Chương 14

Sau khi đám tang của Xán Liệt diễn ra. Bạch Hiền như người mất hồn cứ ngồi lặng im một chỗ ai hỏi cũng không trả lời, cơm không ăn nước không uống. Chưa quá một tuần cậu đã gầy đi rất nhiều đến mức xương ở gò má lộ rõ ra bên ngoài...

Ngày thứ 5 sau khi Xán Liệt mất. Bạch Hiền đã phải đi đến bác sĩ để kiểm tra tâm lý

- Chào cậu!!!

Cậu chỉ gật đầu với bác sĩ rồi lại rơi vào trạng thái im lặng như ban đầu. Mắt cậu không chuyển động cũng không nhắm lại

- Không mất nhiều thời gian của cậu đâu!!! Bây giờ chúng ta vào bài kiểm tra được chứ

Bạch Hiền không trả lời bác sĩ cũng không hề mất kiên nhẫn với cậu. Ngược lại còn nở nụ cười hiền hậu với cậu

- Cậu tên là Biện Bạch Hiền...đúng chứ!? Cậu có thể trả lời đúng hoặc sai

- Đúng!!!

Cậu vô thức trả lời, mắt thì vẫn nhìn chăm chăm vào cái gì đó

- Người yêu của cậu tên là Phác Xán Liệt!?

- Đúng!!!

- Tôi có nghe sơ qua câu chuyện của cậu và người yêu của cậu.

- Nghe thì đã sao!? Ông có thể cứu anh ấy sống lại sao!?

Bạch Hiền nở nụ cười chua chát nhìn bác sĩ ngồi đối diện

- Tôi không có khả năng làm như thế!!! Nhưng cậu thì có...

Nhếch môi cười khinh một cái. Bạch Hiền trừng mắt nhìn

- Ông dùng những cái lời lẽ này để dụ tôi sao!? Tôi không phải con nít...

Bạch Hiền nói rồi nhanh chóng đứng dậy bước ra khỏi phòng. Trước sự ngỡ ngàng của Lộc Hàm, bác sĩ chỉ biết lắc đầu rồi bỏ đi.

Cậu trở về nhà tự nhốt mình vào phòng, mở cửa tủ lấy chiếc áo vest của Xán Liệt ra. Cậu đã phải khóc lóc van xin rất nhiều để có thể giữ lại được một thứ duy nhất liên quan đến anh. Mùi hương của anh vẫn còn trên chiếc áo vest này

- Xán Liệt...em sẽ sớm quay bên đấy với anh. Anh phải chờ em được không!?

Cậu đem chiếc áo vest ôm vào lòng. Rồi lại đứng lên đi về phía cửa sổ phòng. Bên ngoài cửa sổ là hàng rào sắt những mũi nhọn hoắc giương lên. Bạch Hiền nở nụ cười rồi một bước ra khỏi cửa sổ, cơ thể cậu rơi xuống. Cậu bị hàng rào sắt đâm vào bụng, nhưng cậu không hề có cảm giác đau đớn, cậu lại cảm thấy rất vui...

___________

- BẠCH HIỀN....!!! NÈ...BIỆN BẠCH HIỀN...

Giọng nói của Lộc Hàm như muốn xé rách màng nhĩ của Bạch Hiền

- NÈ!!!

Lộc Hàm giơ chân đá cậu một cái khiến Bạch Hiền đau đớn mà mở mắt. Cậu hoảng hốt bật dậy nhìn xung quanh

- XÁN LIỆT....Ơ!!! Tiểu Lộc

- Phải!!! Tớ là Lộc Hàm đây. Cậu đúng là heo lười ngủ gì mà như chết tớ gọi khan cả giọng

Bạch Hiền leo xuống giường nắm lấy bả vai của Lộc Hàm mà lắc lắc

- Tiểu Lộc...Xán Liệt đâu!? Anh ấy đâu tại sao tớ vẫn còn sống!?

Lộc Hàm nhìn Bạch Hiền với đôi mắt kì thị

- Cậu điên rồi hả!? Bạch Hiền!!! Xán Liệt nào...cậu có phải ngủ nhiều quá đâm ra ảo tưởng

- Không!!! Không tớ phải tìm Xán Liệt!!!

Bạch Hiền lấy điện thoại nhấp vào Instagram thì cậu không hề tìm thấy người nào tên là Phác Xán Liệt đến cả tên tài khoản cũng không tồn tại. Lộc Hàm sờ chán của cậu

- Cậu có bị gì không vậy!?

- Tiểu Lộc...cậu tát tớ một cái xem. Tát mạnh lên lấy hết sức để tát tớ đi

Lộc Hàm xua tay

- Cậu có điên không!? Tự nhiên kêu tớ tát cậu???

Bạch Hiền như muốn quỳ xuống cầu xin Lộc Hàm

- Tiểu Lộc!!! Xin cậu tát tớ một cái thật mạnh...

Lộc Hàm thở dài, cậu buông cây chổi trên tay xuống bước đến gần Bạch Hiền

- Chuẩn bị tinh thần chưa!?

- Rồi!!!

* Bốp *

Đúng là sức trẻ có khác. Bạch Hiền bị ăn tát vào mặt khiến cậu đau đớn, mặt lệch sang một bên

- Vậy có nghĩa là đó chỉ là giấc mơ thôi sao!?

- Hơ!!! Cậu điên quá rồi, ăn sáng đi tớ còn phải đi làm nữa

- Tiểu Lộc nè!!! Ngô Thế Huân dạo này thế nào!?

- Anh ấy vẫn ổn!! Cậu làm sao vậy hả...

Bạch Hiền vuốt lại mái tóc cười như không cười

- Không sao...cậu đi làm đi tớ tự lo cho mình được

- Thôi được!! Cậu xuống ăn sáng đi thuốc giảm đau tớ để ở đầu giường. Cổ tay của cậu sẽ không hoạt động mạnh ít nhất là 3 ngày

Bạch Hiền gật đầu đi vào phòng tắm, cậu tự nhìn mình trước gương

- Rốt cuộc chỉ là giấc mơ thôi sao!? Xán Liệt...anh là ai!? Em làm sao lại yêu anh trong giấc mơ...

Cậu tạt nước lên mặt giúp cho mình tỉnh táo hơn rất nhiều.
Một ngày mới bắt đầu, Bạch Hiền uể oải đi xuống phòng bếp. Quả nhiên Lộc Hàm đã giúp cậu làm bữa sáng. Vừa ngồi xuống chưa kịp ăn thì bạn của cậu là La Tử Tuệ đẩy cửa hấp tấp chạy vào

- Tiểu Bạch à!!! Có tin vui cho cậu đây

Bạch Hiền bỏ đũa xuống nhìn cô

- Sao!?

- Sáng hôm nay, có người gọi điện đến cho tớ và bảo là muốn xem qua những tác phẩm của cậu. Nếu người ta hài lòng thì sẽ mua tất với giá cao

Mọi suy nghĩ của Bạch Hiền về người tên Xán Liệt kia nhanh chóng biến mất

- Thật sao Tử Tuệ...

- Thật...đây này người đó còn nói là ngày mai sẽ đến

Bạch Hiền háo hức lấy điện thoại lưu số của người kia

- Mà người đó có nói tên không Tiểu Tuệ!?

La Tử Tuệ đưa điện thoại cho Bạch Hiền

- Có chứ!!! Anh ấy nói mình tên là Phác Xán Liệt!!!

- Phác Xán Liệt sao!? La Tử Tuệ cậu không phải đang gạt tớ

La Tử Tuệ bỏ điện thoại vào túi xách cũng không quên liếc cậu một cái coi như cảnh cáo

- Tớ rãnh rỗi đến mức đi lừa cậu à...không còn việc gì nữa tớ về trước đây. Mai tớ sẽ dẫn người đó đến

Bạch Hiền không dám tin vào những gì cậu vừa nghe thấy.

- Phác Xán Liệt...!!! Anh thật sự có tồn tại sao!?

________________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #chanbaek