Tháp Tội Lỗi : Con đường của lửa (2.2)

(Những bạn nào không thích đọc lại thì mình đã ký hiệu (*) Để giúp các bạn tiến đến cái kết nhanh hơn)

Hồi 2.2 : Chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng

Blaze chầm chậm bước vào tầng đầu tiên của ngục tối, nơi mà băng tuyết không chỉ phủ kín mọi ngóc ngách mà còn như một sinh thể sống, vươn những xúc tu lạnh lẽo bám chặt lấy mọi vật, nuốt chửng mọi hơi ấm còn sót lại. Ánh sáng le lói từ những tinh thể băng treo lơ lửng trên trần tạo nên những tia phản chiếu yếu ớt, nhưng thay vì mang lại sự sống, chúng chỉ khiến không gian thêm phần ma quái, tựa như ánh nhìn chằm chằm của một thế lực vô hình. Cả ngục tối im lìm đến đáng sợ, chỉ có âm thanh của gió rít qua các khe hở, như tiếng than khóc của những linh hồn bị đày ải.

Không khí nơi đây không chỉ buốt giá mà còn nặng nề đến mức khiến mỗi hơi thở đều trở thành một cuộc vật lộn, từng ngụm khí hút vào đều lạnh như băng, như thể hàng ngàn mũi kim đâm sâu vào lồng ngực. Blaze cảm nhận được sự lạnh lẽo đang chầm chậm bò lên từng thớ thịt, từng mạch máu, khiến đôi chân cứng đờ và ý chí bắt đầu lung lay.

Phía trước, trung tâm của tầng ngục tối này hiện lên một băng trụ khổng lồ, tựa như trái tim của nơi này, nơi cái lạnh tập trung mạnh mẽ nhất. Đó chính là nơi trú ngụ của Đại Tội Lười Biếng – Rev!Ice, một kẻ chìm trong giấc ngủ vĩnh hằng, nhưng ngay cả khi ngủ, hơi thở của hắn cũng đủ tạo ra một thế giới chết chóc bao quanh. Lớp băng dày đặc phủ kín cơ thể hắn, tựa như một nhà tù do chính sự lười biếng của hắn tạo ra, nhưng cũng chính là vũ khí tối thượng, ngăn cản bất kỳ kẻ nào dám đến gần. Mỗi bước chân của Blaze vang lên tiếng răng rắc, như thể chính mặt đất đang rên rỉ dưới sức nặng của cái lạnh, và từng bước đi ấy không chỉ là một thử thách thể chất mà còn là lời thách thức đối với ý chí của bất kỳ kẻ nào dám đối mặt với Rev!Ice.

Khi Blaze tiến sâu hơn vào lớp băng lạnh giá, một cảm giác lạ lẫm mà quen thuộc bất chợt trỗi dậy trong lòng, tựa như một ngọn lửa nhỏ le lói giữa cơn bão tuyết. Hình bóng của một ai đó đặc biệt thoáng qua trong tâm trí, mơ hồ như những nét phác trên tấm gương mờ sương. Anh cảm thấy từng hơi thở trở nên nặng nề, từng nhịp tim đập mạnh hơn, như thể nơi đây đang gọi tên một ký ức đã bị vùi lấp trong tầng tầng băng tuyết của thời gian. Dẫu vậy, ký ức ấy vẫn quá xa vời, tựa như một giấc mộng mà anh không thể với tới, chỉ để lại dư vị mơ hồ của một thứ từng rất quan trọng.

Không gian xung quanh càng thêm nặng nề khi Blaze chạm tới trung tâm của tầng ngục. Những cột băng cao vút trông như những thanh kiếm đóng băng vĩnh viễn, chực chờ đâm xuyên bất kỳ kẻ nào dám xâm nhập. Trong sự im lặng chết chóc ấy, một bóng dáng cao lớn từ từ hiện ra từ màn sương lạnh lẽo, mang theo khí tức của ngàn năm ngủ quên. Rev!Ice, Đại Tội Lười Biếng, đứng đó với dáng vẻ điềm tĩnh, ánh mắt như được tạc từ băng giá ngàn năm, soi thẳng vào Blaze. Vẻ ngoài của hắn mang một sự lạnh lùng không chỉ thuộc về cơ thể, mà còn thấm sâu vào từng lời nói, từng cái nhìn, khiến Blaze bất giác rùng mình.

"Ngươi đến rồi... Blaze."

Rev!Ice cất giọng, từng lời vang lên chậm rãi, như một ngọn gió tuyết thổi qua màn đêm. Âm thanh ấy không lớn, nhưng đủ để xuyên qua không gian băng giá, len lỏi vào tận sâu trái tim Blaze. Trong giọng nói ấy, Blaze nhận ra một điều gì đó không chỉ là sự đối đầu. Đó là một lời nhắc nhở, một mảnh vỡ của quá khứ, một mối liên kết mà anh không thể gọi tên
.

Blaze đứng yên một lúc, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của Rev!Ice, cố tìm kiếm trong sự lạnh giá ấy một điều gì đó ấm áp, dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi. Nhưng mọi thứ đều quá mơ hồ, như thể chính Rev!Ice cũng đang giam cầm không chỉ thân xác, mà cả những bí mật của chính mình.

"Rev!Ice,"

Blaze khẽ nói, giọng anh chắc nịch, dù đôi tay vẫn còn hơi run vì cái lạnh. "Ta đến đây không phải để tìm lại ký ức, mà là để vượt qua ngươi. Con đường này, ta không thể dừng lại, cũng không được phép gục ngã."

Rev!Ice khẽ nhếch môi, nhưng đó không phải là một nụ cười. Trong đôi mắt như mặt hồ đóng băng của hắn, Blaze nhận ra một thoáng cảm xúc thoáng qua – một sự dịu dàng mơ hồ, một tiếc nuối không rõ ràng. Nhưng rồi, tất cả nhanh chóng bị xóa nhòa bởi cái lạnh của thực tại, và Rev!Ice, như một vị thần của sự lười biếng vĩnh hằng, chỉ lặng lẽ đưa tay, những mảnh băng trên không trung lập tức vỡ vụn, rơi xuống tạo thành một bức màn lạnh lẽo, ngăn cách hai con người với hai sứ mệnh hoàn toàn đối lập.

Rev!Ice khẽ nở một nụ cười, mỏng manh như sương khói, nhưng lại mang theo một sức nặng vô hình, gợi lên cảm giác vừa quyến rũ vừa nguy hiểm. Hắn bước về phía Blaze, mỗi bước chân như hòa tan vào lớp băng lạnh, để lại những dấu vết mờ nhạt, như thể chính sự hiện diện của hắn cũng là một phần của nơi đây. Giọng nói hắn vang lên, nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm hơi lạnh, tựa một lời ru từ vực thẳm sâu không đáy:

-Ngươi không cần phải đi tiếp, Blaze. Có lẽ, ta chính là điểm dừng mà ngươi đang tìm kiếm. Ở đây, giữa lòng đất lạnh giá này, ta sẽ bảo vệ ngươi mãi mãi... Ngươi quên rồi sao? Đã từng có lúc, chính ngươi hứa sẽ ở lại đây, mãi mãi bên cạnh ta."

Blaze khựng lại, ánh mắt dao động. Lời nói ấy như một làn gió lạnh len lỏi vào tận sâu trong tâm trí, khiến cậu cảm thấy như những mảnh ký ức mờ nhạt vừa bị khơi dậy. Nhưng tất cả chỉ là những bóng hình không rõ ràng, như một bức tranh đã bị thời gian bào mòn. Cậu lắc đầu, giọng nói lấp đầy sự hoang mang:

-"Ta... đã từng hứa sao? Rev!Ice, ngươi đang nói gì vậy? Ta không nhớ bất cứ điều gì như thế."

Rev!Ice dừng lại, ánh mắt băng giá của hắn đột ngột dịu đi, để lộ một tia sáng thoáng qua, tựa như ngọn lửa nhỏ còn sót lại trong đêm đông dài bất tận. Hắn nhìn Blaze, đôi mắt sâu thẳm ấy không chỉ lạnh lùng, mà còn chứa đựng một nỗi buồn u ám, đè nặng lên mọi lời nói.

-"Ngươi đã quên," hắn thì thầm, từng âm thanh như hòa vào tiếng gió rít qua những mảnh băng sắc bén. "Quên đi tất cả những gì từng thuộc về ta... về chúng ta. Ngươi thực sự không nhớ sao, Blaze? Vậy mà ngươi vẫn đứng đây, tay cầm ngọn lửa ấy, như thể muốn thiêu rụi mọi thứ, muốn xóa sạch cả ta lẫn những ký ức đã mất."

Blaze siết chặt tay, đôi mắt cậu ánh lên sự giằng xé. Lời nói của Rev!Ice không chỉ là lời thách thức, mà còn như một sợi dây vô hình buộc chặt cậu với quá khứ xa xăm. Nhưng cậu không thể để bản thân bị cuốn vào. Cậu không thể quên mục tiêu của mình, dù những lời của Rev!Ice như những nhát dao băng, chạm đến những góc sâu nhất trong trái tim, khơi dậy cảm giác thân thuộc kỳ lạ mà cậu không thể giải thích.

Ngay khi Blaze định cất tiếng, Rev!Ice vung tay, và mặt đất băng giá dưới chân bắt đầu rung chuyển. Những mũi dao băng sắc nhọn bất ngờ trồi lên từ mặt đất, như những thanh kiếm được triệu hồi từ lòng đất tối tăm. Bầu không khí dường như trở nên ngột ngạt hơn, tiếng băng vỡ răng rắc vang lên trong không gian băng giá. Blaze ngay lập tức phản ứng, tung ra một vòng lửa rực rỡ xung quanh, đốt cháy mọi lưỡi băng lao đến.

Rev!Ice đứng yên giữa trận chiến, không hề nao núng. Hắn khẽ hừ một tiếng, rồi vung tay lần nữa. Những mảnh băng vỡ từ trước đó bất ngờ kết hợp lại, tạo thành hàng trăm mũi tên băng lơ lửng trong không trung, nhắm thẳng về phía Blaze. Mỗi mũi tên đều sắc bén, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo, như mang theo sự chết chóc của mùa đông vĩnh cửu.

Blaze nghiến răng, cơ thể cậu rực lên ánh lửa dữ dội, như muốn chống lại cả thế giới băng giá này. Những vòng lửa liên tiếp được phóng ra, thiêu rụi từng mũi tên đang lao tới. Nhưng cơn gió lạnh quét qua người cậu không ngừng, làm suy yếu từng hơi thở. Blaze biết, nếu không hành động quyết liệt hơn, cậu sẽ bị nơi này nuốt chửng.

Cậu tập trung sức mạnh, tạo ra một quả cầu lửa khổng lồ, ánh sáng của nó bùng lên dữ dội, chiếu sáng cả không gian lạnh lẽo. Blaze không chút do dự, phóng quả cầu lửa về phía Rev!Ice. Ngọn lửa lao tới, mang theo sức nóng hủy diệt, như muốn đốt cháy tất cả mọi thứ trong đường đi của nó.

Nhưng Rev!Ice vẫn không nhúc nhích. Hắn vươn tay, và một bức tường băng dày đặc hiện ra, chắn lại quả cầu lửa. Tiếng va chạm vang lên chói tai, băng vỡ tung thành hàng ngàn mảnh nhỏ, nhưng Rev!Ice vẫn đứng yên, như thể hắn và không gian băng giá này là một.

-"Tốt lắm, Blaze," Rev!Ice cất tiếng, giọng nói trầm lạnh đầy ẩn ý. "Nhưng ngươi không hiểu... nơi này không chỉ là ngục tối, mà còn là một phần của ngươi. Và ta... là bóng ma của ngọn lửa mà ngươi đã từng từ bỏ."

Rev!Ice chậm rãi nâng tay lên, từng chuyển động của hắn như một điềm báo từ địa ngục băng giá. Không gian xung quanh biến đổi ngay tức khắc; một cơn bão tuyết dữ dội ập đến, cuốn theo hàng nghìn mảnh băng sắc bén tựa dao găm, lao về phía Blaze như muốn xé nát cơ thể cậu thành từng mảnh.

Không còn là trò đùa hay những màn phô diễn sức mạnh đơn giản. Đây là sự sống và cái chết, một trận chiến mà chỉ một bên có thể rời đi. Gió lạnh rít lên như những tiếng gào thét từ địa ngục, từng mảnh băng sắc nhọn cắt vào da thịt Blaze, để lại những vết thương rướm máu. Cậu phải di chuyển liên tục, né tránh trong gang tấc để không bị nghiền nát dưới sức mạnh áp đảo này.

Blaze lộn một vòng, tránh được một mũi băng đang lao tới với tốc độ xé gió, nhưng một cú đánh mạnh bất ngờ từ bên trái hất văng cậu ra xa như một con rối bị đứt dây. Cơ thể cậu va mạnh vào một tảng đá lớn, cơn đau buốt chạy dọc khắp cơ thể, nhưng Blaze nghiến răng, từ chối để sự yếu đuối chi phối. Cậu đứng dậy, lau đi vệt máu chảy dài trên khóe miệng, đôi mắt ánh lên ngọn lửa kiên cường.

"Ngươi nghĩ cơn bão này có thể khuất phục ta sao?" Blaze hét lớn, giọng nói cậu vang vọng giữa màn tuyết trắng xóa. "Ngươi sẽ phải trả giá, Rev!Ice!"
Blaze lao tới với tốc độ chóng mặt, ngọn lửa bùng lên quanh cơ thể cậu, tựa như một ngôi sao băng rực cháy giữa màn đêm băng giá. Từng cú đấm, từng đòn tấn công của Blaze đều mang theo sức nóng thiêu đốt, phá tan những khối băng ngáng đường.

Rev!Ice chỉ cười nhạt, đôi mắt xanh ấy dõi theo từng bước di chuyển của Blaze, không một chút nao núng.

-"Ngươi vẫn chỉ là một ngọn lửa yếu ớt trong cơn bão của ta."

Hắn vung tay, và một cơn lốc băng khổng lồ xuất hiện, xoáy mạnh như muốn xé tan mọi thứ trong tầm mắt. Những mũi tên băng sắc nhọn lao đi với tốc độ khủng khiếp, như thể không chỉ muốn đánh bại mà còn muốn nghiền nát linh hồn Blaze.

Blaze không kịp né tránh, một cú đánh mạnh từ phía trước hất cậu ngã nhào xuống nền đất lạnh buốt. Hơi thở cậu trở nên gấp gáp, từng khớp xương như đóng băng bởi cái lạnh thấu xương. Nhưng trong mắt Blaze, ngọn lửa quyết tâm vẫn cháy bừng.

-"Ta chưa bao giờ biết bỏ cuộc," cậu thì thầm, đôi mắt rực sáng với ý chí không thể lay chuyển.

Blaze tập trung toàn bộ năng lượng, một luồng lửa khổng lồ bùng lên từ lòng bàn tay, mạnh mẽ đến mức làm tan chảy cả băng tuyết xung quanh. Cậu phóng luồng lửa về phía Rev!Ice, ngọn lửa dữ dội va chạm với cơn bão băng, tạo ra một vụ nổ kinh thiên động địa. Cả không gian rung chuyển, gió lạnh và sức nóng hòa quyện thành một trận cuồng phong hỗn loạn.

Khi màn khói tan đi, Rev!Ice vẫn đứng vững, cơ thể hắn dường như không bị ảnh hưởng. Đôi mắt xanh trời của hắn nhìn Blaze, vừa khinh miệt vừa như đang thử thách.

-"Ngươi nghĩ một ngọn lửa nhỏ bé như ngươi có thể phá vỡ băng giá bất diệt của ta sao?" Giọng nói của Rev!Ice vang lên, lạnh lẽo như chính cơn bão hắn vừa tạo ra.

Blaze nghiến răng, từng cơ bắp trong cơ thể cậu như đang gào thét, nhưng cậu từ chối khuất phục. "Ngươi sẽ không phải là kẻ định đoạt số phận của ta."

(*)Blaze dồn toàn bộ sức mạnh, chiến đấu với tất cả niềm kiêu hãnh của một ngọn lửa không bao giờ tắt, như thể nếu cậu dừng lại, cả thế giới sẽ chìm trong bóng tối lạnh lẽo. Những tia lửa bùng cháy mãnh liệt, uốn lượn như những con rồng hoang dã, lao vào lớp băng bất tận của Rev!Ice với sức mạnh như muốn thiêu rụi mọi thứ. Tiếng va chạm vang lên dữ dội, từng đợt sóng nhiệt tràn ra, nhưng lớp băng lạnh giá chỉ nứt nhẹ rồi nhanh chóng lành lại, như thể mỗi vết nứt chỉ là một lời thách thức. Dù sức nóng của ngọn lửa có dữ dội đến đâu, nó cũng không đủ để làm tan chảy được sự bền bỉ đến đáng sợ của Rev!Ice.

Mỗi đòn tấn công của Blaze dường như không chỉ bị hấp thụ mà còn phản lại một cách vô hình, làm từng đợt gió lạnh táp vào da thịt cậu. Cậu cảm nhận rõ cái lạnh không chỉ xâm nhập vào cơ thể, mà còn len lỏi vào sâu thẳm tâm trí, mang theo những ảo ảnh mơ hồ của sự cô đơn và thất bại. Cảm giác này như một con quái vật vô hình đang gặm nhấm ngọn lửa trong cậu, khiến nó dần yếu ớt hơn theo từng hơi thở.

Cơ thể Blaze bắt đầu run lên không chỉ vì mệt mỏi mà còn bởi cái lạnh khắc nghiệt đang dần bóp nghẹt sức mạnh cậu từng tự hào. Hơi thở cậu nặng nhọc, mỗi lần hít vào như đang nuốt phải băng giá. Trong khi đó, Rev!Ice vẫn đứng đó, lạnh lùng và bất động, tựa như một vị thần băng giá ngự trên ngọn núi cao nhất, bất khả xâm phạm, bất khả chiến bại. Mỗi giây trôi qua, cậu càng cảm thấy mình chỉ như một ngọn lửa nhỏ bé, đang cố gắng vô vọng trước một cơn bão tuyết không có hồi kết.

-"Ngươi không bao giờ có thể thắng được đâu, Blaze." Giọng nói của Rev!Ice vang lên, không lớn nhưng lại như lấn át tất cả mọi âm thanh xung quanh, nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm kiêu hãnh, tựa một lời phán quyết không thể chối cãi.

-"Ngọn lửa của ngươi, dù rực cháy đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là một ánh sáng mỏng manh trước cái lạnh vĩnh hằng. Ngươi sẽ bị nuốt chửng... mọi thứ đều sẽ kết thúc trong băng giá."

Blaze, đôi chân dường như sắp khuỵu xuống vì kiệt sức, cố gắng giữ ánh mắt cậu khóa chặt vào đôi mắt băng giá của Rev!Ice. Chúng không chỉ lạnh lẽo, mà còn mang theo một sự thấu suốt đáng sợ, như thể hắn đã nhìn thấu cả linh hồn cậu. Không còn đường lùi nữa, cậu biết rõ điều đó. Nhưng trong giây phút mà tất cả sức lực dường như đang rời bỏ mình, một cảm giác kỳ lạ lại dâng lên từ sâu trong tim cậu – một cơn sóng của những ký ức mờ nhạt và những lời nói bí ẩn
.
"Người ấy." Hai từ ấy vang lên trong đầu Blaze như một lời thì thầm từ quá khứ, kéo theo những hình ảnh rời rạc nhưng ám ảnh. Những mảnh vỡ kí ức của Rev!Ice, những mối liên kết mơ hồ mà hắn từng nhắc đến, giờ đây bỗng trở nên rõ ràng hơn. Và rồi, như một ngọn lửa nhỏ được thắp lên trong đêm đông, cậu nhận ra một sự thật đầy nghịch lý: kẻ đứng trước mặt cậu không chỉ là một đối thủ, mà có lẽ còn là một mảnh ghép của chính cậu, là bóng tối sâu thẳm trong tâm hồn mà cậu chưa bao giờ dám đối diện
.
Không gian xung quanh bỗng trở nên im lặng đến nghẹt thở, như thể thời gian đã ngừng trôi. Cơn bão băng rít gào cũng lặng yên, chỉ để lại sự đối diện giữa hai thực thể – lửa và băng, hai thái cực đối lập nhưng không thể tách rời. Blaze cảm thấy đôi chân mình như bị đông cứng, không thể nhúc nhích dù chỉ một bước. Hơi thở cậu nặng nề, ánh mắt mờ đi vì kiệt sức, nhưng sâu trong trái tim, một ngọn lửa vẫn đang cháy, mỏng manh nhưng đầy ngoan cường.

Rev!Ice, kẻ lạnh lùng như bóng tối của băng giá ngàn năm, chỉ đứng đó, dáng vẻ ung dung như đang chiêm ngưỡng một điều không thể tránh khỏi. Ánh mắt hắn không đơn thuần là khinh miệt, mà là một sự bình thản đáng sợ, tựa như hắn đã biết trước tất cả – không chỉ về cuộc chiến này, mà còn về chính Blaze, và điều mà cậu đang cố gắng tìm kiếm trong vô vọng.

Blaze dồn hết ý chí còn sót lại để triệu hồi một làn sóng lửa cuối cùng, ngọn lửa lớn nhất mà cậu có thể tạo ra. Nhưng cái lạnh băng giá của Rev!Ice không chỉ cản trở, mà như một thực thể sống đang âm thầm rút cạn sức mạnh của cậu, từng chút một, từng nhịp thở. Làn sóng lửa vốn dĩ rực rỡ giờ đây chỉ còn là một tia sáng yếu ớt, vặn vẹo trong không khí trước khi chậm chạp lao về phía Rev!Ice, tựa như một cánh bướm lạc lối giữa cơn bão tuyết.

Rev!Ice không hề vội vã. Hắn đứng đó, bất động như một vị thần băng giá, chỉ khẽ nâng bàn tay lên. Ngay lập tức, những bức tường băng khổng lồ quanh Blaze càng thêm dày đặc, từng lớp từng lớp như đang đan kín cả không gian, giam cậu trong một ngục tù không lối thoát. Hơi lạnh từ lớp băng lan tỏa, không chỉ bao phủ cơ thể Blaze mà còn như thấm sâu vào tâm trí cậu, từng chút một nhấn chìm ngọn lửa ngoan cường đang vật lộn để tồn tại. Ngọn lửa trong tay cậu, dù cháy mạnh đến đâu, cũng không đủ sức để xuyên thủng lớp băng vĩnh cửu ấy, thứ dường như không chỉ tồn tại vật lý, mà còn là biểu tượng của sự bất khả chiến bại.

"Ngươi đã mệt mỏi rồi, đúng không, Blaze?" Giọng nói của Rev!Ice vang lên, mềm mại nhưng lạnh lẽo, mỗi từ thốt ra như một mũi dao sắc bén xuyên qua ý chí của Blaze. Hắn bước tới, từng bước chậm rãi nhưng tràn đầy quyền uy, đôi mắt băng giá ánh lên vẻ tự mãn lạnh lùng. "Ngươi đã chiến đấu rất kiên cường, nhưng hãy nghỉ ngơi đi. Ngọn lửa của ngươi không thể vượt qua băng giá của ta. Cũng như chính ngươi, Blaze, không thể vượt qua bóng tối sâu thẳm trong chính mình."

Blaze quỵ xuống nền đất lạnh lẽo, đôi chân không còn sức để trụ vững. Cái lạnh thấm sâu vào từng thớ thịt, từng mạch máu, khiến cậu gần như không còn cảm giác gì ngoài nỗi tuyệt vọng. Những ngọn lửa từng rực cháy trong cậu giờ đây chỉ còn là những tia sáng yếu ớt, chập chờn như đang trút hơi thở cuối cùng. Hơi thở của cậu ngắt quãng, đôi mắt nhòa đi khi nhìn về phía Rev!Ice, kẻ đứng đó, sừng sững như một cơn bão tuyết vô tận, từng lớp băng quanh hắn như muốn cuốn trôi toàn bộ sự sống của Blaze, để lại trong không gian chỉ là sự im lặng chết chóc và lạnh lẽo kéo dài mãi mãi.

Blaze cảm thấy cơ thể mình như hóa thành một tượng băng, nhưng lạ lùng thay, cậu không cảm nhận được nỗi đau. Sự lạnh lẽo bao trùm lấy cậu không chỉ trên da thịt, mà còn xuyên thấu vào tâm trí, như một cơn mơ mờ nhạt kéo cậu rơi vào bóng tối không hồi kết. Tâm trí cậu chậm chạp trôi dạt, không rõ đây là thực tại hay là sự chuyển tiếp sang một thế giới khác. Trong khoảnh khắc chông chênh ấy, ký ức bỗng ùa về, như những mảnh ghép vỡ vụn bất ngờ được ghép lại. Cậu nghe thấy giọng nói của Rev!Ice, lời hắn từng nhắc đến "người ấy" và mối liên kết mơ hồ giữa họ – một sợi dây vô hình mà cậu chưa bao giờ thật sự hiểu. Những hình ảnh mờ nhạt, những xúc cảm xa xôi từ quá khứ bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn, nhưng tất cả đã quá muộn màng.

Rev!Ice đứng trước mặt Blaze, ánh mắt lạnh lùng và vô cảm như chính bản chất của hắn.

-"Thất bại," hắn cất giọng, từng từ như được khắc bằng băng đá, vang vọng trong không gian tĩnh lặng. "Thất bại luôn là một phần của chiến tranh, Blaze. Ngươi đã chiến đấu kiên cường, nhưng ngọn lửa của ngươi giờ đây chẳng còn gì ngoài tro tàn. Và ngươi... sẽ không phải chịu đựng lâu đâu."

Blaze cố gắng, dù chỉ là chút ít, để cử động, để vùng vẫy chống lại số phận đang đè nặng lên cậu. Nhưng cơ thể cậu không còn nghe lời, như thể mọi sức mạnh đã bị đông cứng và vắt cạn bởi cái lạnh vô tận của Rev!Ice. Hơi thở của cậu ngày càng mờ nhạt, giống như một ngọn nến đang tàn lụi trước cơn gió lạnh, ánh sáng trong đôi mắt rực cháy ngày nào giờ đây cũng đang dần lịm tắt.

Rev!Ice tiến lại gần, dáng vẻ điềm nhiên, không chút vội vàng, như một hiện thân của sự tàn nhẫn mang dáng hình bình thản. Hắn đặt tay lên vai Blaze, đôi tay lạnh buốt như băng giá ngàn năm, khiến từng tế bào trên người Blaze như ngừng vận động. Hơi thở của hắn phả vào gáy cậu, lạnh đến mức tựa như từng lưỡi dao nhỏ đang cắt vào ý chí cuối cùng của Blaze.

-Ngươi đã là một chiến binh dũng cảm, Blaze," Rev!Ice thì thầm, giọng nói trầm thấp nhưng nặng tựa cả ngàn tảng băng, "nhưng ta là sự tĩnh lặng. Và cuối cùng, chính sự tĩnh lặng ấy sẽ chôn vùi ngọn lửa của ngươi, để lại thế giới này trong cơn lặng yên tuyệt đối."

Cả không gian như chìm vào một sự tĩnh lặng lạnh lẽo, nơi mà ngay cả âm thanh của sự sống cũng bị bóp nghẹt. Blaze, trong những giây phút cuối cùng, chỉ còn lại một chút ý chí mong manh – ý chí của một ngọn lửa nhỏ bé giữa mùa đông bất tận, biết rằng mình không thể thắng, nhưng vẫn cố gắng cháy đến giây phút cuối cùng.

Blaze không còn khả năng kháng cự. Mọi cố gắng cuối cùng của cậu chỉ như những tia lửa yếu ớt trong cơn gió lạnh tàn nhẫn, nhanh chóng bị dập tắt bởi sức mạnh vô hạn của Rev!Ice. Cuối cùng, cơ thể cậu chậm rãi gục xuống, từng hơi thở cuối cùng bị cái lạnh bóp nghẹt. Cậu rơi vào một giấc ngủ vĩnh hằng, nơi mà ngay cả những giấc mơ cũng bị đông cứng. Ngọn lửa từng cháy rực trong tâm hồn Blaze, ngọn lửa của sự sống, niềm tin và hy vọng, giờ đây hoàn toàn tắt ngấm, chỉ còn lại tro tàn, lặng lẽ hòa tan trong băng giá bất tận.

Rev!Ice đứng đó, dáng hình cao lớn như một ngọn tháp băng vô tri, đôi mắt phản chiếu ánh sáng yếu ớt cuối cùng từ cơ thể Blaze, thứ ánh sáng mờ nhạt như một lời từ biệt. Hắn không biểu lộ sự hả hê, cũng không có vẻ thương tiếc; đôi mắt hắn vẫn lạnh lùng, như mặt hồ băng vạn năm không một gợn sóng.

-"Ta sẽ giữ ngươi ở đây mãi mãi," giọng nói của hắn cất lên, trầm thấp, như những tiếng vọng xa xăm giữa ngàn lớp băng.

- "Cho đến khi ngọn lửa của ngươi một lần nữa bùng cháy... hoặc cho đến khi chính ta đã quên đi tất cả."

Không gian xung quanh chìm vào sự im lặng chết chóc. Băng giá lan tràn, phủ kín mọi thứ, nuốt chửng cả những dấu vết cuối cùng của trận chiến khốc liệt vừa qua. Blaze, giờ chỉ còn là một bức tượng băng bất động, bị khóa chặt trong cái lạnh vĩnh cửu của Rev!Ice.

Và thế là, cậu thất bại. Trong vòng tay không khoan nhượng của cơn bão băng giá, Blaze bị cuốn vào một thực tại mà thời gian dường như không tồn tại, nơi sự tĩnh lặng đầy u ám là điều duy nhất còn lại. Nhưng giữa không gian băng giá ấy, Rev!Ice vẫn đứng yên, như một kẻ canh giữ, chờ đợi một điều mà ngay cả hắn cũng không thể gọi tên.

Rev!Ice đứng lặng giữa không gian phủ đầy băng giá, ánh mắt u trầm dõi theo Blaze đang dần chìm vào giấc ngủ lạnh lẽo của thất bại. Hắn không hề mỉm cười, cũng không tỏ ra kiêu hãnh vì chiến thắng. Thay vào đó, một nỗi buồn sâu thẳm len lỏi trong ánh nhìn, như thể hắn đang chứng kiến một câu chuyện cũ tái hiện, một bi kịch đã được định sẵn không cách nào tránh khỏi. Dường như với Rev!Ice, cuộc chiến này chưa bao giờ thực sự là một trận chiến; nó là một vũ điệu phức tạp của số phận, là một chuỗi mắt xích không thể phá vỡ, và Blaze chỉ là một phần trong đó.

Hắn bước chậm về phía Blaze, từng bước vang lên tiếng rạn nứt của băng tuyết dưới chân, nhẹ nhàng nhưng nặng nề, như gánh cả một ký ức xa xưa đè nặng trên vai. Đôi mắt hắn nhìn Blaze không chỉ như kẻ bại trận, mà như một phần ký ức của chính hắn, một mảnh ghép lạc lối mà hắn đã cố gắng quên nhưng chưa bao giờ thực sự từ bỏ. "Ngươi đã chiến đấu hết mình, Blaze," giọng hắn khẽ vang lên, hòa quyện cùng cái lạnh đến tê tái, tựa như lời ru buồn bã của màn đêm.

"Nhưng ngọn lửa của ngươi... nó chưa bao giờ là thứ ta muốn dập tắt. Ta chỉ muốn hiểu, muốn ngươi nhớ ra... nhưng có lẽ, ta đã sai."

Blaze vẫn nằm đó, bất động, cơ thể chìm trong băng giá, nhưng đôi mắt nhắm nghiền của cậu như đang phản chiếu một tia sáng nhỏ bé, le lói giữa cơn bão lạnh lẽo. Dường như ngay cả trong thất bại, ngọn lửa ấy vẫn chưa hoàn toàn tắt ngấm. Hơi ấm mỏng manh ấy, dù nhỏ bé đến mức dường như vô hình, vẫn khiến Rev!Ice dừng lại. Hắn khựng chân, bàn tay vốn định chạm vào Blaze lại khẽ rụt về, như thể sợ rằng bất kỳ sự can thiệp nào cũng sẽ phá vỡ sợi dây liên kết mong manh giữa họ.

"Liệu đây có phải là kết thúc thật sự?" Rev!Ice tự hỏi, giọng nói lẫn vào những hạt tuyết rơi. "Hay chỉ là khởi đầu cho một chu kỳ khác? Một vòng xoáy mà chúng ta không bao giờ thoát ra được, khi ngọn lửa của ngươi sẽ lại bùng cháy, và băng giá của ta... lại tìm cách dập tắt nó?"

Hắn không tìm kiếm câu trả lời. Không gian quanh họ trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng rạn nứt khe khẽ của băng và hơi thở dường như vẫn còn lặng lẽ của Blaze.l Rev!Ice quay lưng, đôi vai phủ đầy tuyết trắng, bước vào màn sương lạnh buốt. Nhưng trong tim hắn, một tia ấm áp mơ hồ chợt len lỏi, như ngọn lửa của Blaze, dù nhỏ bé, đã để lại một vết hằn không thể xóa nhòa.

Open Ending...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top