Chương 52: Giao thừa

Mùa đông trời mau tối, nhưng lúc này mọi người đều khó ngăn được niềm sung sướng. Đến giờ, các phi tần trong trang phục long trọng liền lần lượt tụ tập một chỗ. Sau đó mọi người theo sau Hoàng đế cùng đi vào đại điện.

Trước đại điện là quảng trường nguy nga trống tải, lúc này Lễ bộ Thượng thư Tôn Minh cùng Lý Quang của Đại Lý Tự mang theo quan viên cấp dưới chờ ở dưới bậc thềm.

Đi theo phía sau là mấy nghìn thanh niên nam nữ ăn mặc đủ loại màu sắc. Những người này đều đến đây để diễn kịch nhảy múa tế tự, cầu xin đuổi đi tà ma bệnh dịch.

Mẫn Doãn Kì mang theo chúng hậu phi đứng trên bậc thang cao nhất trong đại điện. Giống như yến tiệc đầy tháng trước đây, đứng bên trái Mẫn Doãn Kì là Thái hậu mặc lễ phục màu vàng, lần lượt phía sau Thái hậu là các hậu phi đứng xếp hàng dựa theo phẩm hạng. Bên phải Mẫn Doãn Kì dĩ nhiên là Phác Trí Mân trong bộ áo mũ màu tím. Phía sau Phác Trí Mân là chúng cung nhân dẫn theo hoàng tử và hoàng nữ.

Mọi người tới chưa bao lâu thì giờ lành đã đến. Quan viên và vũ công ở phía dưới sau khi dập đầu ba cái lạy chín cái với Hoàng đế liền lui sang một bên. Vũ công tản ra bốn phía, đẩy một cái trống thật lớn lên. Âm nhạc đàn sáo cất lên, các vũ công mang mặt nạ dữ tợn khác nhau nhảy bài múa tế tự cổ xưa.

Trong khi đó, chúng cung nhân khắp mọi nơi trong cung đã chuẩn bị sẵn vật dễ cháy thật lớn cùng đốt cháy trầm hương. Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ hoàng cung phảng phát như ban ngày. Cùng với bài múa tế tự cùng tiếng đàn sáo, phi thường náo nhiệt.

Mẫn Doãn Kì và Phác Trí Mân đứng rất gần nhau, thậm chí Mẫn Doãn Kì còn nắm lấy tay Phác Trí Mân, cùng y thưởng thức.

Đây coi như là giao thừa đầu tiên mà Mẫn Doãn Kì cùng Phác Trí Mân ở bên nhau. Nghĩ đến vô số đêm giao thừa luôn có cảm giác hiu quạnh không thể tiêu tan, hôm nay rốt cuộc có một người đứng cùng một chỗ với hắn, nắm tay nhau, trong lòng Mẫn Doãn Kì càng không nói ra được bao nhiêu nhu tình cùng vui vẻ.

Dưới ánh lửa lập loè, khuôn mặt anh tuấn nhưng luôn mang vài phần lạnh lùng trong ngày thường của Mẫn Doãn Kì cũng có vẻ nhu hoà mấy phần. Sự chú ý của Phác Trí Mân đã sớm rời khỏi vũ đạo và khói lửa trước mắt, mà đặt trên người Mẫn Doãn Kì. Thấy Mẫn Doãn Kì quay đầu cười với y, đưa tay chỉ vũ trận tế tự ở xa xa, giải thích các nguyên nhân này nọ. Phác Trí Mân hơi nghiêng đầu, tay nắm tay đối phương âm thầm siết chặt thêm chút.

Mẫn Doãn Kì cảm giác được hành động của Phác Trí Mân, dường như cũng khá hiểu được nguyện vọng của y lúc này. Sau khi cười một tiếng, tuỳ ý cho y tựa sát vào bên cạnh mình. Cùng nhìn xuống, dưới vô kể khói lửa chiếu rọi, cung điện nguy nga dưới ánh lửa cành thêm tráng lệ.

Toàn bộ lễ tế tự, Hoàng đế và Hoàng quý phi là những người tận hưởng nhất. Bao gồm cả Thái hậu, cùng mấy hậu phi đều nhìn được xuyên suốt quá trình, Hoàng đế chỉ thân mật với một mình Hoàng quý phi, căn bản không để ý người khác.

Giao thừa vốn là dịp ăn mừng nhất thời cũng chẳng còn vui vẻ gì, nhưng lúc này không ai dám tỏ ra ngoài mặt. Chẳng may đêm giao thừa mà bày bộ mặt tang thương ra mà bị Hoàng thượng thấy được thì sợ càng không có hoa quả ngon để ăn.

Xong xuôi lễ tế tự long trọng, dĩ nhiên chính là dạ tiệc giao thừa.

Trong dạ tiệc vẫn có số người hoàng gia như cũ, trước đó chúng phi bất mãn Hoàng quý phi một mình độc chiếm sủng ái của Hoàng đế, lúc này dĩ nhiên càng muốn được Hoàng đế để ý. Mời rượu trêu chọc, vô cùng náo nhiệt.

Đêm giao thừa tối nay, hiển nhiên Mẫn Doãn Kì cũng hiền hoà hơn nhiều, thỉnh thoảng cùng mọi người cười tán gẫu. Nhưng dựa vào phẩm cấp thì Hoàng quý phi vẫn ngồi bên cạnh Hoàng đế như cũ, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho Hoàng đế, thì thầm nho nhỏ bên tai Hoàng đế. Cử chỉ vô cùng thân thiết, khiến hậu phi có mặt âm thầm cắn nát không biết bao nhiêu cái lợi.

Dạ tiệc giao thừa kéo thời gian dài, cười nháo náo loạn đến hơn nửa đêm. Kết thúc tiệc, đến lúc đón giao thừa.

Chỉ là cả đêm nay, chúng cung phi đấu nhau hơn nửa ngày, sự chú ý của Hoàng thượng vẫn chỉ ở trên một mình Hoàng quý phi. Mọi người bực tức đến đâu, cũng không thể tránh khỏi có chút chán nản.

Bây giờ không kể đến vị trí của bản thân Hoàng quý phi là cao nhất ở trong cung, hiện tại Trấn Quốc Công và hai vị Phác tướng quân cũng trở về kinh, cho dù Thái hậu cũng phải nhường y ba phần. Những người khác còn có thể làm gì được nữa?

Thái hậu đón giao thừa này cũng bực tức trong lòng. Bởi vì sự phách lối của Phác Trí Mân, hơn nữa là vì sự cưng chiều đứng về phía Phác Trí Mân rõ ràng của Hoàng đế. Năm trước đừng nói giao thừa, bất kì lúc nào Tiêu quý phi cũng độc chiếm vị trí số một trước mắt Hoàng đế, nhưng hôm nay còn là đêm trừ tịch, lại thờ ơ lãnh đạm Tiêu quý phi, hoàn hoàn gạt qua một bên.

Mặc dù đối với Thái hậu bà, Hoàng đế vẫn chu toàn lễ nghi, gần gũi có thừa. Nhưng thái độ của hắn đối với hai người Hoàng quý phi và Tiêu quý phi hoàn toàn khác biệt, vẫn làm Thái hậu cảm thấy đơn giản là tát một bạt tai với Tiêu gia.

Nhưng lúc này bà làm Thái hậu cũng không thể làm điều gì. Dự xong dạ tiệc, dĩ nhiên không muốn ở lâu. Lấy lý do thân thể mệt mỏi, trở về Từ An Cung. Trước khi đi, cũng mang theo Tiêu quý phi sắc mặt xám xịt cả đêm.

Dù sao bà hiểu rõ nhất tính tình của Tiêu quý phi, không có bà trông coi, không chừng lại bị Phác Trí Mân gài bẫy để nàng chui vào.

Chờ Thái hậu và Tiêu quý phi đều rời chỗ, Hoàng quý phi lại lấy lý do Tam hoàng tử nhỏ tuổi rồi đuổi Thục phi về.

Thục phi liếc nhìn Tứ hoàng tử còn nhỏ hơn Tam hoàng tử một tháng, lại nhìn Hoàng đế cũng mở lời tán thành đề nghị của Hoàng quý phi. Cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nuốt máu vào bụng, mang theo Đại hoàng tử, Tam hoàng tử cùng Tứ công chúa cáo lui.

Hoàng thất Đại Uyên vốn quy củ, hậu phi có thể cùng Hoàng đế đón giao thừa phải có phi vị trở lên. Bây giờ Tiêu quý phi đã bị Thái hậu mang đi, Thục phi cũng cáo lui, còn dư lại không phải cũng chỉ có một mình Hoàng quý phi sao?

Các phi phi tần cấp thấp còn lại nhìn nhau ngơ ngác, thấy Hoàng đế không ngăn cản chút nào tình huống như vậy, trong lòng cũng ngầm hiểu được vài chuyện.

Nhưng dù thế nào đi nữa thì các nàng đều không có cơ hội đón giao thừa cùng Hoàng thượng, năm trước cũng bị Tiêu quý phi đuổi đi. Bây giờ dĩ nhiên cũng không có gì đặc biệt bất mãn. Một lát sau, cũng đều đứng dậy quỳ xin cáo lui.

Lần này người trong đại điện đều đã đi hết, chỉ còn lại hai người Mẫn Doãn Kì cùng Phác Trí Mân. Nhìn nội điện trống trơn, Mẫn Doãn Kì cầm ly rượu trêu chọc Phác Trí Mân: "Sức ghen ái phi không nhẹ, còn làm mọi người bị xua đi hết."

Những hành động này của Phác Trí Mân dĩ nhiên là cố ý, nhưng lúc này bị Mẫn Doãn Kì nói ra vậy, vẫn hơi lúng túng. Ho khan một tiếng, rồi ép mình bình tĩnh lại nói: "Vi thần chỉ muốn cùng đón một đêm trừ tịch an tĩnh với Hoàng thượng..."

"Ái phi quả thật hiểu lòng trẫm nhất." Mẫn Doãn Kì ném ly rượu, kéo Phác Hạn đến gần, nhẹ nhàng hôn nơi khéo miệng y, "Nên thưởng!"

Mặc dù trong điện rộng lớn chỉ còn y và Mẫn Doãn Kì, cùng các cung nhân không dám nâng một cái mí mắt, Phác Trí Mân vẫn hơi không chịu được. Thân thể căng cứng để Mẫn Doãn Kì hôn rồi vội vàng đẩy ra.

Mẫn Doãn Kì thấy vậy cũng không trêu chọc y nữa, cũng ngồi thẳng dậy, mang Phác Trí Mân cùng Tứ hoàng tử về Càn Nguyên Cung.

Dù sao đón giao thừa ở đâu đều được, dĩ nhiên muốn tìm chỗ thoải mái một chút.

Trở lại Càn Nguyên Cung, Mẫn Doãn Kì gọi cung nhân đưa rượu và điểm tâm vào phòng khách. Lôi kéo Phác Trí Mân cùng ngồi xuống trên nhuyễn tháp, sau đó gọi người đưa giường nhỏ của Tứ hoàng tử chuyển đến bên cạnh. Khi mọi người lui xuống hết, chỉ để lại ba người an tĩnh ở cùng bên nhau, cùng thưởng thức đêm cuối năm.

Thời kỳ này, Tứ hoàng tử mỗi ngày chỉ ăn và ngủ, ngủ rồi ăn. Ngoại trừ thỉnh thoảng hào hứng thì khóc nháo một trận giày vò mọi người một phen, hiện tại đa số thời gian vẫn vô cùng ngoan ngoãn.

Tối nay là đêm trừ tịch, nhưng đối với Tứ hoàng tử lại không có gì khác biệt. Trước đó trong dạ tiệc đông người, còn hăng hái ở trong lòng nhũ mẫu trợn tròn mắt nhìn chung quanh một hồi. Bây giờ trở về Càn Nguyên Cung, đã sớm ngủ say.

Mẫn Doãn Kì nắm tay Phác Trí Mân, vừa nghiêng người sang nhìn hài tử trong giường nhỏ. Thấy lúc này nó đang ngoan ngoãn đắp chăn nhỏ, chu cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng chụt chụt. Không nhịn được đưa tay ra đụng vào quai hàm mềm mịn của nó.

Dù như thế, Tứ hoàng tử vẫn không tỉnh lại, chỉ bất mãn bị chọc mà đá đá cái chân, vừa nghiêng đầu, chút chút miệng rồi ngủ tiếp.

Mẫn Doãn Kì thấy thú vị, lãi duỗi tay chọc nó. Lúc đầu Tứ hoàng tử còn nghiêng đầu đá chân, sau vài lần, dứt khoát không thèm để ý người kia nữa. Mặc cho Mẫn Doãn Kì chơi đùa, chỉ nắm lại tay ngủ tiếp.

Mẫn Doãn Kì thấy thế, bẽ mặt mà hừ một tiếng, phê bình nói: "Suốt ngày chỉ biết ngủ, chẳng có phong độ của hoàng tử Đại Uyên tí nào."

"Nó mới bao lớn chứ?"

Phác Trí Mân bất đắc dĩ bưng trà nóng đưa cho Mẫn Doãn Kì. Trước đó trong dạ tiệc Mẫn Doãn Kì đã uống nhiều rượu, lúc này uống chút trà nóng mới thấy dễ chịu hơn.

Mẫn Doãn Kì cũng không đưa tay ra nhận lấy, rút bàn tay đang trêu chọc Tứ hoàng tử về. Hai cánh tay vòng quanh eo Phác Trí Mân, ôm lấy Phác Trí Mân vào trong lòng, rồi cúi đầu xuống uống trà nơi cổ tay y.

Chờ Phác Trí Mân đặt tách trà về lại trên bàn, Mẫn Doãn Kì liền gác cằm lên vai đối phương. Khẽ tán gẫu cùng y, "Đã nhiều năm như vậy, trẫm không có một đêm giao thừa thoải mái như thế này."

Phác Trí Mân ăn ý không nhắc tới đêm trừ tịch năm năm vào cung của mình, chuyển đề tài hỏi: "Khi còn nhỏ Hoàng thượng đón đêm trừ tịch thế nào?"

Mẫn Doãn Kì suy nghĩ một hồi, nhớ lại: "Ban ngày cũng không khác gì hiện tại lắm. Khi đó trẫm còn là Thái tử, cũng đi theo phụ hoàng tế tổ, tế trời. Đến buổi tối, tiệc rượu xong xuôi, phụ hoàng cũng sẽ để người khác lui xuống. Chỉ giữ lại mẫu hậu, trẫm cùng Quốc nhi cùng nhau đón giao thừa. Hằng năm đều là như vậy, mãi cho đến khi mẫu hậu qua đời. Sau đó vào đêm trừ tịch, phụ hoàng vẫn không ở cùng phi tần nào khác. Liền mang theo trẫm cùng Quốc nhi, ba người cùng ở bên nhau."

Nói đến đây, thanh âm của Mẫn Doãn Kì cũng từ từ nhỏ đi. Trong lúc lơ đãng, lộ ra một ít thương cảm ngày xưa.

Phác Trí Mân nắm lấy bàn tay đang đặt trên hông mình, nghiêng đầu khẽ cọ lên mặt Mẫn Doãn Kì.

Cảm giác được Phác Trí Mân thầm an ủi, nỗi rầu rĩ của Mẫn Doãn Kì liền được hoá giải. Cười trấn an với Phác Trí Mân, hỏi ngược lại: "Còn ngươi? Trước kia đón đêm giao thừa thế nào ở Trấn Quốc Công phủ?"

Phác Trí Mân cười, nói: "Thật ra cũng không khác gì bệ hạ lắm. Phụ thấn vốn chỉ có một mình mẫu thân, giao thừa hằng năm dĩ nhiên là người một nhà cùng ở bên nhau. Nhưng mẫu thân đi trước... nhớ khi đó Tiểu Tích chỉ mới ba tuổi. Đêm trừ tịch đầu tiên sau khi mẫu thân đi rồi, chúng ta đều bị đuổi ra ngoài. Cha tự nhốt một mình trong phòng mẫu thân."

Nói đến đây, Phác Trí Mân cũng hơi xúc động, có điều rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm tình, tiếp tục nói: "Nhưng sau đó làm thế nào Tiểu Tích cũng không chịu. Chỉ mới ba tuổi đã dám đạp cửa phòng phụ thân, nhất định đòi ở cùng phụ thân. Phụ thân giơ tay lên muốn đánh mà hắn cũng không chịu đi."

Mẫn Doãn Kì thấy thú vị liền hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó còn có thể thế nào nữa," nghĩ đến hành động dũng cảm của tiểu đệ mình khi còn bé, Phác Trí Mân cũng bật cười, "Phụ thân cũng không cách nào gây khó dễ Tiểu Tích, cuối cùng cũng là bốn cha con cùng ở bên nhau. Có một lần kia, từ sau đó trừ tịch hằng năm, phụ thân cũng không đuổi chúng ta đi nữa."

Mẫn Doãn Kì nghe xong, trong lòng cũng xúc động. Năm đó chuyện Trấn Quốc Công đối với phu nhân tình thâm ý sâu, đã sớm truyền thành giai thoại. Sau khi phu nhân của Trấn Quốc Công mất vì bạo bệnh, vị lão tướng quân này luôn đi theo phụ hoàng nam chinh bắc chiến, chỉ sợ cũng vô cùng đau lòng.

Hai người cứ dựa vào nhau như vậy, khe khẽ tán gẫu liên miên. Đến giữa chừng Tứ hoàng tử còn rầm rì tỉnh lại một lần, được nhũ mẫu ôm đi đút sữa, rồi đưa đến trên nhuyễn tháp cho Mẫn Doãn Kì trêu đùa một lúc lâu.

Nhưng hài tử còn nhỏ không chịu được trêu đùa, không để Mẫn Doãn Kì chơi giỡn bao lâu lại ngủ thiếp đi. Mẫn Doãn Kì không còn cách nào khác, đành phải lại để Phác Trí Mân ôm nó trở về giường nhỏ.

Ba người cứ cùng nhau ngơ ngẩn như vậy trong cung điện ấm áp, cùng nhau làm bạn, yên tĩnh đón đêm cuối của năm này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top