I understand

Tôi gặp em trong một ngày hạ nắng gay gắt , khi mà tôi vừa tan học từ trường , mệt mỏi vì ánh mặt trời và chết đói vì sáng nay chưa kịp ăn gì cả , và em bưng ô tới , để cao lên che đầu tôi , tươi cười bảo nhìn tôi trông như thể sắp thành xác khô rồi . Nụ cười ấy tôi đã yêu được 4 năm , và tới giờ tôi vẫn còn chút tan chảy khi thấy em cười . Nhiều lúc tôi chỉ muốn dán môi mình lên đôi môi kia .

Những lúc có hẹn với em , và em nhìn thấy tôi từ đằng xa , em sẽ gọi lớn " Tuấn Huy ơi " " Huy ca ơi " với cái giọng khiến tôi đứng hình mất vài giây vì sự đáng yêu của nó . Em luôn bảo rằng mình không dễ thương và em sẽ trở nên thật ngầu hơn trong tương lai . Tôi chỉ thấy em lại dễ thương mất rồi .

Người tôi yêu , là một người rất chịu khó . Dù rằng cơ thể em gầy như thể gió sẽ cuốn em đi lúc nào chẳng hay và sức khoẻ của em yếu như thể thuốc với em là bạn đồng hành , nhưng điều đó lại chẳng có gì ngăn được đam mê nhảy của em cả . Tôi thích ngắm em lúc em thực hiện một vũ đạo nào đó mạnh mẽ bởi em trông ngầu lắm , nhưng chẳng thích em thực hiện nó vì tôi sợ bỗng dưng em bị thương , điều khiến tôi cảm thấy nhức nhối . Mỗi khi em ngã xuống , tôi lại hốt hoảng chạy tới bảo em hãy nghỉ ngơi đi , thì em lại cười xoà bảo anh ơi em không sao đâu . Tôi thương em nhiều vô cùng , em biết không ?

Em ơi , mỗi lần em âm thầm khóc , tôi đều biết hết . Làm ơn đừng giấu tôi mà khóc nữa , tôi luôn có thể ôm em vào lòng , hôn mái đầu mềm của em và yên lặng để em giải toả mọi nỗi buồn của mình cơ mà ?

" Tuấn Huy ơi . "

" Sao thế ? "

" Đừng rời xa em được không ? Đừng bao giờ rời xa em có được không ? "

Tôi sững lại khi thấy em bắt đầu rơi nước mắt , rồi vội vàng lau nó đi .

" Không bao giờ , anh hứa , anh luôn ở đây mà . "

Em lao vào ôm tôi , rồi nức nở khóc . Tôi chẳng biết chuyện gì đã xảy ra nữa , nhưng em ơi , sau hôm nay mong nỗi buồn của em sẽ biến đi nhé .

Trong căn nhà nhỏ , tôi cùng em lặng lẽ tựa vào nhau , nhìn ngoài hiên mưa rơi tí tách . Em bắt đầu cất tiếng hát , tiếng hát trong veo như giọt mưa trong đêm vắng . Giọng hát nhỏ dần , và dừng hẳn . Bên vai tôi , em đang nhắm mắt thở đều . Không biết đã ngủ hay còn thức , nhưng khi nhìn em , tôi lại có cảm giác thật ấm áp . Tôi đặt em ngay ngắn trên giường , đắp chăn kín cổ và hôn lên trán em .

" Ngủ ngon nhé , anh vẫn luôn ở đây với em nên an tâm ngủ nhé . "

Chúng tôi nuôi một con mèo . Một con mèo lông xù màu đen xám . Nhiều khi tôi để ý em ôm còn mèo , rồi thì thầm gì đó như đang tâm sự với nó vậy . Nhưng lúc ấy anh chỉ thấy em thật dễ thương thôi , vì mèo đâu thể hiểu được gì đâu . Con mèo tới bên tôi dụi và kêu vài tiếng , chắc nó muốn nói với tôi cái gì đó , nhưng tôi lại nghĩ nó đang đòi ăn , nên đổ thức ăn ra cho nó , cuối cùng nó chỉ ngửi ngửi rồi đi ra chỗ khác .

Nhưng tôi đâu biết con mèo định kể cho tôi tất cả những gì mà em đã tâm sự với nó đâu .

Tôi đặt cốc cà phê trên bàn , nhìn vào khoảng vô định . Căn nhà này , từ khi nào , đã trở nên thật trống vắng .

" Tuấn Huy ơi "

Tôi giật mình ngẩng đầu lên , em vẫn mỉm cười , rồi lại gần ôm vai tôi . Nhưng tôi chỉ cảm nhận thấy sự trong suốt thôi .

" Anh ơi mình đi chơi đi "

" Anh ơi đừng uống cà phê nữa , uống nhiều không tốt đâu . "

" Anh ơi trời đang mưa đấy , ra ngoài nhớ mang ô nha "

" Anh ơi . . . "

Những lời nói bên tôi tan biến dần . Tôi chưa kịp ôm em cơ mà , tôi chưa kịp hôn lên môi em cơ mà , sao em đã đi đâu mất rồi ?

" Chết tiệt , Minh Hạo , anh nhớ em . "

__________

Lê từng bước chân nặng nề , tôi mở cửa nhà rồi đi vào . Tại sao cái bình hoa tôi nhớ là sáng nay trước khi đi làm em đã để lên đây cơ mà ? Giờ nó tan nát như thế này , ngay trước mặt tôi . Còn nữa , tại sao trong nhà lại lộn xộn đến thế ? Tôi chắc không phải em làm , vì em là một người cần thận , không lẽ là con mèo đã làm điều ấy ?

Cố gắng bước qua những mảnh vỡ thuỷ tinh , cuối cùng tôi cũng đã bước tới phòng ngủ của mình . Phòng khoá cửa rồi , không phải em đang ngủ chứ ? Tôi gõ cửa . Không thấy gì cả . Tôi tiếp tục gõ cửa , nhiều lần như thế , và chẳng có ai mở cửa . Thế nên tôi đã lấy chìa khoá mở cửa ra . Đập vào mặt tôi là cảnh tượng tôi chưa từng ngờ tới .

Trong đêm , ánh trăng mờ mờ ảo ảo ngoài cửa sổ hắt lên một bóng hình lơ lửng , dưới chân là chiếc ghế đã bị đạp đổ . Nghe thật đáng sợ , nhưng đây chính xác là những thứ tôi đang thấy . Và điều khiến tôi sợ hãi hơn hết , là em , người đang ở trên đó .

Tôi gào thét , điên cuồng bấm số bệnh viện với mục đích có thể cứu em . Nhưng muộn quá rồi , tôi không thể .

Trở về nơi gọi là nhà của hai người , tôi thất thần như một thằng điên đạp đổ hết mọi thứ trong nhà , liên tục khóc gọi tên em .

Có thể không em ơi , tỉnh lại đi .

Con mèo run rẩy tới bên tôi , miệng đang ngậm một tờ giấy nào đó . Trong thoáng chốc tôi gần như cầm chiếc ghế và đập nó , nhưng đã khựng lại vì bỗng dưng thấy em trong nó . Phải rồi , có lẽ nó là người hiểu em sâu sắc nhất .

Tôi cầm tờ giấy trên bàn tay nhuốm máu từ các vết thương tự gây ra , bàng hoàng nhận ra chữ viết của em .

" Tuấn Huy của em ,

Có lẽ khi anh đọc tờ giấy này thì em đã không còn ở bên anh nữa rồi . Em sẽ ở một nơi rất xa , xa lắm , anh không thể tìm thấy em đâu , nên đừng đi tìm em được không ?

Bốn năm qua , thực sự rất cảm ơn anh , vì đã bước vào cuộc sống em . Ngày đầu gặp anh , anh không biết đâu , em hôm ấy đã định đi qua đường và chờ một chiếc xe nào đó đâm em rồi em sẽ được đoàn tụ với gia đình em , nhưng thấy anh mệt mỏi trông buồn cười thật đấy , và em quyết định cầm ô đến che nắng cho anh . Anh đã cứu sống em .

À phải rồi , gia đình của em . Có lẽ em không nên khơi lại chuyện này , nhưng em phải nói cho anh thôi . Ba mẹ em cũng đã mất trong một tai nạn vào đêm hôm trước , bởi một thằng khốn say rượu đi xe tải đâm vào .

Em bị trầm cảm . Anh à , em bị trầm cảm . Có lẽ anh không hiểu được đâu .

Bên anh , em đã luôn cố cười , nụ cười chỉ giành cho người yêu em . Chỉ cần em vui , thì có lẽ anh cũng vui phải không ? Em vẫn luôn vui , nên anh đừng buồn nhé ?

Không có em , anh luôn phải tự chăm sóc bản thân nhé . Đừng ăn cơm ngoài , hay uống nhiều cà phê , không tốt đâu anh . Trước khi ra đường nhớ quan sát thời tiết để không bị ốm nhé .

Em không cần anh hiểu cảm xúc của em , chỉ cần anh cảm thông cho em thôi .

Yêu anh , cảm ơn vì đã luôn bên em

Từ Minh Hạo "

Không em ơi . Đừng rời xa anh em ơi . Em vui nhưng anh không vui đâu . Em bảo anh mãi luôn bên em , nhưng sao em lại rời xa anh ?

Em ơi trở lại với anh đi ! Trở lại với những nụ cười , những cái ôm hôn , những giọt nước mắt đi .

Anh hiểu . Anh hiểu rồi . Anh hiểu rồi Minh Hạo ơi . Anh hiểu rồi , nên làm ơn trở về anh được không ?

__________

16/4/2019

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top