tư mộ.
「đom đóm hóa thành bức bình phong diễm lệ
vì ai thu lại đoạn tay áo ngát hương」
故梦 | 双笙
∘ ∘ ∘
ta không ngủ được.
chậm chạp mở mắt, không gian xung quanh tối đen, trống rỗng. ta chớp mắt vài lần, phía trước vẫn chìm trong u tối. tự cười mình, cho dù có làm như thế bao nhiêu lần đi chăng nữa, thế giới của ta cũng chỉ là một sắc tịch mịch.
vĩnh viễn là như vậy.
cảm được nơi đầu ngón tay, gió lạnh từng cơn thổi qua xót buốt, lại như nghe thấy tiếng lòng từng hồi nứt vỡ. hương nhang thơm len lỏi qua từng lát không khí, nhấn chìm trí óc ta. đột nhiên ta nghĩ, trăng hôm nay nhất định vô cùng đẹp. thật tiếc, chẳng thể chiêm ngưỡng được.
ba khắc tương tư, lưu luyến một đời.
một trời thương nhớ, một thuở thờ ơ.(*)
tiếng đàn cô độc trong căn phòng rộng lớn, ta cứ thế chơi vơi giữa huyễn hoặc của bản thân, để kí ức dội về như sương như gió thoảng qua. vạn tấc hồng trần, vạn dặm tang thương. ái tình như ngọn lửa thiêu đốt tâm can, càng dấn sâu càng không thể bỏ, càng không thể bỏ lại càng bi thương.
hỉ nộ ái ố, trong khoảnh khắc hóa thành một cái tên, như thực như mộng, găm vào lòng ta lại vô cùng đớn đau.
"hạo thạc, ta rất, rất nhớ người."
"hạo thạc, tin tưởng người lâu như vậy, yêu người lâu như vậy."
"đều là ta sai."
ta nói những tiếng rời rạc mỏng tang, giọng tựa yên vụ mờ mịt dày đặc. ước gì người có ở đây, ước gì người có thể thấu cảm những gì ta phải trải qua. ta còn nhớ, ngày đó ta đầy dũng khí gọi tên người thật lớn, mọi bức bối đều đem phơi bày hết ra, mong người có thể hiểu được. bây giờ, không phải là không còn đủ can đảm, chỉ là ta mệt rồi.
không phải không dám, mà là ta biết, dù ta có gọi đến tê tâm liệt phế, dù ta có đợi đến hoa tàn sương tan, người cũng không bao giờ xuất hiện nữa.
một kẻ bị đày vào lãnh cung, như họa mi gãy cánh bị giam cầm. định sẵn cô độc tới trọn kiếp.
một kẻ như vậy, còn xứng đáng cho người để mắt tới sao ? một kẻ như vậy, còn xứng đáng với tiếng yêu của bậc đế vương sao ?
trịnh hạo thạc, minh quân ngàn đời nhân dân ca tụng, thực sự rất, rất tàn nhẫn.
tàn nhẫn, chỉ với mình ta.
___
hoa nở hoa tàn, chờ đợi qua bao nhiêu mùa thu.
đau thương một đời, chỉ mong người vì ta mà thấu hiểu.(**)
tưởng niệm chất chồng, hiện lên trước mắt như một hoạt cảnh đẹp đẽ nối liền nhau không dứt.
một sớm mai, dải nắng đầu mùa vàng ấm, yêu kiều đọng trên đầu ngón tay, thấm vào lát không khí thuần khiết.
một chiều muộn, phong linh thả trôi giữa hương lưu ly biếc, lao xao từng ngọn khắc dần trong tâm trí như một bản hòa ca dịu dàng.
một ngày xuân, hoa đào nở rộ dưới sắc trời thăm thẳm, phi thường rộng lớn, từng cánh nhạt màu trải dài trên nền đất lạnh, man mác bi ai.
thế gian này, như vậy mà lại không có người ta muốn chờ. tàng cây rũ bóng, chẳng có người ta thầm thương.
nỗi đau trực chờ ùa về, ngấm vào tâm can. người ta nói tình kiếp dễ đổi, bi thương khó dời. chợt thấy khóe môi ướt mặn, chẳng biết đã rơi lệ từ lúc nào. nguyệt phong họa thủy, mộng dài khó dứt, vô tâm vô tình. người mang tư tình để vào nhành hoa, người cứ vậy dẫm nát chẳng màng luyến lưu.
là người, ta yêu suốt nửa cuộc đời.
là người, năm đó duy nhất không chán ghét ta, không lạnh bạc ta, không hắt hủi ta, thường xuyên đưa ta đi ngắm hoa đào nở.
là người, từng hứa yêu ta vạn kiếp, sẽ nhất kiến chung tình ở bên ta đường đường chính chính, sẽ cho ta cuộc đời ta mong muốn.
là người, bốn năm sau đó đưa ta ra khỏi gia tộc vốn dĩ chẳng cùng huyết thống, dung nạp ta trong hậu cung ba ngàn giai lệ.
là người, từng nói, sẽ bảo vệ ta khỏi bão giông bủa vây, khỏi sương khói hồng trần.
cũng là người, chỉ vì một câu chuyện không rõ đầu đuôi, phế đi mắt ta, còn có, giam ta trong chiếc lồng u tịch không lối thoát.
ta mỉm cười trong vô minh, từng câu chuyện đan xen trải dài, rõ ràng đến chân thực. quá khứ dội về như thác, đọng lại chỉ còn một mớ tro tàn hoang vu. ái hận nhớ thương, chẳng còn lý nghĩa gì nữa.
lúc này đây, ta mới hiểu được ý nghĩa của hai chữ tuyệt vọng. lúc này đây, ta mới hiểu được thế nào là tình yêu của bậc đế vương.
ngoài trời chắc đang mưa, bởi ta có nghe tiếng ào ào trắng xóa, có nghe tiếng tan tác vỡ vụn. tình yêu không phải thứ để cưỡng cầu, không thể trách người không yêu ta, chỉ có thể trách bản thân quá ngu ngốc, quá tin tưởng.
năm năm tháng tháng, trần gian ôm mãi một giấc mộng bi thương.
lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình, cõi lòng còn vương lại dư ảnh tầm gai.
ta ngừng tiếng đàn tương tư, chợt thấy như cả đời này vậy là đủ. nhân gian hỗn độn huyên náo, lòng người nhỏ hẹp khóa sâu, chẳng đủ chỗ cho ta nương nhờ nữa rồi.
chi bằng, ta bỏ cuộc đi thôi.
bát thuốc hoàng hậu sai người đem đến tặng, từ bao giờ đã nguội ngắt lạnh tanh. không chút ngần ngại một hơi uống cạn, ta cảm mùi vị thực quen.
đắng nghét cả cõi lòng.
thủy triều lên xuống, trăng khuyết lại tròn.
duyên khởi duyên diệt, luân lạc phàm gian.(*)
cơn đau cuối cùng dậy lên, hành hạ ta, dày vò ta. vậy mà, ta một chút đớn đau cũng không thấy, chỉ thấy trước mắt sương khói trùng phùng, mộng hoa như thực như ảo. ta nhìn thấy người thiếu niên năm nào vận bạch y, đứng dưới mùa hoa đào nở, mỉm cười nhìn ta, như những ngày dĩ vãng.
hạo thạc, phác thái anh đợi người, đợi đến hoa cũng tàn rồi.
kiếp này mong người bình an.
___
ánh dương ló rạng. mỏng tang. thê lương. điểm xuyết những vạt hồng ấm qua kẽ lá xanh. nỗi buồn chảy tan đâu đó, vỡ òa từng tấc.
"phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, phác quý phi sinh tiền, do thân thể không tốt, bệnh tật đau ốm, đã hoăng thệ. lễ tang cử hành theo nghi chế quý phi, triệu cáo thiên hạ.
khâm thử."
sang kiếp sau, mỗi người một ngả, không hẹn gặp lại.
hoàn.
(*) một câu thơ trên mạng mà mình không tìm lại được nguồn nữa.
(**) 情醉 | 董贞.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top