6. See you again!
Trời Dong-gu đêm nay có thể vẫn lạnh giá như mọi ngày, nhưng Jihoon thì không. Vì anh bây giờ cảm thấy mọi thứ xung quanh rất nóng.
"Jihoon bị sao thế? Không khỏe chỗ nào à?"
Jae Hwan thấy Jihoon cứ ngồi bần thần cả buổi liền xán lại gần chỗ của anh. Jihoon ngồi dựa vào tường, đầu nghiêng sang một bên tránh bàn tay của Jae Hwan đang có ý định sờ vào trán mình, hai tay che miệng ho một cách khó khăn.
"Anh Jae Hwan tránh ra đi, đừng lại gần em."
"Được được, cậu ngồi đây, để anh đi tìm bác sĩ Choi."
Jae Hwan mặt mày hơi tái một chút, khẩn trương chạy đi tìm người giúp đỡ. Chuyện ho sốt thường ngày thì ai mà chẳng hay bị khi trái gió trở trời, nhưng ngay lúc này đây, đây có thể là một dấu hiệu của căn bệnh nguy hiểm mà cả thế giới đang ngày đêm oằn mình chịu đựng, và còn chưa biết sẽ chịu đựng cho đến lúc nào.
Không quá lâu, Jae Hwan quay lại cùng bác sĩ Choi thân vận áo blouse trắng, cổ đeo ống nghe, tay cầm hộp dụng cụ y tế. Jihoon ngồi quay mặt về hướng ánh nắng, bóng bác sĩ Choi ngược nắng, thoáng chốc làm anh mơ hồ nghĩ đó là Guanlin.
"Cậu sốt rồi, 38 độ rưỡi, cần phải xét nghiệm mới biết có nhiễm virus hay không. Jae Hwan, anh báo đội trưởng giúp tôi tạm thời phong tỏa khu vực này, cách ly toàn bộ những ai trong vòng 2 tuần tiếp xúc với Jihoon, chờ lệnh xét nghiệm từ chúng tôi."
"Tôi xin lỗi." - Jihoon nặng nhọc nói.
"Cậu không có lỗi, không sao mà. Đi, tôi đưa cậu đi xét nghiệm. Cậu tự đi được chứ hả?"
Bác sĩ Choi vòng tay đỡ Jihoon đứng dậy, dìu anh đến phòng xét nghiệm. Jihoon xét nghiệm xong thì mệt mỏi thiếp đi. Không biết là đã ngủ bao lâu, chỉ biết trong giấc ngủ dài này, anh thấy mình cứ hết nóng rồi lại lạnh, lạnh rồi lại nóng.
Anh thấy cả Guanlin nữa, Guanlin đến nấu cháo rồi bón cho anh ăn, cho anh uống thuốc, bắt anh nằm xích qua một bên giường rồi nói muốn ngủ cùng anh, cảm giác hệt như chuyện đã xảy ra 10 năm về trước vậy. Chỉ có điều, Jihoon vừa nhắm mắt lại một cái, Guanlin liền bỏ đi, có cố gắng chạy theo đến mỏi cả chân cũng không đuổi kịp, có gọi đến khản cả họng cũng không buồn ngoảnh đầu lại nhìn anh lấy một lần.
"Đừng đi, xin em."
Khoảnh khắc đau đớn này như kéo dài không có điểm dừng, nuốt chửng lấy anh, bóp nát anh. Nhưng thật may mắn, vừa vặn nhạc chuông điện thoại vang lên bài hát Always quen thuộc, kéo Jihoon ra khỏi cơn mộng mị đáng sợ. Anh choàng tỉnh giấc, theo phản xạ vồ ngay lấy điện thoại áp lên tai, tìm cho mình cảm giác an toàn.
"Guanlin à!"
"Em đây, em đây! Anh bị làm sao hả? Đau ở đâu sao?" - Nghe giọng Jihoon nức nở ở đầu dây bên kia, Guanlin có chút hoảng hốt.
"Anh nằm mơ... thấy em bỏ đi... em không thương anh nữa..."
Jihoon vừa thút thít vừa kể, giọng điệu có vẻ tức tưởi lắm. Người đàn ông 30 tuổi này ngay bây giờ không khác gì một đứa trẻ 3 tuổi đang mách mẹ nó vì bị người ngoài ức hiếp. Guanlin nghe xong phải cố gắng lắm mới nhịn được cười, cũng phải cố gắng lắm mới ngăn được bản thân mình ngay lập tức chạy thật nhanh đến nơi có Jihoon, để mà ôm mà hôn cho thỏa nỗi nhớ mong.
"Đấy không phải em đâu, đấy chỉ là em sinh đôi khác cha khác mẹ với em thôi, không đời nào em bỏ anh đi được. Nhưng em đang giận anh đấy, nãy giờ anh làm em quên mất."
"Tại sao? Anh làm gì?"
"Vừa dặn hôm qua, hôm nay đã ngã bệnh rồi, Jihoon không ngoan tí nào."
"Anh cũng đâu có muốn." - Jihoon bĩu môi.
"May cho anh là kết quả âm tính, chỉ là do lao lực quá sức thôi. Nhưng vẫn phải chú ý đi, anh bớt đi một việc cũng chả ai la mắng trách phạt gì anh đâu. Anh vẫn còn lì lợm, em sẽ không thèm nói chuyện với anh nữa."
"Anh biết rồi mà."
Guanlin mím môi cười, tưởng tượng ra vẻ mặt phụng phịu đang yêu ở đầu dây bên kia.
"Anh đã ăn gì chưa vậy?"
"Anh vừa ngủ dậy, aww, mới phát hiện ra cả ngày hôm nay chưa ăn gì cả. Chút nữa chắc sẽ có người mang thức ăn tới."
"Để em nhờ anh Daeho mua cháo cho anh, thuốc bổ anh ấy mang tới cho anh lúc sáng rồi đó, để trên bàn bên tay phải của anh, anh thấy chưa? Ăn xong thì uống đi nhé, mỗi ngày 2 viên, nhớ uống nhiều nước nữa."
"Cảm ơn bác sĩ Choi."
"Đâu nhỉ? À anh thấy rồi."
"Anh vừa cảm ơn bác sĩ Choi nào vậy?"
"Bác sĩ Choi In Seung làm cùng bệnh viện với em ở Seoul ấy. Anh ấy mang cháo đến cho anh."
"Anh không được ăn." - Ngữ điệu trong giọng nói Guanlin bỗng trở nên khó chịu, cứ như là từ một người chín chắn trưởng thành trong phút chốc liền biến thành một đứa trẻ vậy.
"Ơ sao vậy?"
"Nhưng anh có đói lắm không?"
"Đói chứ, tính ra đúng 24 giờ anh chưa có gì vào bụng rồi."
"Thôi, cứ ăn tạm đi, chờ anh Daeho chắc sẽ lâu lắm, nhưng chỉ một lần này thôi nha. Anh đừng hỏi lí do, em chỉ không thích vậy thôi, ăn xong rồi đi ngủ mau đi, không được nói chuyện với anh ta đâu đó."
"Biết rồi biết rồi, không nói không nói."
Jihoon ngắt kết nối, màn hình chính hiện lên bức ảnh anh và Guanlin chụp với nhau tại ga Thập Phần, Đài Bắc chín năm trước. Bác sĩ Choi đứng một bên, tay thoăn thoắt chuẩn bị dụng cụ đo huyết áp và nhiệt độ cho Jihoon, mỉm cười hỏi:
"Người yêu à?"
"Vâng."
"Đúng là có tình yêu người ta liền khác ha, nhìn sắc mặt cậu đỡ hơn nhiều rồi đấy. Huyết áp tăng trở lại rồi, nhiệt độ cũng giảm nữa. Nghỉ ngơi hết hôm nay có lẽ sẽ khỏe lại thôi, à kết quả cậu âm tính nhé, nhưng vẫn phải xét nghiệm lại vài lần nữa cho chắc chắn."
"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ Choi."
"Đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi, không cần dùng kính ngữ đâu, chúng ta bằng tuổi, cứ gọi một tiếng In Seung là được rồi."
"Ừ, cảm ơn cậu, In Seung."
"Này, cậu mau ăn cháo đi, cháo nguội rồi."
"À vâng."
"Xin lỗi tôi hơi tò mò một chút, nhưng khi nãy tôi có nghe cậu nói hình như người yêu cậu làm cùng bệnh viện với tôi, vậy tính ra không phải là người quen sao, là cô gái nào may mắn thế không biết!"
Jihoon đang ăn dở muỗng cháo thì dừng lại, trông cậu có vẻ ái ngại nên chỉ cười trừ một cái rồi lại cắm cổ ăn tiếp.
"Thực sự xin lỗi, có lẽ tôi hơi bất lịch sự. Thôi cậu ăn xong rồi uống thuốc, cố ăn nhiều một chút nhé, tôi sang kia thăm bệnh nhân khác. Tạm biệt."
"Không sao mà. Tạm biệt cậu."
...
Vài ngày sau, Jihoon đang ngồi ở giường bệnh chơi trò PUBG yêu thích của mình thì bác sĩ Choi đến, Jihoon liền xắn tay áo lên để được đo huyết áp. Mọi ngày cứ đúng giờ này thì cậu ấy đến kiểm tra sức khỏe cho bệnh nhân trong phòng.
Jihoon vốn là người ít nói, khó xã giao, Jae Hwan và các đồng đội khác đều không có triệu chứng nhiễm bệnh nên không được tiếp xúc với anh. Những ngày cách ly chán nản này, ngoài In Seung anh cũng chả biết phải nói chuyện với ai.
"Không cần, cậu Jihoon có thể về rồi nhé, kết quả sau 4 lần đều âm tính."
"Vất vả cho mọi người rồi. Cảm ơn cậu thời gian qua đã giúp đỡ tôi."
"Cảm ơn gì chứ, tôi là bác sĩ mà. Tôi nghe đội trưởng của cậu nói ngày mai có thể về lại bệnh viện trung tâm, được gặp lại người yêu rồi nha."
"Thật sao? Vậy thì tốt quá."
"Cậu về rồi chắc sẽ buồn lắm."
Jihoon khựng lại một chút, chân mày hơi chau vào nhau, anh mất nhiều giây để phân tích câu nói vừa rồi.
"Cậu đừng suy nghĩ lung tung, vì tôi khó làm quen với mọi người nhưng lại gặp được cậu, tính cách cậu khá hợp với tôi, cậu đi rồi nên tôi thấy trống vắng thôi."
"Cậu có instagram của tôi mà, khi nào buồn thì cứ nói với tôi nhé."
"Tối nay tôi trực, cậu có thể đến phòng nghỉ của bác sĩ ngủ ở giường tôi, cậu vừa hết bệnh không nên ngủ ở ngoài trời đâu."
"Không cần đâu, anh Jae Hwan nói đội chúng tôi được chuyển vào phòng mấy hôm nay rồi, không phải ngủ ngoài hành lang nữa. Với cả, tối nay chúng tôi định cùng nhau uống một bữa trước khi về lại thành phố ấy mà. Nhưng cũng cảm ơn ý tốt của cậu nhé."
Thời gian dài gắn bó với khu cách ly này khiến Jihoon cũng có một chút không nỡ khi rời đi, những ngày khiêng vác nặng nhọc dưới trời nắng cháy da, những đêm mưa ướt cả chỗ nằm, những bữa ăn vội vã nhưng rất ngon vì người này người kia cứ nhường qua nhường lại thức ăn cho nhau, và còn có cả những cuộc gọi nhớ nhung bất chợt của chàng bác sĩ người Đài Loan kia nữa.
Hẹn gặp lại em ngày mai, Guanlin của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top