Chương 72

Phác Thái Anh kéo Lạp Lệ Sa ra khỏi sàn nhảy, nắm chặt cổ tay của cô, dùng sức rất lớn.

Tầm mắt của Lạp Lệ Sa rơi vào trên người nàng, ánh đèn kỳ quái chiếu vào đầu Phác Thái Anh, nhảy cùng bím tóc của nàng lấp la lấp lánh.

Hiếm khi có loại thời điểm như vậy, cho dù trong mơ cũng khó có được.

Phác Thái Anh ở trước mặt cô, dùng động tác cường ngạnh lại bức thiết lôi kéo cô.

Lạp Lệ Sa không thể không theo bước chân của nàng, cô chỉ có thể đi theo bước chân của nàng.

Đi theo nàng ra khỏi đám đông, đi qua những ánh mắt hỗn độn, đi về một hướng không xác định.

Phác Thái Anh nắm chặt tay cô, đi vòng quanh ghế, dừng bước chân, không quay đầu mà đi về phía quầy bar.

Đợi nhân viên pha chế xinh đẹp ở quầy bar chế tác xong một ly rượu, sau đó cúi người thấp giọng hỏi: "Ở đây các cô có phòng riêng phải không?"

Phục vụ nhướng mày, ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt rồi liếc nhìn Lạp Lệ Sa bị nàng kéo ở phía sau.

Sau đó kẽo kẹt lau một chiếc ly, dù bận vẫn ung dung nói, "Muốn mở phòng phải là thành niên nha."

Mặt Phác Thái Anh đỏ đến tận cổ: "Cảm ơn khích lệ, tôi thành niên rồi a~"

Nhân viên pha chế: "Thân phận | Chứng minh thư..."

Phác Thái Anh hoảng sợ giơ tay sờ sờ bên cạnh: "Ở trong túi, trong..."

Cuối cùng Lạp Lệ Sa cũng tiến lên một bước, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ: "Mỹ nữ, đừng trêu chọc em ấy nữa."

Nhân viên pha chế cười, giơ tay ra hiệu cho phục vụ khác: "Đưa họ lên lầu."

Giọng nói không thấp, hầu như tất cả những người ngồi trong quầy đều nhìn sang.

Phác Thái Anh vùi đầu, cảm thấy toàn thân bốc hỏa, nhưng không chút nào trốn tránh, nàng theo sát phía sau người phục vụ, vẫn sải bước lớn vội vàng.

Lạp Lệ Sa thuận theo mà bị nàng nắm, cứ như vậy đi vào thang máy lên tầng hai.

Tầng hai yên tĩnh hơn rất nhiều, âm nhạc điên cuồng tầng dưới biến thành rung động, sàn nhà ầm ầm, tiếng đập vào lòng bàn chân rõ ràng có tiết tấu.

Phác Thái Anh dùng sức lại thong thả hô hấp, tận lực dập tắt ngọn lửa của mình, nhưng khoảng cách quá ngắn, hai người đã sớm tới trước cửa phòng.

Cửa bị đẩy ra, phục vụ nói vài câu rồi lui ra ngoài.

Vừa rồi nàng chỉ bật một ngọn đèn cực kỳ mờ ảo, khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy đường viền của đồ đạc trong phòng.

Sô pha lớn, bàn trà có bia, máy chiếu trên đầu.

Giống phòng karaoke hơn.

Phác Thái Anh hít một hơi thật sâu, buông bàn tay đang nắm cổ tay Lạp Lệ Sa.

Nàng bảo Lạp Lệ Sa ngồi xuống, cầm danh sách đồ uống trên bàn lên, xem rồi hỏi, "Chị còn muốn uống gì nữa không?"

Lạp Lệ Sa vươn tay cầm lấy nước khoáng trên bàn, mở ra uống một ngụm: "Có chút khát, uống nước là được rồi."

Có chút khát ... Phác Thái Anh nhìn sang, Lạp Lệ Sa đang ngồi trên sô pha, chống khuỷu tay lên hai chân, hơi nghiêng người, làm cho cổ áo mở rộng hơn.

Những ánh sáng tinh tế rơi xuống da thịt trắng như tuyết của cô, như những vì sao sáng trong đêm.

Phác Thái Anh vô thức động yết hầu, nàng cũng có chút khát.

"Uống nước khá tốt," Phác Thái Anh ném danh sách rượu xuống, cầm lấy một chai nước khoáng uống một hơi, "Uống nhiều rượu sẽ say a ~~"

Sau đó, nàng một hơi uống hết nửa chai nước khoáng nhỏ.

Lạp Lệ Sa ngả người ra sau, nhìn nàng.

Tư thế đứng uống nước của Phác Thái Anh rất hùng dũng, giống như thổi bia khiến cô muốn cười.

Nhưng ý cười vừa kéo trên khóe môi, cô lại đè lại. Bây giờ không phải lúc cười.

Cười, bầu không khí sẽ trở nên thoải mái, giống như một sợi dây thật vất vả mới căng ra, Lạp Lệ Sa không thể để nó như mũi tên chưa phát.

Cô rũ mắt, khống chế biểu tình rồi lại ngước mắt lên.

Phác Thái Anh đã uống nước xong, có lẽ nàng rất khát, uống nhiều như vậy, uống xong còn liếʍ liếʍ môi.

Cho nên môi sáng lấp lánh, ở trong môi trường tối thì rất có cảm giác.

Lạp Lệ Sa nhìn nàng, thúc giục, "Khi nào bắt đầu?"

Cô có chút gấp không chờ nổi, nóng lòng muốn xác minh suy nghĩ trong lòng, nhìn rõ suy nghĩ của Phác Thái Anh, muốn biết lần "Nhảy cho một mình chị xem" này chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào của Phác Thái Anh, hay là ... rốt cuộc nàng bước vào bẫy rập của Lạp Lệ Sa.

"A, được được, lập tức ..." Phác Thái Anh có chút luống cuống, giống như đã nhận được nhiệm vụ công tác.

Nàng đặt chai nước xuống, nhìn đi nhìn lại: "Không có nhạc..."

Lạp Lệ Sa vừa định nói, Phác Thái Anh đã giơ một ngón tay lên: "Tôi biết rồi !!!"

Nàng chạy đến bàn trà, rút ​​điều khiển bật máy chiếu: "Phục vụ nói chúng ta có thể kết nối với âm nhạc ở tầng dưới, ở trong phòng trải nghiệm cảm giác mạnh nhảy disco ..."

Lạp Lệ Sa: "..."

Phác Thái Anh kết nối xong, nhịp điệu quen thuộc bùng nổ, đèn trần trong phòng bắt đầu phát ra ánh sáng rực rỡ, ngay cả màn hình chiếu cũng biến thành hình dáng của đám đông đang nhảy múa.

Phác Thái Anh hét lên: "Vì tôi đã nói tôi nhảy tốt hơn họ, vậy phải dùng cùng một loại nhạc, cạnh tranh công bằng!"

Lạp Lệ Sa: "..."

Đây là ngài cạnh tranh cho hạng mục chuyên nghiệp của chính mình sao?

Đầu của Lạp Lệ Sa lại bắt đầu ong ong, cái này hoàn toàn không thể cười nổi.

Cô ngả người ra sau, ngồi xuống sô pha, bắt đầu thả lỏng.

Phác Thái Anh trở nên nghiêm túc, giống như trong phòng live, nàng lùi lại hai bước, làm tư thế nhảy, gõ nhẹ mũi chân xuống đất, sau khi quen thuộc với nhịp điệu, nàng ngẩng đầu lên, vào trạng thái.

Nàng thực sự là nhảy quanh năm, ngay cả với những bản nhạc cùng phong cách không quen thuộc, nàng cũng có thể ứng biến ở trình độ cao.

Đây là một bản nhạc rất vui vẻ, Phác Thái Anh cũng có phong thái cùng động tác vui vẻ.

Ăn mặc gợi cảm lại sa đọa, nàng nhảy xuất sắc như một cổ động viên cổ vũ trên sân.

Cuối cùng Lạp Lệ Sa cũng cười rộ lên, vì Phác Thái Anh thực sự rất đáng yêu.

Trong phòng live, đối diện với màn hình, mang filter, Phác Thái Anh có thể đáng yêu đến mức làm Lạp Lệ Sa cảm thấy thoải mái cả người huống chi là hiện tại.

Thật gần, thật độc nhất vô nhị.

Phác Thái Anh thực sự đang ở trước mặt cô, không có phóng to phóng nhỏ bởi màn ảnh, nàng là lập thể, 3D, có độ ấm, có khí vị.

Ấm áp lại thơm, không cần phải ứng phó với nhiều người xem đổ xô vào phòng live, chỉ nhìn cô, chỉ vì cô.

Nhạc đang thấp dần, đã gần kết thúc, Phác Thái Anh cũng đã hoàn thành động tác.

Kết quả là tầng dưới hoàn toàn không có ý tứ này, ngay sau đó, tiếng nhạc lại bùng lên, trở nên dữ dội hơn, khiến Phác Thái Anh trở tay không kịp.

Tay chân của nàng làm tiếp động tác, lập tức rối loạn.

Dưới chân lảo đảo hai bước, nhưng lại nhanh chóng bắt kịp tiết tấu, động tác càng ngày càng nhanh, quản lý biểu hiện hoàn toàn không mất đi hiệu lực vì sai lầm vừa rồi.

Nàng không cười nổi, lại quá thẹn thùng.

Đôi má ửng hồng là vì xấu hổ, nhưng cũng là màu hồng khỏe mạnh do vận động mang lại.

Lạp Lệ Sa cũng quá vui mừng, âm nhạc vẫn tiếp tục vang lên, Phác Thái Anh bất đắc dĩ phải thay đổi hai bộ động tác, nàng nhìn Lạp Lệ Sa, thần thái chuyên nghiệp không còn, trực tiếp nói chuyện với cô: "Trời ạ... sao vẫn chưa kết thúc?"

Lạp Lệ Sa hắng giọng để ý cười của mình không quá khoa trương: "Mọi người đang nhảy rất vui vẻ, đương nhiên là không thể kết thúc."

Phác Thái Anh kéo vạt áo vẫy trái vẫy phải, rất quật cường: "Vậy tôi cũng không thể kết thúc."

Lạp Lệ Sa nghiêng người về phía trước, hỏi nàng, "Thái Anh, em có vui không?"

Lạc Phúc Thủy nói lúc cô gọi tên cô ấy, thập phần mê người, cho nên cô liền dùng ngữ điệu mê người nhất mà hỏi câu này, thấp một chút, trầm một chút, ôn nhu một chút.

Mặc dù tiếng nhạc rất lớn nhưng Phác Thái Anh vẫn có thể nghe rõ câu hỏi của cô, vẻ mặt ngưng trệ trong giây lát, hiển nhiên không ngờ tới Lạp Lệ Sa sẽ hỏi một câu như vậy.

"Vui a." Nàng bước tới tiến lại gần Lạp Lệ Sa, "Tôi rất vui, ra ngoài chơi với bác sĩ Lạp, tôi đặc biết vui vẻ a~~"

Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn nàng: "Mấy ngày nay em có vui không? Hôm nay em có vui không? Vừa rồi ở dưới lầu em cũng vui sao?"

Bước chân của Phác Thái Anh dừng lại, chỉ còn lại tay, máy móc bừa bãi vung lên.

Bài hát cuối cùng cũng kết thúc, âm nhạc biến mất, toàn bộ hộp rơi vào trầm mặc đến khó thở.

Tới rất đúng lúc.

Âm nhạc trầm mặc, Phác Thái Anh trầm mặc.

Ông trời giống như đang đợi câu trả lời, muốn trả lời đến rõ ràng rành mạch, muốn xấu hổ, xấu hổ đến quan hệ quyết tuyệt.

Phác Thái Anh đứng ngây ra, cách Lạp Lệ Sa một bước.

Cỗ máy nhảy linh động vừa rồi biến thành một con búp bê dại ra, chỉ có l*иg ngực phập phồng.

Cuối cùng, nàng nói: "Mấy ngày nay tôi không vui lắm, bởi vì công việc quá bận rộn... Tôi đều không nhắn tin với bác sĩ Lạp..."

Đầu quả tim Lạp Lệ Sa nhảy lên.

Phác Thái Anh nhìn cô bằng ánh mắt trống rỗng, không dám nhìn thẳng cô, nàng gọi cô là bác sĩ Lạp, giống như ở cùng người thứ ba mới có thể nói rõ suy nghĩ của mình.

"Hôm nay tôi rất vui, bởi vì tôi được ra ngoài chơi với bác sĩ Lạp ~~ Nhưng vừa rồi tôi không vui lắm, bởi vì bác sĩ Lạp không nói chuyện với tôi, để tôi nhìn người khác, còn bỏ mặc tôi một mình chạy đi nhảy ..."

Càng nói càng ủy khuất, ngón tay bấu chặt góc áo, lông mi chớp chớp, tiêu điểm trong mắt càng thêm mờ mịt, còn có một tầng sương mù.

"Nhưng không ai trong số họ nhảy tốt như tôi." Phác Thái Anh cắn môi, lời nói của nàng trở nên rất kiên định, "Cho nên, tôi muốn cho bác sĩ Lạp thấy, tôi là lợi hại nhất!"

Lạp Lệ Sa cử động ngón tay, quả thực muốn ôm nàng vào lòng.

Cô muốn nắm lấy nàng ôm vào ngực, hung hăng xoa xoa, để nàng biết ở nơi này của Lạp Lệ Sa cô không ai lợi hại hơn nàng.

Nàng lợi hại đến mức muốn mệnh Lạp Lệ Sa.

Nhạc lại vang lên.

Lần này là một bài hát nhẹ nhàng cùng gợi cảm.

Giọng nữ khàn khàn cất lên, mê người khó cưỡng, làm người trầm mê cùng tɧác ɭoạи.

"Loại này tôi cũng làm được ..." Phác Thái Anh nhỏ giọng nói, không lùi bước, đi đến trước mặt Lạp Lệ Sa, trong không gian hẹp giữa sô pha và bàn trà, nàng nhẹ nhàng mở ra thân thể.

Lạp Lệ Sa đã xem các buổi biểu diễn đêm khuya của Phác Thái Anh nhiều lần, cô cho rằng đó chính là tư thái gợi cảm nhất mà Phác Thái Anh có thể lấy ra.

Hiện tại có vẻ như cô đã sai rồi. Trong màn biểu diễn, Phác Thái Anh chỉ dùng một phần mười, một phần mười cơ thể và một phần mười ánh mắt.

Những gì Phác Thái Anh có thể làm còn gây chấn động hơn nhiều.

Lạp Lệ Sa thậm chí còn nghi ngờ nếu bây giờ có máy quay, chỉ cần một giây thôi là Phác Thái Anh đã bị cấm live.

Nhưng cuối cùng, không có máy quay, không có phòng live, không có kiểm duyệt.

Trong không gian kín đáo bí ẩn, Phác Thái Anh mị nhãn như tơ, ửng hồng trên má không còn là vẻ e thẹn của một cô gái, mà là dụ hoặc sắp bộc phát.

Lạp Lệ Sa gần như chìm vào giấc mơ, chỉ có thả mình vào giấc mơ cô mới có thể để thân thể này lười biếng chìm vào sô pha, không phạm bất cứ hành động phạm pháp nào.

Nhưng mà, tiếng nhạc nhẹ nhàng, Phác Thái Anh vượt qua khoảng cách cuối cùng giữa hai người họ, nhấc đùi, quỳ trên sô pha bên cạnh Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh cũng rơi vào giấc mơ của Lạp Lệ Sa.

Lòng bàn tay nàng rơi xuống bên tai Lạp Lệ Sa, đầu ngón tay lướt trên má như có như không.

Khi đầu ngón tay đặt lên vai Lạp Lệ Sa, ấn cổ áo sơ mi của cô đến bên vai, da thịt chạm vào nhau, Lạp Lệ Sa giống như bị bỏng.

Chân còn lại cũng quỳ xuống, cả người Phác Thái Anh đều hướng vào trong ngực cô.

Nhưng âm nhạc vẫn tiếp tục, Phác Thái Anh vẫn duy trì khoảng cách nhỏ đó, không cho ngăn cản hai người tiếp xúc với nhau trên diện rộng.

Lạp Lệ Sa nhắm mắt lại, không thể nhìn nàng nữa.

Đập vào mắt chính là vòng eo không xương yếu ớt của Phác Thái Anh, nhẹ nhàng đong đưa, giống như dây leo quấn lấy người dưới nước.

Xuống chút nữa, là làn váy tầng tầng lớp lớp, xõa tung mềm mại, lại quá ngắn.

Không gian ẩn cùng không gian lộ đều là adrenaline, một liều đâm sâu vào trái tim Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa thở ra một hơi dài, cơ thể Phác Thái Anh lắc lư.

Theo hướng ngã xuống, Lạp Lệ Sa đương nhiên sẽ không để xảy ra, cuối cùng ôm lấy eo nàng.

Xúc cảm mềm mại ấm áp, Phác Thái Anh đột nhiên dừng lại, mọi động tác đều dừng lại.

Âm nhạc vẫn tiếp tục, nhưng nàng vẫn ở nơi này, tư thế quỳ hai bên thân thể của Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa ngước nhìn nàng, đôi mắt Phác Thái Anh hiện lên một tầng nước.

Lạp Lệ Sa siết chặt eo nàng, khi cô mở miệng, giọng nói đều khô khốc: "Em nhảy rất đẹp, tốt hơn bất kỳ ai khác."

Phác Thái Anh không dời đi, không nhúc nhích, nàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lạp Lệ Sa, đột nhiên cắn chặt môi dưới, nói: "Bác sĩ Lạp, chị sảng khoái không?"

Lạp Lệ Sa cười, cô cúi đầu cười, thân thể cũng run lên.

Tất cả những chấn động này đều truyền cho Phác Thái Anh, mặt đỏ như tôm luộc.

Lạp Lệ Sa căng tay, tư thế này quả thực khiến Phác Thái Anh mệt mỏi.

Nàng nương theo sức lực của Lạp Lệ Sa mà ngồi xuống, chính xác là ngồi trên đùi Lạp Lệ Sa, ngồi ở trên người của cô.

Thậm chí nàng còn cảm nhận được điện thoại của Lạp Lệ Sa trong túi, bằng cách sử dụng da ở đùi trong.

"Rất sảng khoái." Lạp Lệ Sa nói, đôi mắt thủy quang liễm diễm, không còn giống như bác sĩ Lạp nghiêm túc trầm tĩnh nữa.

"Nhưng vẫn chưa đủ," cô lại nói. "Lại một lần nữa đi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top