Chương 33: Rơi xuống nước
Liên Cẩn vừa nghe thấy thế, lập tức nóng nảy, “Nô tài ngu ngốc, sao giờ này mới tới bẩm báo!” Quay đầu hoảng hốt nhìn về phía Mẫn Doãn Kì ngồi đằng sau ngự án, “Hoàng thượng, đây…”
“Bãi giá tới Hoa Anh Điện.” Sắc mặt Mẫn Doãn Kì tối tăm, hất ống tay áo, đã bắt đầu bước ra khỏi Ngự Thư Phòng, “Lập tức gọi Thẩm Lăng tới Hoa Anh Điện gặp trẫm!”
Liên Cẩn khom người chạy chậm ở đằng sau Mẫn Doãn Kì nhất nhất nghe theo, dìu Mẫn Doãn Kì lên kiệu rồi mới quay đầu lại dặn dò ngắn gọn công việc với mấy tiểu thái giám. Còn bản thân hắn thì chạy theo kiệu.
Dưới sự thúc giục liên tục suốt quãng đường đi của Liên Cẩn, Hoàng thượng rất nhanh tới Hoa Anh Điện. Liên Cẩn đỡ mu bàn tay Mẫn Doãn Kì xuống kiệu, đi vào Hoa Anh Điện, nhìn thấy tất cả cung nhân đều bận rộn chạy tới chạy lui.
Nhưng bóng người màu vàng của Mẫn Doãn Kì vừa đi vào, vẫn có cung nhân tinh mắt phát hiện ra.
“A! Nô…nô tì tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Các cung nhân vốn đang bận rộn lập tức quỳ xuống, thỉnh an Hoàng thượng.
Mẫn Doãn Kì nhìn trái nhìn phải một vòng nhưng không hề phát hiện ra bóng dáng của Phác Trí Mân, tim nhảy lên một cái, lớn tiếng hỏi: “Hoàng quý phi đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Vân Cẩm vốn đang ở trong nội điện, nghe thấy Hoàng thượng ngự giá tới Hoa Anh Điện, vội vàng ra đón. Đúng lúc nghe được Hoàng thượng hỏi câu này, nhanh chóng đi tới quỳ trước mặt Mẫn Doãn Kì nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Quân hầu đang tắm rửa thay quần áo. Không thể kịp thời nghênh tiếp thánh giá, mong bệ hạ thứ tội.”
“Tắm rửa?” Mẫn Doãn Kì ngẩn người, xoay người đi về phương hướng tẩm điện, “Trẫm nghe thấy Hoàng trưởng tử rơi xuống nước, tại sao lại chạy tới Hoa Anh Điện? Bây giờ Hoàng quý phi đang tắm, lẽ nào y cũng rơi xuống nước?!”
Nghe thấy giọng nói của Hoàng đế rõ ràng mang theo sự tức giận, trong lòng Vân Cẩm cũng liên tục kêu khổ, “Hồi bẩm bệ hạ, hôm nay nô tài đi theo Quân hầu, trên đường quay lại Hoa Anh Điện, đúng lúc đi ngang qua hồ sen ở phía Tây, thấy Đại hoàng tử điện hạ đang rơi dưới nước. Quân hầu tự mình nhảy xuống hồ sen cứu đại điện hạ, mang về Hoa Anh Điện.”
“Y còn thật sự dám xuống nước?!” Mẫn Doãn Kì vừa nghe Vân Cẩm nói Phác Trí Mân đã đi tắm, trong lòng thầm đoán Phác Trí Mân sẽ không có gan lớn tới mức nhảy xuống hồ hoa sen đấy chứ? Kết quả y thật sự dám dám làm thế!
Đúng lúc tới tẩm điện, Mẫn Doãn Kì tức giận đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa rất nặng ra, đi thẳng vào trong.
Liên Cẩn đằng sau thấy vậy, vội vàng dừng lại không dám lên theo. Nhưng lại thấy Vân Cẩm tăng tốc độ, vội vàng theo sát Hoàng đế đi vào gian trong.
“Ai!” Liên Cẩn còn chưa kịp cản, đã thấy Hoàng đế vén tấm rèm ở gian trong lên, động tác dường như dừng lại.
“Tham kiến Hoàng thượng!”
Mẫn Doãn Kì còn tưởng rằng Phác Trí Mân ở trong tẩm điện thay quần áo một mình, kết quả vừa vén rèm lên, lại thấy đông nghẹt thái y và cung nhân. Lấy đâu ra bóng dáng của Phác Trí Mân đâu.
“Chuyện gì thế này?” Sắc mặt Mẫn Doãn Kì càng đen.
Vân Cẩm chạy theo sau sắc mặt nhăn lại, “Hồi bẩm bệ hạ, Quân hầu sợ Đại điện hạ có bất trắc, mang người về đi thẳng tới tẩm điện. Còn Quân hầu tự mình tới thiên điện thay quần áo.”
Thái y và cung nhân mới vừa vây xung quanh giường ở tẩm điện, lúc này đều quỳ xuống thỉnh an Mẫn Doãn Kì, tạo ra vị trí trống trước giường tẩm điện. Nhìn về phía bên trong, người nằm trên giường xác thực là Đại hoàng tử sắc mặt trắng bệch.
Mẫn Doãn Kì hít vào một hơi, quát mắng thái y vẫn còn đang quỳ dưới đất, “Còn không đứng lên xem Đại hoàng tử. Nếu như Đại hoàng tử xảy ra chuyện không may nào, ta sẽ hỏi tội các ngươi!”
“Hoàng thượng thứ tôi, hạ thần nhất định toàn lực cứu chữa Đại điện hạ!”
Mấy ngự y nơm nớp lo sợ đứng từ dưới đất dậy, nhanh chóng vây tới trước giường.
“Bệ hạ tới rồi?”
Giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau, Mẫn Doãn Kì quay đầu lại nhìn thấy Phác Trí Mân đang bước vào cửa.
Lúc này trên người y chỉ có một chiếc áo ngoài mỏng manh, vạt áo có chút lộn xộn, đai lưng cũng chưa thắt cẩn thận. Tóc cũng hơi ướt thả xuống. Vừa nhìn là biết nghe tin Mẫn Doãn Kì tới nên vội vội vàng vàng chạy từ thiên điện qua đây.
“Nhìn xem bộ dạng ngươi thành ra thế nào rồi!” Mẫn Doãn Kì thấy dáng vẻ này của Phác Trí Mân, lại càng tức giận, tiến lên hai bước kéo lấy tay y. Quả nhiên bàn tay đã hơi lạnh.
Từ thiên điện tới nơi này phải đi vòng qua hành lang. Vừa mới tắm rửa xong, còn không mặc quần áo tử tế, đầu tóc còn chưa khô, lại còn bị gió lạnh bên ngoài thổi, lấy đâu ra ấm áp?
“Nô tài ngu ngốc, các ngươi hầu hạ như vậy sao? Thời tiết này mà cũng dám để Hoàng quý phi như thế này mà ra ngoài?”
“Nô tì biết sai rồi, Hoàng thượng bớt giận!”
Cung nhân cầm khăn mềm và quần áo chạy một đường theo Phác Trí Mân tới đây, sợ tới mức vội vàng quỳ dưới đất thỉnh tội. Lúc này Phác Trí Mân cũng im lặng, nhìn thấy Hoàng đế có chút giận, đứng bên cạnh không dám nói gì.
Mẫn Doãn Kì nghiêm mặt nhận lấy áo choàng dày mà Liên Cẩn cẩn thận dâng lên, trực tiếp bao lấy Phác Trí Mân, ôm cả người tới buồng lò sưởi bên cạnh.
Từ lúc Phác Trí Mân ôm Đại hoàng tử trở về, liền lập tức sai người đốt địa long của Hoa Anh Điện lên.
Y và Hoàng đế hai người bình thường cũng không sợ lạnh, nhưng dù sao bây giờ cũng đã vào đông rồi. Đừng nhìn bản thân Phác Trí Mân không mặc bao nhiêu, y biết, thời tiết như thế này, kể cả người già và trẻ con sợ lạnh cũng có thể mặc áo mỏng ra ngoài.
Nhưng lúc này Đại hoàng tử rơi xuống nước, Phác Trí Mân sợ Đại hoàng tử thực sự nguy kịch. Vội vàng nhường tẩm điện của mình cho Đại hoàng tử, còn đốt thêm địa long, trong điện nháy mắt trở nên ấm áp như xuân.
Dù sao hiện giờ tại Hoa Anh Điện này của y, trừ chỗ của thái hậu và Hoàng thượng ra thì được phân tiền nhiều nhất. Thái hậu khoảng thời gian trước biết ý, tự nhiên sẽ không cắt xén đồ của y trên phương diện này. Những thứ như than củi, trong Anh Hoa Điện không thể thiếu được.
Mẫn Doãn Kì nhìn chằm chằm Phác Trí Mân lau khô tóc, lại mặc quần áo dày dặn vào, sắc mặt lúc này mới tốt hơn một chút. Ép y ngồi xuống tháp mềm rộng, gọi Vân Cẩm cùng hai thái giám hôm nay đi cùng với Phác Trí Mân vào.
“Nói đi, rốt cuộc chuyện hôm nay là thế nào?”
Vân Cẩm và hai tiểu thái giám đầu tiên quỳ xuống mặt đất thỉnh tội. Thấy tâm tình của Hoàng đế dường như có chuyển biết tốt hơn, cộng thêm Hoàng quý phi vẫn còn ngồi bên cạnh, lúc này mới hơi hơi thả lỏng, bắt đầu bẩm báo kỹ càng lại chuyện đã xảy ra cho Mẫn Doãn Kì biết.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, hôm nay nô tài cùng với Quân hầu đi về Hoa Anh Điện. Cả đường đi đều bình thường, đâu biết được đi qua hồ hoa sen ở phía Tây…”
Hôm nay Phác Trí Mân mang theo Vân Cẩm cùng với hai tiểu thái giám theo sau, cả đường đi chậm rì rì quay lại. Hiếm có khi thời tiết và tâm tình đều rất tốt, Phác Trí Mân sợ đụng phải cung phi khác lại phải dong dài vài câu, làm phá hỏng tâm tình. Cho nên mang theo Vân Cẩm đi theo đường tương đối hẻo lánh quay về.
Hoa Anh Điện trong hậu cung này vốn là tẩm cung xa xôi nhất. Nhưng vì gần đây y đột nhiên được ân sủng, Hoàng đế ngày nào cũng tới Hoa Anh Điện, xung quanh đó mới dần dần náo nhiệt thêm mấy phần.
Nhưng dù sao nơi này cũng đã vắng vẻ lạnh lẽo lâu như vậy, kiến trúc, cây cỏ xung quanh được chăm sóc thể hiện hơi chút cẩu thả hơn so với những nơi khác. Khi Vân Cẩm dẫn y đi qua hồ sen phía Tây, hoa sen héo trong hồ còn chưa được dọn sạch sẽ.
Phác Trí Mân đứng từ xa nhìn một cái, không để ý mấy.
Tuy rằng từ nhỏ Trấn Quốc Công đã giám sát chặt chẽ huynh đệ bọn họ học văn luyện võ, nhưng dù sao cũng sinh ra trong gia đình võ tướng, đối với quan niệm nghệ thuật gì mà “sen tàn nghe mưa” Phác Trí Mân vẫn không thể nào lĩnh hội được. Tự nhiên cũng không có phần phong nhã và hứng thú đi dạo một vòng. Đang chuẩn bị đi vòng qua con đường bên cạnh quay về Hoa Anh Điện.
Còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy cách đó không xa truyền tới âm thanh vật gì đó rơi xuống nước. Hồ sen vốn yên lặng cũng bắt đầu nổi lên gợn sóng.
Rõ ràng là có dấu vết có người vừa rơi xuống nước.
Lúc này Phác Trí Mân đứng cách đó khá xa, cộng thêm đằng trước lại bị che chắn, nhìn không rõ ràng mấy. Nhìn trái nhìn phải một hồi, đường đi xung quanh trống trải, vết chân thưa thớt.
Do dự một lát nhưng y vẫn mang theo mấy người Vân Cẩm qua đó xem.
Kết quả tới bên hồ sen nhìn thấy bóng hình đang giãy dụa rất nhỏ. Phác Trí Mân còn chưa nói gì, Vân Cẩm bên cạnh cẩn thận xem xét, đột nhiên kêu lên sợ hãi.
“Trời đất, Đại hoàng tử điện hạ! Người đâu mau tới đây!
Phác Trí Mân nghe vậy cũng sửng sốt, nhưng không đợi những người khác phản ứng gì, xung quanh vốn đang trống trải, đột nhiên xuất hiện vài cung nhân.
“Người đâu! Mau tới đây! Đại điện hạ rơi xuống nước rồi! Mau cứu người lên!”
Cung nhân tới đây vừa chạy vừa hét, “bùm, bùm” vài tiếng, mấy thái giám nhảy xuống, có lẽ hẳn là đi cứu người.
Phác Trí Mân đứng ở trên bờ, nhìn hồ nước hỗn loạn, nhíu mày thật sâu lại. Cung nhân đột nhiên xuất hiện xung quanh vẻ mặt đều sốt ruột. Dường như tất cả tâm tình đều đặt trên người Đại hoàng tử rơi dưới nước, không một ai chú ý tới sự tồn tại của Hoàng quý phi, tự nhiên cũng không có người tới thỉnh an.
Nhưng Phác Trí Mân đứng trên bờ một lúc lâu, càng nhìn càng thấy có gì đó không đúng.
Không nhắc tới chuyện những cung nhân này xuất hiên một cách kỳ lạ. Bản thân y đã đứng ở đây một lúc lâu rồi, mấy tiểu thái giám lao xuống cứu Đại hoàng tử, nhưng vẫn chưa thấy vớt được người lên.
Nơi mà Đại hoàng tử rơi xuống nước kỳ thật cách bờ không xa. Tuy rằng xung quanh có hoa sen héo rũ chồng chất nhưng không tới mức lâu như vậy vẫn không vớt nổi một đứa trẻ chứ.
Nhìn thấy Đại hoàng tử vùng vẫy càng ngày càng yếu, Phác Trí Mân thực sự không nhịn nổi nữa, cởi áo choàng bên ngoài ra quăng lên người Vân Cẩm. Để lại một câu “Đứng yên đó đợi” rồi xoay người nhảy xuống luôn.
“Quân hầu!” Vân Cẩm bị dọa tới mức suýt nữa ngất đi, ôm lấy áo choàng đứng bên bờ giậm chân, “Các ngươi còn thất thần ở đó làm gì? Còn không mau cứu Hoàng quý phi và Đại hoàng tử lên! Nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn, các ngươi có mấy cái mạng cũng không thể bồi tội được đâu!”
Cung nhân đứng ở bên bờ dường như bị dọa ngốc rồi, căn bản không có ai nhúc nhích. Ngược lại một trong hai tiểu thái giám ở Hoa Anh Điện đi sau Vân Cẩm lập tức nhảy xuống ngay sau Phác Trí Mân. Vân Cẩm chỉ có thể đứng bên bờ lo lắng suông.
Bây giờ người ở Hoa Anh Điện cộng thêm bản thân mình cũng không quá ba người. Bọn họ đều xuống cả rồi nếu như trên bờ xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì phải làm sao!
Nhìn chằm chằm bóng người đang đạp nước dưới hồ sen, Vân Cẩm sốt ruột liếc mắt ra hiệu cho tiểu thái giám còn lại kia. Tiểu thái giám sửng sốt, cắn chặt răng, chậm rãi không một tiếng động rời khỏi đám người.
Phác Trí Mân nhảy xuống hồ, cũng không nói nhiều, trực tiếp bơi về phía Đại hoàng tử cách đó không xa. Xung quanh có một cung nhân tiến lại gần, lập tức bị y đạp văng đi.
Cho dù dưới nước không tiện hành động nhưng những cung nhân này vẫn không thể so được với Phác Trí Mân. Y nhanh chóng bơi tới bên người Đại hoàng tử, kéo Đại hoàng tử đã gần ngất đi lên mặt nước.
Chờ khi xoay người chuẩn bị bơi vào bờ, thái giám nhảy xuống nước theo Phác Trí Mân đã xử lý xong đám cung nhân vây xung quanh rồi. Hắn bảo vệ Phác Trí Mân, ba người nhanh chóng bơi vào bờ.
Cung nhân của Hoa Anh Điện có thể đi theo bên cạnh Phác Trí Mân vốn đều do Ám Nhất cùng Ẩn Nhất sắp xếp, chuyên môn bảo vệ an toàn của Hoàng quý phi, đương nhiên mỗi người đều thân thủ bất phàm.
Ban nãy phát hiện ra Đại hoàng tử rơi xuống nước, bọn họ vốn định chuẩn bị trực tiếp nhảy xuống cứu người. Nhưng đâu biết xung quanh đột nhiên xuất hiện một đám cung nhân lai lịch không rõ. Bên trong có vấn đề gì đó hay không quả thực quá rõ ràng, bọn họ đâu dám rời khỏi Hoàng quý phi nửa bước.
Kết quả hai người cảnh giác nửa ngày, không ngờ rằng Hoàng quý phi lại đột nhiên nhảy xuống nước! Trong nháy mắt, mấy người thực sự bị dọa sắp mất hồn rồi.
Kỳ thực không chỉ có mấy người Vân Cẩm, những cung nhân khác xung quanh cũng bị dọa ngốc. Đợi khi Phác Trí Mân đỡ Đại hoàng tử lên trên bờ, bọn họ vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ.
Nhưng Phác Trí Mân không để ý tới bọn họ, sau khi lên bờ lập tức đặt đứa trẻ trong lòng xuống đất phẳng, dùng sức ấn lên bụng đứa trẻ.
“Phốc…khụ khụ khụ…”
Nhìn thấy đứa trẻ phun ra nước, khẳng định hô hấp cũng đã thông thuận, y mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.
Vân Cẩm ở bên cạnh gấp tới sắp khóc rồi, Phác Trí Mân vỗ vỗ vai hắn an ủi, vươn tay nhận lấy áo choàng, bao kín lấy đứa nhỏ đã ướt đẫm lại.
Phác Trí Mân lại ôm Đại hoàng tử lên, cung nhân xung quanh đều theo bản năng lùi về sau một chút.
“Bắt toàn bộ những người có mặt ở hiện trường ngày hôm nay lại, không được bỏ qua bất cứ người nào!” Phác Trí Mân lạnh lùng đảo mắt nhìn xung quanh rồi phân phó.
“Vâng!”
Âm thanh trật tự vang vọng từ bốn phía truyền tới, lúc này nhóm cung nhân mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào xung quanh đã xuất hiện mấy đội thủ vệ không hề có một tiếng động. Vây chặt chẽ góc hồ sen này.
“Ngươi cứ ở lại đây trước đi.” Phác Trí Mân vừa ôm đứa trẻ đi về phía ngoài vừa không quên dặn dò Vân Cẩm, “Bao gồm cả những người ở dưới nước nữa, đều phải trông coi kỹ cho bản cung. Đương nhiên, nếu như bọn họ không muốn lên, cứ thành toàn cho bọn họ là được. Ban nãy bản cung nhìn bọn họ có vẻ rất thích hồ sen này!”
Dứt lời, tiểu thái giám vừa rồi đi thông báo cho thị vệ Bắc phủ che chở Phác Trí Mân, trực tiếp bước nhanh về phía Hoa Anh Điện. Hơn nữa cung nhân nhảy xuống nước theo Phác Trí Mân, đã nhanh chóng đi trước một bước, tới thông báo cho cung nhân Hoa Anh Điện chuẩn bị nước nóng và quần áo, thuận tiện phái người tới Ngự Thư Phòng báo cho Hoàng thượng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top