intro

có thể có nhiều hơn 1 câu chuyện về Bae Joohyun và Son Seungwan ở đây, dưới lời kể của Kang Seulgi.

Seulgi - một hoạ sĩ chật vật với căn bệnh mất trí nhớ ngắn hạn, cô gặp khó khăn trong việc nhớ lại những sự kiện đã xảy ra vào ngày hôm trước hoặc thậm chí là không thể nhớ lại.

trong tâm trí cô, cuộc đời dường như chỉ kéo dài có 24 tiếng, mỗi ngày mới là một cuộc đời mới với cô.

cô không rõ vì lí do gì và như thế nào mà hai người phụ nữ ấy cứ luôn xuất hiện trong mỗi giấc mơ của cô, những cơn mơ hoang kéo dài và chỉ biến mất khi hừng đông ló dạng. Và lạ thay, cô chẳng thể nhớ gì ngoài những cơn mơ đó.

mỗi giấc mơ cứ như một cuộc hành trình không biết bắt đầu từ đâu nhưng lại kết thúc trong bi thương của hai người phụ nữ có tên gọi là Irene và Wendy, dưới sự chứng kiến tường tận của Seulgi.

trong con mắt nghệ sĩ của Seulgi, cô xem những cơn mơ hoang ấy như một câu chuyện xứng đáng được kể lại, nhưng không cần nói ra, cô đã khéo léo "giấu" đi hàng vạn ngôn từ đằng sau từng bức tranh cô vẽ.

Seulgi tự hỏi: tại sao hai người phụ nữ trong những giấc mơ của cô lại buồn đến thế?

•••

bác sĩ của tôi bảo rằng nếu như tôi không thể tự khắc phục được trí nhớ của mình thì cách tốt nhất là tôi nên tự quay một video vào cuối ngày, trong đó tôi sẽ thông báo cho bản thân mình biết về những sự kiện đã xảy ra vào ngày hôm nay, hay là những việc cần thiết phải ghi nhớ. Rồi sáng hôm sau, tôi sẽ mở lên xem lại để nắm được hôm trước bản thân mình đã làm gì, đã gặp gỡ những ai, có những gì cần phải ghi nhớ...

khá phiền phức nhỉ, nhưng cũng may là tôi chỉ quên mấy chuyện vặt vãnh, cơ mà nhiều cái vặt vãnh bị quên lãng cộng lại sẽ thành một lỗ khuyết to đùng đấy các bạn; chứ việc bản thân tên là Kang Seulgi cùng với cái nghề hoạ sĩ thì tôi chả quên bao giờ.

tôi thích độc thân, tôi yêu cuộc sống của mình và yêu bản thân nhiều vừa đủ để cảm thấy hạnh phúc từ những thứ nhỏ nhặt nhất. Cũng như những người trẻ bị mất phương hướng, tôi từng nghĩ rằng "chết đi cũng không phải là một ý tồi" thế nên tôi mới gánh lấy hậu quả của ngày hôm nay đây - một Kang Seulgi mắc căn bệnh mất trí nhớ ngắn hạn vĩnh viễn, cũng bởi lần tự sát thất bại ấy.

trong đêm Halloween năm đó, tôi đã mặc bộ trang phục Harley Quinn và nhảy từ tầng 21 của một toà nhà, và ờm- tôi bị vướng lại ở tầng 17, với cái đầu be bét máu và cánh tay phải gãy xương thành 3 khúc. Lạy chúa tôi ơi, tôi thấy mình thật đỉnh khi vẫn còn sống, tôi đã hối hận rất nhiều sau lần đó. Tôi biết mình từng ngu ngốc nhưng chưa bao giờ là quá muộn để nhận thức được một cái gì đó tốt đẹp hơn cả, các bạn à.

bằng bất cứ giá nào thì việc tìm đến cái chết vẫn luôn là ý tồi, luôn luôn. Não bộ con người là thứ gì đó có thể giữ bạn còn sống hoặc giết chết bạn bất cứ lúc nào, điều quan trọng là bạn phải biết sử dụng nó một cách "heo thì và bờ len", nói nôm na dễ hiểu là vậy đó; chứ một khi bạn có cảm giác như thể bạn không điều khiển được suy nghĩ và hành vi theo ý mình, bạn cảm thấy như não bộ đang "sử dụng" bạn thì chính là lúc bạn nên hét lên kêu cứu đi! Không không, không có gì là nhục nhã hay xấu hổ khi bạn kêu gọi sự cứu giúp cả, mà đó chính là dũng cảm đó! Bạn kêu cứu, nghĩa là bạn đã chấp nhận đối mặt.

mà nè, đừng có để mấy cái suy nghĩ của não bộ đánh lừa bạn, bạn thực ra xinh đẹp tuyệt vời lắm!

cảm ơn những bình luận tốt đẹp của tất cả mọi người, cảm ơn các bạn đang xem livestream hôm nay, cảm ơn đã ghé qua instagram của ả hoạ sĩ quèn này nhé.

đây là Kang Seulgi, tạm biệt và hẹn gặp lại ở lần livestream sau.

***

thế là kết thúc buổi livestream chia sẻ về đam mê hội hoạ cũng như mấy vấn đề cuộc sống, tôi lại bắt đầu làm một việc mà mỗi tối trước khi đi ngủ đều phải làm.

bật điện thoại ở chế độ quay video camera trước, tôi bắt đầu nói chuyện với chính mình.

- chào Kang Seulgi bé nhỏ xinh đẹp, tớ là cậu của ngày hôm qua đây. Đến bao giờ cậu mới hết quên vặt đây nhỉ? Được rồi, nghe cho rõ đây nhé! Khi thức dậy nhớ xem lịch và đồng hồ để nắm bắt được thời gian, mật khẩu điện thoại của cậu chính là ngày tháng năm mà cậu tự sát: 04072021. Đó cũng là ngày Quốc khánh của Hoa Kỳ đấy, ôi lại lôi thôi rồi. Nghe điều quan trọng nè, chìa khoá xe và chìa khoá cửa đều nằm trong túi xách của cậu - chiếc túi màu xanh coban treo ngay cạnh cửa phòng í, nhìn sang trái cậu xem nhé. Bác sĩ của cậu sẽ đến mỗi ngày trong khoảng tầm 9 đến 9 giờ 15. Tên cô ấy là Kim Yerim, và có chuyện này khá vui nè, hình như cô ấy thích cậu đấy! Tất cả các loại thuốc đều nằm trong ngăn tủ cạnh giường, trong tủ lạnh sẽ luôn có những thứ cậu cần. Đồ dùng hội hoạ cần thiết thì ở phòng vẽ ngay đối diện phòng ngủ của cậu. Điều cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng đây, nhớ khoá gas trước khi đi ngủ, và nhớ làm một video tương tự để nhắc nhở Kang Seulgi của ngày mai đấy. Cảm ơn đã cố gắng, yêu cậu rất nhiều, moah!

tôi vòng tay lên đầu làm hình trái tim rồi tắt điện thoại, an tâm ngả người ra chiếc giường êm ái và thiếp đi.

đấy, biết ngay mà. Hai người phụ nữ ấy lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi nữa rồi. Sao lạ vậy chứ, nhưng tôi vẫn cứ tò mò liệu hôm nay họ sẽ kể cho tôi nghe câu chuyện bi thương nào đây.

Irene à, Wendy à, giá mà tôi có thể giao tiếp được với hai người trong mơ. Tôi sẽ dành cho hai người những vốn từ đẹp đẽ nhất mà tôi có. Nhưng có vẻ như những cơn mơ hoang này đều chỉ muốn tôi đứng đấy mà chứng kiến toàn bộ câu chuyện của hai người thôi, để đau đớn theo hay gì?

sao cuộc đời của hai người con gái ấy lại buồn đến vậy?

***

tôi gác cọ, đứng lùi ra xa một chút để chiêm ngưỡng thành quả của bản thân. Trong tranh là khuôn mặt của một nữ nhân, cô đưa bàn tay chạm lên vết nứt rạn trên khuôn mặt xinh đẹp của mình. Điểm nhấn chính là đôi mắt chất chứa nỗi đau khổ cùng tuyệt vọng của cô như thể không ngờ vào những gì bản thân đang phải trải qua. Đằng sau cô gái ẩn hiện những hình nhân mannequinn loã thể đứng trơ trọi vô hồn.

một hoạ sĩ theo trường phái tranh siêu thực như tôi chắc ít có ai hiểu được những gì tôi vẽ. Giấc mơ đêm qua đã thúc đẩy tôi dành cả ngày để hoàn thành bức tranh này. Một câu chuyện dài ẩn chứa đằng sau nó, và tôi xin đặt tên cho giấc mơ đó là: "em hãy mặc chiếc váy hoa này và hát trong đám tang của tôi nhé!"

các bạn đang thắc mắc về sự rườm rà của tôi đúng không? Nhưng đó là những gì đọng lại trong tôi day dứt khôn nguôi đến giờ. Dù đã tỉnh mộng nhưng sao câu nói đùa của Irene dành cho Wendy cứ mãi âm vang trong đầu tôi vậy.

đó là một chiếc váy rất đẹp do chính tay Irene may, chiếc váy màu đen kết những bông hoa bằng vải trắng điểm xuyến. Đến khi hoàn thành, cô đã ướm nó lên người Wendy, mỉm cười và nói với nàng:

"em hãy mặc chiếc váy này và hát trong đám tang của tôi nhé!"

___

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top