82

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 82

Định vị

Mặt trời vừa mọc chiếu lên những cây cọ trên đảo, một bóng người đang cố gắng trèo lên vách đá.

Juan thắt một sợi dây quanh eo, tay cầm một cái cuốc leo núi.

Khóa huấn luyện đặc biệt kéo dài năm ngày trong thời gian thực và khoảng ba mươi lăm ngày trong mơ đã khiến Juan có những thay đổi rõ ràng. Tất nhiên anh không thể một chọi một đánh bại sinh vật thời tiền sử Khủng long bạo chúa, nhưng có thể học tư duy né tránh cũng như cách khiến bản thân trở nên linh hoạt và nhanh nhẹn. Động tác của Juan lúc đầu còn rất vụng về, nguyên nhân là do cơ thể và ý thức còn chưa tương thích, nhưng tốc độ của anh đang dần cải thiện.

Ký ức về chuyến leo lên vách đá dựng đứng này vài ngày trước bắt đầu hiện lên, cùng với những lời dạy của Hans trong giấc mơ. Một thám tử điều tra sự kiện huyền bí chỉ biết chạy trên mặt đất chắc chắn sẽ không sống được lâu. Trong giấc mơ, những con quái vật đột biến sẽ xuất hiện từ nhiều nơi khác nhau để tấn công con người: dưới bóng các tòa nhà, nắp cống, ngọn cây, mái nhà, xe cộ bên đường... Juan dám thề trên kinh nghiệm suýt chết hàng trăm lần của bản thân, chỉ có chỗ mà anh không thể tưởng tượng ra chứ chẳng có nơi nào mà quái vật biến dị không ẩn náu được. Trong thời điểm quan trọng, việc biết leo trèo sẽ giúp ta có thêm một con đường thoát hiểm.

Juan thuần thục kiểm tra các kẽ hở trên vách đá để tìm chỗ đặt chân, bám vào các tảng đá để lên tới đỉnh vách đá. Đứng ở đây nhìn xuống chân, bãi cát vàng trông như dải ruy băng, sóng biển nhấp nhô.

Thủ phủ của Cướp biển Port Royal đang ngủ say dưới làn nước trong xanh.

...

...

"Juan, vui lòng cho tôi biết, cậu tìm thấy la bàn ở đâu?"

"Trên một vách đá, điều này có quan trọng không?"

"Nếu coi la bàn như một cái bẫy chuột thì đúng vậy, vị trí của nó rất quan trọng." Trong sân nhà, John giơ tẩu thuốc lên và nói: "Tôi rất xin lỗi, nhưng về lý thuyết là như nhau, nếu như tà thần muốn dùng la bàn để bắt một con người, thì phải đưa ra lựa chọn tối ưu. Với kinh nghiệm bắt chuột của mình, cậu nghĩ nguyên nhân có thể là gì?"

Juan đã rất khâm phục sự thông thái của John trong những giấc mơ vài ngày qua. Mặc dù phép ẩn dụ này khiến anh rất khó chịu, nhưng Juan vẫn nghiêm túc nghĩ về nó.

"...Bẫy chuột sẽ được đặt ở những nơi chuột hay xuất hiện như nhà bếp, hoặc gần các hang chuột ở các góc." Nghĩ đến đây, Juan không khỏi phản đối: "Nhưng vách đá đó quá dốc và hiểm trở, đa số người bình thường đều không thể leo lên, điều này không phù hợp với suy đoán."

John dùng tay gõ nhẹ vào tấm bản đồ trên bàn. Đó là bản đồ hàng hải Jamaica mà ông lục ra được từ một thư viện ở Luân Đôn.

"Hãy vẽ vị trí của vách đá, bao gồm cả hướng trại của cậu, nơi Port Royal chìm, cùng với thành phố hiện tại..."

Juan cầm bút, không chỉ đánh dấu trên bản đồ mà còn vẽ nhanh một bản phác thảo, chúng là góc nhìn từ trên xuống của vách đá, và bản đồ khoảng cách giữa thành phố cũng vách đá trên bãi biển với trại khai quật khảo cổ.

Địa hình ở góc đông nam của Jamaica là một cái vịnh hình lưỡi liềm khổng lồ. Đất liền hình cong, vịnh biển ăn sâu vào trong, phần đất liền trông rất giống một chữ "C" lộn ngược. Port Royal trước đây nằm ở cuối chữ C, còn thủ đô Kingston của Jamaica hiện nay nằm ở vòng cung trên cùng của C, thật trùng hợp là vách đá này lại nằm ở mặt bên của chữ C.

John nhìn những bản phác thảo có bố cục rõ ràng và đơn giản rồi mỉm cười nói: "Cậu nói tà thần chọn nhầm người nhưng tôi không nghĩ vậy, cậu rất xuất sắc, cậu giúp tôi xua tan sương mù trước mắt."

Không đợi Juan bày tỏ ý kiến, John đã chỉ vào bản đồ, bắt đầu thảo luận nghiêm túc.

"Tà thần đang tìm kiếm một con người, nhưng lại không đặt la bàn của mình ở nơi có nhiều người nhất, chẳng hạn như bến cảng, thay vào đó lại chọn một vách đá hoang vắng, không thể tiếp cận. Điều này có nghĩa là gì?"

"... Là đang đặt ra điều kiện chọn lọc? Tà thần không cần một người kém cỏi, điều kiện là ít nhất phải leo được lên vách đá?" Juan buồn rầu nói.

"Một ý kiến ​​hay, còn gì nữa?" John tiếp tục hỏi.

Juan lắc đầu. Anh chỉ giỏi trong việc nhìn người chính xác, khả năng phán đoán mà anh thể hiện ra khi gặp người lạ cũng giống như thám tử, nhưng suy cho cùng thì anh không phải là một thám tử, anh chưa bao giờ gặp tà thần tên Johnson đó, không thể đoán được tính cách của y.

John nhìn chằm chằm vào bản đồ, nói: "Bởi vì ở đây an toàn."

"Sao cơ?"

"Nếu có sóng thần hay bão, la bàn giấu ở đây sẽ không bị cuốn trôi, cậu nghĩ rằng khó ai có thể leo lên được vách đá dựng đứng, nhưng nếu la bàn bị chôn vùi trong bùn dưới đáy biển thì khả năng bị phát hiện sẽ còn thấp hơn nữa! Vách đá đã là nơi dễ dàng nhất để bắt con người rồi." John nói với giọng nặng nề: "Thảm họa thậm chí còn lớn hơn chúng ta dự đoán, thành phố sẽ bị nhấn chìm bởi những cơn sóng lớn bất cứ lúc nào, điều này chắc chắn sẽ xảy ra. Mục tiêu của tà thần là con người, không chỉ là đội khảo cổ của cậu hoặc con người ở thành phố lân cận, mà là cả những con người đã đến chỗ đống đổ nát và xây dựng lại thành phố hàng trăm năm sau."

Tay chân Juan lạnh ngắt. Anh không muốn nhìn những người ở đội khảo cổ chết. Anh kìm nén sự chán ghét dành cho tà thần, cau mày hỏi: "Tôi phải làm thế nào để ngăn chặn điều này xảy ra?"

John dường như đã đọc được suy nghĩ của Juan nhưng không có ý định sửa sai, luôn cảnh giác và bài xích sức mạnh tà ác mới là cách sinh tồn đúng đắn.

"Cậu leo lên vách đá này, cầm lấy la bàn ở đó, để nó dẫn cậu tới trước mặt tà thần. Đây là nơi an toàn nhất, do chính tà thần lựa chọn. Hãy nhớ tìm kiếm bất kỳ manh mối nào khác trước khi điều đó xảy ra."

John im lặng vài giây, rít tẩu thuốc: "Tôi cảm thấy sẽ có đấy."

...

...

Juan cầm lấy đèn pin, lấy ra một cái máy dò kim loại đơn giản từ ba lô và kiểm tra dọc theo các vết nứt trên đá. Sau đó máy dò phát ra tiếng bíp. Ngay ở chỗ anh tìm thấy la bàn, dường như có thứ gì đó nằm sâu bên trong!

Juan nhặt cái cuốc lên, nhắm vào vị trí đó và bắt đầu đào. Giữa đống rễ cây và bùn, Juan nhìn thấy một ánh vàng lóe lên. Cùng một sợi dây xích vàng giống hệt, nhưng vật treo trên đó lại khác, hình như là đồng hồ quả quýt?

Tay của Juan bắt đầu run rẩy. Anh nhớ lại những lời dặn dò cuối cùng của John trong giấc mơ đêm qua.

"La bàn tượng trưng cho vị trí, cũng có thể nói là không gian, nếu cậu tìm được một viên ngọc trai, một đồng tiền vàng... mà bị chôn không quá sâu thì chứng tỏ vấn đề không nghiêm trọng, đó là đồ mà đồng minh của người sở hữu la bàn - một vị tà thần khác - dùng để thiết lập kết nối sâu sắc hơn hoặc để bắt được con người thứ hai. Nếu vật đó được giấu rất kỹ, và là một thứ có liên quan đến thời gian thì, Juan, chúng ta gặp rắc rối rồi."

Ánh nắng chiếu lên lớp vỏ ngoài của đồng hồ quả quýt, mang lại cảm giác choáng váng quen thuộc.

Juan nhanh chóng lấy trong túi ra một chiếc hộp, sau đó đeo ba lô leo núi lên lưng, cuối cùng quay đầy nhìn lại khu trại bên dưới.

Anh mở đồng hồ quả quýt và la bàn ra cùng lúc.

Một cơn lốc vô hình kéo Juan vào, hình dáng của anh trở nên vừa mờ ảo vừa méo mó.

Cuối cùng biến mất trong im lặng.

***

Johnson nhìn đồng hồ quả quýt trong tay, thở dài.

Sợi dây leo đen mảnh nhấc đồng hồ quả quýt lên, nhét mạnh vào kẽ nứt trên đá. Chiếc la bàn ở đó ban đầu đã biến mất. Đây là điều tất nhiên, kể từ khi con người đó cầm la bàn này xâm nhập vào khoảng thời gian ngừng trôi này, chiếc la bàn giấu trong khe nứt của đá đã không còn nữa.

"Sâu hơn chút nữa vậy." Johnson tự nhủ.

Rõ ràng con người kia không tìm thấy đồng hồ quả quýt trong lần đầu tiên, mà chỉ tìm thấy chiếc la bàn.

Gymir ngồi bên cạnh, nhàn nhã đỡ cằm, nói: "Giấu quá sâu, con người có lẽ sẽ không tìm ra được."

Johnson ngừng động tác lại, vẻ mặt khá chán nản. "Vậy thì anh ta sẽ chết."

Johnson không có cách nào ngăn cản Cochro, nhưng y và Gymir không thể đồng ý với đề xuất liên minh của Cochro.

"Đừng lo lắng, cho dù con người đó có chết, chúng ta vẫn có thể tìm được con người thứ hai." Gymir dùng tư duy của tà thần để an ủi: "Dù sao thời gian ở đây cũng dừng lại, chúng ta cũng không vội."

Nếu Cochro giết chết người sở hữu chiếc la bàn ở đây, thì nó sẽ trở thành một vụ mất tích trong không gian và thời gian ban đầu của anh ta.

"Nhìn theo hướng tích cực, biết đâu sẽ có một thám tử hoặc cảnh sát sẵn sàng điều tra vụ mất tích bí ẩn này? Họ sẽ phát hiện ra rằng người mất tích đã từng hôn mê, nói nhảm và từng lấy được một chiếc la bàn kỳ lạ. Nếu chúng ta may mắn hơn, thám tử sẽ điều tra ra la bàn được tìm thấy ở đâu, và tới đây để đào bới..." Gymir chỉ vào đồng hồ quả quýt, tỏ ý rằng con người thứ hai sẽ bị bắt thành công. "Chỉ cần có mối liên hệ, la bàn sẽ tự động tìm đến người đang giữ đồng hồ quả quýt, sau đó... bùm, người đó sẽ rơi xuống trước mặt chúng ta!"

Johnson: "..."

Johnson nghi ngờ Gymir đã xem quá nhiều kịch, đọc quá nhiều tiểu thuyết. Làm sao có thể trùng hợp như vậy?

"Em vẫn hy vọng rằng con người phát hiện ra la bàn đủ thông minh để biết phải quay lại tìm manh mối." Johnson nhìn đồng hồ quả quýt bị đất vùi lấp, thở dài một hơi.

Gymir hỏi: "Tại sao em không tự tin vào thám tử mà mình tìm được thế? John chắc chắn sẽ biết, Hans cũng vậy."

Johnson trừng hắn: "Anh không thể yêu cầu mỗi thám tử đều xuất sắc được, nếu là chúng ta, anh cho rằng chúng ta sẽ phát hiện ra manh mối này sao?"

Gymir: "..." Tà thần chơi trò chơi thám tử nhiều lần đều thất bại, đành phải im lặng.

Johnson nhìn ra mặt biển phía xa, tiếp tục lo lắng: "Chúng ta không thể ngăn cản Cochro giết người, Cochro có năng lực điểu khiển không gian, chúng ta không thể đuổi kịp. Vì vậy, rơi thẳng xuống trước mặt chúng ta là cách duy nhất để con người đó có thể sống sót. Chúng ta chỉ có thể đợi anh ta trên vách đá này, vì đây là nơi rất có thể anh ta sẽ xuất hiện. Hy vọng rằng dù không phát hiện ra đồng hồ quả quýt, anh ta cũng có thể vượt qua nỗi sợ hãi, quay trở lại nơi bắt nguồn cơn ác mộng, thay vì chạy trốn khỏi đảo ngay trong đêm."

Khi vị trí địa lý của hai khoảng thời gian không thể trùng nhau thì khả năng "rơi" ngẫu nhiên càng lớn. Chỉ khi người đó đứng trên vách đá và mở la bàn thì khả năng xuất hiện ở đây mới là cao nhất. Nếu tìm được đồng hồ quả quýt, nghĩa là 100% cố định được điểm "rơi", đó là tình huống lý tưởng nhất.

"Như Cochro đã nói, nếu con người này chết, chúng ta không biết khi nào mới có thể đợi được con người thứ hai, sau đó tình thế tiến thoái lưỡng nan mà chúng ta gặp phải vẫn không hề thay đổi, con người thứ hai vẫn sẽ bị Cochro giết chết... hoặc thậm chí tệ hơn, con người đầu tiên vẫn còn có cơ hội thứ hai để du hành xuyên thời gian, để chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng anh có nghĩ sẽ có con người thứ hai không? Chúng ta không thể rời khỏi vách đá này, phải chờ đợi mãi mãi..."

Giọng nói của Johnson đột nhiên im bặt.

Y lùi lại một bước, nhìn vào dòng xoáy đang dần hình thành trước mặt.

Một người đeo ba lô leo núi ngã xuống trước mặt Johnson.

Đồng hồ quả quýt trong tay trái, la bàn trong tay phải.

Johnson ngơ ngác, y nhìn lại vết nứt trên đá, nhanh như vậy sao? Y mới chôn xong mà!

Gymir nhanh chóng nhặt chiếc mặt nạ Venice đeo lên mặt, búng ngón tay.

Sau đó hắn tiến lên một bước, chắn trước mặt Juan, nói với Thảm Bay vừa bóp méo không gian để tới đây: "Tao thừa nhận mày có năng lực, có thể giết người, nhưng đáng tiếc, mày lại kém may mắn!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top