🐱

#4.
✦•┈๑⋅⋯⋯⋅๑┈•✦
...

Tối hôm đó, tôi ngồi co ro trong căn phòng trọ bé bằng lòng bàn tay. Trần nhà mốc meo, bóng đèn nhấp nháy như đang nhá hàng trước khi hỏng.

Tôi đang ăn mì gói sống. Tôi cũng chẳng muốn thích sống thô đâu, mà vì ấm nước hư, bếp từ chập điện, hoàn cảnh cả thôi.

Tôi cắn một miếng, giòn rụm. Không gian dường như rất yên tĩnh.

Ừ thì mình skip tiếng hàng xóm karaoke "Tình đơn phương" lệch tông đi.

Tôi thở dài, ngửa đầu lên trần nhà, ánh mắt như một lão già từng trải 800 kiếp.

"Chết tiệt. Mình đang làm gì vậy? Mình là Lee 'Faker' Sanghyeok cơ mà. Là huyền thoại của Liên Minh. Là thần thoại sống suốt gần một thế kỉ. Sao lại chui rúc ở đây, trốn hội bại não, sống như con chuột city vậy?"

Tôi đang định triết lý tiếp thì tiếng điện thoại rung lên. Màn hình hiện một tin nhắn từ số lạ. Tôi nheo mắt nhìn.

Kim Hyukkyu: Hôm nay cảm ơn Sanghyeok nhé:)

...

:)

Hai chấm – ngoặc đơn.

Khoan khoan! Đợi đã...

Tôi chột dạ, tay run cầm cập, mắt mở to hết cỡ chắc chân rằng mắt mình không cận nặng đến nôiz nhìn từ người sang chó.

Trong thế giới này, dấu chấm cười không phải dấu chấm cười đơn thuần. Mà nó là tín hiệu chết chóc.

Một khi Hyukkyu nhắn ":)" ít nhất ba người sẽ nổi điên và một người sẽ mất tích không dấu vết trong 24 giờ kế tiếp!

"Không, không, không đời nào! Tôi không liên quan! Suốt từ đầu chap đến giờ tôi có gây thù chuốc oán với Kim Hyukkyu đâu?! Tôi là cameo! Tôi là bóng đèn trong góc góc chiếu sáng nhân gian! Là nhân vật random hóa thành cái bàn!"

Trong hoảng loạn, tôi ném luôn điện thoại ra cửa sổ, như đang trục tà. Cùng lúc tiếng động nặng nề vang lên ngoài sân kí túc. Tôi lao ra ban công thì thấy chú quản lí đang ôm đầu. Còn điện thoại tôi thì nằm trên đất, kế bên chậu cây cảnh giờ chỉ còn là một nắm đất vỡ tan.

Tôi quýnh quáng chạy xuống, cúi đầu 90 độ xin lỗi như samurai thời Edo.

"Cháu xin lỗi ạ! Xin lỗi cháu không cố ý đâu ạ!"

"Không sao không sao. Nhưng cái cây này 4 triệu lận đó. Cây cảnh nhập khẩu đấy. Mai cháu chuyển khoản cho chú nhé."

Tôi: "..."

Tôi gục tại chỗ. Trong đầu chỉ còn đúng một câu.

'Lạy ông trời, tôi chỉ muốn sống sót qua 6 chương thôi mà!'

[5 phút sau trên giường kí túc]

Tôi nằm đắp chăn, nhìn lên trần nhà, đôi mắt vô hồn.

Bị thụ chính nhắn tin = vỡ đầu người khác.

Vứt điện thoại = bay luôn tài khoản ngân hàng.

Cuộc sống này là một bộ phim bi hài.
Tôi là nhân vật chính không ai cho tôi chọn.

Và khổ nỗi...

Đây mới chỉ là chương 2.

...

Người ta mơ mộng được dấn thân vào thế giới học đường lãng mạn, còn tôi đang học cách không chết trong một cuốn tiểu thuyết dở hơi.

Sau ngày đầu tiên tỏa sáng như phản xạ ánh sáng mặt trời qua lăng kính hội tụ, tôi quyết định.

"Phải chuyển hướng."

Không thể tiếp tục làm đèn sân khấu giữa hội harem hết cứu này. Tôi phải trở thành...

CỤC GẠCH.

Cục gạch vô tri, không có cảm xúc, không biết thở.

Cục gạch không ai để ý.

Cục gạch không bị ném, không bị yêu, không bị nghi ngờ.

Sáng hôm sau, tôi xuất hiện trong hình dạng bệnh nhân chuẩn bị vào nội soi đại tràng. Tôi lặng lẽ ngồi vào góc cuối lớp phía sau chậu lan hồ điệp để núp, cô lập mình khỏi số đông.

Trong lòng chỉ thầm chửi cái cuộc đời chó rách đưa mình xuyên vào cái vai như loằn. Đã vậy còn chưa qua nổi chương hai mà đã biết bao chuyện giời ơi đất hỡi đổ về.

"Chào buổi sáng, Sanghyeokie~!"

'Lại đến rồi...'

Đầu tôi ngẩng lên và đúng như tôi sợ...

Kim Hyukkyu đang cúi người nhìn tôi với ánh mắt cong cong, nụ cười khiến 7 tiểu thư nhà giàu trong nguyên tác từng lăn ra bất tỉnh.

"Sao lại ngồi lấp ló sau cái chậu lan vậy? Chỗ này khó nhìn bảng lắm đấy học sinh mới."

Tôi lắp bắp. "Ờ... tôi... đang tập... tập thiền với cây... Để... tăng năng lượng tích cực."

"Àa là hòa mình với thiên nhiên hả?"

"Ờm... ừ."

'Hòa cái đầu đất nhà cậu. Cậu ngốc đến nỗi không biết tôi đang né cậu à Hyukyuuuuu!!'

Hyukkyu cười khúc khích, gật đầu như thật.

"Ồ, thì ra Sanghyeok là người sống theo phong cách tự nhiên à~ Dễ thương ghê~"

Tôi rùng mình. Nghe xong chữ 'dễ thương', tôi chỉ muốn độn thổ bằng bất kỳ hình thức nào có thể.

Và rồi định mệnh vẫy gọi.

Jeong Jihoon và Choi Wooje từ đâu chui đầu vào cửa lớp như hai tên cớm hình sự đang phá án.

Jihoon khoanh tay.

"Thiền kiểu gì mà nhìn Hyukkyu chằm chằm suốt 5 phút rồi hả?"

Tôi: "Không không, không phải! Cậu ấy bât chuyện với tôi trước mà!"

Wooje khinh bỉ đỡ lời. "Đừng cố gắng thu hút sự chú ý nữa."

Tôi: "..." - Không chắc mấy tên này có nhận thức gì về não bộ không nữa. Tất cả các nhân vật trong tiểu thuyết cẩu huyết đều ngu đần như này ấy hả?

Sao bảo học giỏi thông minh lắm mà? Kỹ năng sống còn chẳng bằng một tên nhân phụ với sáu chương định mệnh như tôi!!!

Tôi, Sanghyeok. Một người từng vô địch thế giới. Giờ lại đang bị xử án với những thằng nhóc lạ hoắc chẳng quen chẳng biết.

Tôi lập tức khấn trong đầu.

'Lạy Chúa, nếu cho con mọc cánh ngay lúc này. Con thề sẽ bay ra khỏi lớp như chim bồ câu có lý tưởng sống.'

Nhưng cánh không mọc. Chỉ có tiếng Lee Minhyung vang lên lạnh như máy scan retina.

"Hành vi quan sát không được phép. Đây là khu vực cấm tiếp cận Hyukkyu."

Tôi quay đầu. Hắn đã ngồi vào chỗ, thản nhiên như thường ngày nhưng khí áp xung quanh vừa hay gãi trúng cái gai của hắn.

Được rồi. Được rồi!! Đến nước này chỉ còn một chiến lược duy nhất. Tuyệt đối không eye contact, không trả lời, không phản xạ với Kim Hyukkyu.

Chế độ tượng đá xin được phép bắt đầu!!

...


Hôm nay có Thể Dục và Nhạc.

Xin pass lại cốt truyện chó má này cho ai có nhu xầu trải nghiệm xuyên không dịch vụ giá thật người thật.

Alo? Thể trạng đã yếu mà hát hò nữa thì tôi có thể thăng thiên ngay lập tức.

Nhưng tôi không phải là nhân vật phụ ngu ngốc trong tiểu thuyết gốc. Tôi là Sanghyeok xuyên không, người biết trước mọi bi kịch sẽ xảy ra.

Cốt truyện gốc hôm nay.

Kim Hyukkyu sẽ chơi đàn, mà chơi đàn đẹp như thơ, nhẹ nhàng như nắng xuân. Tôi đứng gần quá, vô tình giật đàn vì lý do ghen tị. (?)

Kết quả: Park Jaehyuk bước vào thật thần sầu, quất vào mặt tôi với cái đơn kỷ luật to đùng đập thẳng vào mắt.

Danh tiếng, nhân phẩm hôm đó bay màu.

Nay tôi đã học khôn.

Tôi chọn chỗ ngồi cách Kim Hyukkyu 5 mét, chọn chỗ nào gần cửa thoát hiểm, kế bên bình chữa cháy cùng đủ các tư thế ngồi phòng thủ.

Hyukkyu ngồi phía trước lớp, cậu ta nhẹ nhàng gảy từng dây đàn. Ngay lập tức, mấy bạn nữ đằng sau ôm ngực say đắm nhìn chàng trai đẹp tựa như mơ chơi ngải qua âm thanh.

"Trái tim em run rẩy như lá non giữa mùa gió sớm...!"

Tôi chấm hỏi mấy con nhỏ mê tít mắt nói năng linh tinh.

Nhưng rồi tiếng đàn lạc nhịp.

Tôi ngẩng đầu như phản xạ thì thấy Kim Hyukkyu đang nhăn mặt, đôi tay mềm mại khẽ xoay cần chỉnh dây.

"Cây đàn bị lỏng dây rồi." Hyukkyu nói, ánh mắt tìm kiếm ai đó trong lớp.

Tôi lập tức cúi gằm.

Coi như xin mấy người, đừng là tôi. Tôi không biết đàn, tôi không biết đàn, tôi không biết đ--

Ngay lúc đó, Han Wangho bước ngang qua.

"Sửa đàn à? Đơn giản. Để tôi."

"Thật sao? Cảm ơn Wangho nha!"

Tôi mừng thầm. Han Wangho, đúng là ngọn hải đăng dẫn lối tôi tránh xa tai họa hôm nay của tôi. Wangho đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới. 

Wangho vuốt mái tóc óng mượt của mình, giọng trầm nói.

"Hồi trước tôi học âm nhạc 3 năm. Từng tham gia ban nhạc cấp 2."

Sĩ vương luôn.

Rồi Jeong Jihoon cũng xuất hiện từ hư vô, kéo ghế ngồi cạnh tôi.

"Tôi từng học trống, nhưng không ai hỏi tôi hết. Buồn."

'Ừ, và tôi từng học cách sống yên ổn... cũng chẳng ai hỏi.'

Jihoon bắt đầu kể lại thời còn chơi trống ở trại hè, kết hợp vỗ nhịp bằng mu bàn tay lên bàn tôi. Chiếc bàn rung lên từng đợt theo nhịp samba.

Tôi vẫn ngồi im như tượng. Quá nhục, vô phúc lắm mới vào được cái lớp 11B-5 này.

Trong lúc tôi đang cố gắng che mặt đi và phải nghe những lời lải nhải của tên to xác Jeong Jihoon thì Son Siwoo lặng lẽ đi tới, chỉ để lại một cây kẹo mút lên bàn tôi.

"Ăn đi. Mua thừa á. Tôi tính cho Hyukkyu mà thấy mặt cậu đen quá, nên cho."

"Đen hồi nào? Rõ ràng tôi bôi kem chống nắng rồi mà?"

"Ý tôi nói nhìn cậu mặt xị như cứt ngâm ấy."

'Clmm.'

Tôi ngồi đó một mình ngậm kẹo mút vị dâu giữa thế giới âm thanh ngọt ngào, tiếng cười vui vẻ và ánh nắng chan hòa suy nghĩ về diễn biến tiếp theo.

Tôi muốn xin nghỉ học lắm rồi. Nhưng tiếc là tôi bị mắc kẹt trong tiểu thuyết này.

Khổ.

──────୨ৎ──────
Đã beta
_13.04.25_
liiurmm

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top