14.
Quả nhiên như những gì Trân Ni mong muốn, Trí Tú bị hủy bỏ hợp đồng một cách vô lí khiến cô không thể ngờ.
Điều này Trân Ni đã được bên đó báo tin rồi, nàng thấy vui lắm. Tuy là hủy đi công việc của người khác là quá đáng nhưng nàng thích là đủ.
Trí Tú vẫn chưa biết được sự thật, cô nghe anh kia nói là họ không muốn tiếp tục thuê cô nữa nên đành làm vậy. Mới đầu Trí Tú nghe cũng hợp tình hợp lý nhưng cô vẫn thấy có gì đó khuất mắt ở đây.
Nhưng thôi kệ, dù sao cô cũng được đền bù một số tiền kha khá, đủ xài cho mấy tháng rảnh rỗi tới. Vẫn là ở nhà và đi đến phòng trà đàn piano vào mỗi buổi tối.
Thái Anh ngồi trong văn phòng ngóng chờ Trân Ni từ sáng sớm đến giữa trưa nhưng không thấy bóng dáng. Nếu như có việc bận là Trân Ni gọi nói Thái Anh một tiếng nhưng hôm nay lạ quá.
Vì lo lắng cho bạn thân, không thể mãi ngồi chờ nữa nên Thái Anh quyết định gọi điện thoại hỏi han.
“Ủa Trân Ni, hôm nay cậu có việc gì bận sao, sao không đến văn phòng vậy?”
“Mình... mình thấy không khỏe trong người...khụ khụ”
“Cậu ổn không đó, có cần mình đến không Trân Ni?”
Nét mặt của Thái Anh trở nên khẩn trương hơn, cô nghe giọng của Trân Ni không ổn lắm. Sao mà để bản thân bệnh như vậy chứ, thật là tình.
“Không sao... mình ổn”
“Ổn cái nổi gì, mình sẽ đến ngay”
Thái Anh lật đật thu dọn tài liệu vào ngăn tủ bàn rồi chụp lấy áo khoác và dọt lẹ ra ngoài. Cô thật sự rất sợ Trân Ni bị cảm vì nàng không bao giờ chịu nghe lời mà chăm sóc tốt cho bản thân.
Mất hơn 30 phút để chạy đi mua thuốc và cháo dinh dưỡng cho Trân Ni. Thái Anh nhanh chân hơn rồi nhập mật khẩu đẩy cửa vào trong.
Vừa mở cửa phòng ngủ là đã thấy Trân Ni nằm im thin thít trên giường lớn. Cô chậm rãi đến gần rồi khều khều tay nàng.
“Mình đến rồi, cậu thấy trong người thế nào? Có cần đi bệnh viện để bác sĩ kiểm tra sức khỏe không?”
“Không cần... mình thấy đỡ hơn rồi...cậu không phải đang ở văn phòng sao?”
Trân Ni muốn ngồi dậy nhưng lại bị Thái Anh đè hai vai xuống.
“Nằm im đi. Cậu như vầy làm sao mình yên tâm để cậu ở một mình. À, mình có mua thuốc và cháo đó, ăn chút ít đi rồi uống thuốc vào”
Trân Ni cảm động trước những gì mà Thái Anh làm cho nàng, đây là người bạn tốt nhất mà nàng có được. Thật sự muốn khóc luôn rồi.
“Cảm ơn cậu!”
“Ơn nghĩa gì, bạn bè nhau cả mà”
Sau đó Trân Ni ăn được một chút cháo, uống thuốc rồi tiếp tục nằm nghĩ ngơi. Trong người bây giờ cũng thấy ổn hơn ban đầu, cơ thể có vẻ đã hạ sốt.
Thái Anh ngồi lại bên mép giường, cô nhìn nàng như vậy mà không kìm được nước mắt. Cô bạn thân này chỉ có một thân một mình, lúc bệnh như thế này ai mà lo lắng cho.
Cô thì không phải lúc nào cũng ở bên cạnh được, đôi lúc cũng bận túi bụi. Phải chi có người nào đó ở cạnh Trân Ni, chăm sóc thì tốt biết mấy. Chẳng hạn như là Trí Tú vậy nè.
Tiếng điện thoại vang lên, Thái Anh giật mình thoát khỏi những dòng suy nghĩ. Tay lấy điện thoại ra rồi tắt âm thanh lại, sợ làm đánh thức nàng.
Năm phút sau cô trở lại đã thấy Trân Ni thức rồi, cô áy náy ngồi xuống cạnh nàng.
“Trân Ni này, bây giờ mình phải đi gặp khách hàng rồi... không thể ở lại được, cậu ở một mình có được không?”
“Được mà, không cần lo cho mình đâu”- Trân Ni liền nở nụ cười để Thái Anh yên tâm hơn.
“Vậy khi nào cậu cần gì thì gọi ngay cho mình, mình sẽ đến ngay”
“Oke! Cậu mau đi đi, đừng để họ đợi”
Thái Anh gật đầu rồi mở cửa đi ra nhưng khi đi được vài bước thì dừng lại. Vẫn là không yên tâm để Trân Ni ở một mình, lỡ như xảy ra chuyện bất ngờ thì ai mà trở tay kịp.
Cô nghĩ gì đó rồi lại quay về phòng của nàng, mạnh dạng mở cửa thêm lần nữa.
“Cậu để quên gì hả?”- Trân Ni giật mình khi thấy Thái Anh trở vào.
“Cậu cho mình mượn điện thoại một chút được không?”
Trân Ni khó hiểu nhìn, nhưng cũng không có hỏi gì mà trực tiếp đưa điện thoại cho Thái Anh.
Thái Anh sau khi nhận thì bấm gì đó rất nhanh, cô chỉ hi vọng là nó vẫn còn. Và sau đó là nụ cười mừng rỡ khi thấy nó vẫn còn trong điện thoại của Trân Ni.
Nó chính là số điện thoại của Trí Tú, cô vẫn nên gọi Trí Tú đến đây một chuyện và nhờ em ấy chăm sóc Trân Ni hộ.
Khi thấy tên Trí Tú được Trân Ni đặc trong danh bạ khiến cô bật cười, nhìn hơi trẻ con nhưng mà đáng yêu « Tiểu Tú »
“Đây, trả cậu. Nằm nghỉ ngơi đó, từ đây đến chiều sẽ có thiên thần của cậu đến”
Thái Anh rời đi bỏ lại vẻ mặt ngơ ngác của Trân Ni ở lại. Nàng nhíu mày khó hiểu không biết là Thái Anh muốn bày trò gì nữa.
Cái gì mà “thiên thần” nghe tò mò quá. Nhưng thôi, không suy nghĩ gì nhiều, vẫn nên nằm yên ổn nghĩ ngơi không thôi lại bị Thái Anh chất vấn.
Nhận được cuộc gọi từ Thái Anh, lúc đầu Trí Tú có chút ngạc nhiên nhưng sau đó thì nghe người nọ nói tình trạng bệnh của Trân Ni.
Sắc mặt của cô thay đổi ngay tức khắc, trong lòng có chút lo lắng đến. Nhưng đến khi Thái Anh nhờ cô đến đó chăm sóc Trân Ni giùm thì cô hơi ngập ngừng do dự.
Sợ là đến đó lại bị Trân Ni thêm chán ghét, với lại cô không muốn nhìn thấy nàng buồn khi mình xuất hiện trước mặt.
Nhưng mà nếu để nàng ở một mình thì lỡ có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn rồi sao, lúc đó hối hận cũng không kịp.
Và cuối cùng Trí Tú cũng đồng ý với Thái Anh là đến đó theo mong muốn. Trước khi đến nhà của Trân Ni, cô trước tiên ghé qua siêu thị để mua thêm nguyên liệu về nấu ăn.
Trân Ni nằm mãi ở trên giường cũng cảm thấy khó chịu, không thoải mái. Nàng muốn đi ra ngoài phòng khách cho đỡ ngột ngạc hơn thay vì cứ mãi nằm.
Giờ cũng gần chiều tối rồi, một lát nữa còn phải nấu gì đó lót dạ rồi uống thuốc. Nàng đưa tay lên sờ vào trán liền cảm thấy còn nóng, cổ khô khan luôn rồi.
Mãi mê suy nghĩ tối nay định nấu gì thì Trân Ni ngửi thấy mùi thơm từ gian bếp. Tiếng dao và tấm thớt va chạm nhau nghe rất rõ.
Nàng mỉm cười, cô bạn thân này chu đáo quá, giờ này còn đến đây làm đồ ăn cho mình mới chịu. Trân Ni chậm rãi bước đi, trên môi còn nở nụ cười tươi rói.
Nhưng mà nụ cười ấy có mãi tồn tại hay không cho đến khi người đứng dưới bếp không phải Thái Anh mà chính là Trí Tú?
Trân Ni đứng bất động, đôi môi run run nhẹ lên. Tim nàng bắt đầu đập nhanh đến nghẹn ngào khó thở.
Hình ảnh người con gái mà nàng nhớ nhung đợi chờ nay đã xuất hiện trước mặt. Trân Ni không dám tin, nàng sợ là do bệnh nên gây nên ảo giác.
Không đợi nữa, Trân Ni liền nhéo vào má để kiểm chứng và không phải mơ. Bóng dáng ấy nhớ đến chết rồi.
Trí Tú trên người bận chiếc áo sơ mi trắng, đeo cái tạp dề trước ngực, hai tay áo được kéo lên tới khủy tay, tóc búi cao.
Trân Ni chỉ muốn chạy thật nhanh đến để ôm Trí Tú vào lòng. Ánh mắt triền miên không thể nào rời xa hình dáng cô.
Trí Tú cứ cảm thấy có ai đó nhìn chằm chằm vào phía sau nên cô xoay người lại. Hai đôi mắt khẽ chạm vào nhau khiến cô trở nên bối rối.
Cô thấy Trân Ni đang đứng nhìn mình như thể là đã đứng đấy từ rất lâu. Trí Tú chỉ nhìn một cái rồi lại quay đi lo cho cái nồi cháo.
Thấy Trí Tú né tránh, Trân Ni có chút hụt hẫng. Gì mà vô tình lạnh lùng thế này.
“Chị dậy khi nào sao không ở trong phòng đi ra đây làm gì?”- Trí Tú lần nữa xoay người lại nhìn Trân Ni.
“Tôi...tôi muốn ra uống chút nước”- Trân Ni ngập ngừng, sau đó lại hỏi: “Làm sao em biết tôi bệnh mà đến đây, chẳng lẽ Thái Anh đã nói cho em biết”
Bây giờ Trân Ni mới hiểu câu nói ẩn ý kia của Thái Anh rồi, thiên thần đó chính là Trí Tú đây mà.
Bạn thân này cũng hiểu ý quá đó chứ, gọi hẳn Trí Tú đến đây để chăm sóc nàng. Nghĩ tới là đã thấy hạnh phúc và mãn nguyện lắm rồi. Chắc hôm nào phải đãi cậu ấy một bữa thịnh soạn.
“Ừ, là chị ấy nói cho tôi biết. Chị ngồi xuống đó đợi chút, cháo này tôi nấu gần xong rồi, sẽ mau chóng có ăn”
“Nấu lâu lâu xíu cũng được”- Trân Ni mỉm cười nói lí nhí trong miệng, mắt lúc nào cũng dán lên người Trí Tú.
“Chị nói cái gì?”- Trí Tú nghe không rõ liền quay người lại hỏi.
Trân Ni xua tay lắc đầu khi bị cô nhìn: “Không... không có gì, em tiếp tục đi đừng để ý”
Trí Tú ngơ ngác gật đầu như đã hiểu rồi tiếp tục nấu cho xong thức ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top