Đêm thứ hai: Nỗi đau ngọt ngào

Ma cà rồng, những quái vật bất tử chuyên đi hút máu người, đó là những nhìn nhận mà con người đã gán cho cái giống loài được cho là khác người nhưng cao quý ấy. Ôm một đóng sách cùng tài liệu về ma cà rồng đủ thể loại, cậu con trai đeo kính cận đặt lên bàn nghe cái "ành" rồi thở ra nhẹ nhàng. Oscar Wang – 22 tuổi, trợ lí của giám đốc Kha Vũ, tập đoàn Châu Gia, và sở dĩ cậu ta lại đột nhiên nghiên cứu về ma cà rồng là vì..

– Đồ ác quỷ ! Mày có phải là con người không ? Mày là cái thứ..

– Giám đốc Hàn à, hôm nay đủ rồi..

Ông chủ của Oscar chính là một ma cà rồng. Do đó, cậu mới tìm hiểu mọi thông tin và nghiên cứu kĩ lưỡng những đặc thù cũng như sở thích của giống lòai được cho cao cấp này để có thể phục vụ và hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.

Đóng cánh cửa phòng lại sau trận lôi đình của một "đối thủ" của công ty vừa quậy banh tại nơi này. Oscar thở cái phì, cầm tách cà phê mới pha đặt lên bàn giám đốc. Phì phèo điếu thuốc, làn khói trắng bay phấp phới, huyền ão. Chợt cái giọng lạnh ngắt lại cất lên hống hách:

– Con người hả ? Đương nhiên là không phải rồi.. – hóp một ngụm cà phê, Kha Vũ nhếch môi – sao tên già ngốc nghếch đó dám đánh đồng tôi với cái loài tầm thường này chứ.

Oscar vẫn nghiêm nghị mặc dù trong bụng đang muốn rủa xối xả vào cái tên ngang tàng, chảnh chọe này. Mọi chuyện có lẽ cũng là cái duyên, mà không biết là hên hay là xui khi cậu lại lâm vào một trường hợp đặc biệt như thế này. Khoảng một tháng trước, Oscar trở thành trợ lí riêng cho giám đốc Kha Vũ và nhanh chóng phát hiện ra một bí mật của anh ta. Cũng có thể nói, anh ta đang sử dụng mẹ cậu để làm "con tin" vì bà đang làm việc trong một cửa hàng của công ty, nguy hiểm hơn là có thể đe dọa đến cuộc sống của hai mẹ con cậu là khác. Và từ đó, Oscar trở thành trợ lí của một ma cà rồng là thế đấy. Đang vẫn vơ đánh máy thì cậu giật mình khi cha nội giám đốc của mình lại đứng ngay bàn làm việc từ lúc nào không hay, anh ta cầm mấy cuốn tài liệu xem xét, cười nhếch môi tiếp tục trêu Oscar:

– Bí ẩn nhân loại, bí mật ma cà rồng.. bộ đang cố tìm ra điểm yếu của tôi đó hả ? Muốn tìm cách thoát thân chăng ?

– Dạ không phải đâu ạ. Tôi không thích làm chuyện nữa vời, nhất là làm mất thời gian với những việc không đáng. Đã chấp nhận làm trợ lí cho anh thì tôi muốn chắc chắn mình phải phục vụ anh một cách tốt nhất. Để làm được điều đó, tôi cần phải biết là anh cần gì và tránh gì, thưa giám đốc ! – Oscar rành mạch trình bày, Kha Vũ nhíu mày rồi nhếch môi cất giọng hống hách

– Hừm, muốn làm gì thì làm. Bất kể cậu đang nghĩ gì, nhưng tôi cho cậu hay, mấy thứ này đều là vớ vẩn. Con người đã bày ra hàng tá truyện nhám nhí về ma cà rồng. Xác sống, bất tử, trẻ mãi không già.. lố bịch ! Loài người ngu ngốc luôn sợ hãi nòi giống chúng tôi nên họ luôn miêu tả chúng tôi như là những con quái vật.

– Thế thì việc biến thành dơi và sói thì được không giám đốc

Giám đốc Kha Vũ muốn cắn lưỡi trước câu hỏi ngây ngô của cậu trợ lí giả vờ nai tơ của mình. Anh ta trở vào phòng kèm theo cái đóng cửa nghe nhức tai hiển thị "trạng thái" nổi cáu và hậm hực. Oscar ngơ ngác rồi nhìn lại mấy cuốn sách này, chợt cậu xếp chúng lại rồi kéo ngăn tủ quăn vào cái "ầm". Có lẽ Kha Vũ nói đúng, mấy quyển sách này chẳng được mấy phần sự thật. Mọi chuyện rõ ràng thì phải nhìn thẳng sự thật mới có thể biết được. Một trong những nhiệm vụ của trợ lí là phải hiểu rõ ông chủ của mình.

Cậu luôn túc trực là quan sát mọi hành động cũng như sở thích của giám đốc mình 24/24. Kha Vũ có thể ra ngoài giữa trưa miễn là không tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng. Không hề dị ứng với tỏi và rất thích hút thuốc, uống rượu vang ngoại nhập. Dù không cần nhưng vẫn phải ăn uống như bình thường, nhất là cần những "bữa ăn" thiết yếu từ một đến hai lần một tuần, chủ yếu là máu của "trinh nữ và trai tân" thì anh ta lại càng thích thú.

– Á.. ớ hơ.. thích, sướng quá anh ơi.. !

"Ma cà rồng chỉ uống máu của trinh nữ ! – thằng quỷ sống nào viết ra câu này vậy chời. Trác táng, lăng loàn như thế này thì trinh nữ cái giống gì !". Oscar lắc đầu ngao ngán rồi phì cười khi nghe tiếng rên của một "bữa ăn" dành cho giám đốc của mình. Nhưng kể cũng lạ, tất cả bọn họ đều có triệu chứng thiếu máu nhưng chẳng ai bị biến thành ma cà rồng cả. Cạch, cái cửa phòng mở ra, Kha Vũ cùng cô gái xinh xắn tên Lam đi ra. Cậu đứng dậy lấy gối quà đã chuẩn bị sẵn cầm lên rồi trao tặng cho cô gái đó. Nhận quà, cô ta tít mắt

– Gì thế anh ? Dành cho em à ?

– Ừm.. hiếm lắm anh mới nhờ cậu trợ lí tìm được đấy. Em mở ra xem đi

– Dạ.. oa.. đẹp quá à

Gói quà được mở, ánh sáng từ sợi dây chuyền ánh bạc hiện ra bắt mắt. Chợt Kha Vũ khựng lại, nhíu mày nhìn sợi dây chuyền rồi phóng mắt liếc xéo Oscar đang đứng cười tủm tỉm ở đó. Mặt sợi dây chuyền là hình cây thánh giá được nạm kim cương màu xanh saphie trong rất đẹp. Cô gái tên Lam hôn lên má Kha Vũ cái chụt rồi líu lo:

– Em thích quá à, anh xem có hợp với em không ?

– Để anh đeo cho rồi em biết ! – Kha Vũ thản nhiên cầm lên trước sự ngạc nhiên của Oscar. Cậu cay cú cố ghìm mình tiếp tục giả nai lại bàn lấy cái kiếng mượn của chị Minh trưởng phòng rồi chạy lại cầm trước mặt cho cô gái kia xem.

– Gương đây, nếu cô Lam không phiền !

– Ơ, cảm ơn. Cậu chu đáo quá

Qua tấm gương soi, mặt Kha Vũ vẫn bình thường không chút cảm xúc, chợt tia mắt liếc xéo bắn vào gương, dội vào Oscar làm cậu hết hồn. Cậu thắc mắc, cả thánh giá lẫn dây bạc cũng không hề hấn gì với anh ta, nhất là bóng của Kha Vũ vẫn hiện hữu trong gương thì đủ biết, "cấp độ" của con quái vật này lên tới đỉnh nào rồi. Oscar lắc đầu ngao ngán, bái phục mà bó tay trong khi Kha Vũ thì đang hả hê cười thầm trong bụng khi chứng kiến cái vẻ mặt ngáo đá thất vọng của Oscar. Ôm eo cô gái Kha Vũ ngọt ngào:

– Cậu Oscar có con mắt tinh tế em nhỉ ? Em xem, sợi dây hợp với em ghê chưa ?

– Dạ, cảm ơn cậu nhiều nhe Oscar. Tôi thích quá à !

– Dạ, đâu có gì. Mừng là cô thấy vui !

– Thôi để anh đưa em ra xe rồi mình về, chứ em không biết đâu. Anh mà ở đây một hồi là có người lấy cọc đâm vào tim anh đó !

Vừa nói Kha Vũ vừa đảo mắt chọc tức Oscar khiến cậu muốn trào máu họng. Cả hai ra về thì Oscar đá ngay cái thùng rác lăn cù cù trong phòng cho hả dạ, xong rồi dựng lại quét sạch sẽ coi như xả stress xong.

Ngồi vào bàn làm việc, cậu lại suy nghĩ. Trợ lí giám đốc bình thường đã trầy do tróc vẩy lắm rồi, làm trợ lí cho ma cà rồng còn áp lực hơn gấp mấy chục lần. Phải đảm bảo giám đốc không bị thương tổn, không bị phát hiện, phải chú ý đến sức khỏe anh ta không làm ảnh hưởng đến công việc quá nhiều.

– Và cho dù anh ta bảo ma cà rồng khác người bao nhiêu nữa thì.. – Oscar xếp mấy cuốn tài liệu rồi dập ành ành trên bàn – thì anh ta vẫn là một kẻ ích kỷ, kêu căng, hám gái, mê trai, hống..

– Làm gì "hổ báo" thế cậu Wang?

Giọng nói ngược hoàn toàn với Kha Vũ, nó êm ấm và nhẹ nhàng không thể tả. Tuy chỉ nghe qua lỗ tai nhưng Oscar đã mỉm cười, hí hửng xoay lại đáp ngay:

– A, chào quản lí Diệp Thao !

– Thế nào rồi Oscar, em đã quen với thằng em trai của anh chưa ? Tính khí nó hơi thất thường, khó chịu nên có lẽ em phải vất vả nhiều lắm nhỉ ? – Diệp Thao ngọt lịm làm Oscar đỏ ửng mặt thích thú đáp

– Dạ, trừ lương em cũng chịu nhưng phải công nhận là.. em muốn cắn lưỡi quá anh ơi !

– Thằng nhóc này

Mấy tháng trước Oscar vẫn còn là trợ lí cho Diệp Thao. Một người chân thành, cởi mở và tốt bụng, khác hẳn hoàn toàn với em trai mình. Có thể nói là một ông chủ trên cả tuyệt với. Nhìn cách xưng hô anh – em đủ hiểu anh ta gần gũi và thân thiện đến chừng nào, Oscar thực sự rất có cảm tình với vị quản lí hoàn mĩ này. Cậu pha tách trà, loại thức uống đặc thù của quản lí Diệp Thao rồi mời anh ta. Nhấp một ngụm nhỏ, anh ta hỏi:

– Ủa, nó mới đi ra ngoài rồi à ?

– Dạ, mà chắc lát giám đốc trở vào ngay à anh. Tại đưa cô Lam bên công ty E ra về !

– Oscar này ! – Diệp Thao đặt tách trà xuống, nhẹ nhàng gọi Oscar. Cậu ngơ ngác

– Dạ ?

– Thật sự anh rất mừng là em có một mối quan hệ tốt với Kha Vũ đó. Nó cứng đầu, hành động theo tính cách, lại hay nóng nãy nên cũng cần có ai đó ở bên cạnh để giúp nó thay đổi chút ít ! – Diệp Thao cười nhẹ, nụ cười như ánh nắng ban mai làm Osar như muốn nhào tới ôm hôn một phát. Diệp Thao nói tiếp – và bây giờ anh có thể yên tâm để giao phó thằng em trai cọc cằn nhưng tốt tính của mình cho người hoàn hảo như em !

– Em..

– Em biết đó, là một người anh, anh rất lo cho em mình..

– Anh Thao thật là một người tốt..

– Tôi không cần anh quan tâm !

Oscar chưa kịp dứt câu thì cánh cửa phòng mở tung ra nghe cái "rầm". Cái bóng áo sơ mi trắng quần tây đen lạnh lùng bước vào. Oscar tắt hẳn cảm xúc đưa mắt sững sờ nhìn Kha Vũ. Hằn học rồi hất mặt, Kha Vũ lớn tiếng:

– Đâu có ai mướn anh làm bảo mẫu cho tôi, anh tới đây để làm cái gì ?

– Vũ à, anh đến đây chỉ để thăm em thôi mà. Em vẫn không tin anh hả ? – Diệp Thao nhẹ nhàng trong khi Kha Vũ vẫn nhếch môi rồi bực dọc trả lời

– Rất tiếc là đúng thế. Nói nhanh đi, anh đến đây có việc gì ?

– Anh thăm em, ngoài ra mẹ có hỏi là em có tham gia buổi dự tiệc của công ty cuối tháng này không ?

– Ủa, tôi đã nói là không rồi mà ?

– Vũ à, thỉnh thoảng em cũng nên dự đi chứ. Cùng làm ở một công ty mà chỉ được gặp em ở những cuộc họp, cha sẽ giận đấy ! Anh và cả mẹ đều lo..

– Không nói nữa ! Tôi khác anh và tôi cũng không muốn biết gì về gia đình hay họ hàng gần xa cả. Trong mắt tôi anh chỉ là một vật cản không hơn, không kém. Giờ thì biến đi !

– Vũ à, chúng ta là anh em và chưa bao giờ anh nghĩ em khác anh cả ! Thôi được anh về đây nhưng lần sau anh sẽ lại đến thăm em – xoay qua Oscar, Diệp Thao cười nhẹ nhàng – xin lỗi em, để cho em thấy cảnh này mất mặt hết sức. Thôi anh về nha, chúc em một ngày làm việc vui vẻ !

– Dạ, chào anh

Oscar cũng cười một nụ cười hiền hòa đáp trả. Diệp Thao cất bước ra ngoài thì cậu tắt hẳn nụ cười, xoay lại gặp Kha Vũ với cái vẻ mặt không còn miếng cảm xúc. Cậu hỏi:

– Thưa giám đốc, anh cần gì nữa không ạ ? Nếu không tôi xin phép ra bàn làm việc của mình

– Không – giọng lạnh lùng, Oscar đi vài bước thì Kha Vũ cất tiếng làm cậu xoay lại – Oscar nè, trèo cao thì té đau đó nhá !

– Giám đốc có ý gì ạ ? Nếu đề cập đến quản lí Diệp Thao thì tôi xin thưa, anh ấy thân thiện lại hòa nhã, không riêng gì tôi mà cả cái tập đoàn này đều có thiện cảm và dành cảm tình cho anh ta

– Ồ thế cơ á ! – Kha Vũ nhếch môi trong rất đáng ghét, tiếp tục đáp trả – có vẻ nhưng cậu trợ lí của tôi hơi "bấn" anh trai tôi nhỉ ?

– Anh muốn nghĩ sao cũng được, giám đốc– Oscar biết ý đồ của tên khó ưa này, cậu đáp trả nhanh – gọn – lẹ làm Kha Vũ liếc mắt cậu như muốn ăn tươi nuốt sống. Thở cái phì, Oscar trở lại công việc của mình – cuộc hẹn tiếp theo là buổi tối cùng ông Tiến của công ty Họ Ấn, anh sẽ xuất phát lúc 5 giờ chiều nay. Thế anh có cần tôi đi theo không thưa giám đốc !

– Không – Kha Vũ đáp ngon ơ. Oscar tủm tỉm nghĩ thầm trong bụng " hí hí được về sớm với mẹ rồi ! Tối nay được coi Penthouse rồiiii". Chợt lỗ tai Kha Vũ giật nhẹ khi nghe suy nghĩ của Oscar, đó là khả năng đặc biệt mà Kha Vũ rất hiếm khi sử dụng. Nhíu mày bực tức trước vẻ nham hiểm của Oscar. Anh ta chống cằm nói lại – mà không được, có một số hồ sơ tôi chưa xem, cậu phải đi với tôi mới được, để không biết thì cậu có thể trình bày với người ta !

– Dạ

Duy gật đầu rồi rủa thầm trong bụng "bà nội anh, thằng giám đốc mắc dại ! Chơi mình đây mà". Oscar cười rồi đóng cửa, Kha Vũ cũng cười, một nụ cười đầy vẻ hả dạ. Thậm chí còn cười lớn làm Oscar nghe được khiến cậu tức muốn cắn lưỡi.

Ngồi trên xe, Oscar suy nghĩ lại chuyện sáng nay mà bực dộc trong người. "Tay này đúng là kẻ máu lạnh. Sao lại đối xử với một người anh trai tốt bụng một cách lạnh nhạt như thế ? Biết rằng gia đình đang lo lắng cho mình mà chẳng thèm đoái hoài đến tình cảm của họ". Cậu định bụng, có lẽ là ma cà rồng duy nhất trong gia đình nên Kha Vũ mới lớn lên với nhân cách méo mó, khó chịu như thế này. Duy tiếp tục dòng suy luận, đã vậy Diệp Thao – người anh trai tốt bụng thì lại hoàn hảo đến mức khó tin. Dù không biết nội tình bên trong như thế nào nhưng Diệp Thao trong con mắt của Oscar thật sự rất tuyệt vời. "Có lẽ tỵ nạnh nên anh ta càng hỗn loạn ?". Oscar mỉm môi rồi gật gật hài lòng với dòng suy đoán, chắc chắn vị giám đốc của mình luôn đang phải hết sức nổ lực để không thua kém quản lí Diệp Thao.

Nhưng rốt cuộc thì có thể, quản lí Diệp Thao sẽ lại là chủ tịch tương lai của công ty mà thôi và do vậy, Kha Vũ không còn cách nào khác ngoài việc giữ thể diện bằng dòng giống cao quý của mình. Lía lên anh tài xế Sơn, anh Sơn tuy cởi mở nhưng cũng rất nghiêm nghị trong công việc, Oscar đoán có thể anh Sơn còn biết nhiều hơn những sâu xa trong nội bộ cái tập đoàn này.

– Thưa giám đốc, tới rồi ạ

Cả Kha Vũ lẫn Oscar đều trố mắt trước điểm hẹn, là một nhà hàng nhưng mang phong cách của một nhà thờ. Liếc mắt qua Kha Vũ, anh ta vẫn bình tĩnh điềm đạm như vẻ ngoài vốn có, thấy thế, Oscar thở phào nhẹ nhõm, yên tâm cùng giám đốc của mình bước vào. Vừa được anh nhân viên mở cửa cúi đầu chào thì ngay lập tức có một vị trung niên, ăn mặc lịch sự nhưng ngoại hình ông ta dường như không phải là người Trung, có gì đó lai lai Tây thì phải. Thấy cả hai, ông niềm nở, rối rít:

– Ô hô, chào giám đốc Kha Vũ !

– Hân hạnh được gặp giám đốc Tiến !

Kha Vũ lịch sự, vẻ mặt anh ta toát lên sự tươi sáng, phúc hậu khi gặp đối tác, hoàn toàn khác hẳn với cái vẻ "bánh bèo nước đá" thường ngày. Oscar trợn mắt ngước nhìn ngạc nhiên rồi cười nhẹ cùng vào bàn ngồi xuống để bàn bạc công việc. Cậu đưa mắt ngắm nhìn xung quanh, kiến trúc trong đây phải nói là tuyệt hảo. Lộng lẫy như một thánh đường rộng lớn trong mấy thướt phim du lịch ở nước ngoài quay trên ti vi vậy. Thay vì hai dãy ghế để dành cho mọi người ngồi cầu nguyện thì được thay thế bằng những bộ bàn ghế gỗ cổ xưa trong rất đẹp mắt. Nhất là những tấm kính nhiều màu sắc trên mấy cái cửa sổ, rồi mấy bức tượng trang trí treo trên trần, những đóa huệ trắng tinh khôi đặt trên mỗi bàn, tất cả tạo nên một không khí trang nghiêm nhưng dễ chịu không tả. Thích thú Oscar hớn hở:

– Phải nói là ở đây quá tuyệt ! Thứ lỗi cho tôi hỏi, tôi nghe mọi người bảo, nhà hàng độc đáo và rạng ngời này là do vợ giám đốc Tiến, cô Xuân mở phải không ạ ?

Ông Tiến tít mắt gật đầu rồi nhìn sang một người phụ nữ trong bộ váy màu kem rất nhã nhặn. Đó không ai khác là vợ ông, nghe khen, bà cũng tủm tỉm thích thú đáp ngay:

– Cảm ơn cậu đã quá khen ! Đúng thế bà nhà tôi chính là chủ nhân của nhà hàng này !

– Đáng ra nhà thờ này sắp bị phá dở nhưng tôi thấy nó vẫn còn rất đẹp và trang nghiêm. Vì thế tôi đã phải nhõng nhẽo suốt mấy ngày liền thì ông già này mới chịu mua lại và sửa sang thành một nhà hàng theo phong cách Tôn Giáo đấy. Chúng tôi chỉ mới khai trương mấy ngày nay thôi nên chưa biết phản ứng của mọi người như thế nào. Được cậu khen và có cái nhìn thích thú như thế này, tôi vui và hạnh phúc lắm !

Cả hai vợ chồng đều có thiện cảm trước vẻ hòa nhã và ăn nói có duyên của Oscar. Có lẽ điều đó đã giúp công việc của công ty và đối tác khó tính này trở nên thuận chèo, xuôi mái một cách nhanh chóng. Cậu vẫn tít mắt, hớn hở trò truyện cùng bà giám đốc trong khi Kha Vũ và giám đốc kia cũng bàn luận và hỏi thăm rộn ràn không kém. Ngước nhìn mấy bức ảnh sơn dầu Tây Âu, Oscar lại cất lời:

– Các bức tranh ở đây độc đáo quá nhưng hình như đều thuộc về Cơ đốc giáo thì phải ? Vậy cho tôi thắc mắc lần nữa, phải chăng.. ?

– Đúng thế, cả gia đình chúng tôi đều là người Cơ Đốc Giáo, gốc Tây Âu. Ngoài việc xây nơi này để kinh doanh thì cái chính, là chúng tôi muốn có một nơi để nghỉ ngơi, thư giãn. Cậu Duy tinh mắt thật đấy, mà hình như cậu cũng là người lai Á Âu thì phải ?

Bà giám đốc vừa đáp trả thì bất chợt, ánh mắt sắc lẹm của Kha Vũ bỗng chốc lóe lên một sự bất ngờ, xen lẫn sợ hãi. Anh ta hóp một ngụm rượu rồi trò truyện tiếp với giám đốc đối tác của công ty mình. Tuy nhiên, cái giây phút ngắn ngủi ấy không thoát khỏi cặp mắt tinh ý của Oscar. Cậu khẽ nhíu mày thắc mắc rồi xoay lại, mỉm cười tiếp tục cuộc trò truyện của mình.

– Dạ đúng rồi, nhưng có chút xíu thôi thưa bà. Cha tôi là người lai giữa Nhật Bản – Đan Mạch, kết hôn cùng mẹ tôi là người Trung, dân Thượng Hải. Nên chạy ra tôi mang trong mình rất nhiều nét đặc sắc không những trên thế giới mà cũng nhiều vùng miền độc đáo của Trung nữa. Hồi bé, cô giáo hay chọc, tôi là cái nồi lẩu thập cẩm đa sắc tộc không đấy, ngượng muốn đỏ mặt !

Nghe Oscar trả lời, cả hai ông bà bụm miệng rồi lắc đầu cười ngao ngán. Cậu hồn nhiên và thân thiện tạo cho mọi người có một cảm giác tin cậy và có cảm tình. Bằng chứng là mỗi lần cậu cất lời thì bà giám đốc rất vui, đối đáp niềm nở như một người thân quen đã từ lâu. Nhưng không chỉ có mình hai ông bà, cũng có một ánh mắt lạnh lùng nhưng chóc chóc lại len lén nhìn nụ cười tươi tắn trên môi Oscar. Kha Vũ cũng có lên tiếng nhưng nhỏ nhẹ và chủ yếu là bàn về kinh tế hay đối tác kinh doanh với ông Tiến, nhưng lâu lâu hay nghỉ ngơi thì anh ta lại giả vờ nhìn qua, nhìn lại rồi lía mắt ngắm vẻ hớn hở và nụ cười toe tét khi cậu truyện trò. Tim Kha Vũ xao xuyến một cảm giác lạ kì. Trước khi ra về, hai ông bà còn tặng cho giám đốc Kha Vũ và cả Oscar một đống quà cáp, nhất là mấy chai rượu vang ngoại nhập làm Kha Vũ vui như mở cờ trong bụng. Giọng bà giám đốc nhỏ nhẹ:

– Hôm nay thật sự tôi vui lắm, lâu lắm rồi tôi mới được trò truyện thoải mái như vầy. Cảm ơn hai cậu đã chịu khó trò truyện cùng vợ chồng tôi nhé, xin lỗi nếu lỡ làm mất thời gian của hai cậu !

– Ồ, không có đâu thưa bà giám đốc. Không những thế, ngược lại, chúng tôi cũng cảm kích trước sự niềm nở và nhiệt tình của hai ông bà là khác ! – Kha Vũ lịch sự, khiêm tốn trả lời. Hai ông bà tít mắt, nhìn sang Oscar, bà giám đốc thích thú

– Cậu Oscar đây nhiệt tình và khéo léo quá, nếu có thời gian tôi mời cậu đến đây cùng dự tiệc trà với tôi nhé, sáng thứ 7, chúng tôi hay tụ họp ở đây thư giãn lắm !

– Dạ, tôi cảm ơn bà giám đốc rất nhiều. Thật sự, ở đây làm tôi thoải mái và thanh thản lạ thường, tôi rất thích. Khi có cơ hợi, xin cho phép tôi "làm phiền" hai ông bà một lần nữa nha – Oscar vừa nói vừa gãi đầu e thẹn làm bà giám đốc lắc đầu cười tít mắt trước vẻ nghịch ngợm của cậu. Chợt như nhớ ra một điều gì đó, bà hớn hở nói

– À xém chút quên. Cậu Oscar này, cả hai chúng tôi có một thằng con trai út đang du học ở nước ngoài, tháng sau nó tốt nghiệp nên đang có dự định là phát triển sự nghiệp ở đây, nếu có thời gian, tôi giới thiệu cậu với nó để kết bạn, làm quen cho đỡ buồn nhé. Cậu biết đấy, nó học ở nước ngoài nên về Trung Quốc đâu có bạn bè gì, vì thế mỗi lần nó về là cứ ru rú quấn quýt trong nhà không à, nhìn thương lắm

– Dạ, không vấn đề gì ạ. Nếu cậu ấy về, bà giám đốc cứ cho tôi hay, ngoài công việc thì tôi cũng rất thích đi đây đi đó cùng bạn bè. Có cậu ấy tham gia nên chắc sẽ vui lắm đây

– Ờ thế thì còn gì bằng. Thôi không làm mất thời gian cũng hai cậu nữa, tạm biệt hai cậu, rảnh thì đến đây chơi nhé

– Dạ, cảm ơn bà

– Chào giám đốc Tiến, cảm ơn vì bữa ăn tuyệt vời tối nay !

– Tạm biệt giám đốc Châu, hi vọng chúng ta sẽ họp tác lâu dài. Chào cậu

– Dạ, chào hai ông bà, chúng tôi xin phép

Ngồi vào xe, cánh cửa đóng cái rầm rồi chiếc xe lăn bánh trong tĩnh lặng. Oscar thở nhẹ sau một ngày làm việc mệt mỏi và đầy áp lực. Mở cánh cửa xe để đón những cơn gió lùa vào, thổi mát lớp da thịt đầy mồ hôi vì công việc. Cậu vui lắm vì cảm nhận được những giây phút đầy nhiệt huyết như thế này. Đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm bao la, những chấm sáng nhỏ như những viên kim tuyến lấp lánh trải đầy một nền đen huyền ảo. Ngấm chăm chú vào ngôi sao sáng nhất, Oscar nhớ đến cha mình, có lẽ ông sẽ vui lắm khi thấy cậu bước đầu thuận lợi và hài lòng trên con đường sự nghiệp của mình. Một chút buồn thoáng qua bởi Oscar đâu còn cơ hội để ôm chầm lấy ông và tíu tít khoe khoan thành tích hay thành công của mình như trước nữa, cậu thở nhẹ rồi nhắm mắt cảm nhận cái không gian yên tĩnh, đặc thù khi về đêm này.

"Hừ..ừm.." Tiếng khò khè trong cổ họng làm Oscar giật mình. Cậu quay sang vị trí phát ra cái âm thanh ấy, thì ra là của vị giám đốc mình. Lo lắng, cậu ngồi xích lại, rồi cất tiếng lo sợ:

– Giám đốc, anh sao vậy ? Lúc nãy anh có uống nhiều quá không ?

– Không sao

Kha Vũ cuối mặt, giọng lạnh lùng trong khi vẫn rên rĩ khó chịu trong cổ họng. Nhíu mày, Oscar cố lại gần hơn, đưa tay khẽ chạm vào vai anh ta thì bất ngờ, anh ta nạt lớn rồi ngước mặt lên làm Oscar tá hỏa, ánh mắt đỏ huyết trừng ra lía thẳng vào cậu làm cậu muốn đứng tim. Ôm ngực thở hì hục, Kha Vũ hằn giọng:

– Đừng chạm vào tôi

– Anh.. anh sao thế này ? Sao.. sao lại ? – Oscar ấp úng, Kha Vũ vẫn sắc lẹm ánh nhìn rồi hống hách như thường lệ, lớn tiếng với Oscar

– Mặc kệ tôi, tôi kêu cậu tránh ra, cậu điếc à ? – Oscar vẫn không quan tâm, bây giờ cậu chỉ lo lắng cho sức khỏe của giám đốc mình. Nhíu mày suy nghĩ, chợt cậu lại nói

– Trạng thái này là.. là anh đang "đói" phải không ?

– Hừ.. kệ tôi.. hừ.. – Kha Vũ cắn răng cố gắn kiềm chế bởi bây giờ, cái "vũ khí chết người" đang dần mọc ra trong miệng anh ta. Oscar vừa lo nhưng cũng vừa sợ. Cậu nhăn nhó thắc mắc

– Sao đột nhiên bị như thế này ? Sáng còn mới "no bụng" với cô Lam cơ mà ?

– Gíam đốc Kha Vũ, anh vừa mới ăn tối với người Cơ Đốc Giáo đúng không ?

Đang loay hoay chợt từ phía trước, cái giọng khàn khàn của anh tài xế Sơn cất lên. Oscar nghe rồi chợt nhớ lại cái giây phút ngắn ngủi lúc nãy, cậu bắt gặp ánh mắt kì lạ của Kha Vũ. Suy nghĩ rồi kết nối mọi thứ lại như một sợi xích, Oscar thông minh nhanh chóng phát hiện ra mọi chuyện. Cậu rành rọt hỏi rõ:

– Là tôn giáo.. giám đốc yếu đi trước đức tin của những người cơ đốc ? Vậy nên anh mới không bị ảnh hưởng gì trước cây thánh giá và chiếc vòng cổ bằng bạc đó. Nhưng tòa nhà và mọi thứ bên trong nó đều thuộc về gia tộc Họ Ấn – những con chiên ngoan đạo ! Và chính vì thế nên buổi tối hôm nay mới ảnh hưởng xấu tới anh như vầy.. ?

– Hờ.. chúc mừng cậu. Cuối cùng cũng tìm ra điểm yếu của tôi, thỏa mong ước của cậu rồi đó. Chắc cậu vui lắm nhỉ !

Đang nhăn nhó, lo lắng chợt mặt Oscar tụt xuống cảm xúc, chù ụ cho một đóng khi bị vị giám đốc "bánh bèo nước đá" của mình tạt nguyên ca nước lạnh đặc trưng. Tức điên trong người trước cái vẻ chết vẫn còn ngạo mạn của Kha Vũ, nhưng Oscar lại suy nghĩ đến lời hứa của đêm định mệnh hôm ấy, "..tôi sẽ cố gắn hết sức để làm việc giúp anh" nên cậu dẹp mọi cảm xúc cá nhân, tập trung vào chăm sóc cho giám đốc của mình. Vừa móc điện thoại và những danh sách "bữa ăn" của Kha Vũ, Duy gọi cố liên lạc rồi tìm mọi cách để "chửa cháy cấp tốc". Khẽ liếc nhìn Oscar, Kha Vũ có gì đó hối hận trước thái độ vừa rồi của mình. Thở nhẹ định cất tiếng xin lỗi thì cái giọng nghiêm nghị nhưng nhỏ nhẹ của Oscar cất lên trong khi cậu vẫn đang mò các số liên lạc.

– Anh ghét tôi sao cũng được, tôi không quan tâm. Dù anh là một tên ích kỉ, kêu căng, tự mãn, trăng hoa, bướng bỉnh, cứng đầu. Hơn nữa lại là một con ma cà rồng nữa.. nhưng Oscar này đã hứa sẽ hoàn thành tốt công việc, thì sẽ không nuốt lời

– Hả?

Kha Vũ trừng mắt nhìn Oscar, cậu tắt máy khi số liên lạc cuối cùng đã không thể gọi được. Gọi sao được khi giờ đã gần 12 giờ đêm, còn ai mà thức để dâng đến cho Kha Vũ. Oscar thở nhẹ đuối sức rồi nhìn qua cửa sổ, miệng thẫn thờ nhưng cứng rắn

– Đừng thắc mắc sao tôi tốt vậy, bởi tôi đã hứa với anh thì tôi sẽ làm được. Trợ lí của một tổng giám đốc, tôi sẽ không bao giờ để ông chủ mình gặp chuyện

Oscar xoay qua nhìn thẳng vào Kha Vũ bất ngờ làm anh ta thoáng chút sững sờ, tim chợt đập mạnh trước tia nhìn mạnh mẽ từ "hai cái đít chai" đang nghiêm nghị "bắn" mình. Ôm ngực chặt hơn, Kha Vũ bắt đầu co giật, mắt anh ta lờ đi, cái tròng đỏ bắt đầu loan ra khắp tròng trắng hiện lên một màu đỏ huyết kinh hoàng. Oscar nhăn nhó, sốt sắng hỏi anh Sơn tài xế

– Anh Sơn ơi, tình trạng của giám đốc sẽ còn kéo dài được không anh ? Mình có thể chạy đến bệnh viện được không anh ?

– Sức sống của giám đốc đã cạn dần suốt bữa ăn lúc nãy rồi, mọi khả năng đang ở mức thấp nhất. Nguồn sống của ma cà rồng là máu, năng lượng bị hao hụt do bất kì nguyên nhân nào cũng sẽ được hồi phục sau khi hút máu. Còn đem vào bệnh viện thì chẳng khác nào ngày mai muốn lên báo ?!

– Ờ, xin lỗi.. tại em run quá nên không suy nghĩ kĩ. Vậy tức là hiện giờ anh ta cần máu.. – Oscar ngẩng đầu lên như vừa tìm thấy nguồn sáng, nhíu mày nhìn cảnh quằn quại, khó chịu của Kha Vũ. Oscar thở nhẹ rồi lên tiếng – vậy lấy máu của tôi đi !

– Hả ? – Anh Sơn trợ mắt la lớn. Kha Vũ đang rên rĩ cũng trợn mắt ngó sang, nhếch môi hất mặt hống hách tiếp

– Cậu đùa à ? Cậu có biết mình đang nói gì không ?

– Rất rõ! Anh nghĩ sao cũng được nhưng trước mắt là anh đang rất cần máu. Tôi biết, máu của tôi không phải là thứ có chất lượng cao như anh đã yêu cầu nhưng trong hoàn cảnh cấp bách như thế này thì có còn hơn không

– Ha.. một sự hi sinh đáng ngưỡng mộ

Kha Vũ chợt sắc lạnh, bất ngờ anh ta chòm tới ôm chầm lấy Oscar làm cậu rợn người, cảm giác y như cái đêm hôm ấy cậu bị tên giám đốc này "quần" một trận muốn nhảy tim ra ngoài. Cậu thở nhẹ rồi nhắm mắt, xoay mặt ra hướng cửa kính để lộ cái cổ trắng dài của mình. Hé mở đôi môi, chiếc răng nanh mọc ra cà cạ vào nơi đó khiến cậu sợ hãi, tim đập loạn xạ. Giọng Kha Vũ vang bên tai:

– Cậu tự nguyện đấy nhé. Hơi đau một chút, cố chịu nhé

Oscar nhíu mày định cất lời đáp lại thì cậu giật bắn lên khi hai chiếc răng nanh cắp phập vào cổ mình. Cứ như là hai cây kim vô nước biển vừa ghim vào, không những thế, đầu kim lại "to chảng" nên đau khủng khiếp. Chợt chổ ấy dần tê dại, có gì đó đang lấy đi những thứ tinh khiết trong người Oscar. Mắt cậu đờ ra, khiến cậu như đang chơi vơi rơi vào vũ trụ không trọng lượng. Vừa đau nhưng lại rất đê mê, một cảm xúc kì lạ, khó tả. Chiếc răng nanh "gỡ" ra, chiếc lưỡi liếm sạch không còn một giọt nào đọng lại. Ở chổ vết thương, cái lỗ lòi thịt ấy dần liền lại y như người sói trong phim X-men, kì diệu lạ lùng. Đẩy Oscar cái một, cậu tỉnh lại, chỉnh chu quần áo rồi lo lắng hỏi Kha Vũ

– Ổn chưa ? Có cần thêm không ?

– Muốn tôi hút hết máu cậu luôn hay gì ? Nhiêu đó đủ rồi

Nhếch môi, đôi mắt đen sắc lẹm kèm theo cái nhếch môi đểu cán đã trở lại. Oscar đang mừng rồi lại tụt xuống bởi cái giọng lạnh lùng, đáng ghét của giám đốc mình. Nói lớn với anh Sơn, Kha Vũ lấy lại phong độ, hống hách và kiêu căng:

– Đưa cậu ta về nhà rồi ghé tới Spa XXX đi anh Sơn. Cần thêm nữa cho đã khát

– Dạ

Oscar trề môi rồi thở cái hì, tự nhiên cậu lại hối hận trước những cái hành động lúng túng vừa rồi. Lo lắng cho anh ta đến mức quên cả thân mình để rồi cả một lời cảm ơn cũng không có. Oscar nhếch môi chua chát rồi cầm cái cập táp vào khi xe rẽ vào cái đường về nhà cậu. Chợt Kha Vũ châm điếu thuốc rồi cất tiếng trong khi mắt vẫn đăm đăm ngoài cửa kính:

– Con trai mà nhạy cảm ghê nhỉ? Máu cậu cũng khá ngon đấy

– Anh may mắn đấy, vì được thưởng thức đặc sản thuần túy của Trung Hoa. Nhưng không may cho anh là còn lâu anh mới được thưởng thức nó lần nữa

Oscar liếc xéo hằn hộc "cắn" lại. Cậu như muốn bóc hỏa trước cái thái độ khinh khỉnh, khó ưa của giám đốc mình. Chiếc xe cuối cùng cũng đến nhà, cậu chuẩn bị mở cửa xe ra về, đột nhiên cậu dừng lại rồi nhìn thẳng vào Kha Vũ bằng ánh mắt cực kì mạnh mẽ, khiến Kha Vũ sững sờ, run rẫy khi bị "dính" cái tia nhìn ấy qua lớp kính dày đặc.

– Xin lỗi vì hôm nay đã để anh lâm vào tình cảnh nguy hiểm này. Tôi sẽ cố gắng để chắc chắn.. – kê mặt mình vào sát mặt Kha Vũ, Oscar lầm bầm-.. anh không phải nếm nó thêm một lần nào nữa. Tôi đảm bảo

Kha Vũ như bị hút hồn bởi đôi mắt có cái tròng màu nâu lộng lẫy ấy, lần đầu tiên anh ta có cơ hội ngắm nhìn cận cảnh khuôn mặt của cậu trợ lí tài năng mình đến thế. Tuy bị che lấp bởi hai tròng kính to đùng nhưng Oscar vẫn sáng bừng với làn da trắng cùng sóng mũi cao thẳng tấp. Đôi môi cậu nhỏ lại hồng hào, vài sợi râu dưới càm được cạo sạch sẽ nhưng vẫn để lại vết tích tăng thêm vẻ nam tính cho cậu. Oscar nhíu mày làm Kha Vũ tỉnh lại, kênh kiệu, Kha Vũ cũng không vừa. Kê gần hơn mặt Oscar rồi thì thầm:

– Vậy để tôi xem, khả năng của cậu đến đâu

Oscar liếc xéo rồi hằn hộc cất bước đi một mạch không lời tạm biệt. Hơi mất lịch sự so với sự điềm đạm thường ngày của cậu ta. Nhưng ngược lại, Kha Vũ lại rất thích thú với cá tính này, nghịch ngợm và cứng rắn. Cười nhếch môi rồi đưa ánh mắt trở lại vị trí lạnh tanh ban đầu vốn có của nó khi cái bóng trắng đã khuất bóng. Kha Vũ thở nhẹ, xe lăn bánh.

Cặp ngực của cô gái trút xuống rồi đong đưa như hai trái bưởi trước gió mỗi lần cặp mông của mình bị đẩy tới. Gương mặt nhăn nhó rồi thở hỗn hễn trong cái đau ở "nơi đó", nhưng trong đó là cái sự sung sướng hưởng thụ khi cái khúc thịt cứng lạnh, to chảng đang đục khoét cật lực không ngừng nghỉ. Ghị hai bên mông trắng nõn, Kha Vũ đẩy cặc tới tấp một cách khủng khiếp làm cô ta hét lên ầm ĩ:

– Á...anh ơi, em tê quá..ah

– Ha...

Kha Vũ vẫn lạnh tanh rên nhẹ trong cổ họng rồi tập trung dập để thỏa mãn cơn dục vọng của mình. Nhưng lạ lẫm, hôm nay anh ta nhấp nhưng không có một cảm giác gì gọi là khoái cảm như thường lệ, ngược lại nó nhạt nhòa, chán ngắt. Thở cái hì, Kha Vũ rút ra, lật ngược cô gái lại rồi banh hai giò, cà nhẹ dương vật "sừng sỏ" của mình mà đâm vào nhanh chóng. Cắn môi rồi rên rỉ, cô gái như dần leo lên đỉnh từng bước, mắt lơ đễn tận hưởng cơn sướng rần người, môi hỗn hễn:

– Anh Vũ ơi, em yêu anh quá. làm mạnh như vậy hoài đi anh

Nghe đến đây, khuôn mặt của Kha Vũ bỗng chống thay đổi sắc thái, anh ta mở mắt rồi nhếch mép cười. Cuối xuống trong khi hông vẫn hì hục đâm chọt nhịp nhàng. Đưa lưỡi liếm láp cắn nhẹ đôi môi mọng ướt của gái tươi xinh, Kha Vũ thỏ thẻ bên tai:

– Em thích như vậy lắm à ?

– Ơ ưm.. thích lắm anh ơi, thích chết đi được – vừa sờ soạn tấm lưng to bản của Kha Vũ, cô ta vừa thích thú đáp trong giọng rên rỉ dâm dục. Kha Vũ vẫn nhấp đều, hỏi tiếp nữa

– Thế, em có muốn sướng thêm không ?

– Ô yes, muốn.. muốn lắm anh. Làm em tét ra cũng được

Cô gái ấy cắn môi, đưa mắt dâm đãng rồi liếm yết hầu của Kha Vũ khi anh ta đang cúi xuống. Giọng nói dâm dục, rên rỉ của cô gái bắt đầu làm cho con quỷ trong Kha Vũ trỗi dậy. Nhếch môi nguy hiểm, Kha Vũ ngồi dậy, sắc mặt bắt đầu thay đổi nhưng cô gái kia vẫn chưa thấy được sự biến đổi ấy. Nhắm mắt rên rĩ rầm cả căn phòng, gương mặt cô gái kia từ sung sướng dần chuyển biến, nhăn nhó rồi cái tiếng rên cũng dần thay đổi

– Ơ.. ơ.. a.. a.. á á đau.. đau.. quá.. anh.. đau .. á á á

Những cú thục mãnh liệt như vũ bão vang dội âm thanh "bạch bạch bạch" dương vật ngày càng "bành trướng" hơn nữa rồi dọng ầm ầm vào cái khe nhỏ của cô ta. Mở mắt ra, cô gái kia há hốc mồm trong khi vẫn nhăn nhó ăn no những cú nhấp lút cán thậm chí muốn tét đôi cái khe ấy ra làm hai như ước muốn của cô ta. Gương mặt của Kha Vũ hiện lên một vẻ đáng sợ rợn người, nhất là đôi mắt không còn tròng đen trắng như người thường nữa. Thay vào đó là cặp mắt sắc, dày đặt một màu máu đỏ tươi. Kinh hoàng hơn hết là hai chiếc răng nanh ngày một mọc dài khi đôi môi quyến rũ của anh ta mở ra. Hai tay nắn bóp cặp ngực to đùng, Kha Vũ nhếch môi rồi nhíu mày dần dần cúi xuống một lần nữa. Nhưng lần này, cô gái kia không còn "hớn hở" đón nhận nữa, thay vào đó là vẻ mặt sững sốt đến mức cổ họng cô ta cứng lại, rên không thành tiến. Kha Vũ gầm gừ:

– thích không ? Như vầy em thỏa mãn em chưa ?

– Ơ..a.. đau.. đau.. đau. Ơ.. ơ..

Hai bàn tayKha Vũ chợt tiến triển thêm bước nữa khi bộ móng vuốt mọc dài ra rồi đổi thành một màu đen ớn lạnh. Những móng vuốt ấy khẽ rê nhẹ cái bầu ngực trắng hồng thèm thuồng đối với mấy anh trai thẳng. Nó nhô đều đặn bởi đây là cô người mẫu có tiếng mà Kha Vũ đã từng gặp, món tráng miệng theo đúng "tiêu chuẩn" của cậu ta. Chợt bên dưới, Kha Vũ bỗng tăng tốc độ hãi hùng, nó thụt mạnh như muốn banh cái âm hộ nhỏ bé của cô gái kia. Bên trên, Kha Vũ bỗng dùng ngón trỏ ghim vào giữa ngực làm tuôn ra giọt máu đỏ tươi, cùng lúc đó là tiếng hét của cô gái bắt đầu hét lên:

– A.. đừng mà.. đừng.. làm ơn.. đau quá.. a...

– Hơ.. hơ.. sao thế, chẳng phải cô rất thích chơi mạnh bạo như thế này mà ?

– Á.. a.. đồ quỷ. Thả tao ra.. a.. mày không phải con người

Đến đây, ngón tay chợt dừng lại, những cú nắc kia cũng ngưng ngay. Thở hổn hễn, cô gái ấy vừa kinh hoàng, môi rung cầp cặp khi ánh mắt đỏ huyết kia trợn lên phẫn nộ. Cơ ngực lực lưỡng phì phò nhấp nhô theo nhịp thở của Kha Vũ rồi đột nhiên dừng lại. Gương mặt lạnh tanh khẽ nhếch môi, chân mày bên phải nhíu lên tạo nên một nét độc ác kinh hoàng.

– Đúng rồi, tôi đâu phải con người. Và để tôi cho cô thấy đẳng cấp khác biệt giữa tôi và cô nhé

– Hả?.. a á á a a a a !

Mười đầu móng vuốt đột ngột ghim thẳng vào ngực rồi bắt đầu quào từ bầu ngực to lớn ấy xuống thân bụng rồi rê luôn cặp đùi trắng nõn. Móng rê tới đâu, máu trào ra đến đó đầy người cô ta, cứ như trong một bộ phim kinh dị. Kha Vũ dập mạnh một cách hãi hùng, mười đầu móng vuốt dừng lại ở hai bắp đùi, ghim sâu một phát làm máu bún ra kèm theo tiếng thét vang dội của cô ấy. Nhưng không ai có thể nghe được bởi căn phòng được bố trí cách âm, hơn nữa là vào thời điểm mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Cô ta cũng không vừa, vẫy vùng cố thoát khỏi móng vuốt của quỷ, nhưng sao thoát khỏi khi hai bên đùi đang bị ghim năm cái "cọc sắt" trong khi ở giữa đang phải đau đớn, chịu trận trước cây "sắt" to lớn đâm thụt khí thế. Máu trên cơ thể văng tung tóe mỗi lần cô ta cố giẫy giụa, điều này làm cho Kha Vũ càng thích thú hơn. Trước mắt anh ta đang là một cô gái trần truồng đầy máu trên người, vừa nắc, Kha Vũ vừa nhìn những dòng máu đỏ tươi "trào" ra từ vết "cào" trông thật ngon mắt, đã miệng. Nhắm mắt tập trung tinh thần khi dòng tinh dịch ứ đọng sắp được phóng, Kha Vũ càng ghim sâu mười cái móng vuốt hai bên nữa làm cô gái đó hét lên hãi hùng. Hắn nhấp ầm ầm làm âm đạo như tét ra, cuối cùng cũng đến lúc "phóng tiễn". Kha Vũ ngữa cổ lên trần mở đôi mắt đỏ huyết độc ác ra, há miệng làm hai chiếc răng nanh nhô ra thẳng dài như răn rắn hổ mang.

– Đừng mà.. làm ơn... đừng.. hu hu, đừng tôi van anh.. đừng.. a.. á

Cô gái ấy khóc nức nở rồi lắc đầu liên tục khi gương mặt kia từ từ tiến sát mặt mình. Hai bên móng vuốt gở ra làm máu trong đấy "xịt" ra ướt đầy tấm gối hai bên, cặc Kha Vũ dập cú chót đâm thẳng vào âm hộ kèm dòng tinh ấm nóng đặc trưng. Đau đớn tột cùng, cô gái ấy gồng cổ hét toán lên, mấy sợi dây gân ngay cổ hằn lên kích thích làm Kha Vũ đưa răng ngay vị trí đấy.

– Á aaaaaaaaaaaa !

"Phập" ! Chiếc răng nanh cắn vào rồi hút nhanh lượng máu được sản sinh từ cả hai thái cực, đau đớn và sung sướng. Còn gương mặt sợ hãi kia dần đơ lại, rồi nhắm mắt ngất đi trong sự đê mê đầy kinh hoàng. Liếm láp mấy dòng máu tươi, chợt Kha Vũ nhíu mày rồi dừng lại. Anh ta từ từ trở lại trạng thái bình thường rồi rời khỏi cái "bãi máu" đang nằm ngất đi trên giường. Kha Vũ đưa mắt lạnh lùng nhìn rồi nhếch môi hả hê

– Đúng là loài ngu ngốc. Được cái thân "ngon cơm" nhưng đầu óc "bã đậu" chẳng biết làm gì ngoài việc chào hàng rồi rên rĩ trên giường là giỏi. Bây giờ thì mày thấy sự khác biệt của tao và mày rồi đấy. Tao luôn ở "chiếu trên"

Dòng nước lạnh tanh trút xuống rửa trôi mọi vết tức lẫn mùi nước hoa từ "bữa ăn" lúc nãy. Kha Vũ bước ra, choàng tấm áo vào rồi rót ly rượu, phì phèo điếu thuốc đưa mắt phóng ra cảnh vật tĩnh lặng của màn đêm huyền bí. "xin lỗi vì hôm nay đã để anh lâm vào tình cảnh nguy hiểm này. Tôi sẽ cố gắng để chắc chắn.. anh không phải nếm nó thêm một lần nào nữa". Kha Vũ bật cười, ngồi trên chiếc ghế êm rồi cắn môi khi nhớ đến cái giây phút ấy, giọt máu ấy và gương mặt ấy. Khẽ đưa tay đặt lên ngực mình, Kha Vũ xuyến xao một cảm giác kì lạ. Cả bản thân anh ta cũng không biết mình đang bị gì, chỉ biết mỗi lần gặp mặt Oscar là lại đập nhanh như thế. Đang suy nghĩ thì anh tài xế Sơn bước vào sau khi vừa dọn dẹp xong "đóng máu" trên giường. Anh ta cũng lạnh tanh y chang Kha Vũ, cất tiếng hỏi:

– Thưa giám đốc, tôi đã thu dọn xong rồi ! Anh có cần "dùng thêm" không ạ, hiện tại cô Lam đang say ở quán bar K đấy

– Thôi khỏi.. ! Bao nhiêu cũng không đủ đâu .. ! Kì lạ.. – Kha Vũ đáp rồi nhíu mày thắc mắc. Tò mò anh Sơn hỏi rõ

– Xin lỗi giám đốc nhưng cho tôi hỏi, có chuyện gì lạ à ?

– Ừm.. sao tôi hút bao nhiêu máu đi chăng nữa vẫn không làm tôi hài lòng. Nó chỉ giúp tôi "đở khát" thôi nhưng đâu lại vaò đấy, hết tác dụng thì tôi lại khát nữa ! Nhưng.. – Kha Vũ hút rồi hé đôi môi quyến rũ thả làn khói trắng ra, anh ta nhíu mày nói tiếp -.. sao chỉ một ít máu thôi cũng đủ làm tôi "no" ngay lập tức, "đã" khát tức thì. Cảm giác ngọt ngào nhưng sâu lắng lắm, một mùi vị đặc biệt không thể tả

– Giám đốc đang nói về cậu Oscar á ? – Anh Sơn đoán ngay, trúng ý, Kha Vũ bối rối rồi gật đầu nhẹ. Anh Sơn cười – có lẽ anh ta là một người hoàn hảo, cả năng lực lẫn thể chất. Vì thế anh mới có cảm giác hoàn thiện như vầy, cũng có thể từ trước đến giờ anh chỉ toàn lựa chọn những loại "chất lượng", hôm nay vô tình ăn phải loại "bình dân" thì anh cảm thấy thích thú vì đổi khẩu vị cũng nên – Nghe có lí, Kha Vũ sáng mắt rồi xoay lại, hí hửng đáp

– Ờ, cũng đúng. Anh Sơn quả là phụ tá tuyệt vời của tôi mà. ha ha, mà.. – Kha Vũ lại nhăn nhó, anh Sơn ngơ ngác đưa mắt nhìn anh ta. Đừng phắt dậy, Kha Vũ vừa đi lại quầy rượu rồi rót, anh ta nói tiếp -.. mà không biết sao, tôi có một cảm giác rất lạ khi bên cậu ấy. Tim nó cứ đập liên hồi, người nó nao núng một cảm giác khó tả sao ấy

– À, bởi vì giám đốc đã phải lòng cậu Oscar rồi !

Nghe vừa dứt câu thì Kha Vũ ngậm nguyên họng rượu phun cái phèo đầy bàn, nhíu mày xoay qua anh Sơn đang đứng đấy. Kha Vũ nhếch môi rồi hất mặt khó chịu.

– Anh nói đùa phải không ? Anh biết là tôi không bao giờ có tình cảm hay để mắt tới cái loài thấp hèn đó mà. Hơn nữa, nghĩ sao khi nói một giám đốc hoàn hảo như tôi lại đi phải lòng một cậu trợ lí "nữa mùa" đó chứ. Anh Sơn à, anh..

– Lúc tôi gặp vợ tôi, thì tôi cũng có cái cảm giác lạ lẫm như cậu vậy. Thật đấy

Anh Sơn nghiêm túc làm Kha Vũ có gì đó lo lắng trên gương mặt nhưng lại hào hứng, bối rối ở trong lòng. Kha Vũ xoay đi chỗ khác để dấu cái vẻ lúng túng khi bị bắn trúng tim đen của mình. Biết ý, anh Sơn cười nhẹ

– Mà giám đốc đừng quá lo lắng, tình yêu không đáng sợ như anh nghĩ đâu. Bây giờ chỉ mới là những rung cảm thôi, còn tương lai thì để xem hai người có duyên không mới được. Thôi, tôi không làm phiền anh nữa, nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép được về

– Ờ.. ừm.. anh về đi

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top