Chap 42


Hình như đây là bệnh viện, tôi đang nằm trên một chiếc giường trắng toát, bên cạnh còn có một bình truyền nước. Tôi cố gắng ngóc đầu dậy, nhìn thấy trước mặt là một vị bác sĩ, còn người đang nói chuyện cùng vị bác sĩ là thầy Hoseok.

Tôi không còn ngạc nhiên với sự có mặt của thầy ấy nữa, giờ đây chẳng có gì có thể khiến tôi ngạc nhiên. Tôi chỉ cảm thấy rất mệt, mệt không tả nổi, và vết thương trong trái tim này đang vì tôi thức dậy mà rách toạc ra, dần dần, cơn đau lan truyền đến khắp cơ thể...

Vừa mới đây thôi, tôi đã gặp ba trong giấc mơ của mình, ký ức của ngày hôm ấy thật tươi đẹp và ấm áp làm sao. Khi con người gục ngã hay gặp phải khó khăn, người ta thường nhớ về những ký ức vui vẻ của quá khứ. Có lẽ vì thế mà tôi đã mơ về ba, bởi trong tôi đang khao khát được gặp ba một lần nữa.

Tôi tuyệt vọng lắm, tại sao tôi không ngủ vĩnh viễn nhỉ? Tôi không muốn thức dậy để đối mặt với hiện thực tàn khốc này. Thầy Hoseok nói chuyện với bác sĩ xong thì phát hiện ra tôi đã tỉnh, thầy mau chóng đến bên giường hỏi han tôi.

- Yeon Amie, em thấy trong người thế nào rồi?

Tôi không nhìn thầy, đưa đôi mắt ráo hoảnh sang bên khác. Lục lại ký ức trong cái bộ não chậm chạp của mình, có lẽ người dương ô cho tôi khi tôi dầm mưa chính là thầy, chắc là thầy đã đưa tôi vào bệnh viện. Vậy là tôi đã bị cảm, đáng lẽ giờ tôi phải nói cảm ơn thầy, nhưng tôi không muốn nói chuyện hay tiếp xúc với người ngoài vào lúc này. Tôi rất mệt, tôi mệt cả thể xác lẫn tâm hồn, tôi không muốn giao tiếp với bất kỳ ai... tôi muốn một mình.

Thấy tôi im lặng không đáp, thầy Hoseok lại tiếp tục hỏi:

- Amie, em gặp chuyện gì sao? Có thể nói cho tôi biết được không? Tôi rất lo lắng cho em. Tại sao em lại dầm mưa như thế? Gia đình em gặp chuyện hay sao? Tôi có thể giúp em được không? Em có thể chia sẻ với tôi được không? Câu hỏi của thầy cứ dồn dập vang bên tai tôi, có lẽ vì thầy quá lo lắng cho tôi nên mới hỏi tôi nhiều như vậy, nhưng điều đó không khiến tôi cảm thấy được an ủi mà ngược lại khiến tôi rất khó chịu. Tôi không muốn bị làm phiền vào giờ phút này.

Sau cú tổn thương lớn vừa rồi, tôi hình như không muốn tiếp xúc với người ngoài nữa, đến cả người thân còn phản bội, thì làm sao tôi có thể đặt niềm tin với người ngoài?

Buộc lòng, tôi phải đáp lời thầy để chấm dứt cuộc trò chuyện này.

- Thầy... bây giờ em rất mệt, thầy có thể... để em yên tĩnh được không?

Hoseok thấy tôi nói vậy thì im lặng một lúc rất lâu, sau đó thầy thở dài một cách nặng nề. Cuối cùng, sau những phút chần chừ, thầy đứng dậy rồi lấy bút ghi ra một tờ giấy đặt cạnh tôi.

- Đây là số điện thoại của tôi, nếu em có vấn đề gì hay cần được giúp đỡ thì cứ nói với tôi, tôi sẵn sàng giúp em. Tôi đã mua cháo để ở cái bàn này, em mau ăn cho nóng nhé... Xin lỗi, vì đã làm phiền em.

Nói xong, thầy quay lưng rời khỏi phòng bệnh. Tôi biết mình bây giờ đang trở thành một kẻ đáng ghét, rõ ràng thầy ấy đã giúp đỡ tôi, vậy mà câu cảm ơn tôi cũng không thể nói. Bỗng, cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt cứ thi nhau tuôn xuống, giờ phút này... tôi yếu lòng làm sao.

Vừa mới thức dậy thôi, cơ thể còn chưa hồi phục thì trong đầu tôi lại hiện lên những âm thanh hỗn loạn...

- Cái thứ bạn trèo lên giường ngủ với người yêu của bạn thân người ta gọi là phò... là phò hiểu không?

- Ui xời ơi, đừng nhắc đến cái con mặt l*n đi~ thõa ấy nữa, gọi nó nó còn đéo thèm nghe máy cơ mà. Chắc lại đang ngủ với thằng nào rồi.

Không còn gì đắng cay hơn là người thân ruột thịt nói với mình những điều như thế, tôi cố gắng rà soát lại trí nhớ của mình, kể cả nếu tôi không phải là con ruột của bà thì tôi cũng chưa từng làm sai điều gì với bà, tôi luôn cố gắng làm mọi thứ khiến bà hài lòng, nhưng dường như đó là điều không thể...

Còn Oh Amie... trong chuyện đó, rõ ràng, là tôi sai, tôi sai thực sự rồi... tôi không nên để chú động chạm vào người, tôi không nên ngủ với chú, tất cả... đều là do tôi...

Tôi ấm ức ôm lấy cái cơ thể đang mệt mỏi của mình, giờ thì tôi mất tất cả rồi, tôi không còn chốn dung thân, tôi không muốn về lại nơi đó, tôi không có gia đình, không nơi nương tựa, không bạn bè...

Tôi... chẳng là ai cả...

Tôi cứ thế mà bật khóc nức nở, mặc kệ những bệnh nhân khác đang nhìn tôi chằm chằm, tôi không thể chịu nổi những cú shock liên tiếp đến với tôi như thế này nữa... Thực sự, quá mệt mỏi rồi...

Oh Amie, tớ thật sự xin lỗi, chắc bây giờ cậu đang buồn lắm, đừng khóc... đừng khóc vì một người bạn tồi tệ như tớ...

Tôi đưa tay xuống túi quần mò mẫm lấy điện thoại, tôi muốn lên facebook kiểm tra trang cá nhân của cậu ấy, tôi muốn biết cậu ấy có cập nhật trạng thái nào mới không?

Vừa đưa điện thoại lên, tôi đã thấy số của chú gọi đến, trái tim rỉ máu đầy vết thương của tôi lại đập một cách mỏi mệt, vừa nhói buốt lại vừa thấy đau...

Từng ngón tay tôi siết chặt lấy chiếc điện thoại, tôi cắn môi đến bật cả máu, tôi hận người đàn ông đó... Tôi hận vì anh ta đã cướp đi những gì đẹp đẽ nhất của tôi...

Nếu anh ta chưa từng xuất hiện và cướp lấy lần đầu tiên của tôi, nếu anh ta chưa từng ép buộc tôi, thì có lẽ, tôi và Amie vẫn sẽ chơi thân với nhau...

À không, sự góp mặt của anh ta phải kể đến sự góp mặt người mẹ hờ của tôi, nếu anh ta không mua tôi thì tôi vẫn sẽ là đĩ vì bị mẹ bắt ép bán thân trả nợ cơ mà...

Hai con người đó, tôi hận...

Nhưng người làm đau tôi nhất, là mẹ tôi, sâu thẳm trong trái tim yếu đuối của tôi vẫn còn tồn tại tình mẫu tử, kể cả bà không phải là mẹ ruột của tôi, nhưng tôi vẫn yêu bà vì bà là người đã đi cùng tôi suốt năm tháng ấu thơ. Tôi vẫn quý trọng dù bà không phải là mẹ ruột tôi, nhưng bà thì khác, điểm lại những lần đối xử với tệ bạc với tôi, đúng là khác máu tanh lòng! Bà giày xéo thân xác và trái tim tôi, miệt thị và cay nghiệt tôi...

Tôi vừa thương lại vừa hận bà, cảm giác đó cứ giày xéo khiến tôi phờ phạc cả con người...

Màn hình cuối cùng cũng tắt, tôi nhìn thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ của chú, chỉ có vài cuộc gọi nhỡ của mẹ tôi, nhưng ngay sau đó, màn hình lại hiện lên số chú...

Tôi nhìn vào dãy số trên màn hình một lúc thật lâu, rồi cuối cùng, tôi bấm nghe...

- Yeon Amie, em đang ở đâu vậy? Tại sao tôi gọi không nghe? Hôm nay em phải đi làm à?

Tôi cố gắng kiềm chế sự nghẹn ngào trong cổ họng mình, dù nước mắt đang thi nhau rơi xuống một cách mãnh liệt...

- Amie... sao em không nói gì? Nếu em đang đi làm thì thôi... chỉ là... tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt...

Hai tay tôi cuộn lại thành nắm đấm, tôi cố hít một hơi thật sâu dù một bên mũi đang tắc nghẽn, tôi cố gắng lấy lại giọng nói bình tĩnh của mình rồi cất lời:

- Kim Taehyung...

- Hả? ừ... tôi đây.

- Tôi cầu xin chú một điều được không?

Đầu giây bên kia chỉ còn là sự im lặng, hình như, chú đã nghe ra được sự khác biệt trong lời nói của tôi...

- Chuyện gì vậy?

- Làm ơn... có thể buông tha cho tôi được không? Tôi mệt...

-....

Lại là sự im lặng, nhưng lần này, chú im lặng rất lâu, dường như chú biết tôi không ổn... Mãi vài phút sau, chú mới nói:

- Có chuyện gì xảy ra sao?

Chỉ một lời nói ấy thôi cũng đủ để tim tôi thắt lại, khi Hoseok muốn giúp đỡ, tôi không cần. Nhưng chỉ một lời nói hỏi han như thế này, đủ khiến trái tim tôi quặn thắt. Hóa ra, trong sâu thẳm trái tim tôi, tôi vẫn cần một sự quan tâm... nhưng là... đến từ chú, chứ không phải là người khác.

Điều đó càng khiến tôi cảm thấy tội lỗi hơn bao giờ hết, tôi không được phép có bất cứ tình cảm nào với chú, nếu là chớm nở thì tôi cũng sẽ dập tắt nó ngay. Tình cảm này là một thứ đáng ghét, nó phản ánh sự nhơ nhuốc trong con người tôi...

"Thứ bạn thân leo lên giường của bạn trai người khác, là phò... là phò..."

Tay tôi run run cầm điện thoại, chú không thúc giục tôi trả lời, sự im lặng của tôi càng khiến không gian trùng xuống. Tôi che loa điện thoại, cố gắng kìm nén tiếng sụt sùi...

- Không có chuyện gì xảy ra cả, tôi mệt... tôi là con người chứ không phải là con vật, tôi muốn được tự do. Tôi không muốn làm con đĩ của chú nữa... tôi...

- Amie, em không phải là đĩ.

Tôi sững người, đôi mắt mở to, giọt lệ vẫn tuôn ra từ đôi mắt sưng đỏ...

Có lẽ, đây là câu trả lời mà tôi muốn nghe nhất, chỉ một câu như vậy thôi cũng đủ khiến trái tim tôi ấm lại... Nhưng, lời nói đó lại đến từ người mà tôi hận nhất...

- Tôi sẽ không bao giờ buông tay em.

Lời nói chắc nịch của chú khiến cõi lòng tôi tan nát, tôi không muốn là vật sở hữu của chú, tôi không muốn bị chú ép, tôi không muốn bị dồn vào đường cùng, tất cả đã quá đủ...

Như mọi khi, tôi sẽ hét vào điện thoại tức giận chửi rủa chú, nhưng lần này thì không, câu trả lời của chú đã đẩy tôi xuống hố sâu của sự tuyệt vọng.

Tôi không nói gì nữa mà cúp máy. Sau đó để chế độ máy bay rồi kéo chăn lên quá đầu khóc thật nhiều...

Chú là kẻ tồi tệ nhất trên đời này, tôi ghét chú, tôi hận chú...

Rốt cuộc thì tôi đã làm gì sai mà chú lại đối xử với tôi như vậy. Rốt cuộc thì kiếp trước tôi đã làm gì sai để bây giờ kiếp này bị đầy đọa đến như thế...

Nghĩ về những lời Oh Amie nói, nghĩ về những lời đay nghiến của mẹ mà tôi cứ khóc rấm rứt mãi, nhưng vì quá mệt nên tôi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay...

________________

Tôi nằm trong bệnh viện cắt đứt liên lạc với mọi người. Vì bị cảm nên tôi cứ uống thuốc là ngủ, hết tác dụng của thuốc thì tôi lại thức, đôi lúc tôi hay ngồi bó gối, đưa đôi mắt ráo hoảnh về phía cửa sổ lặng nhìn rồi nghĩ vẩn vơ, trong lòng chất chứa những nỗi sầu da diết. Thỉnh thoảng có nhân viên y tế đến truyền nước cho tôi nên tình hình tôi cũng đá khá hơn. Thể trạng cũng mau chóng khỏe lại nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu như vậy.

Sau hai ngày mở điện thoại lên, quyết định tắt chế độ máy bay.

Ting! Ting! Ting!

Tiếng tin nhắn, thông báo cứ lũ lượt vang lên, trong đó có mấy chục tin nhắn của chú, chú hỏi tôi đang ở đâu, cũng có cả những lời đe dọa của chú,... tôi không muốn đọc. Kéo xuống dưới có tin nhắn của mẹ, mẹ cũng hỏi tôi đang ở đâu, mẹ có chuyện muốn gặp.

Tôi thở dài nặng nề, mẹ và chú cấu kết với nhau nên mẹ tôi hỏi như vậy là điều đương nhiên. Đang lướt xuống một chút nữa thì số của Oh Amie gọi đến khiến trái tim tôi đập thình thịch...

Tôi mở to hai mắt nhìn, trong đầu hiện lên một loạt câu hỏi nghi vấn: tại sao cậu ấy lại gọi cho tôi? Chẳng lẽ cậu ấy đã hết giận tôi rồi?

Tôi rùng mình, vì chần chừ quá lâu nên sợ máy tắt, tôi buộc phải nghe điện luôn.

- Alo...

- Tôi muốn nói chuyện với cậu.

Đầu giây bên kia truyền đến một giọng nói nghiêm túc khiến lồng ngực tôi phập phồng, hô hấp cũng khó khăn.

- Ừ...à... được... cậu nói đi.

- Tôi không tiện nói chuyện qua điện thoại, cậu đến địa chỉ này, tôi sẽ gửi qua tin nhắn.

- Được.

- Còn nữa, đừng nói cho bất kỳ ai về cuộc gặp mặt này.

Tôi lập tức đáp: "Ừ".

Ngay sau đó, OhAmie cúp máy, chỉ vài giây sau, một tin nhắn được gửi đến cho tôi là địa chỉ của một quán cafe trong thành phố.

Tôi lập tức xuống giường, dù bác sĩ ngăn cản không cho tôi xuất viện nhưng tôi mặc kệ, tôi viện lý do là tôi hết tiền rồi. Nhưng thật bất ngờ, viện phí đã có người trả, thầy Hoseok đã trả cho tôi. Chiếc tủ cạnh đầu giường còn có để sẵn một bộ quần áo mới, có lẽ là do thầy đã mua cho tôi.

Không còn cách nào khác, tôi không thể mặc như này mà đi gặp Amie nên tôi cầm lấy rồi thay tạm, ngày mai tôi đi học lại tôi nhất định sẽ trả tiền cho thầy. Tôi không muốn mang ân huệ của người khác. Sau khi thay quần áo xong tôi lập tức bắt taxi đến quán cafe mà Amie nói.

Trên đường, lòng tôi nóng như lửa đốt, không hiểu tại sao tôi cảm thấy có dự cảm không lành, tôi sụt sịt cái mũi đang tắc, cơ thể có chút mệt, đầu óc vẫn còn hơi choáng. Trong đầu không ngừng suy đoán xem Amie gọi tôi ra có chuyện gì. Lần gần đây nhất, cô ấy đã rất giận tôi, tưởng như là chúng tôi không thể gặp lại nhau nữa, và tôi cũng sẽ tự rút lui khỏi cuộc sống của cô ấy.

Cũng có thể là cô ấy đã nghĩ lại và cho tôi một cơ hội giải thích. Nhưng trường hợp ấy cũng khó có thể xảy ra vì ánh mắt lúc đấy của Amie vô cùng giận dữ... Không, tôi tự trấn an mình, tất cả sẽ ổn thôi. Miễn là cô ấy cho tôi cơ hội được nói.

Tôi nắm chặt lấy gấu áo mình, tôi rất mong chờ cơ hội này, tôi sẽ giải thích hết tất cả, kể cả Amie không chấp nhận tôi cũng được, cái quan trọng nhất bây giờ là tôi muốn cô ấy biết sự thật, tôi không muốn giấu giếm cô ấy thêm một chút nào nữa.

Chiếc xe taxi đỗ tại một quán cafe mà tôi đã đưa địa chỉ, bước ra khỏi xe, tôi bồn chồn vô cùng, tôi hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra một cách nặng nề.
Tôi bước vào quán cafe, bên trong không gian rất yên tĩnh và vắng vẻ, chỉ có đúng hai người, khi tôi bước vào đã nhìn thấy ngay bóng dáng của Amie. Hôm nay cô ấy ăn mặc rất sang trọng và trưởng thành, tôi lập tức rảo bước tiến đến, nhưng... đôi chân tôi khựng lại khi phát hiện ra ở bên cạnh cô ấy còn có một người phụ nữ khác. Người ấy mặc đồ đen, trông rất quý phái và sang trọng, tuổi chạc bốn mươi, vì người ấy đang đeo kính râm nên tôi không nhận ra. Tôi bước từng bước nặng trịch tiến đến rồi ngồi xuống. Khi ở cự li gần, tôi mới thấy gương mặt người này rất quen thuộc...

Oh Amie nhìn tôi bằng đôi mắt lạnh lùng, như thể cô ấy bị ép đến đây và không muốn nói chuyện với tôi. Thậm chí đến nhìn vào mắt tôi cô ấy cũng không muốn. Điều ấy khiến tôi thực sự đau lòng.

Khi tôi ngồi xuống ghế đối diện, người phụ nữ kia bất chợt bỏ kính ra, khoảnh khắc ấy khiến cả người tôi chết điếng...

- Chào cô, lâu rồi không gặp.

Cả người tôi run lên bần bật, hai đôi mắt tôi mở to như đang không tin vào những gì mình đang thấy, gương mặt người phụ nữ đối diện trông rất lạnh lùng, xa cách, khác hẳn với lần đầu tiên tôi gặp cô ấy...

Cô ấy là Kim Hyein, mẹ của Kim Taehyung!
Tôi nuốt nước bọt, miệng lưỡi trở nên cứng ngắc, trong đầu trống rỗng không thể nghĩ ra được bất cứ thứ gì. Khó khăn lắm tôi mới thể bật ra thành câu:

- Cháu... chào cô...

Không khí trở nên nặng nề kinh khủng. Nỗi sợ hãi trong tôi dâng lên tột độ, mồ hôi đã tuôn ra lấm tấm trên trán.

Cô ấy rất bình thản cầm tách trà trên bàn rồi đưa lên miệng uống, phong thái rất nho nhã và lịch sự. Sau đó, nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi mà nói.

- Chắc cô cũng đoán được một phần cuộc trò chuyện này rồi. Vì tôi không gọi được cho cô nên phải nhờ tới con dâu của tôi gọi cho cô.

Từ "con dâu" như một con dao bén nhọn xuyên thủng trái tim tôi... Đúng như bà nói, tôi đã hiểu ra một phần cuộc trò chuyện này. Hai ngày vừa qua vì tôi không muốn bị làm phiền, vì tôi muốn mình bình ổn lại sau những cú shock nên mới cắt đứt liên lạc với những người xung quanh, hơn cả, tôi không muốn bị chú làm phiền nên mới vậy. Cô ấy nói thế khiến cho tôi cảm thấy như mình là kẻ bất lịch sự, không nghe máy.

Tôi ra sức giải thích:

- Dạ... cháu...cháu...

Lời nói chưa kịp cất lên thì cô ấy giơ tay, ra hiệu tôi không cần phải nói tiếp.

Sau đó, bà đánh mặt nhìn về phía Oh Amie, đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô ấy, như là một sự chấn an. Đôi mắt của bà khi nhìn Amie tràn ngập sự dịu dàng, sau đó lại đưa đôi mắt lạnh lùng đến thấu xương tủy nhìn tôi.

- Tôi không muốn vòng vo mà đi luôn vào vấn đề chính. Tôi nói luôn nhé, cô cần bao nhiêu?

Tôi ngớ người nhìn cô ấy, lời nói của cô ấy như một tảng đá chứa sức nặng đến vài chục kg rơi xuống đầu tôi. Bấy giờ tôi vô cùng nhạy cảm, tôi dễ dàng nhìn ra ý tứ trong lời nói của cô...

Cố kìm nén giọt nước mắt trực trào, tôi cố trấn an mình bình tĩnh mà nói:

- Cháu... cháu không cần tiền ạ, cháu với chú Taehyung không như cô ngh...

Cô Ngân lại tiếp tục giơ tay, ra hiệu tôi im lặng.

- Để tôi nói cho cô hiểu này, tôi năm nay đã gần sáu mươi nên những cái gì mà cô đang nghĩ, đang nói, tôi trải qua hết rồi nên cô không cần phải giấu diếm. Con trai tôi không thiếu đàn bà, người theo đuổi nó xếp hàng dài. Nhưng mà cô nên biết phân biệt giữa người để thỏa mãn nhu cầu tình dục và người để lấy làm vợ ấy, nó là hai thái cực khác nhau. Tôi không muốn nói đến tật xấu của con trai tôi đâu, nhưng mà vì nó là đàn ông, mà đàn ông thì cũng có nhu cầu, tôi biết chuyện nó ngủ với nhiều người nhưng tôi nhắm mắt cho qua vì lúc ấy nó còn trẻ còn bồng bột, miễn là nó không mang cái của nợ nào về nhà là được. Chắc là cô cũng biết rõ điều đó. Còn chuyện cô có vì tiền để leo lên giường nó hay không thì tôi không muốn nghe cô thanh minh. Cô cũng đừng giả bộ thanh cao trước mặt tôi, chuyện giữa cô và con dâu tôi tôi đã biết hết rồi. Cái chuyện bạn thân cướp bồ của người yêu nó cũng chẳng sạch sẽ gì đâu. Tôi tới đây chỉ muốn nói rõ cho cô biết, con dâu tôi đã chọn, chỉ có một người thôi, chính là Oh Amie đây, cô hiểu không?

Tôi biết bà Hyein đang nói những lời nhục mạ mình, nhưng giờ phút này tôi không có quyền nói gì, cũng không có quyền thanh minh, tôi chỉ có thể nghe, vì dẫu có nói cũng sẽ chẳng ai tin mình...

Thật đắng cay và tủi nhục làm sao, nỗi đau này chồng chéo lên nỗi đau khác, có lẽ... vết thương của tôi sẽ chẳng thể nào bình phục nổi. Tôi ngậm đắng nuốt cay lắng nghe tiếp lời cô nói:

- Hơn cả thế, tôi không bao giờ chấp nhận một đứa con gái làm gái bước chân vào gia đình này. Tôi cũng chẳng hiểu thằng Taehyung nhà tôi nó nhìn trúng ở cô điểm gì? Tôi thì thấy không có gì đặc biệt nhưng cô có thể giữ chân nó một thời gian, điều đó là điều mà những con đàn bà rẻ tiền ngoài kia chưa làm được, chứng tỏ cô cũng có bản lĩnh. Còn nếu cô chê tiền của tôi, thì chắc là nó đã chu cấp cho cô rất nhiều tiền rồi phải không?

Cái từ làm gái dù đã nghe rất nhiều người nói nhưng khi nghe bà ấy nói, tôi hoàn toàn không thể chịu đựng được nữa, lần nào nghe người ta chửi như vậy tôi cũng rất đau lòng.

Vết thương trong trái tim này đang bị rách toạc ra và phải hứng chịu những con dao nhọn hoắt đâm vào và khoét đến chảy máu đầm đìa. Tôi thở một cách nặng nề, những lời nói kia... tôi thực lòng không thể nghe nổi nữa... Tôi cố điều chỉnh nhịp thở của mình mà nói:

- Không phải đâu cô...

Cô ấy lại tiếp tục giơ tay, ra hiệu tôi im lặng. Tôi chưa từng gặp ai vô lý như bà ấy, trong cuộc đối thoại này, tôi rất tôn trọng bà ấy. Tôi đã im lặng lắng nghe bà ấy nói hết câu nhưng bà ấy thì không. Rõ ràng bà ấy khi nói xong thì dừng lại để tôi nói tiếp, nhưng khi tôi thanh minh thì cô ấy không cho tôi nói. Như muốn tôi nhận hết mọi tội lỗi về mình bà mới hài lòng. Vì quá tủi nhục mà tôi đã không thể ngăn nổi một giọt nước mắt đang chảy xuống gò má mình.

- Tôi không muốn nghe lời giải thích, điều tôi cần nói cũng đã nói xong rồi. Mâu thuẫn giữa cô và con dâu tôi, tôi sẽ không tính toán chỉ cần cô đồng ý rời xa con trai tôi. Bây giờ, tôi chỉ muốn nghe câu trả lời của cô.
- Cô cần bao nhiêu để cắt đứt mối quan hệ với con trai tôi?

Tôi lập tức đứng phắt dậy, nước mắt cứ thi nhau mà chảy xuống, dù tôi không muốn khóc nhưng trái tim cứ bán đứng tôi. Hết nỗi đau này đến nỗi đau khác, tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi. Tôi không muốn ở đây để người ta ra giá với mình như một mặt hàng và nghĩ là tôi tham tiền. Đúng là bây giờ lòng tự trọng tôi không hề có, nhưng tôi không rẻ mạt đến cái mức ấy được.

- Cháu không cần tiền cháu nhất định sẽ cắt đứt mối quan hệ giữa cháu và Kim Taehyung, cháu nhất định sẽ biến mất khỏi hai người.

Bà Hyein nhìn tôi có chút khó chịu, sau đó từ trong túi xách lấy ra một cọc tiền toàn tờ năm trăm ném lên bàn.

- Đang nói chuyện với người lớn thì đừng có tự dưng đứng dậy như thế. Đúng là con nhà không có học, chắc bố mẹ cũng chẳng dạy dỗ gì nên mới có thói xấc xược như thế.

Cô ấy gọi tôi là đĩ là phò cũng được, nhưng ba tôi đã mất, tôi không thể để cô ấy làm nhục như thế. Nhưng, giờ phút này tôi chẳng thể nói được câu gì mà chỉ biết lau nước mắt. Con xin lỗi ba, xin lỗi ba vì đã khiến người khác nghĩ về ba một cách xấu xa như thế... Con xin lỗi ba, con gái thực sự đã khiến ba thất vọng rồi.

- Có việc gì mà cô phải khóc với lóc? Cô làm thế khiến cho người khác tưởng tôi đang nạt nộ cô đấy. Mà điều đó không khiến vai diễn của cô hoàn hảo hơn đâu, ngược lại tôi thấy rất giả tạo.

- Nếu cô chê số tiền này ít thì cứ nói với tôi, tôi sẵn sàng bỏ thêm tiền cho cô, bao nhiêu cũng được.

Tôi đưa mắt nhìn Oh Amie, từ đầu đến cuối cô ấy chỉ ngồi đó không nói gì, đến nửa ánh mắt giành cho tôi cũng không muốn. Như thể không khí này vô cùng ô nhiễm khi có sự xuất hiện của tôi. Có lẽ, thứ tôi cần làm là biến mất khỏi tầm mắt của cô ấy.

- Xin lỗi, cháu không cần tiền, cháu nhất định sẽ không liên lạc với Kim Taehyung nữa, cháu xin phép cô. Xin lỗi Amie.

Tôi nói xong câu đó thì lập tức quay lưng rồi chạy ra ngoài để lại hai người ở quán cafe, vừa chạy tôi còn vừa nghe thấy tiếng nói của bà Hyein :

- Nói chuyện với người lớn không có chút phép tắc nào cả, người ta còn chưa nói xong đã cun cút cun cút chạy đi. Có ăn có học mà cư xử như người vô học.
________________________
Ngược vẫn còn dài lắm ~
00:41 🖤

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top