Chap 33

- Bạn trai của cậu, có phải là Kim Taehyung không?

Cái tên này vừa được cất lên, thì ngay lập tức đôi mắt lờ đờ của Amie trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Nét mặt của cậu ấy vô cùng căng thẳng, Amie sáp lại gần tôi rồi nói nhỏ như không muốn người khác nghe thấy.

- Sao cậu biết?

Tôi cắn môi, chần chừ một lúc, nhưng nhất định không thể để chuyện này xảy ra. Tôi không biết bao giờ chú mới buông tha tôi, và chính mắt tôi đã chứng kiến chú qua lại với người khác. Thế nên, dù có bị Amie phát hiện ra mối quan hệ hiện giờ giữa tôi và chú thì tôi cũng phải giúp cô ấy thoát khỏi chú.

Cả cơ thể tôi run lên, trong lòng bồn chồn vô cùng. Tôi cố giữ bình tĩnh kể lại với Amie về chuyện vừa gặp buổi trưa nay. Amie vừa nghe xong, sắc mặt của cậu ấy chuyển từ trắng bệch sang đỏ rồi thành tím. Nhìn mà xót xa!

- Không... không... không thể nào...

Nhìn bạn như vậy lòng tôi đau như cắt nhưng vẫn cố đưa tay vỗ vào lưng bạn an ủi. Thế rồi, Amie quay ra nhìn tôi, gương mặt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

- Tại sao... tại sao cậu lại biết mặt anh ấy?

Nghe tới đây, tôi chột dạ, lòng rối như tơ bò, vội vàng vẽ ra một lý do biện minh.

- Tớ... tớ đưa em đi khám... em tớ... em tớ bị tai nạn ở đầu nên gặp vị bác sĩ đó. Nghe cậu kể về người đó, tớ có linh cảm đó là bạn trai cậu.

Đúng rồi, Amie từng tự hào khoe với tôi rằng bạn trai của cậu ấy là trưởng khoa thần kinh bệnh viện Việt Đức. Vậy chỉ có một người chứ làm gì có người nào thứ hai?

- Không... không đâu...Taehyung không phải người như vậy.

Vừa nói, Amie vừa vò đầu bứt tóc. Chứng kiến bạn thân như vậy tôi như ngồi trên đống lửa. Tôi cố gắng hết lời an ủi nhưng hình như cậu ấy không nghe. Thế rồi, Amie chỉ bảo cho cậu ấy thời gian suy nghĩ rồi im lặng.

Tiết học trôi qua thật dài làm sao... Tôi nhìn Amie mà trong lòng thấp thỏm, cả tiết học hôm nay cậu ấy cứ u uất như vậy. Rốt cuộc thì Kim Taehyung đã cho cậu ấy ăn bùa mê thuốc lú gì mà khiến cậu ấy mê muội như vậy? Mà không, chính bản thân tôi đây cũng đã từng có giây phút không thể cưỡng nổi được sức hút từ chú mà...

Tôi muốn tiến đến hỏi han cậu ấy, nhưng nhìn gương mặt ấy có lẽ không muốn tôi trò chuyện. Tôi thở dài rồi lại lái con xe cà tàng đi về. Suốt quãng đường tôi không thể tập trung nổi mà cứ nghĩ vẩn vơ, tôi lại vượt cả đèn đỏ đi về nhà. Đối với Amie, tôi cắn rứt vô cùng, tôi sai thì đã đành nhưng nhất định phải khiến cậu ấy tốt hơn chứ không thể để cậu ấy u mê như thế này.

Vừa về đến nhà tôi đã gặp ngay chú đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa, nhìn cái mặt như bãi shit ngâm ấy mà tôi điên cả tiết. Tôi vứt cặp xách ra một chỗ, không thèm nhìn lão rồi bước thẳng vào trong. Nếu không phải vì mấy tấm ảnh kia thì chắc tôi cũng cho một mồi lửa đốt luôn cái phòng này rồi.

- Yeon Amie vào đây uống nước đã.

Tự dưng hôm nay lại bị gọi cả tên cúng cơm ra, cảm giác như thế nào nhỉ? Tôi không thèm nhìn chú mà đi vào phòng, ừ thì như chú nói, tôi phải dọn dẹp nhà cửa nấu cơm cho chú. Nên tôi đang thực hạnh chức trách của một con osin đây.

Thấy tôi đang lục đục nấu ăn thì chú cầm ly nước cam đến trước mặt tôi rồi nói:

- Uống đi, đừng giận tôi.

Chẳng hiểu sao cái lời nói ngọt như đường kia len lỏi vào sâu trong tận óc và trái tim của tôi, tôi rùng mình ngước mắt lên nhìn chú, đổ lại là cái nhìn đem theo bao nhiêu thâm tình. Tôi tự hỏi mình: Có khi nào chú luôn dùng chiêu này để quyến rũ những đứa con gái ngây thơ như Oh Amie không?

- Đi học về khát nước phải không? Uống đi.

Tôi ngơ ngác nhìn chú, rồi thế nào cũng cầm lấy cốc nước cam của chú... Hình như tôi đang bị thôi miên bởi đôi mắt ấy?

- Uống đi.

Vừa nói, chú vừa mỉm cười để lộ hàm răng trắng đều như hạt bắp. Dù không muốn nhưng tôi buộc phải thừa nhận, khoảnh khắc đó tôi bị thôi miên bởi cái nụ cười ấm áp và ngọt ngào ấy. Nhất thời, tôi tự động cầm cốc nước cam trong ngây ngốc, còn chú thì chỉ vỗ vai tôi rồi lại đi ra ghế sofa ngồi đọc sách.

Mất đến vài phút ngây ngô tôi mới định thần lại được. Tôi đưa tay vỗ vỗ má mình: trời ơi, tôi vừa hành động gì thế này? Tại sao lại mê muội vì cái vẻ yêu nghiệt đấy chứ? Tỉnh lại nào, tỉnh lại nào, tôi sẽ không cho phép bản thân mình dao động thêm bất kỳ lần nào nữa.

Nhìn cốc nước trên tay, vừa đi học về cũng đang khát nên tôi chẳng suy nghĩ gì mà làm một hơi uống ực hết sạch rồi lao vào xào nấu bữa tối. Hình ảnh thất thần của Amie vẫn ám ảnh trong tâm trí tôi, vừa nấu tôi lại cứ nghĩ đến cô ấy, không biết hiện tại bạn đã ổn chưa? Mà tại sao người xinh đẹp như cậu ấy lại có thể chết mê chết mệt vì Kim Taehyung nhỉ? Amie điều gì cũng tốt, cậu ấy có bao nhiêu người theo đuổi như vậy mà? Tại sao lại là người đàn ông tồi tệ như vậy? Huống chi, chính mắt tôi đã nhìn thấy chú dẫn cô ấy vào khách sạn, vậy mà chú còn nói những lời vô tâm như vậy. Không phải là kẻ dối trá sao?

Nghĩ tới đây tôi lại liếc trộm ra phòng khách nhìn chú vẫn đang đăm chiêu đọc sách. Nếu chúng tôi chưa từng trải qua những sự việc kia thì nhìn hình ảnh này tôi chắc chắn sẽ nghĩ chú là một bác sĩ tốt bụng, có đạo đức. Tôi bất giác thở dài, chẳng lẽ cứ người đàn ông nào có tiền, có ngoại hình đều sẽ như vậy sao? Tôi thương Oh Amie nhiều hơn, cô ấy chẳng làm gì nên tội, chỉ là quá yêu một người đàn ông mà thôi. Mong rằng cô ấy sớm nhận ra và tìm được một người khác tốt hơn.

Lại nghĩ về mình. Tôi cũng chẳng hiểu lý do nào mà tôi và chú lại bước vào cái vòng luẩn quẩn này nữa, từ cái ngày mà tôi bán thân để cứu mẹ, cuộc đời tôi đã rối như tơ vò, chuyển hết hướng này sang hướng khác, chính bản thân tôi đây vẫn chưa thích nghi được với cuộc sống hiện tại. Trong tim tôi vẫn còn đau nhiều lắm, đau vì tôi yêu người đàn ông này, đau vì tôi bị người đàn ông này đối xử chẳng khác gì là người ở, nhưng có lẽ đó chỉ là trò chơi của chú ấy. Vậy nên tôi chỉ cần khiến chú chán là được, với một con bé như tôi, chú sẽ chẳng hứng thú được lâu đâu.

Gạt bỏ suy nghĩ của mình, tôi dọn cơm và bát đũa ra bàn rồi ăn cùng chú. Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi ăn cùng nhau nhưng không khí có chút ngột ngạt.

Cũng may, chú chẳng buông lời cà khịa hay làm tôi tức tối như mọi khi, nhưng cái im lặng này khiến cho tôi cảm thấy có cái gì đó không bình thường. Bữa cơm cũng trôi qua trong êm đềm không có tiếng tranh cãi. Ăn xong tôi lại lóc cóc mang bát đũa ra rửa, còn chú thì vẫn ngồi điềm nhiên mở sách ra đọc, tôi có liếc qua nhìn nhưng cũng không hiểu sách chú đọc là sách gì, chỉ biết nó rất dày, và trông có vẻ rất quý, còn bọc vải nhung. Nhìn qua toàn là chữ tiếng Pháp nên tôi không biết, trên bìa sách còn in hình bộ não. Ừ thì cũng may là chú sống lỗi trong việc yêu đương, còn chú vẫn có đạo đức với nghề đi!
Tôi không nghĩ nữa mà tiếp tục làm việc quần quật như một con osin. Rửa xong đống bát tôi bước vào nhà thấy chú vẫn đọc sách. Mà sao hình như ngoài trời nhiệt độ đang tăng lên thì phải? Tự dưng tôi thấy nóng kinh, mồ hôi tôi tuôn nhễ nhại, cũng có thể là vừa nãy tôi nấu ăn bếp núc nên cảm thấy nóng. Tôi không nghĩ gì nhiều mà đi vào lấy tạm một bộ quần áo rồi bước vào phòng tắm, trước khi đóng cửa tôi còn liếc nhìn chú, định bụng nói vài câu chú không được dở trò gì khi tôi đang tắm nhưng nhìn thấy chú tập trung như vậy tôi cũng chẳng làm phiền nữa.

Bước vào phòng tắm, tôi vội xả nước và gội đầu trước, dầu gội sau khi thoa lên đầu thì bắt đầu nổi bọt trắng, gãi kỹ thêm chút nữa rồi tôi bắt đầu gội thì tự dưng cửa phòng tắm bị bật ra khiến tôi phải kinh hãi hét lên:

- A!!!!!

Lúc tôi ngóc đầu lên vô tình bọt dầu gội rớt xuống mắt khiến hai mắt tôi cay xè phải nhắm vào, tôi vội vội vàng vàng đưa tay che những bộ phận quan trọng. Thực sự hối hận khi tôi đã không cảnh giác với người đàn ông này. Không biết là chú định làm gì đây?

- Xin lỗi, tôi để quên đồ trong phòng tắm thôi.

Tôi thề với trời đất là tôi biết ông chú này là đang cố tình, lúc nãy tôi có thấy chú vào nhà vệ sinh đâu mà quên đồ, tôi điên tiết hét lên:

- Chú vừa vừa phai phải thôi, quá đáng!

- Người em tôi nhìn thấy hết rồi, đừng làm trò như thiếu nữ còn trinh như thế.

- Chú!!!

Tôi không thể làm gì được chú vì mắt tôi đang cay không nhìn thấy gì, còn tay thì đang bận che chắn những bộ phận quan trọng. Cũng may là sau khi làm gì đó chú đi ra đóng cửa phòng luôn chứ không dở trò gì quá đáng nữa.

- Tắm đi nhé, xin lỗi.

Tôi mang một bụng ấm ức, không đáp lời mà tiếp tục xả nước gội đầu. Gội đầu xong thì tôi tắm, không hiểu sao làn nước mát này không thể làm tôi thoải mái hơn, dưới vùng kín như có gì đó ngứa ngáy vô cùng. Lúc tôi lướt qua bộ phận ấy, còn dính chút dịch trên lòng bàn tay. Tôi hơi hoảng một chút, chẳng lẽ chỗ đó có vấn đề hay sao? Bình thường tôi chưa bao giờ thấy thứ chất lỏng kia nhiều đến mức này. Nghĩ đến lần quan hệ gần nhất, chú khiến tôi đau đớn tột cùng, cũng có thể "cô bé" đã bị ảnh hưởng...

Tôi bất giác thở dài, mau chóng tắm rồi lau người mặc quần áo. Nhưng đến khi tôi lấy đồ mặc vào người thì tôi giật mình, trên móc không còn là bộ quần áo khi nãy tôi lấy mà được thay bằng một bộ tình thú bằng lụa, thậm chí còn không có áo lót và quần lót!

Hai tay tôi cuộn chặt thành nắm đấm, tôi nghiến răng kèn kẹt, không kiềm chế nổi mà hét lên:

- Kim Taehyung !!!

Chú ở ngoài không hề đáp lời tôi, hóa ra vừa nãy chú cố tình bước vào là có chủ đích. Tôi điên tiết lắm rồi, tôi chỉ muốn phanh thây lão ta ra thành vạn mảnh. Nhưng giờ đây tôi không thể làm gì khác, chẳng lẽ tôi lại bước ra ngoài với tấm thân không mặc gì?

Tôi nuốt cay đắng xuống dưới cổ họng rồi mặc tạm bộ đồ ấy vào, thầm tự nhủ lát nữa bước ra tôi sẽ thay.

Nhìn vào trong gương, da thịt trắng trẻo bày lộ dưới ánh đèn sáng choang, tôi có chút thất thần. Cũng hơi tự hào một chút vì tôi sở hữu nước da trắng, ánh đèn chiếu vào giống như tăng thêm sự lung linh huyền ảo. Trong gương, tôi mặc một chiếc áo hai dây màu đen, khe ngực lộ rõ ngồn ngộn, vòng một như được thoát khỏi chiếc áo ngực chật chội mà vươn mình phổng phao dưới lớp ren. Tôi bất giác nuốt nước bọt, nếu tôi mà là đàn ông, thấy cơ thể này tôi cũng chẳng chịu nổi. Tự thấy mức độ ảo tưởng của mình tăng vọt. Cũng chẳng hiểu sao chỉ một phút ngắm nhìn trong gương thôi mà cũng đủ để phần dưới bụng ướt át...

Sao vậy nhỉ? Mà... càng lúc cơ thể tôi lại càng nóng lên, dù đã tắm rồi nhưng tôi vẫn không thấy thoải mái mà trong người cứ bức bí khó chịu làm sao đó.

Tôi bước ra ngoài, vừa vặn chạm phải ánh mắt thất thần của chú, gương mặt chú vẫn đang đeo chiếc kính đen tri thức. Tôi để ý, ngoài làm việc và đọc sách thì chú sẽ không đeo kính.

Ánh mắt chú cứ nhìn tôi chằm chằm khiến tôi mất hết cả dũng khí tức giận, vừa nãy tôi còn định ra ngoài nạt nộ chú nhưng mà không hiểu sao bây giờ lòng mình lại mềm nhũn.

Tôi bơ đi đôi mắt ấy rồi đi ra kiếm quần áo mặc lại, bộ đồ ngủ thiếu vải như thế này tôi thực sự không quen. Đang cúi lưng lom khom tìm đồ thì tự dưng có một bàn tay đặt lên eo tôi khiến tôi giật mình.

- Chú... chú làm gì đấy...
__________________________
Tập sau có cảnh nóng thực sự chứ không phải xxxx lướt lướt như mọi khi nhé :))) Có ai đoán được vì sao Amie lại bất thường như vậy không ?
10:14 🖤

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top