Chương 92: Vân dũng
Sau khi Phác Trí Mân hạ triều thì thấy Mẫn Doãn Kì nhà mình ở đông uyển luyện kiếm đến hăng say, nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng Tiểu Hoàng. Dù sao Tiểu Hoàng cũng là một con hổ, chỉ ở trước mặt bọn y mới chẳng có cốt khí gì, còn với ngoại nhân thì vẫn thực hung dữ, vậy nên Phác Trí Mân thường không để nó chơi đùa bên ngoài đông uyển, nhỡ đả thương người thì phiền.
Mẫn Doãn Kì thấy Vương phi nhà mình trở về thì thu kiếm lại, giơ cái mặt đổ mồ hôi chờ Vương phi nhà mình lau cho.
“Tiểu Hoàng đâu?” Phác Trí Mân cầm lấy khăn Chỉ Hề đưa cho, lau mồ hôi cho hắn.
“Không biết,” Mẫn Doãn Kì thoải mái nheo mắt lại, “Nó không chịu chơi với ta, phỏng chừng là chạy đến chỗ nào ngủ rồi.”
Phác Trí Mân có hơi không an tâm, cho Vân Trúc đi tìm.
Hai người ngồi ở trường tháp ngoài hành lang, Diệu Hề bưng tới một bình nước ô mai chống nóng.
“Sao hôm nay về trễ thế?” Mẫn Doãn Kì uống một bát nước ô mai, thở phào một cái, ngắm đôi chân thon dài kia, vừa nói vừa cọ cọ, Phác Trí Mân không chú ý thì liền nằm lên.
Phác Trí Mân buông chén nhỏ, chỉ thấy trên đùi nhiều thêm một cái đầu xù, có lẽ mấy ngày nay ở nhà buồn bực nên Mẫn Doãn Kì có vẻ càng dính y hơn, hễ rảnh ra là thân thân sờ sờ. Bất đắc dĩ sờ đầu hắn, y tựa đầu ra sau để hắn nằm thoải mái một chút, “Phụ hoàng bảo ta tới ngự thư phòng nói chuyện.”
Về chuyện thông thương đường biển dường như Hoành Chính đế rất hứng thú, hôm trước Phác Trí Mân nộp kế hoạch kia lên thì hồi lâu vẫn không nghe động tĩnh, không nghĩ là hôm nay đột nhiên gọi y tới, còn thảo luận rất nhiều chi tiết.
“Vậy xem ra, phụ hoàng đã xem kĩ kế hoạch của ngươi rồi.” Mẫn Doãn Kì ngửa đầu nhìn cái cằm duyên dáng của y.
“Ờ, có lẽ phụ hoàng cũng sớm có ý định này rồi.” Phác Trí Mân cẩn thận hồi tưởng vẻ mặt Hoành Chính đế hôm nay, dường như rất hứng thú với ý định này. Giang Nam có bến cảng cho tàu hải ngoại ghé vào, qua một thời gian nữa đi Giang Nam không chừng có thể xem thử loại sinh ý này thế nào.
“Vương phi, không hay rồi!” Vân Trúc hoang mang chạy vào.
“Sao vậy?” Phác Trí Mân nhíu nhíu mày, Vân Trúc vừa đi tìm tiểu hổ, hay là Tiểu Hoàng gây họa gì rồi?
“Hỏi nửa ngày mới ra được ạ, Tiểu Hoàng chạy tới chuồng ngựa rồi!” Vân Trúc thở hồng hộc nói.
“Cái gì?” Mẫn Doãn Kì lập tức ngồi dậy, Tiểu Hoàng bây giờ có nhỏ nhắn gì nữa, rống một tiếng không chừng dọa chết khiếp lũ ngựa ôn thuần trong chuồng rồi. Ngựa trong Vương phủ đều là danh câu, hù chết con nào cũng có người đau lòng.
Hai người nhanh chóng theo Vân Trúc tới chuồng ngựa, người trông ngựa vẻ mặt cầu xin đừng bên ngoài sợ tới mức run rẩy.
“Xảy ra chuyện gì? Lão hổ đâu?” Mẫn Doãn Kì hỏi hắn.
“Tại, tại chuồng của Tiểu Hắc.” Hạ nhân trông ngựa muốn khóc, hắn nhìn thấy lão hổ kia thì sợ không dám động đậy, chỉ đành trừng mắt nhìn nó chui vào chuồng ngựa dành riêng cho Tiểu Hắc.
Bởi Tiểu Hắc là ái mã của Vương gia, luôn được đặt cách một chuồng riêng rộng rãi hơn các chuồng khác nhiều, hai bên còn xây tường thấp tinh xảo, dây cương cũng dài, có thể tùy ý hoạt động trong chuồng.
Phác Trí Mân nhấc chân đi thẳng tới lều của Tiểu Hắc, Mẫn Doãn Kì ngược lại nhẹ nhàng thở ra, không nhanh không chậm đi theo Vương phi nhà mình.
Trong chuồng ngựa rất sạch sẽ, trên mặt đất phủ cỏ khô mềm mại, thức ăn là cỏ tươi, nước uống được dẫn vào qua ống trúc. Toàn bộ chuồng ngựa rất sạch sẽ, có lẽ do mỗi ngày thường xuyên quét tước nên không hề có mùi phân ngựa.
Tiểu Hắc đang nhai cỏ, trông có vẻ chán chết mà quật đuôi lung tung, một con hổ choai choai đang ở bên cạnh ôm chân nó ngủ đến chỏng vó.
Mọi người lập tức lặng im.
Tiểu Hắc thấy chủ nhân đến thì rất cao hứng, cọ cọ đứng lên cho rằng Mẫn Doãn Kì muốn dẫn nó ra ngoài chơi.
Mẫn Doãn Kì nhìn đến cảnh tượng này cũng có chút không nói thành lời, hắn biết Tiểu Hắc rất đặc biệt, không chỉ biết tự tránh chướng ngại mà đối mặt mãnh thú cũng không chút e sợ, vô luận chuyện gì xảy ra trên chiến trường cũng chưa từng thấy nó kinh sợ lần nào, mà Tiểu Hoàng mỗi bữa ăn no tự nhiên sẽ không để ý Tiểu Hắc nên hắn không lo lắng. Nhưng mà một con ngựa có thể nằm một chỗ với một con hổ mà ngủ thì cũng vượt qua sức nhận thức của hắn rồi.
Tiểu Hoàng đột nhiên mất đi gối đầu thì mơ mơ màng màng đứng dậy, có chút không vui lắc lắc đầu, quay đầu thấy Phác Trí Mân liền chạy đến cạnh y cọ qua cọ lại.
Vừa lúc này là buổi trưa, vì Tiểu Hắc tính tình không dễ hầu hạ nên hạ nhân trông ngựa phải nửa ngày thay một ca, hạ nhân làm việc buổi chiều tới thay ca thấy nhiều người vây quanh thì cho rằng Tiểu Hắc gặp phải chuyện gì, hoang mang chạy tới nhìn. Hỏi rõ chuyện xảy ra thì người nọ đánh bạo nói một câu, “Vương gia không cần lo lắng, con hổ này thường xuyên tới chuồng ngựa chơi với Tiểu Hắc, đã sớm quen rồi.”
Thì ra là Tiểu Hoàng ở Vương phủ không tìm được bạn, vậy nên chuồn êm vào chuồng ngựa, muốn nhảy lên cọ thử lông mao Tiểu Hắc lại bị nó phun phì phì, sợ tới mức suýt té, sau lại phát hiện trong Vương phủ chỉ mình Tiểu Hắc là còn sống mà không sợ nó, sau giờ ngọ liền thường xuyên chạy tới vui đùa ầm ĩ với Tiểu Hắc.
“Oa ô!” Tiểu Hoàng thấy chủ nhân không để ý tới nó thì bỏ chạy về với Tiểu Hắc nghịch đuôi nó, Tiểu Hắc sốt ruột muốn ra ngoài chơi, quay đầu dậm chân tức giận với tiểu hổ.
Thường ngày sau giờ ngọ Tiểu Hoàng đều chạy tới chuồng ngựa, hôm nay trước ngọ đã bỏ chạy mới làm mọi người hoảng lên. Phác Trí Mân nhìn về phía Mẫn Doãn Kì, tất nhiên là người này khi dễ lão hổ quá mới bức tiểu tử này phải đi chạy nạn.
Mẫn Doãn Kì có chút chột dạ né ánh mắt y, “Này, ta chỉ là chán quá mới đùa nó một chút.”
Phác Trí Mân thở dài, từ nhỏ y đã được nuôi lớn ở trong phủ, bắt y ở Vương phủ mười ngày nửa tháng không ra khỏi cửa cũng được, viết chữ đọc sách cũng có thể giết thời gian, nhưng Mẫn Doãn Kì thì khác, nhốt hắn ở Vương phủ thật ủy khuất hắn, “Ta đã nói với phụ hoàng, kế hoạch này còn phải xem xét tường tận nên phụ hoàng miễn cho ta những việc khác, về sau hạ triều là ta về ngay.”
“Thật sao?” Mẫn Doãn Kì nghe vậy thì lập tức cao hứng, hắn không ở trong triều thì Hoành Chính đế lại ném hết việc ở Bộ binh cho Phác Trí Mân luôn, mà Vương phi nhà mình lại cứ nghiêm túc làm việc, thường thường hạ triều xong thì trở về dùng cơm trưa, xong lại muốn đi Bộ binh ngồi ngốc ở đó một buổi chiều. Hiện giờ chỉ cần vào triều, vậy mình chỉ cần ngủ dậy trễ một chút thì mở mắt ra là có thể thấy y rồi.
Phác Trí Mân thấy hắn cao hứng cũng cười theo, y không bận rộn triều chính cũng do một nguyên nhân khác. Bởi Hoài Nam Vương một mình vào kinh bị Hoàng Thượng phát hiện, hạ chỉ trách cứ nhưng vẫn không nhận được hồi âm, Hoài Nam Vương một bộ lợn chết không sợ nước sôi khiến Hoành Chính để nổi giận ngập trời, khẩu khí trong ngự tín cứ mỗi một phong càng ngày càng nghiêm khắc, mắt thấy triệt phiên cũng không còn xa.
Mà chuyện Điền Chính Quốc vào kinh tiếp xúc với Mẫn Doãn Kì này Hoành Chính đế tựa hồ vẫn không thể nguôi ngoai, y với Mẫn Thái Hanh thương lượng né trận phong ba này đã, cho nên việc ở Bộ binh vẫn nên tận lực ít tới mấy chỗ mẫn cảm như này.
Đương nhiên với Mẫn Doãn Kì thì đây là chuyện không thể tốt hơn.
Đảo mắt đã tới tháng bảy, thời tiết càng ngày càng nóng bức, thế cục trong triều cũng dần khẩn trương lên. Giang Nam đối với bọn Mẫn Doãn Kì mà nói là vô cùng trọng yếu mà Tứ Hoàng tử cũng chăm chăm theo dõi 'cơ hội lập công' này từ lâu, chỉ triệt phiên còn chưa hạ mà hai bên đã tranh nhau túi bụi, Mẫn Doãn Kì đến nay vẫn chưa được thả thì rõ ràng là Tứ Hoàng tử có lợi hơn.
Cùng lúc đó, Khâu thị cũng sắp lâm bồn.
“Nghe nói tiểu Vương gia Duệ Vương phủ lại bị bênh, ngươi đã qua thăm chưa?” Khâu thị tiếp nhận hoa quả tươi do nhi tử đưa tới, có chút lo lắng hỏi han.
Phác Trí Mân là nam tử, quy củ hoàng gia lại nhiều, Khâu thị vẫn lo nhi tử không xử sự tốt thì tổn hại hòa khí.
“Mẫu thân sao lại biết chuyện này?” Phác Trí Mân nhíu nhíu mày, hài tử sinh bệnh sẽ kiêng kị nói chuyện đó với người khác, lấy tính tình Duệ Vương phi thì tất nhiên sẽ không muốn người khác biết, mẫu thân hằng ngày không ra khỏi cửa thì làm sao mà biết?
“Tam phu nhân đi Bích Vân Am dâng hương, Mạt Bi đại sư không ở đó thì nghe tiểu ni cô nói là đi Duệ Vương phủ.” Khâu thị thở dài, nuôn con chẳng dễ, nếu thân thể khỏe mạnh thì tốt, hay sinh bệnh thì khiến người hao tổn tâm sức, Duệ Vương phi bây giờ tin tưởng Mạt Bi ni cô kia cũng không phải chuyện tốt.
Mạt Bi ni cô kia thuyết phục được Vương phi ở Bích Vân Am thắp bốn mươi chín ngọn đèn, mỗi tháng góp bốn mươi chín lượng bạc. Mỗi lần Tam phu nhân dâng hương trở về đều chậc chậc cảm tháng hơn nửa ngày.
“Hài tử còn nhỏ, con sợ đi thì không hợp,” Phác Trí Mân mấp máy môi, “Huống chi trong triều nhiều chuyện xảy ra, Vương gia lại bị cấm túc mà con đi Duệ Vương phủ thì không tốt.”
Vài ngày trước lão ni cô đã tính ra người tương khắc với Tiểu Tứ tử chính là thứ tử hơn kém nó vài ngày kia, Duệ Vương phi liền nói muốn đem thứ tử tới biệt viện nuôi dưỡng. Mẫn Thái Hanh nghe xong rất tức giận, nói nàng thần hồn nát thần tính, ngược lại vương cơ kia sống có tâm tư, tự mình quỳ gối trước mặt Duệ Vương nói muốn đem hài tử tới biệt viện, bây giờ đã ở được nửa tháng rồi.
Khâu thị nghe xong nhíu mày, “Vậy tạm thời đừng đi.” Hiện giờ thứ tử không ở phủ, Tiểu Tứ tử lại phát sốt, không biết còn muốn đổ lên đầu ai nữa, vẫn là đừng đi gây chuyện thì hơn.
Phác Trí Mân khuyên bà đừng lo lắng cho lòng thanh thản. Y rất quan tâm thân thể mẫu thân, dù sao tuổi đã lớn chuyện sinh nở sẽ nguy hiểm hơn, liền chi một số tiền lớn mời một bà đỡ nổi danh, ở tại phủ Bắc Uy Hầu túc trực, Khương thái y cũng bắt mạch bảy ngày một lần sửa thành ba ngày một lần, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Nhóm phụ nhân phủ Bắc Uy Hầu nhìn mà âm thầm líu lưỡi, cảm thán có một nhi tử làm Hầu gia thật khác biệt a, ngay cả khi Bắc Uy Hầu phu nhân mang thai cũng không được chăm sóc tỉ mỉ như vậy.
Đến trung tuần tháng bảy, triều đình cùng Hoài Nam Vương rốt cục xé bỏ lớp mặt nạ, Hoành Chính đế hạ chỉ triệt phiên, mà Điền Chính Quốc trực tiếp chặn sứ giả tuyên chỉ ở ngoài cửa thành, đợi hắn ta ở cửa thành đọc xong thánh chỉ thì gã trực tiếp tuyên bố kháng chỉ, sứ giả sợ tới mức quay đầu ngựa bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top