Chương 49
Bọn chúng trên dưới cũng mười tên, đa số đều là từ 30 trở xuống chỉ riêng một gã đã quấy rối Hyung Suk vừa rồi là cũng gần 50 tuổi. Bọn chúng có hai tên đến gần phía Hyung Suk, một tên ấn giữ vai cậu còn tên kia thì nới lỏng dây trói phía sau rồi lôi cậu ra khỏi ghế ngồi.
Hành động cũng được coi là khống chế Hyung Suk nhưng cũng không quá mạnh tay nếu cậu không có ý định phản kháng. Bọn chúng lôi cậu ra giữa căn phòng rồi đứng xung quanh cậu, trời bên ngoài đã tối nên không còn tia sáng chiếu vào khiến căn phòng tối um, Hyung Suk nếu không nhờ vào ánh đèn dầu trên bàn thì cậu cũng không nhìn được mặt tên nào với tên nào.
Đôi mắt Hyung Suk hoang mang hướng tới nhìn từng tên một, thấy bọn chúng đứng im nhìn chằm chằm vào cậu bằng những ánh mắt nói lên nhiều điều khác nhau, chẳng hạn có tên thì cặp mắt giận dữ như cay cú vì lúc sáng cậu đã đánh hắn, có tên thì mắt lóe lên sự hào hứng như gặp được thứ đồ chơi mới mẻ, đôi mắt kia thì thú tính biến thái đến đáng sợ, còn có kẻ lưỡng lự như thể "nên làm gì với nó đây?"
Tất cả đều đáng sợ, đầu kinh tởm, cậu rất sợ những ánh mắt như thế nhìn cậu như muốn đâm cả hàng vạn mũi giáo xuyên qua người cậu.
"Giờ làm gì cho nó giống như bị hiếp đây?"
"Cứ lột đồ nó ra là được"
Lời nói của bọn chúng làm Hyung Suk càng thêm khó hiểu, rõ ràng là trông như sắp cưỡng bức cậu tới nơi nhưng lại hỏi làm sao cho cậu giống như bị hiếp. Yêu cầu của tên thuê bọn chúng thật sự là gì thì Hyung Suk không đoán ra nhưng ngay khi một tên trong số chúng lấy ra một chiếc máy ảnh thì một nữa sự thật đã gần như hé lộ.
Khoảnh khắc mà ánh đèn flash lóe sáng lên từ chiếc máy ảnh thì mọi hình ảnh về quá khứ tăm tối một loạt ùa về trong tâm trí của Hyung Suk, cậu hiểu rồi...
Người chủ mưu cuộc bắt cóc này chỉ muốn dùng những tấm hình này uy hiếp cậu làm những gì hắn muốn.
Không đâu...không đâu...
Rồi hai đến ba tên tiến tới bắt đầu giữ chặt muốn cởi áo cậu ra.
Những lời nói tục bẩn thỉu và tiếng cười cợt nhả cứ vang vọng bên tai, bọn chúng không khác gì lũ thú dữ tranh nhau miếng ăn. Mặc cho Hyung Suk vùng vẫy kháng cự, có la hét đến khàn cả cổ thì bọn chúng vẫn chà đạp lên thân thể cậu. Cho dù chỉ là xé áo phơi bày cơ thể trần trụi ra trước máy ảnh thì đó cũng là sự sỉ nhục ô uế lên thân thể cậu.
Hyung Suk nhớ lại trước đây, mẹ cậu đã phải cố gắng như thế nào mới để cậu một thân một mình bước chân đến Seoul, chỉ với mong muốn là để Hyung Suk sống lại một cuộc sống tốt hơn mà quên đi nỗi đau lúc trước. Bây giờ nếu biết con trai mình rơi vào tình thế này thì đối với một người mẹ yêu thương con như bà có chịu nổi cú sốc này không, Hyung Suk chỉ biết xin lỗi mẹ...dù đó không phải là lỗi của cậu nhưng trong thâm tâm cậu cứ liên tục xin lỗi bà.
Còn Jin Sung, chắc sau này cậu không dám nhìn mặt Jin Sung nữa, cũng không dám để hắn chạm vào đâu. Cậu không muốn người mình yêu chạm vào cái cơ thể dơ bẩn này...đến lúc này Hyung Suk mới nhận ra mình cần Jin Sung đến mức nào, cậu yêu hắn đến mức nào.
Nghĩ đến bản thân không thể đối mặt với mọi người nữa, không thể chống lại sự thống khổ này nữa...Hyung Suk chỉ muốn chết, ngay lúc này cậu chỉ muốn chết...
Rồi đột nhiên miệng Hyung Suk chảy ra máu, chất lỏng màu đỏ đó chảy dài xuống cằm khiến cho những tên kia dừng lại đột ngột.
"Ê, này...nó định cắn lưỡi tự tử kìa"
"Lấy khăn nhồi vô miệng nó đi, đừng để nó chết"
Một tên lấy ra một cái khăn và nhét thẳng vào miệng Hyung Suk, khuôn miệng trở nên cứng nhắc vì bị nhồi đầy bởi chiếc khăn. Hyung Suk tuyệt vọng nấc lên từng cơn, cậu khóc, nước mắt chảy trên mặt cậu giàn giụa, cậu chỉ muốn chết...chỉ có chết mới giải thoát cho cậu khỏi sự thống khổ này thôi.
Bọn chúng vẫn đang cười hả hê trước thân xác tả tơi của Hyung Suk, tiếng chụp hình cứ phát ra liên tục từ chiếc máy ảnh.
Hyung Suk cảm nhận được làn da mình trở nên lạnh lẽo khi từng mảnh vải trên người bị lột bỏ đi, những bàn tay thô ráp liên tục vuốt ve lên cơ thể cậu...cảm giác chẳng khác gì lúc đó cả.
Trong khi bọn chúng còn đang thỏa thích thực hiện cái hành động bệnh hoạn đó thì một âm thanh lớn chợt vang lên như tiếng đập cửa.
Hyung Suk chẳng còn biết gì nữa, cậu như phát điên lên rồi, dù bọn khốn kia đã bị tiếng động đó làm cho chú ý mà quên mất cậu thì Hyung Suk cũng đã vượt quá giới hạn rồi.
Với một một cú đạp thật mạnh, khóa cửa bung ốc bật tung ra, ánh sáng mờ của ánh trăng tràn vào trong phòng hiện lên một bóng người đứng ngay phía cửa.
Có người đến cứu cậu sao?
Hyung Suk thậm chí ngay lúc cũng chẳng lấy làm mừng rỡ. Hoảng sợ, tuyệt vọng và tiêu cực đã ăn mòn cả lí trí của cậu, Hyung Suk khóc đến mức cậu tưởng chừng như không thể thở nổi, phía người đứng ngay cửa hét lên rồi lao vào bọn khốn đang đứng xung quanh quanh cậu. Tạp âm xô xát bên trong căn phòng quá mức hỗn loạn, dẫu vậy Hyung Suk chỉ nghe được mỗi tiếng khóc của mình.
Có người đến chạm vào lay người cậu dậy nhưng Hyung Suk lúc đó còn chẳng phân biệt được ai với ai, cậu chỉ biết khi có bàn tay nào chạm vào người là cảm giác rùng rợn đến phát tởm lại trỗi dậy. Hyung Suk rên rĩ trong cổ họng, sợ hãi đạp chân lùi về phía sau tránh xa người trước mặt.
Chẳng biết qua bao lâu, khi những âm thanh xung quanh chỉ còn là những tiếng rên rĩ đau đớn thì Hyung Suk nghe có tiếng bước chân tiếng lại gần mình. Vẫn cứ tâm trạng đó mà hoảng sợ tránh né, Hyung Suk không để ý rằng sợi dây trói tay cậu sau lưng đã lỏng dần và chiếc khăn nhét trong miệng cậu cũng đã được lấy ra. Ngay khi bản thân đã không còn bị trói buộc bởi thứ gì thì Hyung Suk được một vòng tay ôm vào lòng nhưng đến cả lúc này cậu cũng chẳng cảm thấy được bất kỳ một hơi ấm nào, cậu vùng mình đẩy mạnh người kia ra, kéo vội chiếc áo mặc vào người, cậu cắm đầu về hướng có ánh sáng mà chạy ra ngoài.
Nước mắt của Hyung Suk vẫn rơi lã chã, ướt nhòe hết đôi mắt khiến cậu chẳng nhìn rõ gì nhưng cậu cắm đầu mà chạy.
Nghe rõ có tiếng bước chân đằng sau đuổi theo, Hyung Suk càng hoảng loạn mà chạy nhanh hơn nữa. Chạy thẳng ra đường lộ phẳng, Hyung Suk không để ý có chiếc xe hơi đang lao đến phía cậu.
Một tiếng bóp kèn kéo dài inh ỏi đến chói tai đã khiến Hyung Suk bừng tỉnh nhưng đã quá muộn, xe thắng gấp nhưng không kịp, đèn pha phủ sáng lên người cậu và cậu nhận ra chân mình không nhúc nhích được nữa. Chợt có một lực đẩy từ phía sau đẩy Hyung Suk ngã lăn vô sát lề bụi cây.
Một tiếng va chạm phát ra rồi mọi thứ chỉ còn là tiếng gió và tiếng lá xào xạc bên tai.
Hyung Suk choáng váng lồm cồm bò dậy, cậu quay lại nhìn...thấy ngoài chiếc xe hơi còn đang nổ máy sáng đèn thì phía trước cách nó không xa, có một thân ảnh đang nằm trơ trọi giữa lòng đường.
Dưới mặt đường chỗ người đang nằm còn ẩm ướt thứ nước màu đỏ sẫm...
Nhìn thân ảnh đang nằm đó mà không còn cử động, cánh môi Hyung Suk liền run run lầm bầm hai từ...
"Jin...Sung..."
•
•
•
[...]
Hai tuần sau, tại trường trung học Jae Won, trên dưới từ giáo viên đến học sinh đều xôn xao thông tin mới được bàn tán từ một nhóm học sinh năm 2.
"Này, Hyung Suk khoa thời trang rút học bạ xin chuyển trường đi rồi đấy"
"Gì cơ? Oppa chuyển đi rồi á?"
"Ừ, thảo nào...tuần trước còn thấy lui tới trường một hai bữa rồi không thấy đi học luôn"
"Mà nghe đâu thằng Jin Sung bên đó cũng bị xe tông nhập viện rồi, cũng nghỉ hai tuần nay đấy"
"Có cái này còn sốc hơn nữa này"
"Chuyện gì cơ?"
"Jae Yeol, Hong Jae Yeol bên khoa thời trang bị cảnh sát bắt rồi"
"Này, đừng tung tin nhảm nhé, cậu biết gia thế nhà cậu ta thế nào mà"
"Tôi không hề, vừa nãy đi ngang phòng giáo viên chính tai tôi nghe thấy thầy cô bàn bạc về vụ này mà"
"Nhưng vì lí do gì cơ chứ?"
"Làm sao tôi biết được, hơn nữa phía cảnh sát còn chưa công bố gì mà"
•
•
•
Hơn hai tuần nhưng các học sinh và giáo viên trong trường vẫn còn đang rầm rộ vì những lời bàn tán ra vào về bộ ba ở khoa thời trang.
Hyung Suk thì mất tăm mất tích chẳng rõ thông tin, Jin Sung thì nằm viện đến giờ vẫn còn hôn mê. Nghe bảo rằng sau cú va chạm đó thì Jin Sung chẳng gặp chấn thương gì nghiêm trọng cả, phần đầu bị thương đôi chút, tay trái bị gãy và còn lại chỉ những vết thương ngoài da chỉ có điều là đến giờ hắn vẫn còn hôn mê sâu. Nóng nhất vẫn là thông tin được phía cảnh sát hé lộ gần đây là về Hong Jae Yeol bị bắt vì tội gây thương tích cho người khác, có hành vi bạo lực không kiểm soát bản thân, có khả năng bị ghép vào tội cố ý giết người nhưng không thành công.
Nó chỉ là một phần thông tin nhỏ được công bố ra bên ngoài vì chuyện này có dính đến Jae Yeol là con trai thứ của chủ tịch tập đoàn H, Hong Gyeong. Chuyện này nhanh chóng bị các tay nhà báo ồ ạt kéo đến truy lùng thông tin, một trong số đó đứng ra giải quyết chính chủ tịch Hong và con trai cả của ông là Hong Ki Tae.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top