[𝕊𝕒𝕟𝕫𝕦 𝕩 𝕄𝕚𝕜𝕖𝕪]
Tóm tắt ( Đoạn cuối ) :
+ Em và hắn chỉ có mối quan hệ là "Vua" và "Con chó trung thành" mà thôi, hắn đem lòng yêu em nhưng em lại luôn hướng về một người khác. Em luôn đâm đầu vào thứ vô nghĩa để có thể chiếm trọn trái tim của người kia...Vậy còn hắn? Dù hắn yêu em đến điên dại, muốn em là của riêng hắn, nhưng hắn nhớ ra rằng... Em chỉ coi hắn là một quân cờ trung thành và tốt nhất của em. Hắn không buồn cũng không vui, nhưng hắn nguyện cho em đến bên người khác mà hạnh phúc, còn hơn khi em ở với hắn mà em không cảm thấy hạnh phúc. Đến bước đường cùng. Vậy ai sẽ là người thương hắn? Không một ai cả! Gia đình, bạn bè và đồng nghiệp dù can ngăn hắn đừng đâm đầu vào cái "tình yêu" sai trái ấy! Để rồi, đến cuối cùng
+ Hắn đã rời khỏi trần gian... Còn em thì tìm cách đến bên hắn càng nhanh càng tốt, sau những gì mà hắn giúp em, em nhận ra được tình cảm thật sự của mình là dành cho hắn, còn với người kia, nó chỉ là tình cảm "nhất thời" . Đến khi nhận ra được thứ tình cảm ấy thì hắn đã còn trên trần gian đâu?
+ Vậy thì... Để về bên hắn, em chỉ còn cách tự tử mà về với hắn, người mà :
Sano Manjirou yêu nhất ! Akashi Haruchiyo ^^
"Sa-sanzu, tao xin lỗi mày...𝐓𝐀𝐎 𝐘𝐄𝐔 𝐌𝐀𝐘 𝐇𝐀𝐑𝐔...nhưng có vẻ đã quá trễ để tao nói câu này với mày! Được rồi, tao sẽ đến với mày ngay bây giờ...Tạm biệt Ken-chin, hãy chăm sóc Emma dùm tao..."
"MIKEY !!!! DỪNG LẠI!!! ĐỪNG CÓ NHẢY!!!!" - Draken
WARING : OOC!!!! LỆCH NGUYÊN TÁC !!!!
CHÚ Ý : KHÔNG AI CHẾT (NGOẠI TRỪ SANZU VÀ MIKEY Ở PHÍA CUỐI CỦA FIC)
Hắn : Sanzu
Em : Mikey
-----------------------------------------------------
Một ngày không nắng cũng không mưa. Từng cơn gió thoáng qua bóng người bé nhỏ
"Lạnh thật! Tch" - em nắm đôi bàn tay mình đưa lên trước miệng mà hà hơi làm ấm
"Xin lỗi anh tới trễ" - Jirol
"A! Không sao đâu ạ" - Em nhìn anh mà cười
Jirol Henamijo, là người mà em thầm thương. Em đã theo anh từ 2 năm trước.
"Chúng ta đi được chưa?" - Hắn lên tiếng phá hỏng bầu không khí im lặng này
"À mau đi thôi Sanzu, Jirol-kun" - Em cầm tay anh mà chạy
Hắn nhìn em có vẻ vui khi gặp anh, hắn chỉ thở dài và đăm chiêu suy nghĩ. Thấy em hạnh phúc thì hắn cũng vui, nhưng....Sao tim hắn đau quá vậy? Ừ....hắn nhìn cảnh ấy cũng sôi máu chiếm hữu em là của riêng hắn nhưng nếu làm thế, em sẽ không hạnh phúc hay cười đùa nữa thậm chí là từ mặt hắn, điều đó còn đáng sợ hơn việc thấy em ấy hạnh phúc bên người khác, thà rằng em vẫn hạnh phúc bên người khác và vẫn xem hắn là bạn, không từ mặt hắn, không bỏ rơi hắn là đủ lắm rồi....
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, đến rồi một hôm, em lấy hết can đảm mà tỏ tình anh. Hắn vô tình đi qua mà nghe được cuộc hội thoại tỏ tình ấy... Tâm trạng hắn bỗng trầm hẵn, con tim hắn như muốn vỡ tung...thôi rồi, hắn suy sụp tinh thần, dù đã chuẩn bị tinh thần cho điều này nhưng vẫn không hết sốc khi thấy em vui bên người ấy.
Hắn lặng lẽ rời khỏi đó, hắn không muốn nhìn thấy nữa...
"EM THÍCH ANH!"
"...." - Anh hơi bất ngờ
"Xin lỗi em nhé Manjiro! Anh chỉ xem em là em trai thôi, mong em đừng giận anh! Vả lại anh cũng đã có người mình thương rồi... Anh xin từ chối lời tỏ tình của em" - Anh đã buông lời từ chối, anh biết vẫn có người tốt hơn anh để có thể chăm sóc cho em, phải là hắn, Sanzu Haruchiyo à không phải là Akashi Haruchiyo thì đúng hơn nhỉ?
"A-a-a V-vâng không sao ạ. Tạm biệt anh"
"Ừm, về cẩn thận đấy Manjiro"
"Vâng, em biết rồi ạ"
-----------------------------------------------------
"Đau thật" - Hắn ngồi trên ghế sofa mà lẩm bẩm
"Chịu thôi chứ biết sao giờ?" - Senju
"Im đi con này! Mày đã không an ủi rồi thì thôi đi" - Sanzu
"Chứ giờ nghĩ xem ảnh có yêu anh không Haru? Ảnh đã có người thương rồi đó, đã tỏ tình rồi, em nghĩ chắc ông anh kia sẽ đồng ý thôi, Mikey dễ thương vậy mà..."
"Thôi đi Senju, em đang làm nó buồn thêm đấy!" - Takeomi
"Hm...cái này căng quá, anh chịu" - Shinichiro
"...Tôi đi lên phòng, đừng ai gọi tôi nhé!" - Sanzu
"Ừ" - Takeomi
Hắn mệt mỏi bước lên phòng
"Mày nghĩ nó ổn không Takeomi?"
"Không"
"Mong ổng đừng dại dột mà làm điều không nên"
"Thôi thôi, Senju,mau đi nấu cơm đi,mày không định về à?"
"Xì! Tao về đây, tao phải thăm dò thằng nhóc Manjiro đã! Tạm biệt"
"Tạm biệt"
-----------------------------------------------------
Hắn nằm xuống giường mà nghĩ ngợi... Hmm, chán thật, cảm giác nó cứ sao í.... Haizz, biết làm gì bây giờ?
*Giờ chắc Mikey đang vui bên Jirol rồi nhỉ? Tch, càng nghĩ càng buồn....Hay là*
Hắn suy ngẫm một hồi rồi quyết định làm việc ấy...
Hắn bước ra khỏi phòng gặp mọi người lần cuối rồi thôi....
Hắn đi gặp mọi người cũng đến tầm 23h45 khuya, trên tay hắn là một con dao cộng thêm là 1 sợi dây thừng, hắn bước lên phòng ngủ của chính mình.
*Xoẹt
Con dao của hắn dính đầy máu, 2 cánh tay hắn máu đỏ không ngừng tuôn ra, mùi máu tanh nồng sặc lên mũi. Hắn nhìn mà thấy thích thú, hắn lấy cọng dây thừng buộc lên trên đèn chùm của phòng.
"Kết thúc tất cả ở đây thôi! Tạm biệt nhé Mikey, tôi yêu ngài..." Nói rồi hắn lấy từ trong túi áo viên thuốc ngủ, hắn thả vào họng, bước lên ghế và treo mình trên chiếc dây thừng được buộc chặt vào đèn.
-----------------------------------------------------
Rạng sáng hôm sau....
"Này Sanzu!! Mau dậy đi! Xuống ăn sáng mau lên" - Takeomi
.....
"Này! Haru-nii!! Anh có nghe không?? Mau xuống ăn sáng đi!!" - Senju
.....
"Nè đừng có nói anh làm gì đó dại dột à nha Haru!!"
..... Vẫn là bầu không gian tĩnh lặng ấy
*Rầm
Senju và Takeomi phá cửa xông vào
"HARU-NII/SANZU!!!!!!!!!!!!"
-----------------------------------------------------
Tối đó
"Cái gì!?!! Sanzu tự tử á!?!!!!" Em bàng hoàng nhìn Shin
"Ừ... Sáng nay Takeomi vừa gọi điện cho anh bảo thế..."
"Ha-haru...."
"Takeomi có nói là bên cạnh xác của Sanzu có một tấm thư gửi cho em đấy Manjiro"
"Thư gửi e-em?"
"Ừ"
-----------------------------------------------------
Mặt trời vừa lấp ló
Tang lễ của hắn cũng đã diễn ra, em cũng đến để nhìn hắn lần cuối, ai cũng đến, nhìn hắn vì tình yêu mà bỏ mạng... Vì người thương mà tự hành hạ chính bản thân mình, thật sự nó có đáng?
"Haru...t-tao xin lỗi....!" Em đi đến bên cạnh hắn , nước mắt tuôn ra, giọng run run
Em đã đọc bước thư hắn gửi em, thật đau lòng
"Nhiều đêm anh ngồi đối diện với chính mình rồi tự hỏi những ký ức của những ngày đã cũ và của hôm nay liệu có đủ ấm để hong trái tim anh suốt cuộc đời còn lại? Anh chưa bao giờ hoài nghi về những yêu thương mình đang có, nhưng đôi lần vẫn không tránh khỏi cảm giác thấy chông chênh. Và ngay bây giờ đây trong căn phòng vắng chỉ một mình anh lặng yên nghe từng nhịp đập thổn thức của con tim, và dường như anh đã đánh rơi tình yêu của em giữa chặng đường tấp nập. Cuống cuồng, tất bật đến, vội vã đi..., em để lại cho anh với những ngổn ngang cảm xúc, những lời hứa vẫn còn dang dở.Mối tình đầu không trọn vẹn, anh đã tự nhủ với mình rằng ai cũng phải như thế. Ừ thì mối tình đầu là mối tình dang dở, người ta vẫn thường nói như vậy mà có phải không em. Thế nhưng anh đâu có phải là tình đầu của em, sao em ra đi mang theo cả tin yêu và hy vọng của anh nhẹ nhàng như thế?Em biết không? Từ ngày em có người thương, cuộc sống của anh không còn lạc lõng và vô vị nữa mà nó pha lẫn nhiều màu sắc, nhiều cảm xúc trái ngang. Khi niềm tin pha lẫn với ngờ vực, khi hy vọng bị dập tắt bởi những lời hứa hảo huyền, khi tình yêu nhuộm đầy màu gian dối, thì anh dường như không còn là anh nữa em à. Từ ngày em đi, anh phải tự mình đứng lên để đối mặt với những với thế giới bên ngoài, tự chăm sóc lấy bản thân khi không có em bên cạnh. Anh không còn là anh của những ngày bên em và anh vẫn luôn nghĩ rằng cuộc sống của một đời người luôn có đủ vị và mỗi chúng ta đều có một công thức riêng để tự pha chế nó làm sao để cái vị đó không quá liều. Sau quá nhiều những yêu thương, ngọt ngào và đắng đót, anh bây giờ cũng đã biết dung hòa cảm xúc để cân bằng cuộc sống của mình rồi em à. Anh không nhìn cuộc đời bằng ánh mắt lung linh và trái tim rạo rực của người từng yêu em thuở nào khi cùng em đi dạo trên những con phố thân quen.Anh cũng không còn hờn trách ông trời quá đỗi bất công vì đã không trao cho anh cái hạnh phúc được sát cánh bên người con trai mà anh đã từng yêu tha thiết ấy. Bây giờ, anh nhìn cuộc đời bằng đôi mắt bao dung, bằng trái tim vị tha và không ngừng cố gắng. Chặng đường phía trước còn dài, phải đi để còn nắm lấy hạnh phúc của mình nữa chứ.Và rồi, đôi khi trên chặng đường ấy, anh học được cả cách chế ngự nỗi thất vọng bằng một nụ cười. Anh hay tin vẩn vơ, cái cần tin thì chẳng bao giờ tin, cái đừng tin thì lại cứ thế bấu víu vào tin. Anh dại dột là thế, nhưng ơn trời, vẫn còn biết tin ở mình.Mỗi ngày, anh nhận được rất nhiều những lời động viên dịu dàng và những dạy bảo khắt khe đầy yêu thương của những người đang cùng anh sống. Anh biết ơn họ rất nhiều, để rồi nhiều lần tự hỏi không biết mình phải làm gì, phải yêu thương như thế nào để cho đúng và đầy, để xứng đáng với niềm tin yêu ấy.Khi không có em, thì có một chút buồn, một chút nhớ mong mỏi mòn, một chút sầu khi đêm về lẻ bóng, khi đi trên đường nhìn các cặp tình nhân tay trong tay, một chút lạnh khi gió khẽ lùa qua khung của sổ, bờ vai bỗng chốc run lên... Thế nhưng anh vẫn ổn em à!Khi đã chấp nhận được rằng, em đi là trốn tránh anh, em đi để tìm một cuộc sống mới yên ổn và hạnh phúc hơn thì anh đã thôi mong đợi và hy vọng. Anh học được cách tha thứ cho em và tha thứ cho chính bản thân mình. Vậy nên anh thôi không dằn vặt mình nữa. Yêu được thì bỏ được, nhớ được thì quên được. Và khi anh nói được thì cũng sẽ làm được.Anh đã ổn và sống tốt rồi. Nhưng liệu sau những nỗi đau em đã gây ra cho anh rồi quay mặt bước đi, ở đó em vẫn bình yên và hạnh phúc chứ? Manjiro! Tôi yêu em rất nhiều, mọi người nhớ giữ gìn sức khoẻ! Tôi đi đây^^"
Đó là nhưng gì mà hắn muốn gửi cho em ....
-----------------------------------------------------
Hai tháng sau
Cũng đã hơn 2 tháng từ ngày hắn rời bỏ em. Em ốm đi hẳn, chỉ biết nhốt mình trong căn phòng ngủ...
"Haru...tao lại nhớ mày nữa rồi... Tao muốn đi với mày! Liệu mày có chờ tao?"
.....
"Tao sẽ chờ mày Mikey!"
Em giật thót khi nghe tiếng trả lời, em quay ngang, quay dọc không thấy ai... Giọng nói thật quen thuộc... Vậy thì, nếu đã nhận được hồi đáp rồi thì...
"Đợi nhé Haru, tao đến với mày ngay đây!"
-----------------------------------------------------
Trên sân thượng của một chung cư cũ, bóng hình của em đứng cheo leo ở lan can. Người dân bên dưới nhìn thấy mà lấy điện thoại ra chụp hình, live stream câu tương tác. Thứ đạo đức rẻ mạc ấy khiến Draken đứng phía dưới mà phải chửi thề! Anh hốt hoảng nhìn thằng bạn thân mình đang tính nhảy lầu tự tử kia! Không được! Phải cản nó!!
"Sa-sanzu, tao xin lỗi mày...𝐓𝐀𝐎 𝐘𝐄𝐔 𝐌𝐀𝐘 𝐇𝐀𝐑𝐔...nhưng có vẻ đã quá trễ để tao nói câu này với mày! Được rồi, tao sẽ đến với mày ngay bây giờ...Tạm biệt Ken-chin, hãy chăm sóc Emma dùm tao..."
"MIKEY !!!! DỪNG LẠI!!!" - Draken
*Rầm
Nhảy rồi,em đã nhảy rồi, dù cho ai khuyên bảo đừng nhảy, nhưng em quyết không cho ai ngăn cản.Em đã tự tử để được đến bên hắn...
-----------------------------------------------------
"Người đi,Kẻ ở lại
Chỉ trách phận vô duyên
Thề nguyện kiếp sau nếu gặp lại
Hãy cùng xây dựng tiếp chuyện tình còn vương"
-----------------------------------------------------
Ýe hế lô các kô, tôy là Mie đây :>
Tự dưng tôy đang ngồi học mà nghĩ ra được một đoạn ngắn về Sanzu x Mikey, mà lại là kết SE. Tự dưng mấy nay tôy thích viết SE cực, nhưng các kô yên tâm, bộ RinSou kia của tôy sẽ là HE nên các kô đừng buồn, về phần lá thư mà trong fic này tôy lấy trên mạng nhé :>>> Lười ghi quá nên lấy trên mạng cho lẹ
2424 từ cũng không quá tệ nhỉ?
-----------------------------------------------------
Tình trạng : Đã Hoàn Thành
Hoàn : 7/12/2021
Cập nhập : 3/1/2022
@𝑺𝒖𝑴𝒊𝒆𝒆
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top