Chương 21: Tới tháng
May mắn tài khoản của Hứa Họa và Trương Vân Nhứ đều được xếp trong mười hạng đầu cấp đại thần, lại là tiểu muội giấy xinh đẹp, bang phái thu người khá dễ dàng, tất nhiên ngoại trừ thành viên trong các bang hội nòng cốt.
Một tuần sau, bang phái các nàng đã đạt 60 người, tuy thực lực cũng không phải rất mạnh, nhưng so với các bang phái trung cấp khác xem như đã không tệ.
[Bang phái] Thiên hạ ta manh nhất: Các vị bằng hữu, 7:30 tối nay sẽ có bang chiến, đây là trận bang chiến đầu tiên của chúng ta, hy vọng tất cả mọi người có mặt đầy đủ, bảy giờ tập hợp ở YY.
[Bang chiến] Tường lỗ tan thành mây khói: Yên tâm, các vị mỹ nữ lãnh đạo, ta thích nhất bang chiến.
Tường lỗ tan thành mây khói là một xạ thủ cấp 109, trang bị rất tốt, thao tác cũng không tồi, đặc điểm của hắn là nhìn thấy muội giấy chân liền đứng không vững.
[Bang phái] Thiên hạ ta manh nhất: Thích là tốt rồi, bảy giờ bang hội YY, không gặp không về a ~
[Bang phái] Tường lỗ tan thành mây khói: Tốt tốt, hắc hắc hắc.
"Ọe, thảo mai muốn chết!" Thẩm Tĩnh buồn nôn mắng.
"Cậu biết cái gì, đây là ưu thế của con gái, muội muội giấy dịu dàng ai lại không thích."
"Dịu dàng? Cậu?" Thẩm Tĩnh khinh thường hừ một tiếng: "Rõ ràng là 'Hoàng bạo nữ' khẩu vị nặng, cố tình giả bộ thuần khiết tiểu thanh tâm, da mặt có thể dày hơn chút nữa không?"
"Mặt là của tớ, mắc mớ gì cậu."
Thẩm Tĩnh: (╰_╯)# Bạn cùng phòng mỗi ngày đều chọc ta nổi nóng, ta nên làm cái gì bây giờ?
[Bang phái] Xin gọi ta đại hiệp: Nữ thần đâu rồi, gọi nữ thần xuất hiện. (bắn tim) Mời nữ thần nhận lấy đầu gối của ta.
Vừa nhìn thấy lời này, Trương Vân Nhứ liền tự động che mắt, không muốn nhìn thấy kết cục thê thảm của thiếu niên tan nát con tim, khí phách của nữ thần không phải dạng vừa đâu.
[Bang phái] Nữ thần 213: Thanh minh lần nữa, đối với đầu gối của mọi người tôi không có hứng thú, sau này không phải chuyện chính đáng đừng tùy tiện tìm tôi. Còn ai cô đơn tịch mịch, thỉnh đi tìm Thiên hạ ta manh nhất hoặc Ta muốn yên tĩnh, nếu vẫn thấy cô đơn, quán trà quen đường tùy tiện mời vào.
[Bang phái] Xin gọi ta đại hiệp: ... *Tan nát cõi lòng* *Khóc lớn*
[Bang phái] Tường lỗ tan thành mây khói: Đừng khóc, đứng lên đi. Cậu nhìn tôi thích đùa giỡn muội muội giấy cũng không dám trêu chọc nữ thần, chuyện rõ như ban ngày, cậu còn chưa chấp nhận được ư?
[Bang phái] Ngực lớn da trắng trắng: Đừng khóc, tôi cho cậu đùa giỡn, nhìn tên tôi.
[Bang phái] Xin gọi ta đại hiệp: Cút! Đồ BD chết tiệt!
[Bang phái] Ta chân thành nhất: Phốc, sao câu cuối nghe có mùi tiểu thuyết a, nữ thần cũng biết rõ làng chơi?
[Bang phái] Bé thỏ trắng của nữa thần: Nữ thần chính là Bách Hiểu Sanh, cái gì cũng biết. Nữ thần, xin nhận lấy đầu gối của mình!
[Bang phái] Nữ thần 213: Ân, đã nhận, cho cậu bình thân.
[Bang phái] Xin gọi ta đại hiệp: Kháo! Quá bất công, vì cái gì nữ thần nhận đầu gối của bé thỏ trắng, lại không nhận đầu gối của tôi!
[Bang phái] Bé thỏ trắng của nữ thần: Ha ha ha ha, hâm mộ đi? Ghen ghét đi? Hận ta đi? Mau nhìn tên của ta, bé thỏ trắng của nữ thần!!!!
[Bang phái] Nữ thần 213: Ân.
[Bang phái] Ngực lớn da trắng trắng: Thê thiếp bách hợp hương/Lão gia đau dạ dày.
(Nguyên văn: Thê thiếp bách hợp hương, lão gia tự đoạn tràng)
[Bang phái] Tường lỗ tan thành mây khói: Đừng quên trong sơn cốc cô đơn lạnh lẽo, hoa bách hợp cũng có mùa xuân.
[Bang phái] Ta chân thành nhất: *Hảo manh!* *Mắt lấp lánh sao*
...
Mọi người đều biết bốn vị quản lý ban hội đều là mỹ nữ ở cùng ký túc xá, mà nữ sinh với nữ sinh trong lúc đó cảm tình tốt là chuyện bình thường, cũng không suy nghĩ nhiều, ai mà biết được mọi người trêu chọc tương lai lại trở thành sự thật.
"Nữ thần, mình cũng cảm thấy cậu bất công." Lôi Manh làm bộ ghen ghét, liếc Trương Vân Nhứ: "Cậu rõ ràng thiên vị Hư Hư."
Trương Vân Nhứ dương dương tự đắc nói: "Ai bảo mình đáng yêu hơn cậu, nữ thần không thiên vị mình thì thiên vị ai?" Nụ cười kia sáng lạn đến mức làm Lôi Manh và Thẩm Tĩnh muốn quăng cho nàng một cái tát.
"Nữ thần, cậu nói nếu một ngày mình và Hư Hư quyết chiến sinh tử, cậu sẽ đứng về bên nào?"
Hứa Họa bình tĩnh đáp lại: "Các cậu không quyết chiến không nổi."
Trương Vân Nhứ cùng Lôi Manh trăm miệng một lời: "Vì cái gì?"
"Bởi vì trước khi các cậu quyết chiến tôi sẽ tiêu diệt hết các cậu."
Trương Vân Nhứ: o(n_n)o~~
Lôi Manh: ╭n╮(︶︿︶)╭n╮ Người xấu!
Bang chiến rất thuận lợi. Bởi vì là lần đầu tiên, tự nhiên chuẩn bị chu đáo mọi mặt, thắng lợi là chuyện trong tầm tay.
Chẳng qua, người thường vui quá hóa buồn, vừa mới tắt cửa sổ trò chơi, Trương Vân Nhứ liền cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua, cả người liền mất tự nhiên.
Lập tức đứng dậy cầm Kotext tiến vào nhà vệ sinh.
"Cậu ấy sao vậy, lửa đốt mông, chạy vội thế làm gì?" Lôi Manh dời ánh mắt khỏi màn hình, nghi hoặc hỏi.
Thẩm Tĩnh bật ra một cái liếc mắt: "Cậu ngu bẩm sinh hay ngu do luyện tập vậy, nhất định là tới tháng rồi."
Nghe thấy là nguyên nhân này, Hứa Họa lập tức thả lỏng, lần nữa tập trung vào máy tính.
Trương Vân Nhứ vừa ra liền lên giường muốn nghỉ ngơi. Một giờ sau, bụng mơ hồ đau, theo thời gian trôi qua, càng ngày càng đau, cuối cùng đau đến đổ mồ hôi lạnh, ôm bụng co rút trong chăn lăn qua lăn lại.
Hứa Họa nghe thấy động tĩnh, để điện thoại xuống, mở miệng hỏi thăm: "Cậu sao vậy? Không thoải mái?"
"Đau bụng kinh... Đau chết rồi, kiếp sau mình không bao giờ làm con gái nữa." Trương Vân Nhứ thều thào đáp.
Nghe vậy sắc mặt Hứa Họa liền thay đổi, dứt khoát leo lên giường Trương Vân Nhứ, thấy đối phương sắc mặt trắng xanh, trong mắt lập tức nổi lên lo lắng.
"Chúng ta đi bệnh viện."
Trương Vân Nhứ ồm ồm trả lời: "Không đi."
Thái độ Hứa Họa vô cùng kiên quyết: "Không được, nói chuyện còn không nổi, phải đi bệnh viện thôi."
Có lẽ bởi vì quan hệ ngày càng thân mật, hoặc giả bởi vì bệnh ảnh hưởng não, Trương Vân Nhứ đau như vậy vẫn một hai chống cự, bắt đầu làm càng: "Mình không đi, mình không đi, mình không đi!"
"Phải đi!" Hứa Họa lật mền nói.
"A! Mình đau như vậy cậu còn bắt nạt mình." Trương Vân Nhứ không thuận theo, bắt đầu la lên: "Động như vậy càng đau, huhuhu."
Nghe vậy, Hứa Họa lập tức ngừng động tác, bao nàng lại thật kín: "Biết rồi, cậu nghĩ ngơi trước đi." Nói xong liền leo xuống giường, lấy điện thoại ra gọi.
"Hello, bảo bối nhớ mẹ rồi sao?" Hứa mẹ đè khóe mắt, ngăn cản mặt nạ sắp rớt xuống vì cười, ai bảo bà bây giờ đang đắp mặt nạ, không thể cười thoải mái được a.
Hứa Họa không trả lời, nói thẳng vấn đề chính: "Con hỏi mẹ đau bụng kinh thì phải làm gì?"
Hứa mẹ nghe xong, nôn nóng: "Cái gì bảo bối, sao con lại đau bụng kinh, chẳng phải trước giờ thân thể rất khỏe ư?"
"Không phải con, là bạn cùng phòng, hiện tại đang rất đau, sắc mặt tái nhợt. Mẹ mau nói phải làm gì đi, con sốt ruột."
"Nha nha, tìm một cái bình nhỏ, rót nước ấm vào cho bạn ôm, lát nữa mẹ sẽ bảo má Vương đem rượu trứng chim đến, con cho bạn uống hết." Hứa mẹ rất nhiệt tình, bởi vì quan hệ bảo bối nhà bà với bạn cùng phòng càng ngày càng tốt: "Còn nữa bảo bối, có thời gian nên đưa bạn đi khám đông y, điều trị một chút, nếu không mỗi tháng đều đau sẽ rất khổ."
"Đã biết, không còn gì nữa con cúp máy."
"Không còn, không còn, con mau đi chăm sóc bạn, bye bye bảo bối, hôn một cái đi."
Hứa Họa dứt khoát tắt điện thoại, mặc kệ thái hậu bên kia tức đến giơ chân, nhanh chóng vào phòng tắm lấy nước đun sôi, lại cẩn thận pha cho ấm, đưa bé thỏ trắng ôm.
Bé thỏ trắng cảm động đến sắp khóc: "Nữ thần cậu thật tốt, vừa rồi mình phát cáu với cậu, là mình sai rồi."
"Ân, chờ cậu khỏe tôi sẽ đòi lại." Hứa Họa giúp bé thỏ trắng đắp kín mền, liền leo khỏi giường.
Nếu như bình thường, đây nhất định là một màn ấm áp, đáng tiếc người này là nữ thần cao lãnh, chưa từng chăm sóc cho ai.
Nhìn bé thỏ trắng hiện tại bị quấn thành kén tằm liền biết.
Nữ thần, không cần chờ sau này, cậu bây giờ chính là đang trả thù mình. Bị mền quấn chặt thiếu chút nữa tắt thở, Trương Vân Nhứ khóc không ra nước mắt nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top