2 [14] : 𝗍𝗋𝗎𝗅𝗒 𝗍𝗁𝖺𝗇𝗄𝖿𝗎𝗅?

Theo một quy luật của tự nhiên, hậu bối thì không thể đánh thắng tiền bối được. Trận đấu đó Park Jimin toàn thắng còn bọn chúng thì được dịp lãnh đủ sự "điên cuồng" mà bản thân mới vài phút trước đã lầm lỡ xem thường.

Theo thói quen khi hành động, Park Jimin đã "bằng một cách nào đó không tiện nói" biến ba cái xác ấy không có cái nào là còn toàn thây cả. Chúng không chỉ bị giết chết mà còn bị phanh thây chặt khúc ra với lý do đơn giản là không có chỗ để nữa.

Để tránh làm mẹ cũng như Kim Taehyung hoảng sợ thì Park Jimin đành phải tự dọn hiện trường mà mình gây ra thôi, dù sao thì lúc mua xe cậu ấy cũng đã yêu cầu sẵn một cái cốp sau thật rộng rãi rồi...

Bỏ xác bọn họ vào bao bố luôn được mang theo khi đi xa rồi gọi cho đàn em nhanh nhất có thể đến xoá tất cả dấu vết, Park Jimin bây giờ mới nhớ tới Kim Taehyung vẫn còn ở trên xe đợi mình.

Dĩ nhiên là với bộ dạng nhếch nhác của bản thân hiện tại cậu ấy không thể cứ thế bước tới nói chuyện với hắn rồi. Sẵn điện thoại nhấn gọi cho Kim Taehyung, cậu ấy vì sợ người kia sẽ hoảng sợ nên chỉ dám đứng ở bên ngoài mà nói chuyện thông qua điện thoại với hắn thôi.

- Anh tạm thời ở trong xe nhé, một mình em không dọn hết được vì đây là sân cỏ, nên nó sẽ hơi mất thời gian để chờ người đến xử lý đấy.

Ngay khi điện thoại vừa được kết nối cậu ấy liền nói ra ngay vấn đề với hắn trước khi người kia kịp ngắt máy.
Đây là kinh nghiệm từ kiếp trước thôi, ba tên điệp viên này cũng đâu phải những người đầu tiên muốn giết Park Jimin và Kim Taehyung đâu, cậu ấy cũng không còn là mới lần đầu buộc phải giết người trước mặt hắn nữa rồi. Lần nào làm xong cũng bị người ta ném cho ánh nhìn khinh bỉ đến kinh tởm hết. Sớm đã không còn xa lạ nữa rồi.

Nhưng lần này khác. Lần này sau khi Park Jimin dứt câu thì tín hiệu vẫn còn.
Kim Taehyung chưa ngắt máy.

Có chút không tin vào tai mình, cậu ấy thậm chí còn hơi ngốc nghếch đưa màn hình điện thoại lên kiểm tra nữa cơ. Nhưng hắn chưa ngắt máy là thật, không phải nhầm lẫn hay hoa mắt gì cả.

Tiếng lấy hơi lên phát ra từ trong điện thoại khiến Park Jimin có chút lo lắng. Cậu ấy biết hắn sợ nên mới lo lắng như vậy. Liệu có phải bị giống lúc ở quảng trường sớm đã không thở nổi rồi không? Nếu thật là như vậy thì bây giờ Park Jimin có nên đến xem hắn không khi bản thân mới là nguồn cơn nỗi sợ?

- Anh ổn không? Taehyung, em-em- em gọi cho mẹ nhé? Em sẽ đi ngay, anh đã không nhắm mắt lại theo lời em sao?

Luống cuống không yên, Park Jimin chân thì theo phản xạ của bản năng muốn tiến tới chỗ hắn chân thì lại bị lý trí níu lại không cho quá phận mình. Rốt cuộc là lúng túng quá nên so với đứng trân tại chỗ thì cũng không khác gì cả luôn.

"Tôi ổn."

Giọng nói yếu ớt của hắn truyền qua loa điện thoại có chút khàn đặc. Park Jimin vẫn còn thấy ánh mắt Kim Taehyung đang từ trong xe nhìn tới mình, có lẽ là vì như vậy nên anh mới nghe như đang sợ đến sắp ngất như thế.

- Anh đừng nhìn em nữa... Hiện tại không thể nhìn được đâu...

Vừa khuyên nhủ hắn vừa ôm xót xa trong lòng, Park Jimin không nhịn được cũng đối mắt với Kim Taehyung đang trong trạng thái bất ổn. Cậu ấy mỗi khi nhìn thấy hắn khổ sở đều không kiềm được bản thân đau lòng. Như thế cũng đã được mấy năm rồi.

"Tôi nhắm mắt lại như lời cậu nói rồi nhưng lúc bị bọn chúng tấn công đó cậu đã ngã vào xe rất mạnh."

Cú va chạm khiến Kim Taehyung theo phản xạ nhìn tới Park Jimin và thấy được vết thương của cậu ấy.

"Nếu đau quá thì phải đến bệnh viện."

Kiếm của bọn họ rất sắt, hắn đã thấy người tấn công cậu ấy ở phía sau rồi.

Lúc ấy Kim Taehyung thậm chí còn có thời gian chần chừ không biết có nên ra hiệu cho Park Jimin biết hay không nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ấy vì mình mà xuýt trọng thương.

"Nếu nó đâm trúng thì sao?" - Lúc ấy Kim Taehyung đã tự hỏi như vậy rất nhiều lần trong một khoảng khắc ngắn.

Hắn là không biết nên mới tự hỏi như vậy đấy. Bởi vì trước mặt Kim Taehyng lúc đó là cậu ấy đang gồng gượng một mình trên chiến trường để bảo vệ cho hắn được an toàn, bởi vì trước mặt Kim Taehyung lúc đó là cậu ấy ngay khi bản thân đang trong tình thế cấp bách vẫn không quên để tâm đến tình trạng của hắn, bởi vì trước mặt Kim Taehyung lúc đó... Park Jimin đã vì lo cho hắn mà bị thương.

Điều này không giống với những lúc mà cậu ấy chuẩn bị thật nhiều quân lính để đánh bọn địch một cách dễ dàng giữ cho cả hai bọn họ được an toàn, đây thật sự là lần đầu tiên hắn thấy cậu bị thương nặng đến như vậy. Đó là chưa nói tới người kia đặc biệt có thù với việc bị đau khó chịu đó. Vì vậy nên trước đây Park Jimin mới không để bản thân bị thương trong những trận chiến hoàn hảo của mình bảo vệ cho Kim Taehyung đấy.

Đây thật sự là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến được "hi sinh" của cậu ấy.

- Anh nói sao?

"Nếu đau quá thì phải đến bệnh viện."

Kim Taehyung cũng kiên nhẫn nhắc lại cho cậu ấy lời của mình vừa rồi.

- Em không sao, đợi đến khi trở về rồi đến trụ sở của bang cũng không sao đâu. Nếu anh có lo thì cũng không cần đâu nhé...

Nhỏ tiếng nói với hắn, Park Jimin không cần biết mặt tốt hiện tại của Kim Taehyung là giả hay thật, cậu ấy chỉ biết cảm nhận nó bằng cách tốt nhất thôi.

"Sao lại gọi điện vậy?"

- Ừm... Em không nghĩ anh ổn với mặt này của mình nên không muốn đến gần làm anh hoảng sợ.

"Tôi không sợ máu, cậu vừa rồi cũng không cầm kiếm của bọn họ, lại còn chẳng phải đêm đen u tối. Cậu không đáng sợ."

Kim Taehyung lại lấy hơi lên nói với Park Jimin, tình trạng bất ổn hiện tại của hắn chỉ là do ảnh hưởng từ chuyện họ bị tấn công vừa rồi bằng đủ thứ sắt nhọn trên đời thôi. Ký ức về ánh mắt khinh bỉ của Park Jimin từ kiếp trước là do hắn ghét cậu ấy chứ không phải hoảng sợ cậu ấy sau khi người "hành sự".

- Thân thể em hiện tại vừa nhơ nhuốc vừa có vết thương, dù sao cũng không nên đứng trước mặt anh mà làm gì, không khéo lại bẩn người mất.

Khẽ cười để thể hiện với hắn bản thân mình ổn, Park Jimin lúc nào xuất hiện trước mặt Kim Taehyung cũng muốn bản thân hoàn hảo hết. Nghĩ thông thường trong mắt người ấy cậu cũng đã đủ xấu xí rồi, lúc tồi tệ nhất này cũng không cần phô bày ra thêm nữa mà làm gì.

"Cậu dã dọn xác vào hết rồi đúng không?"

- Ừm. Vì trông có hơi ghê rợn nên em sợ anh và mẹ thấy thì sẽ không hay.

Park Jimin cũng vô thức gật đầu trả lời Kim Taehyung.

"Tới đây."

- ... Nói em sao?

"..."

Hắn và cả cậu ấy nữa, hiện tại không có đủ hơi sức mà nói nhảm câu thì giờ đâu.

Kim Taehyung sau khi nói xong lời của mình thì trực tiếp ngắt máy chờ Park Jimin đến, mặc kệ cậu ấy có đang mất khả năng nghe hiểu hay không thì hắn cũng không thể tự mình bước ra ngoài kia được nên chỉ có thể ngồi chờ thôi.

*cạch*

Mở cửa xe ra và đứng chắn giữa tầm nhìn của Kim Taehyung với toàn cảnh bên ngoài, Park Jimin tuy là không biết hắn đang định làm gì nhưng vì cậu ấy đúng là không còn đủ hơi sức mà "chơi" nữa nên cũng mặc kệ nghe theo lời người kia luôn.

- Em đây...

- Vết thương ở đâu?

Kim Taehyung lạnh lùng hỏi, ánh mắt vẫn chưa dám nhìn thẳng vào quần áo chỗ rách chỗ lành của Park Jimin - Cảm thấy có chút ngang tàn khi đối diện với những vết thương đó của cậu ấy.

- Ờm... ở mạn sườn phải.

Nghĩ hắn "vì lo" nhưng không thể nhìn nên Park Jimin cũng thật thà nói chi tiết địa điểm của vết thương cho người kia nghe.

Tuy nhiên thì Kim Taehyung không nói mà cũng không nhìn. Hắn chỉ quay sang ôm lấy cậu ấy với gương mặt vùi trên lớp áo sơ mi giờ đã bị bám đầy mùi máu tanh tưởi và đôi tay vòng lấy thấp thấp dưới eo của người ấy thôi.

Coi như là cảm động Park Jimin liều mình cứu hắn cũng được, Kim Taehyung cũng biết cậu ta ghét bản thân bị thương, coi như lần này là do hắn đi.

- Anh sao vậy? Không phải khó thở hay gì chứ?

Nhìn thấy hắn hành động khác thường vào thời điểm này Park Jimin chỉ có thể lo lắng thôi, cũng giống với lúc trước đó, cái gì cũng không để ý, chỉ nghĩ tới được mỗi mình hắn...

- Không phải. Tôi bình thường và không bị làm sao hết.

- Vậy sao lại-

- Vết thương... để tôi khử trùng cho cậu nhé?

Kim Taehyung khẽ siết chặt hơn ôm lấy cậu ấy, nửa muốn gần người kia hơn, nửa lại sợ làm động tới vết thương hở.

Cảm kích này có phần hơi quá rồi không?





:leehanee

mr. lố bjch:))) tưởng kiu ghét ngta lắm không gần không đụng được, đúng là sống trên đời chúng ta đừng nên mạnh mẽ quá, những thành phần như lày lại tưởng ta bất tử 😂

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top