#5_DAY AND NIGHT_


"Dollar bills, dollar bills
Watch it falling for me, I love the way that feels
Dollar bills, dollar bills
Keep on falling for me, I love the way it feels"

| MONEY - 

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Barclub Atsar – thiên đường của những linh hồn trẻ, nơi ánh đèn neon rực rỡ phản chiếu lên mặt sàn bóng loáng, nơi âm nhạc điện tử hòa cùng tiếng cười và hơi men, nơi những kẻ xa lạ tìm đến để quên đi bộn bề cuộc sống.

Và giữa không gian sôi động ấy, có hai cái tên khiến cả thành phố phải nhắc đến: Pháp Kiều và Hùng Huỳnh.

Họ không chỉ là những dancer, họ là những ngọn lửa sống.

Pháp Kiều – ả là ngọn lửa hoang dã, từng cú xoay hông, từng cái nhấc chân đều mềm mại nhưng đầy sức mạnh. Đôi mắt kẻ say mơ hồ giữa ánh sáng và ả – một nữ thần giữa vũ điệu.

Cạnh ả, Hùng Huỳnh – người đàn ông với cơ thể uyển chuyển nhưng mạnh mẽ, từng cú popping dứt khoát, từng động tác locking như điều khiển cả bầu không khí xung quanh. Không ai có thể rời mắt khỏi sân khấu khi hai người họ cùng xuất hiện.

Họ không chỉ là bạn, mà là hai cực đối nghịch nhưng hòa hợp hoàn hảo.

Nếu Pháp Kiều là ánh sáng rực rỡ của một đêm tiệc xa hoa, thì Hùng Huỳnh là bóng tối quyến rũ khiến người ta muốn sa vào. Một nữ hoàng của đêm, một vương tử của bóng tối – cùng nhau, họ biến cả sân khấu thành một nơi không tưởng.

Bên dưới, đám đông phát cuồng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ, mọi nhịp tim đều chạy theo từng bước nhảy của họ.

Một cú spin của Pháp Kiều . Một cú footwork đỉnh cao của Hùng Huỳnh.

Crop top lưới đính đá lấp lánh, quần da ôm sát lấy từng đường cong táo bạo. Ả không nhảy – ả điều khiển sân khấu. Một cú xoay người mềm mại, cú lắc hông đầy thách thức. Ánh mắt ả sắc lẻm, như câu hồn kẻ đối diện.

Một cú spin dứt khoát. Một cú đá chân trên không như xé gió. Đám đông gào thét.

Ánh đèn flash lóe lên, chụp lại từng khoảnh khắc. những người đã từng bước qua hàng trăm sàn nhảy khét tiếng nhất thế giới – tất cả đều phải thừa nhận : Không ai có thể chạm tới đẳng cấp của họ. 

Ở đây, Pháp Kiều và Hùng Huỳnh - Giữa biển người cuồng say và ánh đèn rực rỡ, họ không chỉ là những dancer—họ là những kẻ thống trị Atsar, nơi mỗi bước nhảy đều khắc ghi quyền lực, mỗi cú xoay người đều khiến thế giới cúi đầu trước sự hào nhoáng tột đỉnh."

"I'm in love with the shape of you
We push and pull like a magnet do
Although my heart is falling too
I'm in love with your body
And last night you were in my room
And now my bedsheets smell like you
Every day discovering something brand new
I'm in love with your body
Come on, be my baby, come on"

;

;

;

Sau khi buổi diễn kết thúc, Pháp Kiều và Hùng Huỳnh bước vào phòng VIP, mỗi người nâng một ly rượu vang. Xung quanh họ, những nhân vật quyền lực nhất thành phố tụ họp, những kẻ giàu có, những ông trùm đứng sau bữa tiệc triệu đô.

"Không ai có thể thay thế hai người trên sân khấu. Hai ngọn lửa lớn nhất của nightlife." Một người đàn ông lịch lãm, khoác vest đen, cười nhẹ.

"2 người đã làm cả nơi này phát cuồng một lần nữa rồi."

Thanh Pháp mỉm cười, môi ả đỏ thẫm như rượu. "Dĩ nhiên. Đêm nay, ta là ánh sáng."

Bên cạnh ả, Hoàng Hùng cũng mỉm cười, nhấc ly rượu lên chạm vào ly của Thanh Pháp: ""Bởi vì ta sinh ra để làm điều này."

Họ không chỉ là dancer.

Họ là những huyền thoại. Những biểu tượng. Những kẻ đứng trên đỉnh cao của thế giới nightlife xa hoa bậc nhất.

Khi ánh đèn tắt, đêm vẫn còn dài, và hai kẻ thống trị vũ trụ này vẫn tiếp tục tỏa sáng.

;

;

;

Căn phòng VIP của Atsar chìm trong ánh đèn mờ ảo, phản chiếu lên những ly rượu sóng sánh trên bàn kính. Không gian tràn ngập mùi hương đắt tiền, hòa quyện với hơi thở gấp gáp và tiếng vải lụa sột soạt giữa bóng tối.

Anh nằm dưới, lưng áp lên lớp da mềm lạnh của chiếc sofa cao cấp. Mái tóc nâu vàng rối bời, vương trên gối, ánh mắt lờ đờ nhưng vẫn giữ nguyên vẻ sắc lạnh. Hơi thở hắn nhẹ mà gấp, môi khẽ hé mở, để lộ đường cong quyến rũ của xương quai xanh lấm tấm chút mồ hôi.

Nhăn mặt vì đau, rên rỉ vì sướng. Nhưng việc đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Những ngón tay lành lạnh lướt qua chiếc eo đẹp đẽ kia, để lại một vệt ấm ran trên làn da mẫn cảm. Hắn khẽ run lên, đôi chân dài hơi co lại theo bản năng, nhưng không có một lời nào thốt ra.

Mọi chuyển động diễn ra chậm rãi, kéo dài như một điệu nhạc trầm thấp giữa màn đêm. Hắn nhắm mắt, để bản thân trôi theo nhịp điệu quen thuộc - một trò chơi cũ kỹ, lặp đi lặp lại trong những đêm dài vô tận.

;

;

Tiếng bass trầm vang vọng trong không gian xa hoa của Atsar—quán barclub hàng đầu thế giới, nơi những linh hồn lạc lối tìm đến để đắm mình trong dục vọng và quyền lực. Xa khỏi khu vực sân khấu rực rỡ ánh đèn, vượt qua những hành lang dài mang mùi rượu mạnh và nước hoa đắt tiền, một căn phòng VIP hiện ra, ngập trong thứ ánh sáng vàng nhạt mơ hồ.

Trên chiếc sofa bọc da cao cấp, hắn nằm đó.

Cơ thể mảnh khảnh, nhưng từng đường nét vẫn toát lên sức hút chết người. Ánh đèn lướt qua mái tóc nâu vàng rối bời, lấp lánh tựa như kim loại nóng chảy. Đôi mắt anh—một màu trầm đục, sâu như vực tối—nhìn vào khoảng không vô định, vô cảm với mọi thứ xung quanh.

Chiếc áo sơ mi lụa nửa mở, trượt xuống bờ vai, để lộ một phần hình xăm bên hông eo, 1 hình xăm hoa hướng dương, nơi làn da trắng mịn tương phản với nét mực đen sắc sảo. Một sự gợi cảm không phô trương, không cố tình, mà chỉ đơn giản là tồn tại như chính con người hắn. Mệt mỏi, lạnh lùng, nhưng vẫn đủ để khiến bất cứ ai nhìn vào cũng chẳng thể rời mắt.

Bên cạnh, ly rượu vang sóng sánh còn một nửa, phản chiếu ánh đèn mờ ảo.

Anh nghe tiếng cửa mở. Một vị khách mới, hoặc có lẽ là một người quen. Nhưng hắn không buồn quay đầu. Không phải vì kiêu ngạo, mà đơn giản là hắn đã quá quen với những cuộc gặp gỡ không có ý nghĩa.

Đêm nay, cũng như bao đêm khác.

Bán đi từng chút hơi ấm, từng ánh mắt, từng nụ cười nửa vời...

Cho đến khi chẳng còn gì thuộc về chính mình.

"..."

"anh hào!" 

"!?" phong hào giật mình quay người lại, nhìn vào tên vừa gọi tên thật của anh.

" hùng!? kiều nữa. sao 2 đứa ở đây?"

" tụi em đến rước anh nèe. thấy nay anh mệt lắm òi đó. đi với tụi em nháa!"

" được rồi em yêu"

;

;

;

;

;

;

Mặt trời lười biếng nhô lên sau những tòa nhà cao tầng, rọi xuống ánh sáng nhạt nhòa của một buổi sớm. Ánh mặt trời lười nhác len qua những ô cửa kính rộng lớn, phủ lên sàn gỗ nâu trầm một sắc vàng ấm áp. Biệt thự, xa hoa và tĩnh lặng, tách biệt khỏi những hỗn loạn của màn đêm trước đó, nơi cửa sổ kính lớn mở ra một khung cảnh mờ sương của thành phố, ba con người nằm im lặng, như thể vẫn còn bị níu kéo bởi dư âm của một đêm dài.

Phong Hào—lớn nhất, trầm ổn nhất—ngồi trên ghế bành, chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, cúc áo chưa cài hết, để lộ xương quai xanh cùng một vết hằn mờ trên cổ. Tay cầm ly cà phê đen còn nóng, ánh mắt nặng trĩu nhìn ra khoảng trời xa xăm. Một hơi khói thuốc vương nhẹ trong không khí, tan biến như những cơn mộng mị đêm qua.

Thanh Pháp lại chẳng buồn mở mắt. Hắn nằm lười biếng trên sofa, tấm chăn mỏng quấn hờ hững quanh người. Mái tóc rối bời phủ một nửa gương mặt sắc lạnh, nhưng khóe môi lại mang theo nét cười mệt mỏi. "Đêm qua mệt thật..." hắn lẩm bẩm, giọng khàn khàn.

Ở góc giường, Hoàng Hùng co người trong đống gối, chăn đắp ngang hông, làn da vẫn còn hơi ấm của những chuyển động chưa kịp nguội lạnh. Hắn nhíu mày khi tia nắng đầu tiên len qua tấm rèm cửa, rồi rên khẽ một tiếng: "Chưa muốn dậy..."

Không ai vội vã. Không ai nói gì nhiều. Chỉ có tiếng cà phê nhỏ giọt, tiếng hơi thở chậm rãi, và nhịp tim dần trở lại bình yên sau những đêm dài đầy mệt nhoài.

-

-

-

-

-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top