Chap 30

( 3 chap cộng dồn bà con ơi 🥺 )
_____________________

Màng trinh hình bán nguyệt, chưa rách khi quan hệ lần đầu.

Tay tôi siết chặt lấy tờ giấy xét nghiệm, trong lòng như gỡ bỏ được tảng đá nặng ra khỏi lồng ngực. Thật may quá, không có vấn đề gì. Đêm qua sau khi nảy sinh quan hệ cùng người đàn ông đó, tôi đã rất lo sợ, cũng không hiểu sao lại không ra máu, nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không giải quyết được chuyện gì. Cuối cùng tôi quyết định đi khám. Hóa ra là do thế này. Mong rằng sóng gió cũng chỉ dừng lại đến đây. Tôi thở ra một cách nặng nề rồi bắt một chiếc taxi đi về nhà nghỉ mình mới thuê. Vì chưa tìm được phòng thuê phù hợp nên tôi và mẹ vẫn đang ở tạm nhà nghỉ.

Vừa đến cửa phòng tôi đã nghe thấy tiếng mẹ tôi nói chuyện qua điện thoại với người nào đó.

- Ông ơi, tôi xin ông hãy giúp tôi với... ông... ơi...

- Mẹ nó! Lại tắt máy nữa rồi!

Thấy tôi mở cửa bước vào, mẹ tôi vẫn chưa dừng cái động tác bấm số trên điện thoại. Bà lườm tôi cháy mặt rồi lại bắt đầu tru tréo lên:

- Ui giời ơi là giời, con với chả cái, nuôi báo cô hay sao, mày có biết ông chủ Han gọi điện chửi tao như thế nào không? Nhục ơi là nhục! Ông ta nói mày làm mất khách hàng của ông ấy, từ giờ sẽ đéo bao giờ có chuyện mày đi bán thân trên cái đất này thành công được đâu. Rồi hôm nay bọn nó sẽ siết nợ tao đấy... Mả cha nhà mày!

Tôi nghe mà đau hết cả đầu, đây thực sự là mẹ tôi sao? Thực sự tôi không thể nào chịu được những lời nói như gai đâm vào tim tôi như thế này. Tại sao bà không một lời hỏi han tôi, tại sao không hỏi rõ sự tình ngày hôm qua. Tất cả những gì bà quan tâm chỉ là tiền, tiền và tiền!

Ừ thì bà đang thiếu nợ và phải bán tôi đi để trả nợ, nhưng tại sao bà phải nói những lời đắng cay với đứa con đứt ruột mình đẻ ra thế này.

Tôi không nhịn được nữa mà cầm cọc tiền trong túi xách rồi đặt vào tay bà.

- Đây, tiền đây, mẹ cầm đi.

Mẹ tôi vừa nhìn thấy tiền thì dừng ngay cái hành động trách móc kia lại, mắt bà sáng lên như hai vì sao, bàn tay run run cầm lấy cọc tiền.

- Thế... thế này là như thế nào hả con?

Đến bây giờ bà mới chịu hỏi tôi lý do vì sao đấy! Tôi mệt mỏi, ngồi phịch xuống giường, mọi đau xót ngày hôm qua tôi đã trút hết qua nước mắt rồi nên bây giờ chỉ còn lại sự vô cảm.

- Mẹ không cần biết đâu, có tiền đấy rồi mẹ mau cầm về đi. Đây là lần duy nhất con trả nợ như thế này. Mẹ cũng đã hứa rồi, sẽ không có lần sau đâu, nếu mà có thì con cũng không làm cái việc này nữa. Tất cả đã quá đủ. Nếu mẹ thương con thì mong mẹ hãy hiểu.

Mẹ tôi vừa đếm tiền vừa lườm nguýt tôi.

- Ui giời ạ, con cái mà nói với mẹ như thế đấy. Công ơn dưỡng dục mày suốt mười tám năm qua còn nhiều hơn số tiền này nhiều. Không có mẹ thì làm sao có mày, bất hiếu nó vừa.

Tôi im lặng thở dài không nói gì.

Sau khi đếm đủ tiền xong thì mẹ tôi cười hí hửng, gương mặt bà vui hẳn chứ không còn đen thui như cái đít nồi như ban nãy.

- Không biết ai cho con mà nhiều ghê ấy con nhỉ? Chẳng lẽ con cặp với đại gia nào mà mẹ không biết?

Bây giờ thì tôi nên nói gì đây? Chẳng còn từ ngữ nào để nói. Đáng lẽ sau khi cầm tiền mẹ tôi nên hỏi han tôi đôi chút, đằng này thì bà chỉ tò mò và bới móc đời tư của tôi mà thôi.

- Con mệt, con muốn đi ngủ.

Mẹ tôi thấy tôi như vậy thì bĩu môi, lầm bầm:

- Xì! Con với cái, mẹ lo lắng hỏi han thôi cũng không được, thì thấy được cho nhiều tiền mẹ mới hỏi...

Tôi quay lưng vào tường rồi kéo chăn lên kín mặt giả vờ ngủ. Được một lúc, tôi lại nghe thấy tiếng sột soạt, chắc mẹ tôi lại đang đếm lại tiền. Đếm đi đếm lại một hồi bà nói:

- À... Hay là... cái thằng ở cạnh phòng trọ cũ của mày nó cho đúng không? Tao để ý thằng đấy lắm rồi nhé. Đẹp giai mà nom trông toàn mặc đồ hàng hiệu, hôm trước mẹ đi chợ còn nhìn thấy nó đi cái xe Pót-chơ gì ấy.

Tôi đang nằm, nghe mẹ nói mà chột dạ, người mà tôi muốn quên đi và không bao giờ muốn gặp lại chính là hắn ta. Ấy vậy mà mẹ tôi lại chạm vào vết thương lòng của tôi.

- Thôi thôi! Con và người ta không có liên quan gì đến nhau đâu, mẹ đừng hiểu lầm.

- Xì! Không liên quan thì thôi, gì mà gắt. Thôi nhé, mẹ về quê đây, con gái ở lại ngoan nhé.

- Vâng!

Giọng mẹ ngọt ngào như vậy chẳng bù cho ban nãy. Tôi đáp hờ hững như thế rồi thôi, sau đó tôi nghe thấy tiếng dép lẹt quẹt và tiếng cửa phòng đóng lại. Lúc này tôi mới kéo chăn xuống.

Thực sự, tôi không muốn nhận tiền của người đàn ông đấy một chút nào. Nhục nhã và đau đớn làm sao... Khi phải cầm chính đồng tiền của chú để đưa cho mẹ đi trả nợ.

Nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, tôi buộc phải làm thế bởi vì hôm nay là thời hạn cuối cùng của mẹ tôi.

Tôi nằm trằn trọc mãi, cả người đau ê ẩm, phía bụng dưới mỗi khi cử động đều rất đau. Ký ức ngày hôm qua như một nỗi ám ảnh đeo bám lấy tôi khiến tôi không thể thoát ra nổi.

Tôi hận chú, ghét chú, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tổn thương và đau đớn vì chú...

Không biết cuộc đời tôi đến bao giờ mới hết khổ? Chỉ mong rằng sóng gió sẽ chỉ dừng lại ở đây. Tôi chắp tay thầm cầu nguyện. Nếu bố có ở bên con thì hãy phù hộ cho con... cuộc sống cứ mệt mỏi như thế này, con không biết mình sẽ phải gồng gánh thêm bao nhiêu lâu nữa. Bây giờ con cũng đã thấm mệt rồi bố ạ. Một giọt nước mắt nhỏ ra khỏi khóe mắt, kéo theo bao nhiêu ấm ức cùng đau đớn...

Tôi khóc đến mệt rồi chìm vào giấc mộng từ bao giờ không hay...

__________________

Chợp mắt đươc hơn một tiếng thì tôi phải tỉnh dậy đi học. Đến trường đại học, tôi mang theo bộ mặt như đi đưa đám, tôi sợ phải đối diện với Amie, sợ phải đối diện với những gì mình đã trải qua. Thà ngủ một giấc mãi mãi còn hơn chứ thế này tôi cảm thấy giằng xé và cắn rứt vô cùng.

Làm đĩ? Ngủ với người yêu của bạn thân? Bị người đàn ông mình yêu gọi là đĩ?

Chẳng còn gì đắng cay hơn cả. Tôi vẫn đau và sẽ đau trong một thời gian dài, chỉ là bây giờ tạm thời quên đi. Tôi cầm chặt túi xách bước vào lớp, thực sự tôi không muốn gặp Amie, nhưng vừa vào lớp đã nhìn thấy cô ấy nằm dài trên mặt bàn.

Tôi nén buồn bã tiến đến rồi ngồi xuống, Amie vừa nhìn thấy tôi cô ấy liền ngóc đầu dậy rồi thở dài. Tôi cắn môi im lặng nhìn cô ấy buồn rầu lấy sách vở ra để trên mặt bàn. Hình như cô ấy vừa gặp chuyện buồn, mà tôi lại không dám hỏi nên thành ra không gian bị cả hai đứa làm cho u ám hơn hẳn.

Mãi sau đó, Amie mới ôm mặt phụng phịu nói:

- Tưởng mỗi tớ là đứa gặp chuyện xui xẻo, hóa ra cậu cũng vậy à?

Tôi nuốt nước bọt cúi đầu lấy sách vở không dám ngước lên, sợ cậu ấy lại nhìn ra có gì đó giấu giếm trong đôi mắt của tôi.

- Ừ... Cậu... có chuyện gì sao...

Chỉ chờ tôi nói có vậy, Amie bắt đầu kể một lèo:

- Không hiểu sao ngày hôm qua, tớ với anh ấy đang ăn tối thì anh ấy đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, sau đó liền chạy đi không nói một lời, bỏ lại tớ trơ vơ trong nhà hàng đó. Đến hôm nay cũng không chịu nhắn một tin xin lỗi nữa...

Tôi nghe mà chột dạ, tội lỗi lại dâng lên, trong lòng như có hàng vạn con kiến bò vào cắn nát.

- Có... có thể...là... anh ấy...bận thì sao? Cậu... đừng lo quá...

Nói xong câu đó tôi rất muốn chạy vào nhà vệ sinh tự vả vào mặt vì độ giả tạo.

- Ừ thì tớ cũng biết là bác sĩ rất bận, nhưng ít ra cũng phải nói cho tớ một tiếng để tớ thôi đợi, tớ đã chờ anh ấy cả tối mà anh ấy không quay lại đấy. Tớ thực sự rất thất vọng.

Tôi nuốt xuống đắng cay mà nói:

- Người tồi như vậy... sao cậu... không bỏ? Biết đâu... biết đâu anh ta...

Tôi đang định nói tiếp thì Amie quay ra nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt của cậu ấy sắc bén đến lạ. Điều đó khiến tôi không nói được nữa.

- Điên à! Nói vậy thôi, bỏ làm sao được mà bỏ... Tớ còn yêu anh ấy nhiều lắm.

Tim tôi như bị đục khoét bởi lời nói của Amie... Cậu ấy đã nói vậy thì tôi còn nói được gì tiếp đây? Tôi mím chặt môi không dám mở miệng, chỉ im lặng lắng nghe Amie ở bên cạnh không ngừng tuôn ra những lời trách móc rồi thở dài sườn sượt. Tôi giờ đây đến lời khuyên cũng không dám thốt ra. Bởi vì tôi biết bản thân đã không còn cái tư cách ấy nữa! Bởi vì tối qua... tôi đã ngủ với bạn trai của cậu ấy....

Lòng tôi như có một tảng đá đè nặng mà không sao gỡ bỏ được. Không biết cảm giác này sẽ đeo bám tôi đến bao giờ đây? Tôi thực sự mệt mỏi khi bị  giày vò như thế này rồi.

Chúng tôi cứ như vậy cho đến khi chuông báo hiệu vào giờ học vang lên. Lúc này, Amie bỗng thì thầm vào tai tôi:

- Này, cậu có biết thầy giáo dạy môn triết mới về không?

Sự buồn chán trong lòng tôi vẫn chẳng thể nguôi ngoai nên tôi cũng không có hứng thú với những gì Amie đang nói, chỉ biết cậu ấy bên cạnh tôi có chút háo hức. Amie vốn là người ưa ngoại hình, ở bên cạnh cậu ấy hai năm nên tôi hiểu rõ người bạn thân này, bề ngoài cậu ấy luôn tỏ ra lạnh lùng xa cách nhưng thực ra cậu ấy rất thích trai đẹp. Chắc có lẽ đó là lý do tại sao ông chú kia lại có được trái tim của cậu ấy. Thấy Amie háo hức nên tôi đáp cho có lệ.

- Vậy à? Là người thế nào mà khiến cậu hứng thú vậy?

Tôi hỏi là vậy nhưng tâm trạng như thế này thì có ca sĩ nổi tiếng hay hot boy nào đó đến trường tôi dạy vào lúc này thì tôi cũng chẳng vui nổi.

- Hừm, đẹp trai, giỏi, nghe nói là vừa đi du học nước ngoài về đấy.

- Vậy à...

Lời vừa nói thì cũng là lúc thầy giáo mới bước vào, không gian đang nháo nhào lên chỉ vì sự xuất hiện của một người đàn ông mà khiến cả lớp im lặng. Người đó mặc một chiếc áo sơ mi xám, quần âu, gương mặt đẹp đến mức khiến cho tất cả nữ sinh trong lớp chết đứ đừ. Ngay cả tôi cũng có khoảnh khắc không thể rời mắt được khỏi bước đi của thầy ấy...

Mà... trông quen quá!

Lúc thầy ấy ngồi vào bàn giáo viên thì tôi mới sực nhớ ra, đây chính là người đàn ông đã trả tiền viện phí và tiền taxi cho tôi khi tôi không có nổi một đồng nào trong túi. Thậm chí trước khi ra về người ấy còn nhét tờ năm trăm nghìn vào tay tôi nhưng vì lúc đó, phần vì shock, phần vì lo cho mẹ nên tôi không chú ý. Nay mới có dịp gặp lại.

Tôi có chút ngạc nhiên, thầy ấy có vẻ như không để ý tới tôi mà bắt đầu giới thiệu về bản thân, thầy tên Hoseok năm nay hai mươi chín tuổi. Có vài bạn nữ bạo dạn chọc ghẹo hỏi thầy có người yêu chưa nhưng thầy rất điềm đạm từ chối những câu hỏi cá nhân. Sau đó thầy bắt đầu giảng dạy, thầy không những có dáng vóc đẹp gương mặt đẹp mà giọng nói và cách thức giảng dạy lôi cuốn nữa. Cả lớp cứ nghệt mặt theo bài giảng của thầy, Amie bên cạnh cũng huých huých vào tay tôi.

- Đẹp trai nhờ.

Tôi chỉ biết ậm ừ gật đầu đồng ý, thì công nhận là đẹp trai, nhìn mặt sát gái và đào hoa phải biết. Nữ sinh trong trường ối người theo đuổi thầy. Cũng không liên quan đến tôi nên tôi chỉ chú tâm vào bài giảng, còn cô bạn ở cạnh không ngừng nói những lời khen ngợi về thầy. Lát nữa khi kết thúc tiết tôi sẽ tìm cách nói lời cảm ơn với thầy.

Kết thúc bài giảng, đợi đến khi sinh viên ra về hết tôi mới lặng lẽ đi theo sau lưng thầy. Tìm mãi mới có cơ hội nói chuyện với thầy mà oái oăm thay lại là ở bãi gửi xe này.

Đôi mắt tôi dõi theo thầy rảo bước tới con xe Mercedes mở cửa, tôi lấy hết dũng khí gọi thầy:

- Thầy Hoseok!

Nghe thấy tiếng tôi gọi, thầy quay ra nhìn tôi, mày hơi nhíu lại, hình như thầy không nhớ ra tôi thì phải.

- Ừ... em là?

- Dạ, em muốn gửi lời cảm ơn đến thầy vì thầy đã giúp em đưa mẹ em vào viện, thầy còn trả tiền taxi và tiền viện phí cho em nữa ạ.

Vài tia kinh ngạc lướt qua trong mắt thầy, như nhớ ra được điều gì đó thầy nhếch môi lên cười.

- À, tôi nhớ ra rồi. Mẹ em thế nào rồi?

Thầy Hoseok quả là một người tốt, dù chỉ là người xa lạ ấy vậy mà thấy hoàn cảnh của tôi thầy sẵn sàng ra tay cứu giúp, hơn nữa còn cho tiền một người xa lạ như tôi. Với diện mạo này của thầy tôi đoán số tiền ấy chẳng là gì với thầy nhưng tôi gặp nạn ở ngoài đường mà được người lạ như thầy cứu giúp thì quả là một may mắn. Nếu hôm đó thầy không giúp tôi thì mẹ tôi cũng chẳng được đưa vào viện, lúc ấy đến một đồng trong túi tôi cũng không có. Nhưng nhắc đến chuyện mẹ, tôi lại thấy buồn.

- Dạ, mẹ em không sao rồi thầy ạ. Trùng hợp thật đấy, không ngờ thầy lại dạy học ở đây.

- Ừ, tôi mới chuyển nơi công tác.

Hai tay tôi đan vào nhau, tự dưng không khí xung quanh bỗng chùng xuống, tôi lại chẳng biết nói gì nữa rồi... Nghĩ mãi nghĩ mãi, tôi lại cúi đầu một lần nữa.

- Dạ, không nhờ có thầy ngày hôm đó thì mẹ em đã không được đưa vào viện chữa trị, thực sự em cảm ơn thầy nhiều lắm ạ.

Thầy mỉm cười đầy ẩn ý.

- Tôi lại không thích cảm ơn bằng miệng.

Lời thầy nói khiến tôi ngạc nhiên, tôi bắt được ý tứ trong lời nói của thầy. Bỗng thấy xấu hổ mà mở cặp xách ra lấy tiền trả lại thầy. Tiền đưa cho mẹ là một phần, số còn lại tôi giữ để trang trải cuộc sống.

- Dạ, em xin gửi lại thầy ạ.

Thầy thấy đưa tiền thì lại phì cười.

- Tiền thì tôi không thiếu, thứ tôi cần là cái khác.

Tôi trố mắt nhìn thầy.

- Dạ?

________________

Và đó cũng là lý do chúng tôi ra quán cafe này uống thế này đây. Không hiểu sao thầy lại đề nghị tôi mời cafe thầy nữa, nhưng tôi nào dám từ chối chứ?

Được thầy giáo hot boy đánh con xe mercedes đưa đi uống cafe chắc là mọi điều ước của sinh viên trường tôi. Không gian có chút ngột ngạt, cũng may thầy Hoseok không phải là người lạnh lùng ít nói như trên lớp. Thầy chủ động hỏi chuyện tôi, cũng chỉ là mấy thông tin cơ bản như tên, tuổi, quê quán, và hỏi về gia đình tôi. Tuy có chút ngạc nhiên khi thầy hỏi về những điều đó, nhưng tôi cũng không dám nghĩ xa, một đứa nhà quê một cục như tôi thì đòi hỏi gì cao sang chứ? Vả lại cuộc trò chuyện của chúng tôi cũng chỉ dừng lại ở mức thầy và trò, không hề có ý định tiến xa.
Chúng tôi trò chuyện một lúc thì trời xẩm tối, thầy ngỏ ý đưa tôi về phòng, tôi từ chối mãi nhưng không nổi, cuối cùng lại để thầy đưa về nhà.

Vì ở nhà nghỉ nên tôi chỉ dám bảo thầy đưa đến ngõ, trước khi tạm biệt, thầy còn nói với tôi một câu thế này:

- Liệu rằng những lần sau này, tôi có thể mời em đi cafe được không?
_________________________
Dạo này mình cực thích những bản nhạc phim nhẹ nhàng thế này nên chèn vào cho mọi người cùng nghe, chúc mọi người một buổi tối vui vẻ ❤
22:35 🖤

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top