56. Sự lựa chọn của trái tim
Khi Lee Jinhyuk chạy đến nơi, cũng là lúc trông thấy bóng dáng bé nhỏ của Kim Wooseok nằm gục dưới nền đất, ngất lịm từ bao giờ.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cảm thấy hoảng loạn đến như vậy, khi vừa nhận được tin nhắn thông báo về thân phận thực sự của Cho Seungyoun..
Anh đã thầm ước rằng đó không phải sự thật.
Anh đã dằn vặt, đã tự trách, nhưng chủ yếu là căm hận.. Anh căm hận chính bản thân mình tại sao lại không phát hiện điểm bất thường vô lý ấy sớm hơn, tại sao cứ mãi ngu ngốc không chịu nhận ra Hội trưởng Cho Seungyoun danh tiếng nức trường kia tiếp cận người anh yêu là đang có mục đích khác.
Và hơn bao giờ hết..
Tại sao anh lại không ngăn cản? Mà còn đứng trơ mắt ra nhìn Kim Wooseok dấn thân vào con đường u mê không lối thoát, tự làm khổ chính bản thân mình?
_ Wooseok à. Xin lỗi.. là lỗi của anh..
Đau xót nâng tấm thân bé nhỏ ấy lên, Lee Jinhyuk không rõ rốt cuộc người anh yêu đã ngất lịm từ bao giờ, chỉ trông thấy gương mặt em hiện tại hoàn toàn là một màu trắng bệch.. Sắc trắng tinh khiết ấy trông chẳng khác nào một đoá Lily đang hé nở, vốn là loài hoa em thích nhất, cớ sao bây giờ lại biểu thị cho mạng sống của em?
Lee Jinhyuk cảm thấy gần như nghẹt thở, trong phút chốc lý trí bay về với não bộ, anh nhanh chóng đặt Kim Wooseok lên lưng, không hề do dự mà cõng đi thật nhanh, hướng về phía phòng y tế mà lao tới.
Thế nhưng điều làm anh không thể ngờ được nhất chính là, người mà anh yêu, anh cố hết sức dang tay ra bảo vệ lấy tính mạng, trong vô thức lại gọi anh bằng một cái tên của người khác..
_ Seungyoun
Seungyoun à..
☆゚. * ・ 。゚. * ・ 。゚☆゚
Tại phòng 103, Bệnh viện St. Mary, quận Gangnam, thủ đô Seoul.
Trời tối đen như mực, ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Lúc Kim Mingyu tỉnh dậy, chỉ thấy mỗi mình Ham Wonjin ở trong phòng, vẫn đang ngồi trên chiếc ghế dựa, nhìn anh mà mỉm cười.
Ánh mắt da diết như xoáy sâu cả vào trong tâm can ấy, chắc có lẽ là ánh mắt cả đời Kim Mingyu sẽ không bao giờ quên. Không có trách cứ, cũng không có oán than, hoàn toàn trong suốt như giọt sương mai đọng lại buổi sáng sớm.
_ Junie.. Em ấy đâu rồi?
Kim Mingyu ngập ngừng mở lời, phá tan bầu không khí yên ắng bao trùm.
_ Chạy đi lấy hồ sơ bệnh án cho mày rồi.
_ Ừ..
.
.
Bẵng đi một hồi lâu, tưởng chừng sẽ không ai dám mở miệng nói với ai câu nào. Không ngờ trông chớp mắt, nét mặt của Ham Wonjin bỗng trở nên dịu dàng như nước. Chầm chậm cúi đầu xuống, chàng thiếu niên vốn được mệnh danh là "cục súc đệ nhất" trường S.O.P.A kia, không ngờ lại nhìn thẳng vào mắt Kim Mingyu, cất giọng nghiêm túc:
_ Tao ước gì người nằm trên giường bệnh, người bị tai nạn giao thông, người phải hứng chịu mọi đau đớn. Chính là TAO, chứ không phải MÀY!
_ Wonjin à..
_ IM ĐI!
Câm mẹ cái mồm mày lại! Đêm nay, chỉ một mình tao mới được phép nói chuyện, ok?
Trước ánh mắt kiên quyết ấy, Kim Mingyu quyết định không nói thêm gì nữa cả. Anh quay mặt đi nơi khác, áp chế sóng lớn đang cuộn trào trong lòng.
Giọng nói của Ham Wonjin một lần nữa lại chậm rãi cất lên:
_ Tao yêu Hyungjun, thực sự yêu em ấy rất nhiều.. Và tao cũng tự biết, em ấy chả bao giờ để tao vào mắt, mặc cho tao là người làm quen em ấy trước. Trông tao tức cười lắm có đúng không :)))))
_ ...
_ Hằng ngày tao tình nguyện đóng giả làm chuông báo thức. Thậm chí có những hôm đi trễ, tao phải tự mình đứng ra chịu trận thay cho em ấy.. Lúc thì dầm mưa dãi nắng, lúc thì vất vưởng chạy ngược chạy xuôi mua mọi món ăn mà em ấy thích. Và khi em ấy bị đám côn đồ vây quanh ức hiếp, cho dù có phải đối mặt với 2 - 3 tên thậm chí là cả 5 - 7 tên, tao cũng không màng đến tính mạng, lao ra lấy thân che chở cho em ấy. Nhưng thật đau lòng làm sao, cứ mỗi lần như vậy, EM ẤY CHỈ NHẮC ĐẾN TÊN CỦA MỖI MÌNH MÀY!
Kim Mingyu khi nghe được đến đây bỗng run lên, anh gần như nín thở, lắng nghe Ham Wonjin trút hết mọi bực tức trong lòng:
_ Hôm qua lúc Đại hội võ thuật kết thúc, mặc dù tao phải mang danh kẻ thua cuộc một cách vớ vẩn, cũng đách ai thèm đứng ra minh oan cho tao. Nhưng bằng mọi giá tao cũng liều một phen cầm bó hoa đến tỏ tình em ấy. Nhưng xem ra.. đcm nó tao lại chậm một bước nữa rồi!
Ham Wonjin ngửa mặt lên trời, nuốt ngược từng giọt nước mắt mà thốt lên một câu, đau đớn đến khôn cùng:
_ Nói tới thực sự con mẹ nó buồn cười! Cứ tưởng cả đời này tao sẽ giống như một mặt trời dương dương tự đắc, thẳng thắn bày tỏ tình cảm của bản thân. Nhưng thật không ngờ, mặt trời như tao lại bị chính mặt trăng là mày nuốt chửng. Một mặt trăng chỉ luôn âm thầm làm tất cả mọi việc vì em ấy, nhưng lại chiến thắng một mặt trời kiêu ngạo là tao!
Kim Mingyu im lặng, âm thầm đem móng tay bấu vào da thịt đến bật cả máu.
Trước cửa phòng 103, có một cậu học sinh tóc xoăn nâu cũng đang đứng im lìm tại chỗ, không dám động đậy, cũng chả dám hó hé câu nào.
Cậu đã đứng đó lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện giữa hai chàng thiếu niên từ nãy tới giờ. Tệp hồ sơ bệnh án đang cầm trên tay bỗng chốc rơi phịch xuống đất, văng tung toé khắp nơi..
Làm sao có thể như vậy?
Lẽ ra sau khi nghe bác sĩ thông báo tình trạng của Kim Mingyu đã bắt đầu ổn định, không có gì nghiêm trọng, đáng lý ra cậu phải vui mừng, thậm chí là hạnh phúc đến nhảy cẫng lên.. Như vậy mới đúng chứ?
Thế nhưng cái cảm giác đau đớn quái quỷ trong lòng cậu lúc này là sao đây?
Những giọt nước mắt đang rơi xuống càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng dày đặc trên gương mặt này, là sao đây?
Song Hyungjun không rõ, không chút cũng không!
Cậu chỉ biết đứng đó, tựa lưng vào vách tường, lặng lẽ nắm chặt sợi dây chuyền toả sáng lấp lánh trong tay.
Đó cũng chính là sợi dây mà Ham Wonjin đã tặng cậu vào một ngày mưa cách đây hai năm về trước. Lúc ấy, vì không kịp mua món Tokbokki giòn cay mà cậu yêu thích, Song Hyungjun đã giãy đành đạch lên như đứa trẻ đòi quà khiến anh đành bất lực đem kỷ vật quý giá nhất mà mẹ để lại, đánh đổi cho cậu, để cậu có thể tươi cười mà ngã vào lòng anh chơi game..
Và kể từ giây phút đó, Song Hyungjun đã nâng niu gìn giữ sợi dây cho đến tận bây giờ, như một bảo vật cực kỳ trân quý.
Song Hyungjun:
/Wonjin à, xin lỗi anh.. Nhưng nếu cho em được lựa chọn lại, em vẫn sẽ chọn Mingyu, và trao trọn trái tim cho anh ấy.
Em thương anh nhưng phải làm sao em mới có thể buông bỏ được anh Mingyu, phải làm sao đây..?/
Ham Wonjin:
/Dù cho em có hận anh, cho dù thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không thể mất em, không thể sống thiếu em. Vì thế nên hãy cứ hận anh nếu em muốn, Hyungjun à../
☆☆☆
Cùng thời điểm ấy, Tại phòng y tế trường trung học nghệ thuật Seoul (S.O.P.A)
Lee Jinhyuk ôn nhu cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu thanh niên xinh đẹp đang nằm trên giường bệnh, mỉm cười nói:
_ Chờ được, Wooseok à. Bao lâu Lee Jinhyuk này cũng chờ được. Chờ đến khi em hoàn toàn quên được Cho Seungyoun..
/Cho dù ngay bây giờ em có nghe theo lý trí mà lựa chọn anh, thì trái tim em vẫn thuộc về hắn ta, anh biết rất rõ điều đó../
_ Thế nên bao lâu anh cũng sẽ chờ, bằng bất cứ giá nào anh cũng sẽ chờ đợi em.
Trái tim bỗng rung lên từng hồi vì cảm động. Nhưng xen lẫn vào đó, Kim Wooseok lại cảm thấy ăn năn, hối hận đến muôn vàn.
.
Có thể nói từ lúc ông trời cho phép cậu tỉnh dậy sau 4 tiếng đồng hồ mê man bất tỉnh, cho phép cậu mở to mắt mà nhìn thật kỹ dáng vẻ lo âu của chàng thanh niên xem cậu là duy nhất, xem cậu là cả cuộc đời kia..
Kim Wooseok đã biết, tình yêu của cậu, lại một lần nữa được tái sinh.
Kim Wooseok:
Trấn Hách à, em đã từng bảo em rất thích ăn chân gà cay, vậy anh có tình nguyện đi theo em, mua chân gà cho em ăn mỗi ngày không?
Lee Jinhyuk:
Có!
Kim Wooseok:
Em nói em cực kỳ thích ngắm hoa anh đào nở vào mùa xuân, ăn kem vào mùa hè, ngắm lá ngân hạnh rơi vào mùa thu, đi đến vùng đất tuyết vào mùa đông.. Vậy anh có tình nguyện đi cùng em không?
Lee Jinhyuk:
Có! Anh có!
Kim Wooseok:
Vậy anh có thương em không?
Lee Jinhyuk:
Có! Anh rất thương em!
Kim Wooseok:
Sau này khi chúng ta tốt nghiệp, anh sẽ cưới em chứ?
Lee Jinhyuk:
Có, anh sẽ cưới em!
~🦋🦋🦋~
---------------------------------------------------------
[NĂM THÁNG SAU]
<14/02/2019>
L.A nhớ Seoul
Seoul không nhớ L.A nhé :)
Kim Yohan:
Mẹ thằng điên đặt cái tên..
Lee Eunsang:
Hí hí. Thôi mở cam lên đi ông nội.
Kim Yohan đã bật máy ảnh
Lee Eunsang đã bật máy ảnh
Kim Yohan:
=))))) Cười lòi mồm
Lee Eunsang:
( ̄︿ ̄)
Kim Yohan:
Ê mà đụ má nay chơi đầu đỏ tím luôn hả con? Thôi thôi thôi tắt mẹ cái cam dùm tao cái đi thằng quỷ!
Nhìn bản mặt mày bố không nói chuyện được =)))))
Lee Eunsang:
Ổng bả kêu em nhuộm đó =.=
Nên mới đành cắn răng cắn cỏ đi nhuộm đây. À mà "anh gì đó ơi" bố em đang ngồi ghế sopha kế bên em đây ạ!
Kim Yohan:
Chết mẹ tao nhỡ mồm
Thôi mày đi chỗ khác dùm tao cái đi Sang đừng để ổng thấy bản mặt taooooo
Lee Eunsang:
Hí hí tính cho ổng coi~
Kim Yohan:
.... Tao nhớ mẹ ....
Lee Eunsang:
Thôi già đầu rồi ông (¬ ¬ )
Ê mà khi nào ông anh về nước đấy? "Bố mẹ ông anh" nhớ ông anh lắm rồi đấy :)
Kim Yohan:
À tao đang gặp chút rắc rối về thủ tục.. chắc có lẽ..
Lee Eunsang:
Thôi để em nói nốt vụ này đi rồi tới ông anh nói.
Đây. Tèn tén ten ( ˘⌣˘)♡(˘⌣˘ )
Kim Yohan:
...
Lee Eunsang:
Sao, mê mệt rồi chứ gì? Hí hí
/Tất nhiên là mê rồi. Em biết anh vẫn còn yêu cậu ấy../
Kim Yohan:
Đù ghê nha~
Tụi bây đang mối quan hệ gì thế? Ê mà tấm này mặt mày trông "dê xồm" chết đi được haha
Lee Eunsang:
Dê mắt ông!
Junho hiện giờ vẫn đang F.A nhé. Và em đang có 1 kế hoạch với cậu ấy :)
/Hôm nay thằng em này của anh sẽ tỏ tình với cậu ấy đấy 😌/
Kim Yohan:
/Anh cũng đang có 1 kế hoạch đây Sang à :)/
Lee Eunsang:
Thành tích 10 năm liền học sinh giỏi. Lớp phó học tập gương mẫu lớp em.
Nói ông anh biết luôn nửa năm qua em đã cố gắng hết sức và giờ cũng đã được lên tới chức Hội phó hội học sinh. Để có thể đi bên cạnh xứng đôi với cậu ấy.
Kim Yohan:
Há há. Không ngờ mày dại trai vậy luôn đó Sang :v
Yêu đương nhắng nhít đồ ha. Tao méc "bố mẹ mày"
Lee Eunsang:
Lêu lêu cho call video méc này 😌😌
Kim Yohan:
Đợi đấy tao sẽ về Seoul.
Kim Yohan đã đặt biệt danh cho Lee Eunsang là Thứ mê trai
Kim Yohan đã ofline.
Thứ mê trai:
Hừ. Đáng ghét!
Thứ mê trai đã đặt biệt danh cho Kim Yohan là FA lâu năm hóa khùng
Thứ mê trai đã ofline.
❄️❄️❄️
L.A, căn hộ cao cấp Galaxy Heaven.
Kim Yohan:
/Eunsang à.. Thật xin lỗi
Nhưng đã đến lúc,
Em phải rời đi rồi../
<TBC>
======================
thấy mn comment weishin, hamtong khá nhiều nên mình cho 2 couple này chiếm highlight nha
chap sau couple được nhắc đến đông đảo nhất,
Pokchya sẽ lên sàn 😘
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top