Chương 59
"Hahaha, gây rối? Bọn ta là đến gây rối sao? Ta nói cho các ngươi biết, đừng không biết tốt xấu không phải ai cũng có thể để các nguoi vũ nhục. Nếu không muốn cứu thì người chết là người Nguyễn gia các người mà không phải bọn ta" nói rồi cũng lui lại uy áp, nếu không Chỉ Ly ngăn cản nàng thật muốn lật tung cả Nguyễn gia. Trở tay nắm tay Chỉ Ly muốn đi ra ngoài.
"Mộ Cô nương, xin chờ chút... " Nguyễn Ngọc Hành gấp xoay quanh, hắn không ngờ tình trạng xấu đến mức này.
“Gia gia, Mộ cô nương cũng là một trong năm người đứng đầu ở cuộc thi cả nước giống như ta, nàng ấy căn bản không cần lừa gạt ta. Còn có vị này là.... ” Nguyễn Ngọc Hành còn chưa nói hết đa bị cắt ngang.
“Ngươi nói cái gì? Nàng ta cũng có tên trong năm người đứng đầu?”Nghe vậy, gia chủ Nguyễn gia cũng ngây ngẩn cả người. Lúc đầu tin tức được truyền đến bọn họ chỉ để ý đến tin Nguyễn Ngọc Hành lọt vào năm người đứng đầu, đối với những người khác cũng không để ý.
“Nguyễn công tử, quý phủ ngươi không hoan nghênh chúng ta, vậy chúng ta liền đi trước.” Nàng không có hứng thú đứng ở đây tiếp tục nghe bọn họ cãi vã, nếu bọn họ đã hoài nghi nàng, nàng cũng không cần thiết phải ở lại.
Nếu không rời đi thì nàng không dám chắc sẽ giữ được con mèo to xác bên cạnh đang xù lông này.
"Vũ đừng tức giận, chúng ta đi thôi" Sau khi Mộ Chỉ Ly nói những lời này, đoàn người Cao Chính Thanh đồng thời xoay người rời đi.
Trên mặt Nguyễn Ngọc Hành đều là lo lắng: “Mộ cô nương, ta. . . . . . . .” Hắn thật sự không nghĩ tới mọi chuyện lại thành ra như vậy, bệnh của mình cũng không trọng yếu, chỉ là hắn không muốn đám người Mộ Chỉ Ly bất hòa với mình.
“Nguyễn công tử, ngươi là ngươi, người nhà ngươi là người nhà ngươi.” Lại đưa một bình đan dược qua " đây là đan dược trị thương tam phẩm do ta luyện, hiểu quả rất tốt" Nàng cũng không muốn Nguyễn Ngọc Hành khó xử
Lúc trước Nguyễn Ngọc Hành cũng nói giúp bọn họ, huống chi nàng biết đây cũng không phải là chuyện do hắn nguyện ý. Có điều thái độ của người Nguyễn gia làm cho nàng không muốn tiếp tục ở lại nữa, không phải là bởi vì sợ, mà là vì cảm thấy không thể nói cho mấy người không hiểu đạo lý này thông suốt được.
Người Nguyễn gia nhíu mày một cái, lúc này bọn họ cảm thấy Mộ cô nương cũng không phải là kẻ lừa gạt, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, lấy thân phận của bọn họ tự nhiên không thể thu hồi lại.
Song lúc bước chân của đám người Mộ Chỉ Ly đến cửa. Một tiếng cười truyền đến, thân ảnh Hồng dược sư chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
“Ha ha, ta không mời mà tới, hy vọng các ngươi bỏ qua cho a!” Trong giọng nói mang theo sự hào sảng, nhất là trên mặt hắn tràn ngập ý cười.
Mộ Chỉ Ly cảm thấy lão giả trước mặt có chút quen mắt, dường như đã thấy ở chỗ nào đó, chỉ là trong lúc nhất thời không nghĩ ra, không khỏi nhíu mày suy tư.
“Hồng dược sư ngài nói gì a! Ngươi đến Nguyễn gia thật là vẻ vang cho kẻ hèn này a, mời vào, mời vào!” Gia chủ Nguyễn gia chắp tay nói, trong tâm hắn cũng tràn ngập sự nghi ngờ, ngày thưởng mình mời Hồng dược sư còn không tới, hiện tại hắn tự mình tới, không biết là vì chuyện gì.
Hồng dược sư là dược sư của hoàng gia, đã có thể luyện chế thất phẩm đan dược, đây là dược sư giỏi nhất của Thiên Thăng quốc!
Song Hồng dược sư cũng không nghe lời của hắn mà đi vào trong nghị sự đường, mà dừng trước mặt Mộ Chỉ Ly, trên mặt nở nụ cười: “Mộ cô nương, ngươi đang muốn rời đi sao?”
Sau khi nhìn gần Hồng dược sư, lúc này Mộ Chỉ Ly mới nhớ ra, hắn chính là lão giả mặc áo bào đen đứng bên cạnh Hiên Viên Long lúc đầu, huống chi từ trong lúc họ đàm luận nàng đã biết lão giả này là một dược sư, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần hảo cảm.
Nàng cung kính khom người, gật đầu nói: “Đúng vậy, đang chuẩn bị rời đi.”
Nghe vậy, Hồng dược sư lộ ra vẻ kinh ngạc: “Vì sao muốn rời đi nhanh như vậy? Ta có chút vấn đề trên phương diện y thuật muốn tham khảo, không biết Mộ cô nương nghĩ thế nào?” Lúc hắn nghe nói Mộ Chỉ Ly muốn chữa bệnh giúp Nguyễn Ngọc Hành nên mới đi tới Nguyễn gia.
Nghe Hồng dược sư nói, Mộ Chỉ Ly cũng ngẩn người ra, thấy mọi chuyện cũng thuận tiện, lập tức gật đầu nói: “Tiền bối nguyện ý chỉ giáo, vãn bối tất nhiên nguyện ý.” Chỉ nói chuyện với nhau một chút, nàng cũng biết Hồng dược sư này không có cậy già lên mặt, mà là thành tâm thực lòng muốn thảo luận nghiên cứu y thuật với nàng.
Thấy Mộ Chỉ Ly đáp ứng. Hồng dược sư lộ ra vẻ cao hứng: “Như thế thật tốt, bây giờ chúng ta đi luôn!” Hắn đối với thuật châm cứu của nàng tò mò thật lớn, ở thời điểm tỷ thí mặc dù chỉ là xem từ xa, nhưng đã để lại cho hắn ấn tượng khó có thể phai nhạt.
Lúc Hồng dược sư nói những lời này trong mắt chỉ là mừng rỡ, cũng không hề biết rằng những lời này đã gây nên sóng to gió lớn trong lòng người Nguyễn gia! Hồng dược sư của hoàng gia lại lấy tư thái này để mời Mộ Chỉ Ly, muốn thảo luận nghiên cứu y thuật cùng nàng! Đây quả thực là chuyện khiến bọn họ không thể tin nổi!
Lúc này người Nguyễn gia mới chân chính ngây ngẩn cả người, nói chuyện hồi lâu thì ra mục đích của Hồng dược sư tới đây cũng không phải là vì người Nguyễn gia bọn họ, mà là vì Mộ Chỉ Ly!
Gia chủ Nguyễn gia thấy hai người chuẩn bị rời đi, vội vã lên tiếng hỏi: “Hồng dược sư, đây là chuyện gì xảy ra? Mộ cô nương này ở phương diện y thuật có thành tựu thật cao?” Trong giọng nói mang theo một tia hoài nghi, nhưng lại càng vội vàng hơn nữa.
Trong lòng hắn cảm thấy một sự bất an mơ hồ, có thể làm cho Hồng dược sư đối đãi như vậy đã chứng minh Mộ Chỉ Ly không đơn giản, nếu Mộ Chỉ Ly thật sự có thể trị khỏi bệnh cho Nguyễn Ngọc Hành, mà bọn họ lại đuổi những người đó đi, nghĩ đến hành động lúc trước của họ thật sự là có chút quá đáng.
Chuyện đó còn không quan trọng, quan trọng nhất là nếu Mộ Chỉ Ly có thể trị khỏi bệnh của Nguyễn Ngọc Hành, mà bọn họ vừa bỏ lỡ mất cơ hội này, thật sự sẽ làm cho bọn họ hối hận không kịp!
“Đó là tất nhiên, y thuật của Mộ cô nương vô cùng thần kỳ, dù là lão hủ cũng phải khâm phục!” Hắn cho tới bây giờ cũng không phải là người mạnh nhất, có lẽ ở phương diện luyện đan hắn lợi hại hơn so với Mộ Chỉ Ly, nhưng ở phương diện châm cứu thì hắn kém hơn rất nhiều!
Mộ Chỉ Ly chưa đến hai mươi tuổi đã có thể luyện chế ra tam phẩm đan dược, ai biết được tương lại nàng có thể đạt tới trình độ nào? Đối với thanh niên không kiêu không nóng nảy, tự đáy lòng hắn cảm thấy tương lai địa vị của nàng tuyệt đối không thấp, sẽ vượt qua mình trong một ngày không xa!
“Này, điều này sao có thể. . . ” Gia chủ Nguyễn gia lẩm bẩm, nếu thật sự như vậy, cách làm lúc trước của bọn họ chẳng phải là. . . .
Nghĩ tới đây, người Nguyễn gia đều trợn mắt nhìn Nguyễn Ngọc Thanh vẫn còn đang ở góc tuờng, nếu không phải vì những lời hắn nói, bọn họ cũng không làm ra hành động vô lễ như vậy, làm ngược lại rồi, Mộ cô nương nhất định sẽ không tha thứ cho cách làm của bọn họ, như vậy thì bệnh của Nguyễn Ngọc Hành cũng không có hy vọng!
“Chuyện gì đã xảy ra?” Hồng dược sư không khỏi lên tiếng hỏi, sắc mặc gia chủ Nguyễn gia lúc mình nói xong bỗng trở nên trắng bệch, thật là có chút kỳ quặc.
Nhìn sắc mặt người Nguyễn gia cực kỳ khó coi, trong mắt của bọn họ tràn ngập sự hối hận, Hồng dược sư hỏi một chút: “Mộ cô nương, không biết ngươi đã trị bệnh giúp Nguyễn Ngọc Hành hay chưa?”
Nghe vậy, trên mặt Mộ Chỉ Ly lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, không đợi Mộ Chỉ Ly nói chuyện, Quân Thiên Vũ lên tiếng "Trị được hay không trị được, nó không có gì liên hệ đến chúng ta nữa" toàn thân tản ra áp suất thấp cho thấy tâm tình đang rất không tốt.
Cao Chí Thanh cũng xen vào "Người Nguyễn gia nói chúng ta là kẻ lừa gạt, muốn đuổi chúng ta đi!" Hắn cực kỳ không thích người Nguyễn gia, lúc trước bọn họ không hề lưu lại chút mặt mũi nào cho bọn hắn, mở miệng một câu liền bảo bọn hắn là kẻ lừa gạt, hắn cũng không nhất thiết phải lưu lại mặt mũi cho bọn họ.
“Các ngươi ngay cả chút ánh mắt cũng không có, Mộ cô nương nguyện ý ra tay giúp đỡ các ngươi đã là không dễ dàng, lại còn muốn đuổi nàng ấy đi?”
Hắn cực kỳ sùng bái thuật châm cứu của Mộ Chỉ Ly, hắn còn phải nghĩ biện pháp đi mời nàng, Nguyễn gia này thì ngược lại, quả thực đúng là vũ nhục y thuật!
“Là ta già rồi hoa mắt, có mắt như mù, biến hảo tâm nghĩ thành lòng lang dạ thú.” Sau đó cung kính hướng về phía Mộ Chỉ Ly nói: “Mộ cô nương, lúc trước cũng là lỗi của chúng ta, thật sự xin lỗi! Ta đây lớn tuổi, nhìn người cũng có chút hồ đồ.”
Đối với sự biến hóa về thái độ của gia chủ Nguyễn gia, Mộ Chỉ Ly cũng không để ý, hành động lúc trước của bọn họ cũng không phải một câu xin lỗi đơn giản như vậy mà có thể xong được, huống chi bọn họ không chỉ vũ nhục mỗi nàng, mà còn có bằng hữu của nàng!
Thái độ của Hồng dược sư dường như bốc hỏa, không thèm quan tâm đến người Nguyễn gia xin lỗi, bay thẳng đến chỗ Mộ Chỉ Ly: “Mộ cô nương, nếu những người này đối với ngươi như vậy, chúng ta liền rời đi! Ở thành Bạch Hồng này ta cũng có chỗ ở.”
Nghe Hồng dược sư nói, Mộ Chỉ Ly cũng gật đầu: “Vậy nghe theo ngài.” Đối với chuyện của Nguyễn gia, nàng đã không còn hứng thú, hơn nữa nàng cũng hy vọng có thể nghiên cứu thảo luận y thuật cùng Hồng dược sư.
Quân Thiên Vũ cũng không phản đối, tuy rằng ở thành Bạch Hồng nàng cũng có chỗ ở nhưng nhìn thấy Chỉ Ly hào hứng như vậy, thì chiều theo nàng đó là.
“Hồng dược sư, chuyện này, này. . .” Gia chủ Nguyễn gia nhìn hành động của bọn họ, vội mở miệng nói, nhưng bây giờ hắn cũng không nói ra được cái gì.
Hồng dược sư quay đầu lại hướng về phía người Nguyễn gia hừ lạnh một tiếng, cũng không có quay người lại mà rời đi luôn cùng đám người Mộ Chỉ Ly, hiển nhiên hắn cảm thấy cực kỳ bất mãn đối với những chuyện Nguyễn gia làm, căn bản cũng lười khách sáo với họ.
Tính cách của hắn chính là như thế, vốn không thèm để ý đến sắc mặt người khác, hắn cũng là một lão nhân cực kỳ tùy ý, muốn sao thì làm vậy, không cần lo lắng đến bất kỳ chuyện gì khác.
Trên mặt Mộ Chỉ Ly mang theo nụ cười, từ trên người Hồng dược sư, nàng nhìn thấy bóng dáng của gia gia, hắn cũng là một người cố chấp, là một lão đầu chỉ làm theo những gì mình nghĩ, thỉnh thoảng còn giận dỗi với nàng, ở trong mắt nàng chính là một lão đầu cố chấp đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top