Chương 02. Gặp gỡ

"Nắng chưa kịp tàn, nắng buông dịu dàng, từng tia nắng mong manh

Ánh sao mặt hồ, phía đông nhạt nhòa, lời ai thoáng xa xôi

Bóng em ngời sáng, đóa hoa màu trắng khi trăng chiều lên

Đến nơi thầm kín, giấc mơ màu tím, bước chân hoàng hôn."

[Trích: Trăng chiều - Ái Vân]

Chính Quốc khẽ đung đưa lọn tóc tinh nghịch, hạ mi mắt mà cất giọng ngân nga, trí óc len lén hình dung thân ảnh cố nhân vẫn đang ngồi cạnh em, cùng em hát những câu tình ca êm đềm.

Ca từ vẫn đẹp như thế, đáng tiếc người đã đi, chẳng thể quay trở lại nữa.

Giọng hát của em trong trẻo vang xa, len lỏi qua từng âm u nơi rừng núi, trong cái thanh thoát lại xen một chút cô đơn, u sầu động lòng người.

Thanh âm ấy cuối cùng lọt vào tai một nam nhân đang dạo bước từ đằng xa. Nam nhân bị thanh âm lôi cuốn, thẳng một đường đi về phía Chính Quốc.

Thanh âm vừa dứt cũng là lúc nam nhân chỉ còn cách em ba bước chân. Thoát khỏi mê đắm, gã nheo mỉm cười cất tiếng hát, nối tiếp câu ca của em:

"Cầm tay em nói hàng mi trầm ngâm

Chiều dâng trong mắt vầng trăng dịu êm

Cầm tay em nói mùa thu thần tiên

Vầng trăng trong vắt lời ru bình yên"

Chính Quốc giật mình, quay đầu nhìn. Nơi em đang ngồi ngược sáng, một khắc quay đầu đều đem trọn từng tia hoàng hôn đỏ hỏn, ôm lấy khuôn mặt em như muốn tạc tượng từng đường nét trên đó: sóng mũi cao thẳng, hàng mi cong, đôi môi mọng màu hồng đào, và hơn cả là, đôi mắt em to tròn lấp lạnh như chứa cả bầu trời sao.

Nam nhân đứng chôn chân nhìn cậu bé ấy, nhịn không được mà cao giọng:

- Thiên sứ nơi nào lại đi lạc xuống chốn trần gian đây?

Chính Quốc không đáp, âm thầm đánh giá nam nhân trước mặt. Nam nhân cao lớn, sơ mi trắng buông lỏng hai chiếc cúc áo hờ hững, toát lên vẻ nam tính của người đàn ông trưởng thành.

- Nhìn chú lạ quá, chú không phải người làng này à?

Nam nhân nhíu mày không hài lòng, đi đến ngồi xuống bên cạnh em:

- Trông tôi già vậy sao? Tôi mới 31 thôi, gọi anh là được rồi.

- Thêm một tuổi nữa là gấp đôi tuổi con đó rồi đó, còn không đủ già à? - Chính Quốc nhoẻn miệng cười, tinh nghịch liếc nhìn người bên cạnh.

Nam nhân áp sát về phía em. Chính Quốc giật mình, lui lại, lưng đụng phải thân cây. Hai khuôn mặt chỉ còn cách nhau vài cen-ti-mét, nam nhân trầm giọng:

- Nếu em muốn vậy, cứ việc gọi chú, nhưng tuyệt đối phải xưng là em, tôi không muốn mình già sớm như vậy.

Ánh mắt của gã xoáy sâu vào con ngươi đen láy run rẩy của em. Một đôi mắt tam bạch thật quyến rũ. Trong một khoảnh khắc, Chính Quốc như bị cuốn sâu vào đó, chợt bừng tỉnh lúng túng:

- Đ..được.

Nam nhân hài lòng gật đầu, tách ra.

- Giọng hát của em rất hay.

Không đầu không đuôi, gã buông một câu như thế. Vì sự thực là chính thanh âm trong trẻo đó đã đưa gã tới đây. Chính Quốc càng trở nên bối rối:

- D...dạ. Cảm ơn chú... đẹp trai.

Nam nhân nghe tới ba chữ "chú đẹp trai" kia thì bật cười, đánh mắt sang nhìn em:

- Tôi tên Hanh. Kim Thái Hanh. Tôi biết bản thân cũng có chút nhan sắc, nhưng nhóc con em gọi như vậy, tôi sẽ ngại đó.

Chính Quốc đã ngượng tới mức hai tai đều đỏ ửng, cúi đầu lí nhí:

- Dạ, chú Hanh.

Thái Hanh nhìn bộ dạng của người trước mặt, thật khó khăn giữ lại khóe miệng đang giương cao, trong lòng xấu xa nghĩ, trêu trọc nhóc con này sao lại vui thế nhỉ?

- Tôi vẫn chưa biết tên em. Hay là, cho phép tôi gọi em là 'xinh đẹp của tôi' có được không?

- Kh..không. Chú gọi em là Quốc, Điền Chính Quốc.

- Ừm. Cái tên rất hay, nhưng tôi sẽ vui lòng hơn nếu được gọi em là 'xinh đẹp của tôi' đó.

- Chú Hanh nói gì kì quá. Con trai mà xinh đẹp cái gì...

- Con trai thì sao chứ, tôi thấy em đặc biệt xinh đẹp!

-...

- Được rồi, không trêu em nữa. Tôi ở làng Thượng dưới chân núi bên kia, hay lên đây tìm cảm hứng viết nhạc.

- Chú là nhạc sĩ sao? - Chính Quốc tròn mắt ngạc nhiên, lúc này mới nhìn thấy chiếc ghi-ta sau lưng nam nhân.

- Ừ, một nhạc sĩ vô danh thôi. Haha, đều là nhạc tự mình viết lại tự mình nghe. - Gã tặc lưỡi.

- Chú đờn hát thử một bài đi.

- Em muốn nghe sao? Tôi nghĩ hay là thôi đi vậy...

Thái Hanh vốn là muốn từ chối, nhưng một giây quay đầu bắt gặp đôi mắt long lanh cùng dáng vẻ mong chờ của em, trong lòng lại không nỡ.

- Được rồi... nếu em không chê.

Gã từ tốn gỡ cây đàn ra khỏi bọc, ngón tay thon dài lướt trên từng dây đàn. Gã nghiêng đầu, mái tóc dài phủ kín nửa bên sườn mặt góc cạnh, dưới hoàng hôn màu tím lại tỏa ra một loại dương quang rất thu hút người khác.

Những nốt nhạc đầu tiên khẽ khàng vang lên, Chính Quốc mím môi tập trung. Đó là lần đầu em nghe trực tiếp tiếng đàn ghi-ta. Gã cất giọng, một tone giọng trầm ấm rất đặc biệt

"Có một chiếc lá rời cành,

Gió khẽ bay, gió khẽ đưa.

Hương gió chiều thu dịu mát, như ngàn men rượu nồng,

Phả vào lá xanh, phả vào lòng tôi.

Lá xanh chao liệng, như những ngày trẻ rong chơi.

Lá xanh chạm đất, ngày trẻ sẽ kéo dài bao lâu?"

Tiếng đàn dứt, Thái Hanh gác đàn sang một bên, lại nghe thấy tiếng vỗ tay không ngừng từ người bên cạnh.

- Hay quá!! Là chú tự viết thật sao? - Chính Quốc cao giọng hào hứng.

- Em là đang an ủi tôi đấy hử?

- Không có, không có, em nói thật mà. Lời bài hát này rất hay, giai điệu cùng giọng hát của chú kết hợp đều rất hoàn hảo. - Chính Quốc vừa khoa tay múa chân, vừa liến thoắng không ngừng.

- Nếu em thích, tôi sẽ viết tặng em một bài.

- Có thể sao?

- Thái Hanh tôi không phải kẻ chỉ biết nói mà không biết làm..

- Thích, em rất thích. Chú Hanh là tốt nhất!

Gã mỉm cười, ánh mắt lại nhìn mặt trời đã khuất một nửa sau đường chân trời. Không khí bất chợt rơi vào im lặng.

Biết người kia nhất định lại lúng túng rồi, Thái Hanh mở lời:

- Tôi thường hay tới đây, nhưng chưa từng gặp em trước đây.

- À.. em ở làng Hạ phía dưới kia, là lần đầu lên trên này. Bình thường vẫn thích ở nhà hơn, chỉ là dạo gần đây có chút tâm sự, liền muốn tìm một chốn khuây khỏa..

- Hửm, em có muốn kể cho tôi nghe không?

Chính Quốc ngẫm nghĩ một lúc, rồi đều đều cất giọng:

- Chuyện là... cha của em mới mất cách đây không lâu...

- Ồ... tôi xin lỗi, để em nhớ đến chuyện buồn rồi...

- Không sao ạ, sinh lão bệnh tử là chuyện không thể tránh khỏi mà, cũng đâu thể buồn mãi, cha sẽ không hài lòng đâu. Chỉ là, thi thoảng gợi về những thói quen cũ, lòng lại không tránh khỏi có chút vương vấn...

Gã nhấc tay, xoa nhẹ đầu em. Chính Quốc lại có chút bất ngờ mở to mắt. Đó là lần đầu em cùng một người lạ tiếp xúc thân mật như thế.

- Những đứa trẻ hiểu chuyện, thường sẽ rất đáng thương.

- Dạ...?

- Ha, không có gì.

Gã đứng dậy, tay phủi chút bụi vương trên quần áo, cất đàn lại vào bao đựng rồi đeo lên vai. Gã đưa một bàn tay về phía em

- Cũng không còn sớm nữa, về nhà đi nhóc con.

Chính Quốc cười, bắt lấy bàn tay kia, vươn người đứng dậy.

- Dạ, về nhanh kẻo trời tốt mất, chú Hanh nhỉ.

- Ừ, haha. Nếu lòng có tâm sự, hãy cứ tìm tới đây nhé. Tôi luôn ở đây khi hoàng hôn đổ bóng.

Em gật đầu, hai người tạm biệt rồi mỗi người rẽ một hướng riêng mà trở về.

Hoàng hôn đã dần tắt hẳn, bầu trời phủ một màu xám xịt ảm đạm.

Thế nhưng Chính Quốc lại thấy lòng mình len lỏi chút niềm vui lạ kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top