Chương VII (3):
Lời kể của Nhiên
----Sài Gòn, năm 2015, đêm prom của trường BNT----
-Ơ, em tới rồi đấy à, anh bảo qua đón đi cùng mà hong chịu.
Tôi cười khì đáp lại sự phụng phịu của Tú Bân:
-Tại hôm nay em chuẩn bị hơi rườm rà một chút, để anh qua đón kẻo anh lại phải đợi lâu.
Trái với gương mặt có phần đùa giỡn của tôi, anh nghiêm túc nhìn tôi, nói:
-Đợi em thì đợi bao lâu không được chứ.
"Anh đã đợi mười hai năm nay rồi."
Tôi chợt giật mình, không biết mình có nghe nhầm những lời thì thầm vừa thoát ra từ miệng anh. Chợt, Tú Bân nở nụ cười trước khuôn mặt ngây ngốc của tôi, rồi anh vội tiếp lời, xua tan bầu không khí mờ ám mà chính mình vừa tạo ra.
-Hôm nay em xinh lắm, nào, mình vào trong nha.
Dứt lời, anh nắm tay tôi tiến vào hội trường. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy trái tim mình có chút kì lạ, là xao động, "gì chứ, em đã chuẩn bị rất lâu để trông trưởng thành hơn mà đi cùng anh đấy", không ngoài hình dung của tôi, hôm nay Tú Bân rất đẹp trai, khoác lên mình bộ vest, làn da trắng của anh được tôn lên thấy rõ, trông anh chững chạc hơn hẳn. Cái cảm xúc này, theo Hạ Vân là rung động, không phải sao?
Bữa tiệc trải qua nhẹ nhàng, yên bình và không có "tình tiết bất ngờ" nào xuất hiện, cứ càng gần đến giờ kết thúc tiệc, tôi lại càng tự xấu hổ vì sự ngớ ngẩn của mình mấy hôm trước.
Prom kết thúc, chúng tôi là một trong những người ở lại đến cuối cùng, ngoài ra chỉ còn một nhóm các anh chị đang ngồi tụm lại, có người thì ca hát, người thì hú hét, kẻ lại khóc sướt mướt, Tú Bân nắm tay tôi dắt khỏi cái hội trường đầy huyên náo ấy.
-Anh đưa em đến chỗ này nha.
Tú Bân dẫn tôi lên sân thượng của trường, bầu trời đêm ấy quang, trong và nhiều sao vô đối. Không khí trong lành, mát mẻ khác với trong hội trường có phần ngột ngạt làm tôi thoải mái hơn, hai anh em đứng ngắm sao, cười đùa một chút thì anh giật mình, nói:
-Chết, anh để quên điện thoại dưới hội trường mất rồi, em ở đây đợi anh, anh chạy xuống lấy rồi lên liền.
Tôi gật đầu cười rồi nhìn theo bóng lưng anh rời đi. Thở phào một cái, tôi ngước tầm mắt nhìn lên bầu trời:
"Vậy là đêm nay không có gì xảy ra, cũng có thể là chuyện tốt, mình cảm thấy vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng."
Rồi bỗng, tôi nghe một tiếng "bùm, bùm, đoàng" phát ra từ dãy nhà đối diện, cũng từ hướng đó, một tràng pháo bông rực rỡ bay vút lên nền trời đêm, chạm đến những ngôi sao lấp lánh kia, nở rộ, rồi tan ra.
Woa, đẹp quá.
Lúc tôi còn chưa kịp định thần suy nghĩ xem vì sao họ bắn pháo bông vào giờ này, nhân dịp gì, tôi nghe tiếng hát của Tú Bân vang lên phía sau lưng:
-Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday,...
Anh tiến vào cùng một chiếc bánh sinh nhật nhỏ xinh mang hương vị mà tôi thích mà nhìn thoáng qua là tôi biết chắc rằng được mua từ tiệm bánh tôi và anh rất thích và hay ghé. Tôi ngạc nhiên không nói nên lời, vì hôm nay không phải sinh nhật của mình.
-Nào, em thổi nến đi, đừng bất ngờ quá, mấy hôm nay anh thấy em sầu não vì kì thi cuối kì gần với sinh nhật em, mà bé lại không ngừng than phiền rằng em vẫn chưa quen cách học của cấp ba nên không còn tâm trí để ăn sinh nhật, vì thế nên anh tổ chức sinh nhật muộn cho em vào hôm nay nè.
-Em thật sự cảm động đó, cảm ơn anh nhiều lắm.
Tôi cười đáp Tú Bân sau khi đã thổi nến.
-Nào, chúng ta vừa ra ngồi ngắm pháo hoa vừa ăn bánh nào.
Tôi đi theo anh, rồi chợt giật mình nhận ra:
-Không lẽ...pháo hoa cũng nằm trong kế hoạch của anh hả?
Anh không đưa ra lời khẳng định cho câu hỏi của tôi, chỉ nhẹ nhàng cười rồi hỏi ngược lại:
-Sao, em thích chứ?
-Em thích lắm, cảm ơn anh.
-Em thích là tốt rồi, nào, em cắt bánh ra đi, à, em cắt đôi nhe, nghe bảo họ làm nhân mới, ngon lắm đấy, cắt đôi xem có gì nào.
Tôi không chần chừ gì cầm lấy con dao mà cắt đôi cái bánh kem, nhưng khi tôi ấn dao xuống, có gì đó khựng lại. Tôi nhẹ nhàng tách đôi cái bánh sang hai bên, ở giữa bánh có một chiếc hộp nhỏ.
-Ơ, cái này là...
-Em mở ra xem đi.
Tôi có chút hoang mang, xen lẫn hồi hộp và hớn hở, anh cứ đưa tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác mà tôi không thể lường trước được.
Chiếc hộp được mở ra, là một chiếc vòng tay bằng bạc, sáng lấp lánh, rất đẹp, kèm theo nó là một mẩu giấy nhỏ. Tôi cứ đinh ninh đó là lời chúc của anh dành cho tôi như mọi năm cho đến khi tôi mở ra:
"An Nhiên, anh không muốn chúng ta tiếp tục mối quan hệ này, anh muốn được bảo vệ em, bên cạnh em với một tư cách khác, tư cách của một người bạn trai. Nếu em đồng ý, hãy đưa chiếc vòng cho anh, anh sẽ đeo lên tay cho em, nếu không, em có thể cất chiếc hộp vào túi đem về nhà và tùy ý em quyết định số phận của nó."
Tôi sững người, quay sang nhìn anh, vậy là cái tôi vừa không ngừng suy nghĩ, vừa muốn gạt bỏ ra khỏi đầu đã đến. Đáp lại cái nhìn của tôi là ánh mắt nghiêm túc của anh, ánh mắt như hôm anh mời tôi đi prom, ánh mắt mà tôi biết anh đặt trong đó là sự trông đợi, là niềm hi vọng và tình yêu thương vô bờ bến dành cho tôi.
-Nào, cho anh câu trả lời với, câu trả lời anh đã đợi mười hai năm qua...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top