Phiên Ngoại 1: Quản gia Kim Jennie
Jennie bế tiểu Chaeng vừa tròn trăm ngày.
Năm cô mười bốn tuổi, theo cha mẹ đi tham gia bữa tiệc trăm ngày của con gái bằng hữu.
Con gái kia, chính là Chaeyoung. Tiểu Chaeng dường như đặc biệt thích cô, vẫn luôn nhìn về phía cô cười, làm cho khuôn mặt cứng ngắc cũng có vết rách, lúc mọi người ồn ào muốn ôm tiểu Chaeng. Trẻ mới sinh mềm mại, không khí tràn ngập hương sữa vị, mới một trăm ngày có thể nhìn ra, sau này nàng sẽ càng tinh xảo.
Cô nở nụ cười.
Khuôn mặt tái nhợt có một vệt sáng nhu hòa, xinh đẹp tựa như vẽ.
Jennie nghĩ, bảo bối này nếu có thể mang về nhà thì thật tốt.
Jennie đã thật lâu không cười. Cô dùng IQ cao của mình, năm mười bốn tuổi đã lên cao tam. Vì chỉ số thông minh này làm cô có tính cách trầm mặc càng thêm quái gở, điểm cha mẹ cô phát hiện, đã không còn kịp. Nhìn con gái của mình càng ngày càng âm trầm cũng lộ ra nụ cười, mẹ Kim phi thường kích động, trên đường về nhà vẫn còn nhắc về sau phải thường xuyên mang Jennie qua chơi với tiểu Chaeng.
Nhưng Jennie lại cự tuyệt. "Không cần."
Về sau có thể sẽ không gặp lại.
Lần gặp mặt kia lại là trong tang lễ của cha mẹ Kim. Cha mẹ Jennie bởi vì tai nạn xe cộ song song từ trần khi đang ở sở nghiên cứu tranh cãi về dược phẩm cùng người hướng dẫn, ngày đó cô mua vé bay về quốc nội.
Ngày tổ chức lễ tang, Jennie lẻ loi một mình đứng ở cửa cái gì cũng không nói, nhìn nước mưa dưới mái hiên xa xa nhỏ giọt. Trận mưa này thật lâu, làm trong lòng như cảm ứng được cái gì, mắt Jennie dần hiện lên một tia ánh sáng.
Nàng đến đây, năm đó tiểu Chaeng đã trưởng thành, nàng mặc một chiếc váy đen tôn lên da thịt tuyết trắng đến phát sáng. Đi theo phía sau cha mẹ từng bước một thật cẩn thận tránh hố nước.
Bởi vì khí chất xuất chúng tướng mạo đẹp đẽ, khi bước qua mặt đất gồ ghề cũng như đang múa vũ đạo, một dạng cảnh đẹp ý vui.
Cha mẹ Park đứng trước mặt Jennie nói với cô một ít lời an ủi, kỳ thực cái gì cũng không có nghe vào, cô nhìn Chaeyoung đang chuyên chú cúi đầu vuốt nước mưa dính lên làn váy. Cha mẹ Park thấy cô không có phản ứng, liếc nhau thở dài tiến vào linh đường.
Thời điểm Chaeyoung đi qua Jennie, Jennie đang muốn nói cái gì lại phát hiện nàng dừng bước. "Dì, nén bi thương."
Âm thanh thanh thúy dễ nghe như một buổi tấu nhạc gõ vào trái tim cứng rắn của Jennie đều mềm nhũn, nhiều người quan tâm đều không bằng một câu nén bi thương của nàng. Bất quá... Dì?
Jennie quay đầu nhìn bóng dáng Chaeyoung, nàng chắc còn học tiểu học hoặc là sơ trung? Mà mình thật sự đã già.
Nhẹ cười ra tiếng, Jennie sờ sờ khuôn mặt nghiêm nghị của mình, nhìn qua hẳn là lớn tuổi hơn nữa.
Xử lý xong việc vặt trong nhà, người hướng dẫn ở nước ngoài phát bưu kiện hỏi Jennie có quay lại không, Jennie trong đầu hiện lên một thân ảnh mảnh khảnh, trả lời —— "Không được, tôi muốn ở lại quốc nội."
Đương nhiên Jennie cũng không có bỏ bê nghiên cứu y học, chỉ là đem công việc trọng tâm chuyển qua quốc nội thôi. Nhưng trước đó, cô cần làm một chuyện —— Cha mẹ Park rất kinh ngạc, Jennie cư nhiên đem tài sản cha mẹ Kim lưu lại quyên đi, sau đó lại chạy tới nói với bọn họ cầu thu lưu?
"Không nên không nên! Năng lực của cháu chúng ta đều biết, làm sao có thể cho cháu làm quản gia đâu?"
Cũng không sao Jennie biết được quản gia trong nhà đã đến tuổi về hưu, Park phụ lập tức lắc đầu phủ quyết.
"Chú, cháu cũng không muốn dùng tài sản của ba mẹ lưu lại mà sống, mà dùng hai bàn tay của mình làm ra sự nghiệp. Trước mắt cháu đã chuyển công việc trọng tâm về quốc nội, nhưng không có thu nhập khác chống đỡ, chi tiêu hằng ngày cũng không có tinh lực đem nghiên cứu tiếp tục tiến hành. Hơn nữa nếu làm quản gia, cháu có thể ứng phó..." Jennie dừng một chút "Ba mẹ lúc còn sống cùng cô chú quen biết đã lâu, hy vọng chú có thể xem mặt mũi của ba mẹ cho cháu cơ hội được phỏng vấn làm quản gia."
Jennie lời nói cứng rắn đều đem ba mẹ KIM đều nói ra, cha Park cũng không chối từ.
Còn lão quản gia trong nhà quả thật muốn về nghỉ hưu, nếu không người chiếu cố Chaeyoung cô cùng mẹ Park cũng không yên tâm.
"Ai, cái gì mà cơ hội phỏng vấn, nếu cháu thật sự có thể làm! Chú và cô cũng không thường xuyên ở nhà, không có người chiếu cố Chaeyoung, chúng ta cũng lo lắng, về sau xin cháu giúp đỡ."
Nghe được hai chữ "Chaeyoung", Jennie cúi đầu xuống dấu đi khéo miệng vi cong của mình.
"Vậy cảm ơn chú."
Năm Jennie hai mươi sáu tuổi, Chaeyoung mười hai tuổi.
Jennie nhìn Chaeyoung lớn lên với vẻ đẹp của Chaeyoung theo tuổi mà tăng trưởng, càng ngày càng xinh đẹp. Nhất là sau khi học hết sơ trung, khi vừa tỉnh ngủ vào buổi sáng, tiểu bánh bao trước ngực lúc nào cũng sẽ hiện lên trên đỉnh của váy ngủ.
Jennie nhìn bảo bối mình nâng niu trong lòng bàn tay bắt đầu trưởng thành có thân thể đặc thù rốt cục bắt đầu hành trình rình coi của cô. Trước mỗi buổi sáng gõ cửa đánh thức Chaeyoung rời giường, lúc rạng sáng năm sáu giờ cô vô số lần chuồn vào phòng Chaeyoung, đối với nhan sắc khi nàng đang ngủ lấy gậy thịt ra vận động.
Trước khi nàng tỉnh đã thu thập một đống hỗn độn nhẹ giọng ra khỏi phòng, đóng cửa sau lại gõ cửa.
"Tiểu thư, nên rời giường ."
Vụng trộm ghi chép thanh âm Chaeyoung gọi cô là " dì Jennie", vào đêm dài yên tĩnh phải dựa vào vô số âm thanh " dì Jennie" mà dùng tay giải quyết, phóng thích dục vọng của mình. Thời điểm Chaeyoung tắm rửa cho tới bây giờ chỉ khóa cửa phòng không khóa cửa phòng tắm, lại phương tiện cho Jennie rình coi.
Nàng căn bản không biết chính mình ngọt ngào gọi " dì Jennie" quản gia đang ở khe cửa nhìn nàng trần truồng, cương cứng tự an ủi. ... Rốt cục có một ngày, đầu tháng ba năm đó Jennie có tâm tư. Trước khi Chaeyoung đi ngủ, cô đưa cho nàng một ly sữa bò bỏ thêm thuốc thúc giục ra sữa. Không vì cái gì khác, cô chỉ vì mình vô số lần ảo tưởng hình ảnh Chaeyoung sinh cho cô đứa nhỏ và đang cho bú.
Thuốc thúc giục sữa không có tác dụng phụ, chỉ khi Chaeyoung động tình cao trào sẽ phun ra sữa.
Jennie vì nghiên cứu phát triển cái dược phẩm này mất gần một tháng. Chờ cô trở lại Park gia Chaeyoung vẻ mặt đơn thuần hỏi cô. "Dì Jennie, một tháng không nhìn thấy dì nha?"
Bởi vì tôi vì cơ thể em cân đo mà chế tạo một lễ vật. Jennie trong lòng nghĩ.
Mà cô lại hồi đáp. "Trong nhà thân thích xảy ra chuyện, tôi về xử lý một chút."
Chaeyoung còn quan tâm cô. "Hiện tại không có việc gì đi? Dì giữ sức khỏe nha."
"Không có việc gì, cảm ơn tiểu thư quan tâm."
Em tốt như vậy, tôi thật sự không muốn rời khỏi em. Làm cho Jennie nhịn không được, là hai năm sau khi Chaeyoung có bạn gái. Chaeyoung có bạn gái, Jennie chỉ cảm thấy trong lòng đặc biệt khổ sở, cô gái của cô không còn thuộc về cô.
Bất quá, thân thể của nàng sớm hay muộn cũng là của cô.
Nhịn hai năm, Chaeyoung cùng tiểu bạn gái lên giường.
Jennie không muốn lại âm thầm đè nắn dục vọng trong lòng, rốt cục đem móng vuốt duỗi về phía Chaeyoung. Nhưng thời điểm nhìn Chaeyoung bởi vì đau đớn mà nhíu mày, Jennie đau lòng. Cô yêu nàng, làm sao có thể tổn thương nàng?
Một đêm kia, Jennie tuy rằng không muốn Chaeyoung, bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trở về phòng, Jennie suy nghĩ rất nhiều, cho tới nay Chaeyoung đều coi cô là một quản gia mà đối đãi. Mà cô, có nội tâm âm u rình coi nàng, kê đơn nàng... Nhớ tới lúc ấy trong lòng mình nảy lên đau lòng, Jennie liền biết đã không phải đơn giản muốn chiếm hữu.
Cô yêu nàng, lại không muốn làm nàng tổn thương, Jennie chỉ cầu ở trong lòng Chaeyoung có thể vì cô lưu lại một vị trí mà thôi.
Đêm đó qua đi, Chaeyoung quả nhiên không muốn gặp Jennie, cô tuy thất lạc nhưng cũng nói gì nghe nấy, cố ý tránh không xuất hiện trước mặt nàng. Nhưng không đến vài ngày, ở đêm Chaeyoung không về, nàng bị cái gì kích thích, hỏi cô. "Dì có muốn tôi không?"
Làm sao có thể không cần? Nàng là bảo bối cô đặt đầu quả tim! Hậu quả ban ngày tuyên dâm là Chaeyoung cùng cô ôm nhau ngủ cả một ngày. Kỳ thực Jennie biết quan hệ này sẽ không dài lâu, nhưng không muốn chấm dứt!
Chaeyoung trong tim không đành lòng đi ra ngoài gặp Lisa vì mấy ngày hôm trước chia tay mà canh ở cửa, Jennie liền biết --- Tất cả đều xong. Không muốn Chaeyoung khó xử, vừa vặn nghiên cứu ở bên nước ngoài lại thúc giục cô trở về, Jennie nhìn Chaeyoung vì chột dạ mà cúi thấp đầu xoa tóc của nàng.
"Về sau, tôi không thể nhìn em trưởng thành được."
Mắt nhìn qua một bên, cô sợ mình nhìn thấy ánh mắt của Chaeyoung sẽ luyến tiếc không nhịn được dao động.
Nàng luyến tiếc mình. Jennie chiếu cố nàng gần năm năm, hành động của Chaeyoung không một tiếng, trắng trợn nói cho Jennie nàng suy nghĩ cái gì. Nhưng sau đó lại thế nào? Chaeyoung còn nhỏ, nàng còn cần thời gian trưởng thành.
Cô chỉ có thể đợi.
Ngày đó thời tiết rất tốt, Chaeyoung đưa Jennie ra sân bay, hai người không có ly biệt ưu sầu, chính là một đường không nói chuyện. Trước khi vào cửa để đăng ký, Chaeyoung nháy mắt rơi lệ, nói với Jennie.
"Thực xin lỗi..." Có cái gì cần xin lỗi đâu? Hết thảy đều là cô cam tâm tình nguyện.
Nắm cằm Chaeyoung, Jennie có chút không khống chế được hôn lên môi nàng, có lẽ áy náy với cô, Chaeyoung cũng đáp lại, làm cho Jennie rất thỏa mãn. Mãi đến khi qua trạm kiểm an Jennie đều không quay đầu.
Cô biết, cô sẽ trở về. Trở lại bên người Chaeyoung.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top