ trong trò chơi, không phải nhà cô, tôi thích để đâu thì để, liên quan gì tới cô?"
"Ngu ngốc." Lạp Lệ Sa khinh bỉ ném lại hai chữ, cầm quyển sách nhét về một chỗ xa, sau đó nhanh chóng sắp xếp lại theo trí nhớ, sắc mặt Lâm Hải ở một bên lập tức tái xanh.
"Cô nói gì?" Vốn dĩ trò chơi này khiến hắn khó chịu tức anh ách, cả một bụng cảm xúc tiêu cực, bị Lạp Lệ Sa mỉa mai như thế, lập tức nổi trận lôi đình.
Phác Thái Anh thấy vậy, lạnh lùng lên tiếng: "Không muốn chết sớm thì nên thông minh chút, thông tin ở nơi này cũng không nhất định nằm ở trong sách, thậm chí có khả năng là thứ tự sắp xếp đã được mã hóa. Anh không nhìn ra được gì đã phá hỏng bố cục của nó, là chê người sống nhiều quá đúng không?"
Câu nói này của Phác Thái Anh vừa cất lên, Lâm Hải lập tức cứng người, Trần Khải Kiệt nghe xong, ấn đường nhíu lại: "Cô Phác nói rất có lí, tìm kiếm thì tìm kiếm, nhưng đừng làm loạn đồ đạc."
Lâm Hải rất nghe lời của Trần Khải Kiệt, lập tức ngậm miệng, tức giận không thôi, quay đầu tiếp tục lật sách, nhưng lần này rất tự giác để ngay ngắn lại.
"Cô nhìn ra gì chưa?" Quả thật Lạp Lệ Sa có suy nghĩ này, nhưng cô ấy vẫn chưa nhìn ra, chỉ là trực giác nói với cô ấy nơi này không ổn.
Thấy Lạp Lệ Sa đi tới nhỏ tiếng hỏi bản thân, Phác Thái Anh cũng không ngẩng đầu, trả lời: "Chưa."
"Ờ ~" Lạp Lệ Sa sâu xa thốt lên một tiếng, sau đó khom lưng quay đầu nhìn Phác Thái Anh đang lật sách, nhỏ tiếng hỏi: "Cho nên cô đang bảo vệ tôi à?"
Hai mắt Phác Thái Anh trợn ngược lên trên, sau đó mới bình tĩnh ôn hòa nói: "Có lẽ cô tùy tiện cũng có thể vặn đầu anh ta xuống, không cần tới tôi bảo vệ."
"Người ta hay nói phụ nữ càng thông minh thì càng kiêu ngạo, xem ra không phải giả." Lạp Lệ Sa lẩm nhẩm một câu, vui vẻ tiếp tục tìm kiếm.
Động tác tay của Phác Thái Anh khựng lại, mím môi, vốn dĩ không phải chỉ có đàn ông mới có căn bệnh tự tin thái quá, Lạp Lệ Sa cũng vậy.
"Số là căn nguyên của vạn vật." Đúng vào lúc này Kim Trí Tú nhìn vào quyển sách trong tay, vô thức đọc lên câu này.
Mấy người Phác Thái Anh nghe xong đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn Kim Trí Tú, Kim Trí Tú mở sách ra, tỏ ý bảo bọn họ đọc cùng.
"Tôi từng đọc quyển 'Ghi Chép Diễn Thuyết Lịch Sử Triết Học Phương Tây', bên trong có một câu nói như thế, nhưng không nên đơn độc xuất hiện trên trang bìa, hơn nữa thật sự quá bắt mắt."
Trên trang giấy sạch sẽ chỉ có một câu như thế, quả thật có chút kì quái.
"Nhưng câu nói này có thể chứng minh vấn đề gì? Thời gian chỉ còn lại 6 phút nữa thôi."
"Câu nói này vốn dĩ được Py-ta-go đưa ra, ông cho rằng Toán học là bản chất của tất cả. Mà sau khi chữ số xuất hiện, mọi người phát hiện nó tồn tại khắp mọi nơi. Bát hành, Phong thủy, Tướng thuật của phương đông, Chiêm tinh thuật, bài Tarot của phương tây, đều không tách khỏi chữ số. Bản thân chữ số được coi là một loại phương pháp bói toán, mà chữ số cũng được giao cho ý nghĩa của số mệnh."
Sau khi Phác Thái Anh đọc được câu này, suy nghĩ rồi nói.
Lạp Lệ Sa ở một bên nhìn cô, Phác Thái Anh rất xinh đẹp, mái tóc suôn dài thẳng tắp, đen óng xõa ra.
Da dẻ trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, không có điểm nào không tinh tế. Tuy luôn lạnh lùng như sương, nhưng mỗi khi Phác Thái Anh nói năng suy nghĩ vô cùng từ tốn, luôn mang theo một cảm giác đẹp đẽ tựa ý họa tình thơ, khiến người ta vô thức tập trung lực chú ý trên người Phác Thái Anh.
Giống như lúc này.
Phác Thái Anh đã hiểu rất rõ sự thông minh của Phác Thái Anh, tiếp xúc mấy ngày ngắn ngủi với Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa đã cảm nhận rõ ràng được sự mê người ấy, loại hấp dẫn này, cho dù có lạnh lùng cũng không ngăn nổi. Trước kia Lạp Lệ Sa cảm thấy thú vị, nhưng hiện tại lại cảm thấy hiếu kì, môi trường như thế nào mới có thể nuôi dưỡng được một người như Phác Thái Anh.
"Cho nên câu nói này có tác dụng sao? Số có tác dụng gì? Số, xét ra phó bản này thật sự có liên quan tới chữ số, không phải những số phòng kia cũng chính là tổ hợp chữ số tạo thành sao?" Kim Trí Tú nghĩ tới điều này, ngữ điệu cũng nhanh hơn.
"Còn cả tên phó bản, Số phòng trí mạng. Xem ra điểm mấu chốt của trò chơi lần này là những số phòng kia." Trong lòng Trần Khải Kiệt đã có tính toán, nhưng vấn đề lại xuất hiện, tiếp sau đây bọn họ vẫn chưa biết phải làm gì, ý nghĩa của chữ số nằm ở đâu?
"Lẽ nào vẫn là những số phòng ban đầu của chúng ta sao?"
Chỉ còn lại 3 phút, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa không lên tiếng nữa, Phác Thái Anh vẫn yên lặng ngồi đó nghe mấy người thảo luận, mà Lạp Lệ Sa nhìn mục lục sách trên giá tới mất hồn, dường như tất cả không liên quan tới cô ấy.
Trần Khải Kiệt không nhịn được nữa: "Hình như hai vị không lo lắng chút nào, là vì đã nắm chắc rồi sao?"
Những người khác lập tức nhìn về phía hai người Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh lắc đầu: "Không."
"Cô Phác, cô Lạp, giữa chúng ta không tồn tại quan hệ cạnh tranh, cho nên nếu các cô có manh mối, xin hãy chỉ dẫn, chúng tôi vô cùng cảm kích." Đương nhiên Trần Khải Kiệt không biết hai người đang nghĩ gì, không khống chế được lên tiếng.
"Anh Trần, anh không cần đa nghi. Chúng ta là người ngồi chung trên một chiếc thuyền, chỉ có sự hợp tác chân thành mới có thể sống sót xuống thuyền, tôi hiểu đạo lí này. Nhưng tôi thật sự không có đầu mối, manh mối quá ít. Nhưng mọi người cứ yên tâm tâm đã, sáu vòng chơi, nếu vòng đầu tiên đào thải hết, trò chơi này không khỏi có chút vô vị. Nếu tôi đoán không nhầm, có lẽ vòng chơi này không nguy hiểm lắm, thế mới hợp với sở thích của nó."
"Sở thích của nó?" Trần Khải Kiệt có chút khó hiểu.
"Đã sang cửa ải thứ hai, chắc chắn mọi người đều biết mức độ xấu xa của cài đặt trò chơi."
Phác Thái Anh nói ra những lời này, mọi người rất khó không tán thành, lũ lượt gật đầu.
Lạp Lệ Sa vốn không để ý tới những người khác, cô ấy phát hiện sách trên giá đều có chung một thể loại, căn cứ theo thói quen sưu tầm, mục lục sách cùng loại chắc chắn sẽ xếp cùng nhau, ví dụ như tác phẩm của Mác – Lê-nin, sách Văn học, Khoa học Tự nhiên, vân vân, đều đặt chung với nhau, duy chỉ có sách thể loại Toán học, là bị tách ra.
Ánh mắt vô thức hướng về những quyển sách Toán học, trước đó đã đọc qua, không có gì đặc biệt, nhưng vị trí đặt sách rất có vấn đề.
Thời gian đếm ngược chỉ còn lại 1 phút 30 giây, mấy người Phác Thái Anh vẫn không có thu hoạch, nói không căng thẳng là không có khả năng, Kim Trân Ni dựa vào tường phòng hội nghị, ngón tay vô tình chạm vào quyển lịch trên tường, tới nỗi không ngừng phát ra âm thanh nhỏ bé.
Phác Thái Anh không nhịn được nhìn một cái, trên quyển lịch hiển thị tháng 7, ảnh nền là kim tự tháp Ai Cập, xem ra có chút không hài hòa.
Suy nghĩ của Phác Thái Anh lướt đi, cô không biết hiện tại là năm nào, đã không nhớ được rốt cuộc là ngày bao nhiêu trong hiện thực, một tuần bảy ngày, cũng không biết hôm nay là thứ mấy.
Suy nghĩ rất kì quái, tới rất đột ngột, Phác Thái Anh cảm thấy có một góc trong đầu đột nhiên mở ra, đúng vào lúc cô muốn đào sâu tìm hiểu, Lạp Lệ Sa lại chạm vào cánh tay cô.
"Cô Phác, cô cảm thấy cách sắp xếp sách bên trên giá có vấn đề gì không?" Lạp Lệ Sa chỉ lên hàng sách, nói: "Cô xem quyển số 9, số 15, số 23, số 25, số 30, số 33 xem."
Lạp Lệ Sa sớm đã cẩn thận quan sát hàng sách kia, nhanh chóng nói ra vị trí của chúng, chỉ là Lạp Lệ Sa lại gọi cô Phác, mang theo ý tứ khác biệt, Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa một cái, quả nhiên nhìn thấy ý cười xấu xa trong mắt Lạp Lệ Sa.
Phác Thái Anh có chút nghẹn lời, người bình thường ai có thể nhìn ra quyển số 9, số 15, số 33 là cái quỷ gì chứ.
Nhưng dường như cô không phải người bình thường, tuy có một số quyển sách ở giữa quả thật cô không thể vừa nhìn liền nhận ra, nhưng ánh mắt lướt qua một cái, đã hiểu ý của Lạp Lệ Sa.
"Đều là sách thể loại Toán học."
Ánh sáng trong con ngươi của Lạp Lệ Sa sáng lên, "Quả nhiên, cô hiểu ý tôi, cô nhìn ra gì chưa?"
Sắc mặt Phác Thái Anh như thường: "Cô không nhìn ra, sao tôi nhìn ra được."
Đang nói, thời gian đếm ngược đã kết thúc!
Đồng thời bên ngoài cửa sổ truyền tới một tiếng gào thét cực lớn.
Phác Thái Anh vội quay đầu, chỉ thấy hai tòa nhà phản chiếu đối sánh bên ngoài, lại bắt đầu chuyển động!
Hai tòa nhà kí túc xá bốn tầng vốn dĩ cách hơn 50 mét tiến lại gần nhau trước mắt bọn họ, cuối cùng hợp thành một thể.
"Mắt tôi xảy ra vấn đề à?" Nghê Đức lẩm nhẩm nói.
"Đây là phó bản kinh dị, có chuyện gì không... không thể." Có lẽ Lâm Hải vừa nói xong hai chữ cuối cùng, thế giới trước mắt lập tức nhòe đi, bọn họ lại quay lại hành lang kia.
Âm thanh máy móc trên đỉnh đầu khiến bọn họ nghe mà biến sắc lại truyền tới.
"Các vị người chơi vui lòng chú ý, vòng chơi thứ hai bắt đầu!"
Âm thanh vừa dứt, một cánh cửa trên hành lang rầm một tiếng mở ra, Phác Thái Anh lập tức quan sát, số phòng trước kia đã biến mất.
"Mời người chơi vào phòng."
Trong phòng bao trùm bởi một mảng tối tăm, nhịp tim của mọi người như sấm rền, chần chừ không dám vào đầu tiên, cho dù là Trần Khải Kiệt, lúc này cũng có chút lần chần.
Phác Thái Anh hít một hơi, chết sớm đầu thai sớm, nghĩ như thế cô nhấc chân chuẩn bị bước vào, nhưng lại bị người bên cạnh kéo lại, là Lạp Lệ Sa.
"Tôi vào trước." Lạp Lệ Sa nhỏ tiếng nói một câu, sau đó nhìn bốn người đàn ông một cái, dường như khóe môi cong lên, khiến Trần Khải Kiệt nóng mặt một phen.
Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa lấy ra con dao găm kia, tay trái khẽ đưa ra chắn trước mặt bản thân, biểu cảm trên mặt không còn là dáng vẻ thờ ơ trước đó, mà nghiêm túc lại cảnh giác, không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy cái.
Rất nhanh sau đó, khi khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo kia chìm vào trong tối tăm, Phác Thái Anh mới di chuyển ánh mắt, cố gắng thích ứng với khung cảnh tối tăm này.
Sắc đêm giống như mực thẫm này nuốt chửng ánh sáng trên hành lang gần ngay trong gang tấc không sót lại chút nào, người ta thường nói ánh sáng có thể xua đuổi tối tăm, ở nơi này tối tăm lại nuốt chửng ánh sáng.
Sau khi hai người vào phòng, Kim Trí Tú nhìn Trần Khải Kiệt muốn vào trong một cái, nhàn nhạt nói: "Tôi vào trước."
Biểu cảm của Trần Khải Kiệt có chút khó coi.
Hai người Vương Vũ San và Kim Trân Ni vẫn luôn sợ hãi càng thêm tin tưởng dựa dẫm vào tổ chức, cũng đi theo vào trong.
Chỉ còn lại bốn người đàn ông lúng túng câm nín.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top