Chương 83: Nghiện mà ngại
Nói một cách chính xác hơn, Lạp Lệ Sa không muốn trở thành kẻ hai mặt. Không muốn trở thành Phác Thái Anh thứ hai. Trong thời kỳ chiến tranh lạnh, mà Thái Anh còn có thể cười đến vui vẻ, Lệ Sa đã cảm thấy mất vui. Yêu đương chính là thế này, không thể khống chế cảm xúc của chính mình. Thái Anh không nói chuyện với cô, cô cũng không cùng Thái Anh nói chuyện. Về đến nhà, Thái Anh ở một bên đọc sách, thì cô ở một bên chơi di động. Lúc ngủ, Thái Anh ngồi ở đầu giường đọc sách, thì cô nằm ở một bên chơi di động. Lệ Sa muốn làm căng hơn, tỷ như không ngủ cùng Thái Anh. Cô chứng tỏ thế này, đơn giản chỉ muốn Thái Anh dỗ dành một chút. Nữ nhân nói phức tạp, kỳ thật cũng cũng chỉ muốn một việc duy nhất, dỗ dành một chút cũng không được sao?
"Em ngủ đây." Lệ Sa mở miệng.
"Ừm."
Em kêu em đi ngủ, mà chị cũng không muốn dỗ em ngủ à? Trong lòng tiểu buê đuê rất nghiện mà ngại, nếu như cô là nữ sinh là bình thường, bây giờ có thể đã giận dỗi. Nhưng cô lại không biết nên dỗi thế nào, cô cũng không biết làm nũng. Ngày thường cùng người khác chơi đùa, Lệ Sa sẽ làm nũng, nhưng chỉ giới hạn trong chơi đùa. Lệ Sa nhìn Thái Anh đọc sách, chỉ có thể giương mắt nhìn.
"Sao em còn chưa ngủ?" Lật hai trang, Thái Anh cúi đầu đã nhìn thấy Lệ Sa đang mở to mắt.
"Ờh." Lệ Sa nghiêng người đi.
Chờ đến khi Thái Anh nằm xuống, Thái Anh cũng không thèm ôm cô, mà chỉ nằm ở bên cạnh. Lệ Sa lén liếc mắt một cái, Thái Anh đã nhắm mắt lại. Thái độ Thái Anh rõ ràng đang nói, chuyện này không thể thương lượng, có chiến tranh lạnh cũng không thể thương lượng. Trong lòng Lệ Sa còn có tâm tư của tiểu buê đuê, là cô muốn làm hình cảnh, lại không phải Phác Thái Anh làm, cho dù có nguy hiểm, cũng chỉ có cô nguy hiểm, hoàn toàn không liên lụy tới Phác Thái Anh. Nếu đã không liên lụy, vì sao thái độ Phác Thái Anh lại cứng nhắc như vậy? Hơn nữa vì sao cô phải nghe lời Phác Thái Anh? Lệ Sa hơi hối hận, không nên cùng Thái Anh nói, rút dây động rừng. Cô chỉ cần trộm xin nghỉ, trộm đi giúp lão Triệu. Vạn nhất bị phát hiện, thì mới phải khai thật với Thái Anh. Tiền trảm hậu tấu, Thái Anh cũng không có biện pháp với cô. Hôm sau, Lệ Sa xuống giường trước Thái Anh, hai chân vừa rơi xuống đất, Thái Anh đã mở miệng.
Thái Anh giọng dịu dàng: "Đừng nấu, đợi lát nữa kêu A Thiên mua."
Lệ Sa đang mặc quần áo, hơi sửng sốt một chút: "Ừm."
Lệ Sa cũng không muốn bị Thái Anh nhìn thấu, mặc dù cô xác thực muốn đi làm điểm tâm. Đã xuống giường rồi, cũng không thể vì mặt mũi mà nói không phải nấu điểm tâm mà muốn đi toilet? Phiền chết đi được, lúc chiến tranh lạnh cũng đừng nghĩ có thể nấu cơm cho người ta. Đến hiện trường, Lệ Sa liền đi liên hệ bảo an. Thái Anh liếc mắt nhìn Lệ Sa một cái, Lệ Sa thoạt nhìn rất nghiêm túc. Hai ngày này đều như thế này. Không nên tiến vào thời kỳ hòa giải nhanh như vậy. Sau khi lên khán đài, đã thấy Hoa Đồng. Nàng có chút hiệp ước với Hoa Đằng, nàng cũng cùng Hoa Đồng nói vài câu.
"Có tâm sự?" Ở chung nhiều năm như vậy, Hoa Đồng cũng nhìn ra được.
Thái Anh cúi đầu, giọng hơi nhỏ: "Tôi đã hiểu cảm thụ của chị."
"Bây giờ hiểu rồi cũng không muộn." Tuy rằng hiện trường hơi ồn ào, nhưng Hoa Đồng vẫn nghe thấy Thái Anh nói.
Rốt cuộc Phác Thái Anh không phải Hoa Đồng, Lạp Lệ Sa cũng không phải Phác Thái Anh. Tới buổi tối, Thái Anh ngồi trên thảm đọc kịch bản, Lệ Sa cũng bò lại gần. Vừa nhìn thấy Lệ Sa trong áo ngủ cừu, mắt Thái Anh liền sáng lên. Nhưng vẻ mặt vẫn cố tỏ ra đứng đắn: "Muốn ngủ?"
Cô có còn cần tôn nghiêm hay không? Lệ Sa giật áo ngủ cừu: "Chị ngủ sao?"
Thật đáng yêu, cử chỉ này của Lệ Sa, căn bản đang nói "Chị à, ngủ với em đi".
"Em đi trước đi."
Lật hai trang, phát hiện cừu con vẫn ngồi ở một bên, còn ngồi xếp bằng, thoạt nhìn trông rất mệt. Mặc dù như vậy khá thiếu đạo đức, nhưng cừu con bây giờ thật sự quá đáng yêu. Thái Anh lấy di động ra, lén lút chụp ảnh lại, còn chưa kịp ấn nút chụp, đã thấy cừu con dụi mắt trong màn hình. Khóc? Thái Anh không chụp, giương mắt nhìn Lệ Sa, thật đúng là đang dụi mắt.
Thái Anh bèn bò bò qua, nâng mặt Lệ Sa lên: "Em làm sao vậy?"
Khóe mắt Lệ Sa có chút đỏ.
"Có gì đâu." Lệ Sa cúi đầu, nửa khuôn mặt vừa vặn chôn trong lòng bàn tay Thái Anh.
"Em không để ý tới chị, chị liền không để ý tới em. Chị ngược đãi em bằng bạo lực lạnh nhạt." Lệ Sa nói.
Mới mấy ngày? Làm sao lại thành bạo lực rồi??
"Mấy người ai cũng vậy." Lệ Sa có chút ủy khuất.
"Còn có ai?"
"Thì ba em." Dáng vẻ Thái Anh không để ý tới cô, khiến cô nhớ tới ba. Khi còn nhỏ cô không chịu làm gì, ba cô liền ném cô ở một bên, bảo cô suy nghĩ cho kỹ, ăn cơm cũng không gọi cô.
Có thể xếp chung hàng với cừu ba, không hiểu vì sao Phác Thái Anh lại vui vẻ như vậy?
"Trước đó chị nói em không hiểu rõ chị, bây giờ em hiểu rồi, chị là người lạnh lùng." Lệ Sa nói, "Chị có thể lơ em, có thể không để ý tới em, đến khi em chịu thỏa hiệp mới thôi."
Thái Anh quả thật lạnh lùng, hai ngày này Lệ Sa xem như cảm nhận được. Cô là bạn gái Thái Anh, nhưng một khi chiến tranh lạnh, thì cô ngay cả một người qua đường cũng không thắng nổi. Ít ra Thái Anh còn cười với họ.
Thái Anh không phát hiện điểm này, cho dù có phát hiện, không có để trong lòng. Tuy rằng không thể cái gì cũng đều do Hoa Đồng, nhưng nàng thật sự đã học được dùng được điểm này: "Chị xin lỗi."
Đừng thương tâm, cừu con. Mặc dù trước đó nàng muốn thấy tiểu buê đuê sa lưới, bây giờ sập bẩy, Thái Anh lại không muốn thấy nữa.
"Chị đối với em lãnh đạm như vậy, cứ như kẻ thù." So sánh với trước đó, quả thực là băng hỏa lưỡng trọng thiên.
"Về sau sẽ không như vậy nữa, chị sẽ cùng em nói chuyện."
"Ba em bây giờ cũng không thèm nói chuyện với em."
"Chị không giống ba em." Xin lỗi, nhạc phụ đại nhân.
Cùng người nhỏ tuổi hơn yêu đương, vẫn rất tốt, không có nhiều chuyện chất chứa trong lòng, tuy hiểu rõ mà không nói ra. Có cái gì thì nói cái đó. Thái Anh vuốt ve gương mặt Lệ Sa, không tháo mũ trùm đầu của cô xuống, mà hôn lên môi cô. Bàn tay tiến vào mũ, vuốt ve vành tai Lệ Sa.
Ngậm lấy đầu lưỡi cừu con, nhẹ nhàng mà hôn.
Giữa nụ hôn, Thái Anh nghe thấy một chút vị ớt cay. Kéo tay cừu con ra, mới biết vừa rồi cô đi băm ớt cay. Thái Anh dở khóc dở cười, đã bảo rồi mà, tiểu buê đuê nhà nàng sao lại khóc được chứ.
"Thế nào? Cùng em chiến tranh lạnh, nên muốn cay chết chị?" Thái Anh nói.
"Chị không phải không ăn thức ăn em nấu à?"
Cừu con vừa nói, Thái Anh mới nhớ tới chuyện bữa sáng.
"Ăn mà, ban ngày ăn món em nấu, buổi tối ăn em."
"Em không nấu."
"Đừng mà, chị còn muốn ăn tuyệt đại song ớt của em." Cừu con nhà nàng, chính là một quả ớt cay bên trong nhét thêm bột ớt.
"Chị muốn ăn sao?" Lệ Sa nói, "Cho chị nếm thử?"
Thái Anh hôn lên môi Lệ Sa: "Ừm, nếm thử."
"Tiểu ớt cay." Thái Anh thân mật mà gọi.
"...... Tốt hơn, Sa be be."
Lệ Sa nằm ở trên giường, Thái Anh tắm xong đi ra. Giường có chút lớn, Lệ Sa bèn nằm ngược lại, Thái Anh vuốt đầu cô, rồi cũng nằm xuống. Chóp mũi cọ cọ Lệ Sa, không quan tâm khăn tắm, cắn nhẹ môi dưới cô. Cùng vừa rồi giống nhau, hai người lại nhẹ nhàng mà hôn môi. Rốt cuộc yêu đương, vẫn quan trọng hơn hết thảy. Cởi áσ tắm Lệ Sa ra. Thái Anh vươn đầu lưỡi, liếm liếm đầu lưỡi Lệ Sa, khiến vành tai cô đỏ lên.
"Thái Anh......" Khi Thái Anh hôn lên cổ, cô lại mở miệng.
"Em biết chị không muốn nghe chuyện này, nhưng em vẫn muốn nói với chị." Lệ Sa thở nhẹ nói, "Em muốn đi giúp lão Triệu."
Thái Anh hôn cổ Lệ Sa, giọng có chút buồn bực: "Em nhất định phải rời bỏ chị sao?"
"Không phải...... em chỉ giúp đỡ thôi."
"Người chọn là em, không phải là chị."
Thái Anh còn nói thêm, tựa hồ như đang thương lượng: "Những chuyện xảy ra trong quá khứ, em nhất định không muốn lại trải qua lần nữa đúng không? Chúng ta đừng mạo hiểm như vậy có được không?"
"Chuyện đã qua, chị không có phần tham dự, nhưng bây giờ chị là bạn gái, chị muốn cùng em yêu đương, còn rất nhiều chuyện muốn nói cùng em." Thái Anh nói.
"Cũng không phải đi chịu chết."
"Nhưng chị sợ." Thái Anh ghé vào phía trên Lệ Sa, "Chị còn chưa yêu em đủ lâu."
"Không đáng sợ như vậy đi."
"Xem đi, em vẫn muốn rời bỏ chị."
"Phác Thái Anh......"
"Huh?"
"Em thích chị."
Thái Anh sửng sốt một chút, rồi bật cười, cười đến vành tai cũng đỏ bừng: "Gì vậy?"
"Đừng tưởng rằng tỏ tình, thì chị sẽ thỏa hiệp với em." Thái Anh nói.
Lệ Sa dẩu mỏ, Thái Anh bèn cắn lên môi cô: "Thôi được rồi, Không còn cách nào."
Thật không có biện pháp, chiến tranh lạnh còn bị nói thành bạo lực lạnh lùng.
Mắt Lệ Sa sáng rực lên một chút, đè Thái Anh dưới thân: "Cảm ơn lão công."
"Kêu là gì?" Thái Anh bật cười, nhéo vành tai cô, "Cho dù em có nằm trên, thì em vẫn là thụ."
"Cái gì chứ?"
"Đừng tưởng chị không biết em đang đọc gì." Lệ Sa vui vẻ như vậy, Thái Anh cũng rất nghiêm túc, "Dịch cái mông sang đây."
Trong lúc Lệ Sa đang vui rạo rực, nhìn thấy Thái Anh giơ ngón tay lên, cũng ngoan ngoãn ngồi lên. Lệ Sa dựa vào cổ nàng, Thái Anh cũng ôm lấy vòng eo cô nói: "Nói rồi, chỉ đi hỗ trợ thôi."
"Ừmmmmm." Lệ Sa nói trong tiếng thở gấp.
Lệ Sa cũng nghĩ kỹ rồi, trước đó nói đến quá thực, đem hết ý nghĩ đều nói hết ra một mạch. Lượng tin tức lớn như vậy, cũng khó trách Thái Anh lại kháng cự.
Ngày hôm sau lúc rời giường, Lệ Sa đang mặc quần áo vào, Thái Anh cũng từ phía sau ôm lấy cô. Thái Anh hơi lười biếng, ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, lại hôn một chút lên eo: "Chị muốn ăn sandwich."
Mỗi lần thấy hình dáng này, giống như Phác Thái Anh mới bị cô thượng xong. Tiểu thuyết đúng là gạt người, không phải nên là Phác Thái Anh xuống giường nấu cơm cho cô sao?
"Ừm." Tuy trong lòng đậu đen rau muống chửi rủa, nhưng giọng cô vẫn còn vui rạo rực. Có thể do Thái Anh đồng ý cho cô đi hỗ trợ.
"Tối hôm qua biểu hiện rất được." Thái Anh nhéo vòng eo linh hoạt của cừu con một chút.
=
Tác giả có lời muốn nói: Cừu con thật sự là thụ đáng khinh bỉ nhất nhân loại~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top