Quyển 1 - Chương 28
Ra khỏi Hàm Hương điện, biểu tình Hạ Tử Mặc ôn hòa như ngày thường, mang theo một tia ý cười ôn nhu.
Thân thể Hoàng hậu tựa hồ biến kém đi rất nhiều, lúc Hạ Tử Mặc đến Trung cung, nàng tựa ở nhuyễn tháp chơi đùa với con mèo, Cẩm Hàn khoanh tay đứng ở một bên hầu hạ.
Hạ Tử Mặc cởi áo choàng bên ngoài, tiếp nhận trà nóng Cẩm Hàn đưa qua, nhợt nhạt nhấp một ngụm, mới nói: "Nương nương, ta thất bại. Không nghĩ tới Viên Tinh Dã mệnh lớn như vậy."
Hoàng hậu trầm tư một lát, mới bất đắc dĩ lắc đầu: "Hiện giờ người nhà Khổng gia sợ tội tự sát, nhưng thật ra lại giúp Viên Tinh Dã loại bỏ họa lớn, chỉ là ---"
Ngày ấy Hạ Tử Mặc nói nhỏ bên tai Hoàng hậu, bất quá là đem hành trình Viên Tinh Dã để lộ ra, hy vọng người nhà Khổng gia có thể ở trên đường chặn giết nàng.
"Không nghĩ rằng người nhà Khổng gia thật sự động thủ, lại lựa chọn một địa điểm không nên động thủ nhất." Hoàng hậu nói. Nàng nào biết được rằng, cái gọi là người nhà Khổng gia động thủ, bất quá là Viên Tinh Dã an bài thôi.
"Nương nương, trăm triệu lần không thể để cho Viên Tinh Dã ngồi lên vị trí Đức phi, nếu không Hậu cung này, thật sự là Lí Quý phi một người độc đại. Hiện tại chúng ta chỉ còn một nước cờ cuối cùng." Hạ Tử Mặc nói. Hoàng hậu biết Hạ Tử Mặc nói cũng không phải là hư ngôn, trong lòng thở dài, chỉ cảm thấy càng thêm mỏi mệt.
Nhịn không được ho khan vài tiếng, Cẩm Hàn bước lên nhẹ nhàng giúp Hoàng hậu đấm lưng thuận khí. "Nương nương chớ nóng lòng, nhất định sẽ có một cách vẹn toàn."
"Nương nương, ngày mai chính là mười lăm Hoàng thượng sẽ đến Trung cung, đó là thời cơ tốt nhất." Hạ Tử Mặc nói. "Tiếng nói chúng ta nhỏ, chỉ có nương nương ngài góp lời, mới là hiệu quả hữu hiệu nhất."
"Bất luận thế nào Viên Tinh Dã đã là danh phận Tài tử, xuất cung lãnh binh chỉ sợ --- hơn nữa Hậu cung không được tham gia vào chính sự, bản cung đối với quốc gia đại sự, còn chưa bao giờ góp lời với Hoàng thượng, việc này không hợp lắm."
"Nương nương, chỉ sợ ngài còn không biết! Đã có người hướng Hoàng thượng đề cập Viên Tinh Dã lãnh binh, nhưng mà Hoàng thượng áp chế sổ con xuống không để trình lên."
"Cái gì?" Hoàng hậu luôn luôn không hỏi qua việc triều đình, nhưng nghe đến đó vẫn là có chút kinh ngạc. "Như thế nào sẽ có quan viên mấy lần đề nghị, là ai?"
"Là Mục lão Tướng quân." Hạ Tử Mặc nói: "Trước đó vài ngày chuyện Đức phi huyên náo ồn ào, đầu tiên là việc Viên Tinh Dã bị cấm túc, sau là ban chết Đức phi, Khổng gia bãi quan. Người trong thiên hạ đều nói Viên Tinh Dã ở trong cung bị người oan uổng, Mục lão Tướng quân cùng Viên lão Tướng quân khi còn sống vẫn luôn là bạn tri kỉ, hiện giờ Viên Tinh Dã chịu nhục, Khổng gia lại đi khắp nơi cáo trạng ---"
"Cho nên liền dâng sổ con ---" Hoàng hậu cười khổ.
"Ngài cũng nghe qua tính tình Mục lão Tướng quân, cả triều đình tính tình nổi nóng nhất là hắn. Nếu người khác đề nghị, Hoàng thượng đã sớm mặt rồng giận dữ. Nhưng ta nghe nói trong quân rất nhiều tướng lãnh có danh vọng đều dâng sổ con, hy vọng Viên Tinh Dã một lần nữa lãnh binh. Còn có rất nhiều binh lính bởi vì nàng ở Hậu cung chịu nhục mà bất bình, trong đó quân Tây Bắc là đông nhất."
"Những người này coi trọng tình nghĩa, còn vì Viên Tinh Dã bênh vực kẻ yếu, nhưng mà bọn họ có hay không nghĩ tới thể diện hoàng gia." Hoàng hậu cả giận nói.
"Nương nương bớt giận." Hạ Tử Mặc biết tức giận này cũng là cho chính nàng xem, cuống quýt cúi người hành lễ, cúi đầu, khuôn mặt cũng trầm tĩnh như nước. "Tuy rằng bọn họ hành động không nghĩ đến lễ pháp, nhưng dù sao cũng giúp chúng ta đại ân. Nếu Viên Tinh Dã rời cung, vô luận như thế nào đối với chúng ta đều có lợi."
"Huống chi hiện tại chúng ta đúng là cần dùng người, Viên Tinh Dã dụng binh không tệ, coi như là vì giang sơn xã tắc. Hiện giờ Hoàng thượng tất nhiên cũng có chút dao động, nhưng lại ngại lễ pháp, nếu nương nương góp lời, thêm Viên Tinh Dã tự mình đề cử, tất nhiên có thể thành công."
Ngón tay Hoàng hậu vô ý thức gõ lên vòng ngọc trên cổ tay. "Nếu Viên Tinh Dã tự đề cử mình tất nhiên là tốt, chỉ là ---"
"Nương nương yên tâm, Tử Mặc có kế sách làm cho nàng tự tiến cử."
Từ Trung cung đi ra, Hạ Tử Mặc chỉ cảm thấy gió thu hiu quạnh, mang theo một chút mùa đông giá lạnh. Nắm thật chặt áo choàng trên người.
Hiện giờ vạn sự sẵn sàng, nếu Hạ đế không gật đầu, như vậy chiêu cuối cùng của Viên Tinh Dã phỏng chừng là thông qua Mục lão tướng quân cùng với thuộc cấp trong quân tạo áp lực cho Hạ đế. Mà hiện giờ, Hoàng hậu sinh ra cảnh giác với nàng.
Đi đến dịch trì bên cạnh ao, Hạ Tử Mặc ngừng lại.
"Chủ tử, hồi cung đi, ngươi còn chưa dùng cơm trưa." Hạ Tử Mặc vừa khỏi bệnh không lâu, tiểu Ngọc có chút lo lắng. Hạ Tử Mặc lắc đầu không nói, nhìn dịch trì ngẩn người.
Nàng không muốn trở về, sợ hãi sau khi trở về, Viên Tinh Dã đã rời đi. Nàng hiểu Viên Tinh Dã, tuy rằng người này có thể nói là kinh thế nhất tuyệt, hoài bão rộng lớn, nhưng cũng tuyệt đối là một quân tử danh xứng với thực. Muốn nàng dùng kế hại người, đối nàng mà nói tuyệt đối là một việc rất khó.
Nàng thậm chí có thể nghĩ đến sau khi hãm hại Đức phi, Viên Tinh Dã có bao nhiêu tự trách, tuy rằng nàng không có biểu hiện ra ngoài.
Trở lại Hàm Hương điện, phát hiện Lạc Nhan vẫn còn, trong lòng Hạ Tử Mặc vui vẻ, phất tay ý bảo tiểu Ngọc không cần đi theo mình, một mình đi vào phòng. Viên Tinh Dã cũng không có rời đi, đang ngồi ở nhuyễn tháp, trên tay cầm quyển sách. Một bên bàn còn bày đồ ăn.
"Ngươi chưa dùng ngọ thiện?" Hạ Tử Mặc nói.
"Nghĩ đến ngươi sẽ không ở lại Trung cung dùng bữa, ta chờ ngươi trở về." Viên Tinh Dã buông sách xuống. "Chỉ là lạnh chút, gọi người hâm nóng lại một lần nữa vậy."
Hai người tùy ý ăn một ít điểm tâm, chờ ngọ thiện lần thứ hai bày lên bàn, đã muốn qua thời gian dùng ngọ thiện lâu rồi. Không gọi người hầu hạ, Viên Tinh Dã tự xới cơm cho Hạ Tử Mặc.
"Ngươi ---" tuy rằng vui sướng Viên Tinh Dã không rời đi, nhưng Hạ Tử Mặc vẫn không có chút mùi vị gì. Thái độ Viên Tinh Dã rất bình thường, nhưng chính thái độ bình thường này làm cho nàng có chút lo lắng.
"Làm sao vậy?" Viên Tinh Dã gấp cho Hạ Tử Mặc thịt bò, hỏi.
"Không sao."
Trầm mặc thật lâu ---
"Ngươi không nghĩ đến, ta sẽ bởi vì việc Khổng gia bất hòa với ngươi?" Viên Tinh Dã nói. Hạ Tử Mặc không nói.
"Kế hoạch này là ta định, ta có tư cách gì đi bất hòa với ngươi, hơn nữa --- ngươi cho ta là người phương nào, ta sẽ bởi vì sự kiện này, sẽ không để ý tới một người chân chính quan tâm ta sao?" Viên Tinh Dã bật cười.
"Nhưng mà ---"
"Không có nhưng mà, Tử Mặc. Chuyện này sẽ không trở thành ngăn cách giữa chúng ta, cũng sẽ không ảnh hưởng cảm tình giữa ta và ngươi, ta sẽ buông tha Khổng gia, hoàn toàn là bởi vì lúc trước ngươi rơi lệ vì Đức phi cầu tình. Ta không phải danh tướng gì, hiện giờ ta chỉ là một Tài tử trong cung."
Viên Tinh Dã đổ thuốc đưa cho Hạ Tử Mặc. "Tử Mặc, hy vọng ngươi tin ta, bất luận thế nào, ngươi đối với ta mà nói, là người quan trọng nhất."
Hạ Tử Mặc cơ hồ bưng chén thuốc trong tay cũng không xong, nàng biết lời Viên Tinh Dã nói không giả, thân nhân Viên Tinh Dã đều đã qua đời, hiện tại người thân cận nhất với Viên Tinh Dã, chính là Hạ Tử Mặc nàng.
Hạ Tử Mặc biết, chỉ cần một câu này, nàng liền đủ để vì Viên Tinh Dã làm mọi chuyện.
Nhưng nếu về sau Viên Tinh Dã có đứa nhỏ, yêu người khác, như vậy người trọng yếu nhất vẫn như cũ là chính mình sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top