15


Khi Jimin bước vào nhà, ánh đèn mờ ảo trong căn phòng quen thuộc như không còn đủ ấm áp nữa. Cô đã đưa ra quyết định mà trong lòng mình, cô biết sẽ chẳng bao giờ có thể quay lại. Một phần trong cô vẫn cảm thấy day dứt, nhưng phần còn lại lại cảm thấy thanh thản, như thể đã thoát khỏi một gánh nặng đè nén quá lâu.

Jaehee ngồi trong phòng khách, ánh mắt anh dõi theo cô, như thể đã biết từ trước rằng điều này sẽ đến. Anh không hỏi cô gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu, rồi cuối cùng lên tiếng, giọng anh bình tĩnh nhưng cũng ẩn chứa sự đau buồn mà anh không thể che giấu. 

"Em đã quyết định rồi phải không, Jimin?" 

Jimin nhìn vào đôi mắt anh, những ký ức ngọt ngào của họ tràn về trong tâm trí. Cô cảm thấy đau đớn, như thể chính tay mình đang xé nát những gì đã được xây dựng. "Em... em không thể sống với cảm giác chia cắt nữa, Jaehee. Em yêu anh, nhưng em cũng không thể từ bỏ quá khứ với Tư Thành. Nó đã quá sâu đậm trong em." 

Jaehee im lặng, không hề tỏ ra giận dữ hay trách móc. Anh hiểu, vì anh biết rằng tình yêu không thể cưỡng ép. Anh đã sống với cô, yêu cô, chăm sóc cô, nhưng anh cũng biết rằng tình cảm của cô không phải dành trọn vẹn cho anh. "Anh không trách em, Jimin. Anh chỉ muốn em hạnh phúc. Nếu em cảm thấy đây là điều em cần, anh sẽ không giữ em lại." 

Những lời nói đó khiến trái tim Jimin như vỡ vụn. Cô bước lại gần anh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh. "Jaehee, em rất xin lỗi. Em không muốn làm tổn thương anh, nhưng em biết mình không thể tiếp tục lừa dối bản thân."

Jaehee nhìn cô, đôi mắt anh không còn ánh lên sự đau đớn như trước, thay vào đó là sự chấp nhận. "Nếu em nghĩ đây là quyết định đúng đắn, anh sẽ tôn trọng. Nhưng em phải biết rằng... Ji Hye sẽ vẫn luôn là con của anh. Em và Ji Hye luôn có một gia đình, bất kể chúng ta đi theo con đường nào." 

Jimin cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Đây là điều cô luôn lo lắng nhất – Ji Hye sẽ phải chứng kiến cuộc ly hôn của họ. Nhưng Jaehee, như một người cha thực thụ, đã không yêu cầu cô phải làm điều gì quá đau đớn. Anh sẽ tiếp tục yêu thương Ji Hye, và con bé sẽ không phải chịu bất kỳ sự thay đổi nào quá lớn.

"Em đồng ý," Jimin nói, giọng cô nghẹn ngào. "Chúng ta sẽ không để Ji Hye biết chuyện này. Con bé vẫn sẽ có một gia đình đầy đủ, vẫn có ba Jaehee và mẹ Jimin như trước."

Jaehee gật đầu, rồi anh thở dài một hơi, như thể sự quyết định này đã giúp anh tìm lại một chút bình yên trong lòng. "Chúng ta sẽ cùng chăm sóc Ji Hye, sẽ không để con bé cảm thấy thiếu thốn tình yêu của ba mẹ. Dù chúng ta có đi theo con đường khác, nhưng chuyện giữa chúng ta sẽ không thay đổi."

Jimin gật đầu, nhẹ nhàng cầm tay anh. "Anh thật sự là người đàn ông tốt nhất mà em có thể gặp. Em sẽ luôn biết ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho em và Ji Hye." 

Jaehee không nói gì, chỉ siết tay cô một lần nữa, rồi nhìn cô với ánh mắt đầy sự chấp nhận và sự kiên nhẫn. Họ đã đi qua rất nhiều thăng trầm trong cuộc sống này, nhưng giờ đây, cả hai hiểu rằng điều quan trọng nhất là họ sẽ luôn là những người bạn, dù quyết định có đau đớn thế nào.

Tư Thành không đến gặp Jimin ngay lập tức sau cuộc trò chuyện ấy. Anh biết cô cần thời gian để suy nghĩ, và điều anh muốn là cô có thể cảm thấy thoải mái trong quyết định của mình. Nhưng đêm hôm đó, khi Jimin đến gặp anh, vẻ mặt cô đầy sự mệt mỏi nhưng cũng nhẹ nhõm.

"Jimin..." Tư Thành lên tiếng khi thấy cô bước vào. Anh đứng dậy, bước đến gần cô với vẻ mặt đầy lo lắng, nhưng rồi lại dịu dàng nhìn cô. "Em ổn chứ?"

Jimin gật đầu, không nói gì thêm. Cô cảm nhận được sự ấm áp trong vòng tay của anh, một sự an ủi mà suốt thời gian qua, cô không hề tìm thấy ở bất kỳ ai. "Em đã nói với Jaehee rồi. Chúng ta sẽ không để Ji Hye biết gì về chuyện này. Cô bé sẽ vẫn có gia đình như trước, chỉ có điều... giờ em sẽ là vợ của anh." 

Tư Thành nhìn cô, nụ cười nhẹ nhàng trên môi, nhưng trong đôi mắt anh có một sự hiểu biết sâu sắc. "Anh sẽ chăm sóc em và Ji Hye, sẽ không có gì thay đổi quá nhiều. Anh biết rằng em không muốn làm tổn thương ai, nhưng anh tin em sẽ không hối hận."

Jimin mỉm cười yếu ớt, rồi cô nhìn vào mắt anh. "Em biết. Và em cảm thấy... em đã chọn đúng. Tuy là một quyết định khó khăn, nhưng nó là điều em cần phải làm."

Anh ôm cô thật chặt, như thể không muốn buông ra, và cả hai đều biết rằng dù con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất họ đã chọn con đường mà họ tin tưởng. Một gia đình, dù có thể không hoàn hảo, nhưng vẫn sẽ cùng nhau vượt qua mọi sóng gió.

Khi Jimin và Tư Thành cùng ngồi lại trong phòng làm việc, họ nhìn nhau, trao cho nhau một cái nhìn hiểu ý. Mọi thứ sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất họ đã sẵn sàng đối mặt với mọi thứ cùng nhau. Và dù cho cuộc sống có thay đổi thế nào, cô biết rằng cả Ji Hye và Tư Thành sẽ luôn là những người ở bên cô, đồng hành với cô trong cuộc sống này. 

Cô nhắm mắt lại một chút, để cảm nhận sự bình yên trong lòng, dù biết rằng phía trước sẽ không bao giờ là một con đường thẳng tắp. Nhưng ít nhất, cô đã tìm thấy sự thật trong trái tim mình, và đó là điều quan trọng nhất.

Ngày hôm ấy, trời không mưa cũng không nắng, chỉ có một bầu trời u ám nhưng không làm giảm đi sự tĩnh lặng trong lòng Jimin. Cô cùng Jaehee bước ra từ tòa án, tay nắm chặt tay nhau, như một sự khẳng định rằng họ sẽ không để những gì đã qua làm ảnh hưởng đến con đường phía trước. Mọi thứ đã kết thúc, và giờ họ chỉ còn lại những kỷ niệm, không còn là vợ chồng nữa, nhưng vẫn là những người bạn, là những người sẽ mãi chăm sóc và yêu thương Ji Hye cùng nhau.

Jaehee đưa mắt nhìn Jimin, rồi mỉm cười nhẹ. "Em ổn chứ?" Anh hỏi, giọng dịu dàng nhưng cũng chứa đựng sự lo lắng. 

Jimin quay lại nhìn anh, ánh mắt không còn những đau đớn như trước, chỉ còn sự bình thản. "Em ổn, Jaehee. Em thực sự ổn rồi," cô đáp, không giấu được một nụ cười nhẹ. "Dù sao thì, chúng ta vẫn là gia đình, phải không?

Jaehee gật đầu, nụ cười của anh cũng rộng hơn, dường như sự chấp nhận đã trọn vẹn trong tâm hồn anh. "Đúng vậy. Chúng ta vẫn luôn là gia đình. Dù không còn là vợ chồng, nhưng Ji Hye sẽ luôn có ba và mẹ như trước. Anh sẽ luôn ở đây để hỗ trợ em."

"Em biết mà," Jimin đáp, rồi cô vòng tay ôm Jaehee một cách nhẹ nhàng. Cái ôm không phải là sự tiếc nuối, mà là sự thấu hiểu sâu sắc, một lời chúc phúc cho một chương mới trong cuộc sống của cả hai. Họ không còn gì để hối tiếc, vì quyết định này, dù đau đớn, nhưng là điều đúng đắn nhất cho tất cả.

Sau cái ôm ấy, Jimin và Jaehee tạm biệt nhau bằng một cái gật đầu đầy sự tôn trọng. Không có giọt nước mắt, không có sự tiếc nuối, chỉ có những lời chúc phúc cho tương lai của nhau. Họ bước đi theo hai con đường riêng, nhưng vẫn mang trong mình một tình yêu thương lớn lao dành cho Ji Hye.

Jimin bước vào nhà Tư Thành, không khí trong nhà hoàn toàn khác biệt. Không còn sự xa lánh hay căng thẳng, giờ đây là một không gian ấm cúng, tràn ngập tiếng cười nói của Jisung và Sion. Cả hai đang đùa giỡn, làm loạn khắp nơi, khiến căn phòng thêm phần sinh động.

Jisung và Sion đang ném gối vào nhau, không ngừng la hét và trêu đùa, khiến Tư Thành và Jimin không thể không bật cười. Căn nhà, giờ đây không chỉ có một mình Tư Thành, mà đã có cả những người bạn, những người thân xung quanh.

"Chắc anh muốn đóng cửa để hai ảnh không làm ồn nữa hả?" Jimin cười, mắt nhìn hai người anh đang chạy khắp nhà.

"Đừng lo," Tư Thành đáp, một tay vòng qua eo Jimin, một tay thì nắm chặt tay của Ji Hye, hay giờ đã là Đổng Tiểu Hy, con gái của họ. "Chúng ta phải để hai đứa cùng con mình vui chơi. Một chút ồn ào cũng không sao mà."

Nhìn vào không khí vui vẻ, Jimin cảm thấy lòng mình an yên hơn bao giờ hết. Cô không cần phải lo lắng thêm về những gì đã qua nữa, vì mọi thứ đã thay đổi. Mẹ Tư Thành, người trước đây luôn bài xích cô, giờ đây cũng đã có thái độ trung lập, không còn lạnh nhạt nữa. Bà mỉm cười khi nhìn thấy Jimin và Tư Thành cùng con gái bên nhau, không nói gì nhưng ánh mắt bà đã thay đổi rất nhiều. Bà không còn xa cách, không còn sự khinh thường, mà thay vào đó là sự chấp nhận. 

Một tháng sau đó, Jimin quyết định thay đổi tên cho con gái. Từ Kim Ji Hye, giờ đây cô bé sẽ được gọi là Đổng Tiểu Hy. Đây là sự khởi đầu mới, một trang sách mới cho cuộc đời bé con, cũng là cho cả Jimin và Tư Thành. Cái tên mang lại cho Tiểu Hy một sự kết nối mới, vừa là con gái của cô, vừa là con gái của Tư Thành, nhưng sẽ không bao giờ bị ràng buộc bởi quá khứ.

Ngày đám cưới của họ đến, không khí trong nhà Tư Thành thật sự là một bữa tiệc đáng nhớ. Những bóng đèn lung linh, những dải băng xanh vàng rực rỡ treo xung quanh, mọi thứ đều chuẩn bị cho một lễ cưới không thể nào quên. Mọi người trong gia đình, bạn bè, thậm chí là những người trước đây chưa từng hiểu Jimin, giờ đây đều tụ tập lại, cùng cô chúc mừng cho hạnh phúc mới.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top