46

Lúc chạng vạng, trời bắt đầu nổi lên cơn mưa, không lớn nhưng cứ rỉ rả chẳng dứt. Mặt đường ẩm ướt, đèn xe phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Cơn mưa bụi bất ngờ kéo đến đem thành phố giội rửa sạch sẽ. Những người đi đường không kịp chuẩn bị gì để ứng phó với nó đành có cái gì liền đem lên che chắn trên đỉnh đầu, hối hả rảo bước tìm nơi trú chân.

Khi Lisa cùng Im Min Jae-ung tới nơi, đã thấy tụ tập rất nhiều người. Bên ngoài là người dân quanh khu vực, vài tên phóng viên. Trấn giữ bên trong có rất đông cảnh sát và vệ sĩ.

Bước xuống xe, hai tên vệ sĩ thân cận sóng vai Lisa đi tới phía trước. Trên tay cầm một cái dù cán dài màu đen, che mưa cho cô.

Quản gia Choi nhìn thấy Lisa giống như thấy được vàng. Hai mắt sáng lên hớt hải chạy tới bên cạnh. Bàn tay khô khốc, nhăn nheo của quản gia Choi bắt lấy cánh tay Lisa thở hòng học. Vỗ vỗ ngực, khoa tay múa chân diễn tả lại sự tình: "Cô tới rồi, lúc chiều có một người đàn ông đến, ông ta nói là bạn bè thân thiết của lão gia. Thông qua camera giám sát, lão gia rất vui vẻ gật đầu xác nhận là người quen. Ta cũng không có nghi ngờ liền cho ông ta vào. Kết quả hai người ngồi trong phòng tiếp khách lầu hai nói chuyện được chốc lát ông ta kéo áo khoác xuống, trên người toàn là thiết bị phát nổ, tôi không rõ lắm. Ông ta nói tôi gọi cho tiểu thư tới đây, nếu không sẽ cho nổ tung nơi này...."

Biệt thự mà ông Man ở chỉ có hai tầng, nhỏ gọn mà khang trang, bên trong bật đèn sáng bừng, cửa lớn mở toang, không ai dám đến gần. Hạ nhân đứng ngoài mặt mày trắng bệch như tờ giấy, lo lắng nhìn vào bên trong.

Chỉ trong vài phút đã đến thêm không ít phóng viên, bên ngoài nháo nhào inh ỏi tiếng xì xào bàn tán. Bọn họ chỉ có thể đứng ở tít ngoài cổng lớn len lén chụp lại hiện trường. Sở dĩ phải cực khổ như vậy cũng bởi cái hàng rào vệ sĩ kiên cố trước mặt ngăn cách. Người nào người nấy cũng phải mét tám trở lên, đô con lực lưỡng. Chen chen lấn lấn có khi bị ép chết trước lúc thu thập được tin tức cũng nên.

Bầu trời rất nhanh bị màn đêm bao phủ, cơn mưa lúc chiều đến giờ vẫn còn "tí tách" rơi lả chả. Âm thanh của mưa rơi xuống mặt đất, trên mái nhà, cành cây tán lá, như nện vào trong lòng người ta từng hồi ảo não không dứt.

Lisa đứng trong khuôn viên, thở dài, vỗ vỗ lên mu bàn tay của quản gia Choi trấn an. Tâm trạng rất trầm, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào bên trong, lo sợ vô cùng.

Cách biệt thự khoảng một trăm mét, cảnh sát kéo dây nguy hiểm ngăn cách không cho ai vào bên trong.

"Ông ta có dùng vật nhọn uy hiếp ba ba không?" Lisa vẻ mặt có chút hoảng nhưng vẫn cố gắng khắc chế cảm xúc, nhíu chặt mày hỏi quản gia Choi.

Quản gia Choi dậm chân tiếc giận. "Không có, chỉ tại chân cẳng của lão gia không tốt. Đi đứng đã khó khăn, chính là chỉ có thể ngồi yên một chỗ chịu trận."

Sau khi đã nắm được tình hình, Lisa kêu Im Min Jae-ung đem toàn bộ khu vực này phong tỏa lại, không cho phép bất kì ai tới gần. Gọi chuyên gia tháo bom mìn, nói họ lập tức tới đây. Còn cô sẽ một mình vào bên trong xem xét tình hình, nếu được sẽ giải cứu ông Man.

Im Min Jae-ung nghe vậy không khỏi hoang mang, kéo tay Lisa, ghì lại. Ngữ khí nghiêm trọng, giọng nói đột nhiên phóng đại: "Cậu đi tìm chết à?"

Lisa đối với hành động kéo lại này rất không vừa ý, lạnh như băng gạt tay Im Min Jae-ung ra. Vuốt nước mưa trên mặt, ánh mắt u ám hỏi ngược lại: "Vậy cậu nói xem tôi nên đứng đây nhìn người khác lấy mạng bố mình sao?"

Tâm tình Lisa đã khó chịu cả ngày hôm nay, bây giờ gặp phải loại sự tình rối rắm như vậy khó trách bản thân không điều tiết tốt trạng thái.

Lời nói lạnh lẽo bay vào trong tai, Im Min Jae-ung nháy mắt toàn thân đều cứng lại. Nuốt xuống một hơi, ngẩng đầu, ánh mắt bất lực nhìn Lisa.

Cậu vốn là muốn giữ Lisa lại, đợi đến khi có chuyên gia bom mìn tới bàn bạc kỹ lưỡng kế sách rồi mới hành động. Không nghĩ đến Lisa cứ như vậy đi vào nơi nguy hiểm đó một mình.

Im Min Jae-ung là vì tình thế bắt buộc, muốn bảo vệ cô nên mới hành xử như vậy. Lisa không trách cậu ta, chỉ cảm thấy cậu ta như vậy có hơi quá phận. Cô không dại mà một mạch đâm đầu vào đó để chết, cô không phải kẻ ngốc.

Đổi lại người bị bắt giữ trong đấy là người nhà của Im Min Jae-ung. Với tính cách của cậu ta, sớm đã xông thẳng vào trong làm loạn lên rồi. Người có hành động và suy nghĩ không đồng nhất như vậy, không có khả năng khuyên bảo được cô.

"Đem mọi người di tảng xa nơi này một chút, Chaeyoung hẳn là đang trên đường tới đây. Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ em ấy cho tôi." Lisa bình tĩnh quay đầu, vén dây nguy hiểm của cảnh sát lên, lời nói sau cùng cứng như sắt thép, trầm mặc ra lệnh.

Im Min Jae-ung vẫn còn thất thần, đến lúc bình ổn lại rồi chỉ thoáng thấy bóng lưng Lisa đang đi vào biệt thự.

Biệt thự này ngoại trừ tầng trệt còn có hai cái lầu. Mấy lần đến đây thăm ông Man Lisa không có ở lại qua đêm, chỉ quanh quẩn ở phòng khách, nhà ăn và vườn hoa. May mắn nơi ông Man bị giữ lại là ở phòng tiếp khách lầu hai, nơi này đối với cô khá quen thuộc. Nếu không Lisa cũng không biết phải ứng phó như thế nào.

Lisa đi thẳng vào trong, không có bất kì động tĩnh gì mới cẩn thận bước lên các bậc cầu thang. Càng đến gần, âm thanh ồm ồm của hai người đàn ông phát ra ngày một rõ ràng hơn. Không có la ó lớn tiếng, ngược lại rất là yên ổn cùng nhau nói chuyện. Lisa biểu tình hơi đông cứng lại, tâm tình thả lỏng hơn một nửa.

Này thật sự là bị bắt giữ, đe dọa sao?

Nếu như không phải quản gia Choi nói ông Man gặp nguy hiểm thì còn lâu cô mới tin là thật.

"Để rồi xem khi đứa con gái cưng của ông đến, ông còn tiếp tục thong thả được hay không."

Ông Man thoáng cái cau mày, đối với loại người bốc đồng như lão già trước mặt chính là vô phương cứu chữa. "Lão Song, ông vẫn cố chấp như ngày nào. Ân oán đời trước sao cứ phải một hai muốn cùng đời sau tính toán. Ông có biết suy nghĩ không?"

Buổi chiều khi quản gia Choi nói có bạn thân đến tìm, ông Man trong lòng có chút nghi ngại, khó tin. Các mối quan hệ bạn bè thân thiết của ông không đến mấy người, nếu hiện tại không ở nước ngoài thì cũng đã về với tổ tiên. Làm gì còn ai ở cái đất nước này mà đến tìm. Cho là bọn họ có về nước đi nữa, cũng không lý nào biết được ngôi nhà ở ngoại ô này? Đành mang một bụng nghi vấn đi vào phòng thiết bị, vừa nhìn đến người trên màn hình máy tính, ông Man cả kinh, dụi dụi mắt nhìn kỹ lại lần nữa. Cười như không cười gật đầu cho vào.

"Hah? Ngày đó nếu không phải tại ông xuất hiện bà ấy đã sớm cùng tôi thành một đôi. Tất cả là tại lão già chết tiệt như ông đến quấy nhiễu chúng tôi. Tình cảm anh em gần mười năm trời ông còn không cần thì đừng nói đạo lý, lẽ phải với tôi." Song Suk Hwan cười khẩy, lời này của lão Man căn bản không lọt tai ông.

Mẹ Lisa tên gọi Yang Yi Un, là hoa khôi của trường đại học G, nhắc tới tên bà là không ai không biết. Nam sinh trong trường đem bà ra làm hình mẫu lý tưởng, xem như nữ thần, tán thưởng đến tận mây xanh. Song Suk Hwan cũng không ngoại lệ, ông ta chết mê chết mệt với cái nhan sắc minh diễm, điềm đạm của Yang Yi Un. Nhờ vào quan hệ bạn bè của hai bên gia đình, mới quen biết được mẹ Lisa. Tiếp cận bà với mục đích muốn chinh phục được người con gái xinh đẹp nhất trường đại học G. Trớ trêu thay lại bị người bạn mà ông rất mực tin tưởng hớt tay trên.

Ông Man tiếc rẻ, nếu ngày đó cả hai cùng lúc quen biết Yang Yi Un, thì có lẽ Song Suk Hwan đã không chấp niệm chuyện cũ lâu như vậy. Quen biết được Yang Yi Un là do Song Suk Hwan làm cầu nối. Thời điểm đó ông không hề biết người bạn thân của mình là có tình ý với Yang Yi Un. Nếu không đã sớm tránh xa nàng ấy ra, để không có cái cớ sự như ngày hôm nay.

Lại bị mấy lời không đúng sự thật của Song Suk Hwan làm cho đau đầu. Cái gì mà "không có ông chúng tôi sớm thành một đôi"? Ông Man rất muốn cười vào mặt cái lão già hồ đồ này. Nhưng là không muốn làm mọi chuyện càng thêm rắc rối, vô lực nói: "Ông tại sao lại cố chấp như vậy, bà ấy từ đầu chí cuối chỉ xem ông là chốn bạn bè thân thiết. Ông lại lầm tưởng rằng bà ấy cũng yêu thích ông? Hai người còn không phải là người yêu của nhau, vậy tôi cùng bà ấy lấy nhau, việc gì phải cảm thấy có lỗi với ông đây?"

Ông Man và Song Suk Hwan là bạn thân nhau từ năm lên chín lên mười. Biết tới Yang Yi Un là do Song Suk Hwan giới thiệu. Mà Song Suk Hwan không ngờ đến chính là, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến ba tháng, Yang Yi Un vậy mà có cảm tình đặc biệt với lão Man. Mối quan hệ của bọn họ dần dần tốt đẹp lên, mà Song Suk Hwan lại giống như kẻ dư thừa ngoài cuộc vậy. Nửa năm sau đùng một cái thông báo quan hệ bạn bè thành người yêu, còn nói sau khi tốt nghiệp hai người liền kết hôn. Song Suk Hwan làm sao tiếp thu được loại sự tình này. Rõ ràng là ông theo đuổi Yang Yi Un trước, vì bà ấy mà không ngại khó khăn hạ mình đeo bám, hơn hết Song Suk Hwan hoàn toàn ăn đứt ông Man về mọi mặt.

Vì cái gì? Vì cái gì lại chọn lão Man mà không phải ông?

Song Suk Hwan chẳng qua là không cam tâm nhìn người phụ nữ hoàn hảo khó tìm như Yang Yi Un, thuộc về một kẻ thua kém bản thân mình quá nhiều thứ như thế. Trừng mắt lớn tiếng phản ứng: "Dối trá, ông có điểm nào tốt? Thời điểm đó, ông còn nghèo túng hơn tôi, vẻ ngoài cũng không bằng tôi. Vì cái gì lại là ông chứ không phải tôi?"

Ông Man còn định nói tiếp, dư quang nhìn thấy Song Suk Hwan dời tầm mắt ra phía sau mình, trạng thái từ điên loạn mất khống chế trở nên nham hiểm quỷ dị, cũng theo đó quay đầu lại.

Mắt thấy Lisa tay vịn lan can cầu thang, bước chân chậm rãi "cộc cộc" gõ trên sàn gỗ đi lên. Ông Man thở dài, biết chắc chắn con mình sẽ cứng đầu đến đây nên khi nhìn thấy Lisa ông không có phản ứng gì quá lớn.

Đứa nhỏ này luôn làm chuyện khiến ông kinh hãi như vậy. Dù sao cái mạng già này có hay không giữ được cũng không quá quan trọng. Ngược lại, Lisa còn trẻ như vậy, bên cạnh còn có vợ nó là Chaeyoung. Ông Man lo lắng cũng không có quá đi.

Nhỡ đâu gặp chuyện không may, kẻ ở lại chính là kẻ chịu đau khổ, dày vò nhiều nhất. Ông không muốn Chaeyoung phải đứng trong tình cảnh ngày xưa của ông. Nhìn người cùng chăn gối với mình vĩnh viễn ra đi, mắt nhắm nằm yên bất động một chỗ, đau đớn gì cũng không thể sánh bằng.





________________

Trùm cuối lộ diện rồi nè, các bác vote xem tui nên cho Lisa thương tích ở mức độ nào được đây? Chứ tui là tui dự định cho bả nằm viện cả tháng để bả ăn chay chuộc tội đó:))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top