Chương 20: Nuốt
''Hả?''
Thấy Lệ Sa không có kịp phản ứng, Thái Anh khẽ cong môi. Cách một lớp khẩu trang và kính râm, Lệ Sa nhìn không ra thần thái của Thái Anh. Cô vừa hiểu lại vừa không hiểu. Một tay ôm đồ, một tay sờ xuống mông mình.
Lúc xuống lầu, Thái Anh đã để ý con cừu nhỏ trước mắt này. Vừa rồi khi mua đồ, có cảm tưởng như "Cái đuôi" sau mông Lệ Sa đang lắc lư. Cùng cụ già nói chuyện phiếm, mặt mày hớn hở, "Cái đuôi" càng run dữ dội hơn. Có chút đáng yêu.
Lần này tới siêu thị, chủ yếu vì mua chút vật dụng hàng ngày. Trước khi tới siêu thị Thái Anh cũng không tính mua nguyên liệu nấu ăn. Thứ nhất, nàng không biết nấu. Thứ hai, nàng không biết nấu. Thứ ba, nàng không biết nấu. Đối với chuyện nội trợ, Thái Anh cũng không tính tự làm khó mình. Nếu không phải do Lệ Sa, Thái Anh có nghĩ cũng chưa từng nghĩ mình sẽ dạo tới khu vực thực phẩm. Thái Anh nhìn Lệ Sa, cô không nói lời nào bỏ hết thực phẩm vào trong tủ lạnh. Tay trái một túi lớn, tay phải một túi lớn, thật có thể nhét hết toàn bộ vào trong, khiến tủ lạnh tràn đầy đồ ăn. Cuối cùng Lệ Sa lại lấy ra một quả chanh.
"Phác tiểu thư, chị uống nước chanh không?'' Lúc đầu Lệ Sa tính mua thức uống có ga, vì cô rất thích uống, nhưng Thái Anh lại không thích uống, thứ nàng uống nhiều nhất là nước trái cây. Bình thường hay uống nước lọc, khi rãnh rỗi thì pha trà, lúc mệt mỏi thì uống nước muối. Đúng là phong cách của lão cán bộ.
Ở nước ngoài, Lệ Sa luôn cảm thấy không có nước uống có ga thì sống không bằng chết. Trước khi xuất ngoại, đã thích uống nước có ga, sau khi xuất ngoại thì càng nghiện hơn nữa.
"Được." Thái Anh nhìn trán Lệ Sa đổ đầy mồ hôi, ''Có muốn nghỉ một lát không?''
Từ lúc tới, Lệ Sa đã làm điểm tâm còn theo nàng đi siêu thị, căn bản chưa được nghỉ ngơi.
''Được mà. Phác tiểu thư chị ngồi xuống trước đi, tôi làm xong nước chanh sẽ mang ra.'' Lệ Sa nói.
Tiểu ong mật cần cù chăm chỉ bay nhảy tà tà vào phòng bếp, gian phòng nóng bức khiến lưng cô ướt đẫm. Lệ Sa đang mặc một chiếc áo tay ngắn tối màu, phần áo sau lưng bị mồ hôi thấm ướt dán vào eo. Khi cô vung áo cho bớt nóng, vô tình để lộ vòng eo thon gọn và áσ lót. Đoán chừng ở nhà cô rất ít khi mặc áo. Thái Anh không thích ai cởi trần, trước đó có một lần vào nửa đêm sau khi đoàn làm phim đóng máy, muốn tới quán Đại Bài Đương bên đường ăn. Thái Anh bèn từ chối khéo, cho dù đi cũng không tính ăn. Mồ hôi đầm đìa cũng không biết có rớt trúng đồ ăn hay không. Nhưng đối với con cừu nhỏ thì nàng lại không thấy vậy, Thái Anh còn rất chờ mong đối phương cởi áσ ra. Lệ Sa không ngừng lắc áo, tựa hồ vì giải nhiệt, rất nhanh liền cởi áσ ngoài ra.
Khi Lệ Sa rời khỏi phòng bếp, Thái Anh đã đi tắm. Bây giờ đang giữa mùa hè, bên ngoài nóng như lò hấp, mọi người đa phần đều vào siêu thị hoặc ở trong xe.
''Có muốn tắm không?'' Lệ Sa vừa ngồi xuống, thì một giọng nói ôn nhu truyền xuống từ lầu hai. Lệ Sa nhấp một ngụm nước chanh, ngẩng đầu nhìn Thái Anh, có thể do pha quá nhiều mật ong mà đầu lưỡi cô cảm thấy rất ngọt. Cánh tay mãnh khảnh của Thái Anh khoác trên lan can bằng gỗ, tóc dài rối tung ở đầu vai, vài lọn tóc vẫn còn ướt. Khuôn mặt trắng nõn, khóe môi mang ý cười. Lệ Sa nuốt nước bọt. Đầu lưỡi vẫn còn ngọt, chắc chắn do bỏ quá nhiều mật ong.
''Ngây ra đó làm gì?'' Thái Anh nói.
Lệ Sa cúi đầu, nhìn ly pha lê, lầm bầm một câu. "Pha nhiều mật ong quá rồi.''
Gương mặt nàng còn có chút đỏ, có thể bởi vì nóng. Lệ Sa không dám tiếp tục nhìn Thái Anh, Thái Anh rất nhanh từ trên lầu đi xuống, ''Lên lầu tắm đi. Người toàn mồ hôi."
''Hả?'' Lệ Sa tự ngửi chính mình, Chẳng lẽ trên người có mùi mồ hôi?
Thấy Lệ Sa như vậy Thái Anh lại mỉm cười. Không biết do vô tình hay cố ý, khi nhận lấy cốc nước nàng còn khẽ chạm lên ngón tay Lệ Sa. Phản ứng của Lệ Sa tương đối lớn, cấp tốc rút tay về, ''Tôi không mang theo quần áo.''
''Mặc của chị đi." Thái Anh nhấp một ngụm nước chanh, đi vòng qua thân thể Lệ Sa.
Hành động này của Thái Anh, rõ ràng không cho Lệ Sa cơ hội phản đối. Lệ Sa quả nhiên gãi tai trả lời, ''Oh''
''Cám ơn Phác tiểu thư." Lệ Sa nói.
Lệ Sa có dự cảm chẳng lành, chờ Thái Anh đóng cửa lại sau lưng, cô mới đi vào phòng tắm. Lật một chút quần áo Thái Anh mang vào. Là váy...
OMG!
Lệ Sa mặc váy vào thì chỉ có thể nói, phi thường thụ. Trước đó bấm bụng mặc lễ phục, do phải tới lễ đính hôn, bây giờ cũng đâu có đám cưới. Lệ Sa chưa từng mặc váy ở nhà bao giờ. Cô cảm thấy Thái Anh đang muốn chơi cô, váy này còn tương đối ngắn. Tuy chỉ ngắn hơn đầu gối một xíu, nhưng đối với thụ Lạp Lệ Sa thì ngắn trên đầu gối đã là rất ngắn rồi. Ấy vậy mà mỗi khi thấy con gái mặc váy ngắn tới đầu gối, thì cô lại chê người ta bảo thủ, hy vọng người ta mặc ngắn hơn chút nữa. Ngắn nữa, ngắn mãi. Cuối cùng bãi biển là nơi Lạp Lệ Sa yêu thích nhất.
Đặt giấy tờ xuống, Thái Anh nhìn Lệ Sa đang ngó dáo dác, ''Trốn tránh làm cái gì? Chỗ này đâu có ai khác.''
Có chị đó. Có chị còn chưa đủ sao? Lệ Sa cúi đầu, lúc này mới chậm rãi, bất đắc dĩ đi ra. "Phác tiểu thư, phơi quần áo ở đâu?''
''Huh?'' Nhìn thấy quần áo trong tay Lệ Sa, Thái Anh hơi sửng sốt. Phác Thái Anh 'sang chảnh', không ngờ khi tắm rửa còn có thể giặt quần áo. Tắm rửa với giặt quần áo không phải hai chuyện hoàn toàn khác nhau sao? Người đang đứng trước mặt nàng, chắc chắn là đàn ông.
Lệ Sa không biết Thái Anh đang nghĩ gì, cô lúc nào cũng làm vậy. Khi ở nhà thì giặt đồ lót. Khi nhập ngũ thì vì tiết kiệm thời gian, phải gộp chung lại giặt một lần cho mau. Lệ Sa cảm thấy bản thân mình đã sạch sẽ lắm rồi, các chiến hữu khác còn dùng cách dặm chân để giặt quần áo.
"Bên ngoài." Thái Anh chỉ vườn hoa bên ngoài.
Chờ sau khi Lệ Sa đi ra ngoài, Thái Anh nhìn thoáng qua thời gian. Năm phút... Năm phút mà Lệ Sa có thể vừa tắm vừa giặt đồ? Có tắm sạch không vậy? Nếu Thái Anh có bệnh thích sạch sẽ, chắc chắn sẽ đạp Lệ Sa vào phòng tắm, tự mình chà cho sạch. Từ trên xuống dưới chà sạch sẽ một lần. Thái Anh nhìn Lệ Sa ngoài cửa sổ, Lệ Sa không quen mặc váy, phải cúi đầu kéo váy. Thoạt nhìn rất có phong phạm phụ nữ. Khi Lệ Sa phơi quần áo, Thái Anh vẫn nhìn cô. Đúng rồi, con gái phải như vậy. Rất nhanh Lệ Sa đi vào, bên ngoài thực sự rất nóng, lọn tóc ướt nhẹp của cô lập tức được hong khô, hai gò má hồng hồng. "Phác tiểu thư, chị còn đồ khác không?''
''Huh?''
"Váy không tiện, tôi không thể bảo vệ chị.'' Lệ Sa nói.
"Phác tiểu thư?" Thấy Thái Anh không trả lời, Lệ Sa lại gọi một tiếng.
''Em đi vào lại lần nữa đi.'' Thái Anh vốn đang dựa vào ghế sofa, thì ngồi thẳng người dậy.
''Hả?''
"Từ cửa đi vào.'' Thái Anh nói, muốn Lệ Sa đi ra khỏi phòng. Thái Anh lại gọi cô lại, ''Không cần đi ra.''
''Hả?'' Lệ Sa giật giật váy, Thái Anh đã nhìn ra, Lệ Sa không bước đi hùng hồn như mọi khi mà thu liễm một chút. Dù sao thói quen đi như thế nào, chính cô cũng không đổi được.
"Thả lỏng." Thái Anh nói.
Thái Anh giống như đã tìm được thú vui tao nhã. Lệ Sa cảm thấy làm vệ sĩ của nàng thật không dễ dàng. Ngoại trừ bảo vệ nàng còn phải dỗ nàng vui vẻ.
Tới tới lui lui hai vòng, ánh mắt dịu dàng của Thái Anh rốt cuộc cũng tới gần, ''Tìm lại được cảm giác làm phụ nữ chưa?''
". . .Tôi vốn là phụ nữ mà.'' Lời Thái Anh còn chưa dứt, Lệ Sa lại nói lời trái với lòng.
Thái Anh cười cười. "Em có thể còn nữ tính hơn nữa.''
''Làm nghề này, không được quá nữ tính. Không mạnh mẽ.''
Thái Anh ngoắc ngón tay với Lệ Sa.
Nàng nâng mặt Lệ Sa lên. "Sức mạnh của phụ nữ là tứ lạng bạt thiên cân[1].''
''Chúng tôi cũng không phải nằm vùng, phải khiến người khác khâm phục. . ." Không thể dùng sắc đẹp để giao dịch.
Nói như vậy, khẳng định không tốt lắm. "Khi nhìn thấy 'kình địch', phải quật ngã trước rồi mới nói.''
"Vậy em cũng phải quật ngã chị sao?'' Thái Anh hỏi.
Ngón tay thon dài khẽ vuốt trên mặt Lệ Sa, khiến cô phải nuốt nước miếng.
Theo ngón tay của Thái Anh, tiếng cô nuốt nước miếng càng lúc càng lớn, Lệ Sa có thể cảm thấy cổ họng mình đang réo ầm ĩ.
Cảnh cáo. Phác Thái Anh không phải đang cảnh cáo cô sao? Nhưng có cho Lạp Lệ Sa cũng không dám "Quật ngã" Phác Thái Anh.
''Sức mạnh của phụ nữ, dù sao cũng có hạn. Thế nhưng phụ nữ có rất nhiều thứ, mà đàn ông không có.'' Tay Thái Anh chậm rãi thu hồi, đầu ngón tay còn khẽ đụng lên cổ cô trước khi rời đi.
Phác Thái Anh thế này chẳng khác nào đang đào tạo Lạp Lệ Sa thành phụ nữ?
Lệ Sa cảm thấy Thái Anh nói rất có lý, dung mạo xinh đẹp, nói cái gì cũng có lý. Nhưng nếu chịu động não suy nghĩ, thì sẽ thấy không đúng. Cô làm vệ sĩ, thì phải mạnh mẽ, chết tới nơi mà còn có thể cùng đối thủ 'xx' à? Không có sự "Hung tàn" của cô, làm sao có sự nhàn nhã thoải mái của đại minh tinh? Lúc ăn cơm tối, Điềm Điềm chọn món ăn. Mang tới rất nhanh, mà còn vô cùng phong phú. Lệ Sa cũng không biết đặt thức ăn bên ngoài lại có thể phong phú như vậy. Làm việc với Thái Anh thời điểm hạnh phúc nhất chính là khi ăn cơm. Thái Anh ăn rất ít, đa phần đều do Lệ Sa ăn.
Thái Anh ăn một chút, thì quả nhiên lại đặt đũa xuống. Ăn no rồi, cơm còn chưa động. Lệ Sa thật nghi ngờ mấy vị minh tinh này đều có dạ dày bồ câu.
Nghe thấy nhạc nền quen thuộc, Lệ Sa cắn đũa. "Phác tiểu thư, đang xem 《 Tiêm đao ban 》 sao?"
"Đúng vậy. Em cũng thích xem à?'' Thái Anh nói, "Muốn xem cùng không?''
''Được.'' Lệ Sa tranh thủ thời gian đào cơm.
"Đừng vội." Thái Anh tạm dừng video. "Ăn từ từ. Bằng không dạ dày sẽ chịu không nổi."
"Ừmmm.'' Lúc đầu có thể ngừng, nhưng Lệ Sa thật không nỡ bỏ cá chiên. Cá chiên thật sự là quá ngon đi. Lúc ăn cơm Lệ Sa cũng có lén quan sát Thái Anh, nàng đang mặc váy ngủ bằng tơ lụa, chân dài dựa trên ghế sofa, cho người ta cảm giác đây là một người vô cùng lười biếng.
"Đừng nhìn nữa, tôi cũng không phải cơm.'' Thái Anh không ngẩng đầu nói.
Tai Lệ Sa đỏ lên. Ai nói không phải, tôi cảm thấy chị rất hợp khi ăn với cơm.
Một vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết no đói.
______________
Tác giả: Đại minh tinh đại khái là dụ công
______________
[1] tứ lạng bạt thiên cân: (bốn lạng địch ngàn cân) là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất. Dĩ nhiên, nguyên lý không chỉ được áp dụng trong võ thuật.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top