Tháp Tội Lỗi : Con đường của lửa (1)
Hồi 1 : Cánh Cửa Định Mệnh
Cơn đau đầu âm ỉ nhói lên từng hồi khiến Blaze như lạc vào một cõi hư ảo, ranh giới giữa thực và mơ càng lúc càng mờ nhạt. Dần dần, đôi mắt còn mờ đục vì cơn đau bắt đầu mở ra, và cảnh vật trước mặt hiện lên lờ mờ trong ánh sáng nhợt nhạt. Một không gian trắng xóa bao quanh, tĩnh lặng đến nỗi người ta có thể nghe thấy từng nhịp đập yếu ớt của trái tim. Ánh sáng dịu dàng như sương sớm xuyên qua những tấm rèm mỏng, chiếu những tia lấp lánh lên bức tường màu trắng ngà xung quanh, phủ lên căn phòng một vẻ huyền ảo và đầy mê hoặc.
Phía trước, ngay giữa phòng là một chiếc giường trắng tinh khôi, nổi bật trong không gian nhợt nhạt. Những nếp gấp của bộ chăn gối được xếp ngay ngắn, như thể ai đó đã tỉ mỉ chuẩn bị từng chi tiết nhỏ nhất. Chiếc giường yên ắng ấy toát lên một sự chờ đợi, lạnh lùng nhưng không kém phần ân cần, như thể nó đã đợi chờ nhân vật chính từ rất lâu, và giờ đây cuối cùng cũng gặp lại. Ánh sáng phản chiếu lên từng đường nét, biến mọi thứ trở nên mờ ảo, mông lung, tạo nên một cảm giác vừa thanh bình vừa xa cách.
Blaze cố gắng ngồi dậy, cảm nhận những mảng ký ức hỗn độn lẫn lộn trong đầu, như những mảnh ghép chưa hoàn chỉnh của một câu chuyện cũ đã bị lãng quên từ lâu. Mỗi góc cạnh trong căn phòng này lại dường như gợi lên một chút gì đó quen thuộc, một chút gì đó thuộc về bản thân mà cậu không thể nhớ ra. Cậu không chắc đây là thực tại hay một giấc mơ ẩn chứa điều gì đó uẩn khúc.
Bất giác, một cơn gió nhè nhẹ len lỏi qua khe hở của rèm cửa, mang theo hương thơm nhàn nhạt của hoa cỏ – một mùi hương quen thuộc, dịu dàng mà cũng xa xăm. Nó đưa tâm trí của cậu phiêu du về một nơi nào đó đã xa, nơi mà những ký ức đẹp đẽ từng hiện hữu, nhưng giờ đây chỉ còn lại những tàn dư mơ hồ. Cảm giác trống trải trong lòng bắt đầu nhen nhóm, đọng lại thành từng mảnh cảm xúc không tên, dường như một phần tâm hồn cậu đã bị bỏ lại đâu đó trong thời gian, lạc lõng như cơn gió này.
Khi cậu cố gắng ngồi dậy, cơn choáng váng lại bất ngờ ập đến, khiến đầu óc như bị nhấn chìm trong một cơn lốc mờ mịt, một sự tê liệt toàn thân làm mọi giác quan dường như tê dại. Ánh sáng mạnh mẽ từ phía trên chiếu xuống khiến cậu phải nhắm mắt lại, và sau một lúc chớp mắt để lấy lại tầm nhìn, khi đôi mắt dần quen với môi trường, cậu sững sờ nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, khoác lên mình một bộ váy cưới tinh khôi – lộng lẫy nhưng lại đầy ẩn ý, không giống như những gì cậu từng tưởng tượng về một ngày trọng đại.
Bộ váy cưới trắng tinh khôi được may từ lớp vải voan mềm mại, ôm sát cơ thể mảnh mai của cậu, rồi dần xòe rộng về phía dưới như một đóa hoa đang từ từ nở rộ. Lớp vải mỏng manh nhẹ nhàng ôm lấy thân hình, tạo ra một cảm giác thanh thoát như không hề tồn tại, nhưng cũng giống như một bức tường vô hình, buộc cậu phải gánh vác một điều gì đó không thể nhìn thấy . Thân váy ôm sát, và những bông hoa hồng mềm mại chạy dọc từ eo xuống dưới, khiến cậu như đang được bao quanh bởi một biển hoa bất tận, mang theo cảm giác của sự yên bình lạ lùng, nhưng đồng thời lại như bị kìm hãm trong một sợi dây vô hình. Phần váy dưới xòe rộng, tầng tầng lớp lớp vải voan và ren mỏng manh như những cơn sóng vỗ về một bờ cát vô hình, mang đến cảm giác bồng bềnh, vừa thanh thoát vừa kiêu sa, như thể mỗi bước đi của cậu sẽ để lại những dấu vết của những cánh hoa hồng phai nhạt dần, rơi rụng trên mặt đất. Mỗi khi cậu khẽ cử động, lớp vải nhẹ nhàng lay động theo, làm những bông hoa như nở rộ thêm, như muốn tỏa sáng trong một không gian tĩnh lặng, đầy huyền bí. Những cánh hoa hồng thêu khéo léo tạo nên một hiệu ứng mềm mại, như thể những bông hoa ấy có thể rung lên trong gió, nhưng lại như bị kìm hãm lại bởi chính sự lộng lẫy của chính mình.
Điểm nhấn của bộ váy là chiếc khăn voan chùm đầu dài chạm xuống tận gót chân, mỏng manh và trong suốt như sương khói, mềm mại bay bay theo từng chuyển động nhẹ của cơ thể cậu. Chiếc khăn này không chỉ là một phụ kiện trang trí, mà còn như một lớp màn che giấu, bao bọc lấy khuôn mặt cậu và đôi vai gầy, khiến cậu dường như trở thành một bóng hình mơ hồ trong một thế giới xa lạ. Dọc theo mép khăn, những bông hoa hồng nhỏ xíu được đính kết tỉ mỉ, tạo thành một viền hoa nhẹ nhàng nhưng đầy cuốn hút, như một vườn hoa đang bao bọc lấy cậu, làm cho toàn bộ diện mạo càng thêm phần lạ lẫm nhưng lại kỳ diệu. Chiếc khăn voan ấy không chỉ mang đến vẻ đẹp thanh thoát mà còn khiến cậu như đang chìm vào một giấc mộng – một giấc mộng đẹp, nhưng lại đầy uẩn khúc.
"Đây là... lễ cưới sao?" Cậu thì thào, giọng nói thoát ra đầy mơ hồ, như thể không dám tin vào những gì mắt thấy. Đôi mắt cậu long lanh, nhìn chằm chằm vào bộ váy cưới, cảm giác như mọi thứ xung quanh đang xoay tròn, không thể lý giải nổi.
Tuy nhiên, trái ngược với vẻ đẹp tuyệt vời của bộ váy và không gian xung quanh, một cảm giác lạnh lẽo vây quanh cơ thể cậu. Dù cậu đang khoác lên mình bộ trang phục lộng lẫy nhất, không khí bao trùm vẫn như ngưng đọng trong sự tĩnh lặng của một lễ cưới không có hạnh phúc. Cậu cảm thấy như mình không phải là cô dâu trong một lễ cưới rộn ràng mà là một hình bóng lạc lõng, mắc kẹt trong một câu chuyện chưa có kết thúc, trong một thế giới không thuộc về mình. Dù những bông hoa hồng và chiếc khăn voan đều là biểu tượng của sự duyên dáng, nhưng cậu cảm thấy như mình đang bị trói buộc, như thể mọi thứ xung quanh đều có một sức mạnh vô hình giữ cậu lại, không cho cậu thoát ra.
-"Không... Đây không phải là nơi tôi thuộc về..."
Cậu thì thào thêm lần nữa, giọng nói mang theo sự trống rỗng, ánh mắt lạc lõng nhìn về phía trước, như thể tìm kiếm một lối thoát mà không thể thấy được. Cảm giác như những bông hoa hồng ấy đang che giấu một điều gì đó quan trọng, một bí mật mà cậu chưa sẵn sàng để đối diện. Cạnh chiếc giường trắng tinh, một con dao bạc sắc bén nằm lặng lẽ trên mặt đất. Ánh sáng yếu ớt từ những tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào nó, khiến nó phát ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo, lấp lánh như một món bảo vật quý giá. Nhưng không phải để cắt thịt hay tạo vết thương, mà là để thực hiện một mục đích tăm tối, u ám hơn mà cậu không thể nào hiểu nổi. Lưỡi dao bóng loáng như thách thức sự tò mò, như thể đang chờ đợi ai đó có đủ can đảm để chạm vào nó và khám phá ra bí mật mà nó giấu kín. Cậu không biết vì sao mình lại ở đây, nhưng mỗi giây phút trôi qua đều khiến cậu cảm thấy nặng nề hơn, như thể có một bóng ma vô hình đang bao quanh. Một cảm giác kỳ lạ quét qua tâm trí, khiến lòng cậu nặng trĩu với sự lo âu không tên. Có điều gì đó không ổn, một sự hiện diện đang theo dõi từng cử động của cậu. Mắt cậu liếc nhìn qua lại trong căn phòng trống rỗng, nhưng không có ai ở đó. Dù vậy, sự cảm nhận về ánh mắt vô hình đó vẫn không thể dập tắt. Cậu bỗng cảm thấy như mình là một con thú đang bị săn lùng, một nỗi sợ hãi âm ỉ dâng lên trong lồng ngực.
Bất chợt, một giọng nói vang lên từ bóng tối, đột ngột và lạnh lẽo, như thể từ đâu đó rất xa xăm, nhưng lại gần gũi đến mức cậu cảm nhận được từng từ, từng chữ trong tâm trí mình. Cậu giật mình, mắt mở to nhìn quanh, nhưng chỉ có bóng tối và sự im lặng đáp lại. Giọng nói lại vang lên, lần này rõ ràng hơn:
"Chỉ có thể đi qua 7 tầng tháp này để thoát khỏi nơi này. Mỗi tầng là một tội lỗi, và mỗi tội lỗi sẽ có một kẻ canh gác chờ đợi. Diệt chúng, rồi sự thật sẽ được hé lộ."
Cậu nghẹn lời, cố gắng hiểu ra ý nghĩa của những lời đó. Làm sao có thể? 7 tầng tháp? Tội lỗi? Và những kẻ canh gác? Tất cả như một câu đố rối rắm trong đầu cậu. Chưa kịp suy nghĩ thêm, cậu bỗng cảm thấy một nỗi thôi thúc mạnh mẽ, như có một lực kéo vô hình đang đẩy cậu về phía trước, không cho phép cậu dừng lại. Cậu không thể cưỡng lại cảm giác ấy, mặc dù trong lòng đầy hoang mang, nhưng một phần trong cậu lại biết rằng không còn lựa chọn nào khác.
"Đừng đứng im như vậy, tôi... tôi phải làm gì bây giờ?" Cậu tự hỏi trong sự bối rối, nhưng câu hỏi chỉ vang vọng trong không gian vắng lặng, không có ai trả lời. Cậu đứng dậy, mỗi bước đi như đang chiến đấu với chính sự hoang mang và nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng.
"7 tầng tháp... chỉ có thể là nơi này... chỉ có thể..."
Cậu thì thầm, bước chân vững vàng hơn. Những lời vừa nghe vẫn cứ văng vẳng bên tai, như một lời nguyền mà cậu không thể thoát ra. Cậu không biết mình đang đi đâu, nhưng một cảm giác kỳ lạ lại xuất hiện, như thể mọi thứ đều được sắp đặt từ trước, như thể bản thân cậu đã bị cuốn vào một cuộc hành trình mà không thể quay đầu lại. Những bức tường trắng quanh căn phòng giờ như đang thu hẹp lại, tạo ra một đường hầm mơ hồ trước mắt cậu.
"Có phải... tôi phải đi qua từng tầng sao? Chỉ một mình tôi?" Cậu tự hỏi, lòng đầy hoang mang. "Nhưng tôi có thể làm gì... nếu những kẻ canh gác ấy là... là gì?" Những câu hỏi không có lời giải cứ liên tục nảy lên trong đầu cậu, nhưng một điều chắc chắn cậu biết: hành trình này sẽ không dễ dàng, và có lẽ, sẽ có những điều khủng khiếp đang chờ đợi phía trước.
Cậu hít một hơi thật sâu, cảm giác lạnh toát từ chiếc dao bạc vẫn như ám ảnh cậu. Nhưng bất chợt, một cảm giác quyết tâm cũng dâng lên. Dù gì đi nữa, cậu không thể đứng im. Hành trình này là của cậu. Và dù sợ hãi, dù không hiểu rõ mọi chuyện, cậu biết rằng mình phải tiếp tục bước đi.
"Không còn đường lui," cậu thì thào, giọng như rắn chắc hơn. "Mình phải đối mặt với tất cả."
Sau khi đứng vững, Blaze bừng tỉnh nhận ra rằng không chỉ bộ váy cưới trắng tinh khôi quấn quanh cơ thể, mà mọi thứ xung quanh dường như đã được dệt nên một cách tỉ mỉ, hoàn hảo đến kỳ lạ, như một trò chơi khắc nghiệt đang diễn ra mà chính cậu là người tham gia, không thể tẩu thoát. Cảm giác đó, vừa mơ hồ lại vừa chân thực, khiến cậu thấy mình như một con cờ trong bàn cờ số phận mà không có quyền lựa chọn. Trong tay cậu, con dao bạc lấp lánh không còn là một món vũ khí đơn giản mà đã trở thành một phần không thể thiếu, như thể gắn liền với thân thể, cùng cậu bước vào cuộc chiến không tên. Mỗi đường nét sắc bén của lưỡi dao như một lời nhắc nhở rằng cậu không chỉ là người bị cuốn vào vòng xoáy này, mà là một chiến binh được triệu hồi từ một thế giới xa xôi, để thực hiện một nhiệm vụ mơ hồ, nhưng tuyệt đối không thể từ chối.
Cậu quay lại, ánh mắt không rời khỏi căn phòng tĩnh mịch, nơi không một bóng cửa sổ, không lối thoát, chỉ còn lại một cánh cửa gỗ duy nhất, đứng lặng lẽ đối diện, như một dấu hiệu rằng đây là lối ra duy nhất, nhưng đồng thời lại là con đường duy nhất dẫn đến những gì không thể lường trước. Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy cậu, nhưng nó lại không khiến cậu sợ hãi. Thay vào đó, một sức mạnh kỳ lạ như thôi thúc cậu tiến về phía cánh cửa. Nỗi tò mò, sự sợ hãi và một quyết tâm kỳ lạ, mạnh mẽ hơn tất thảy, làm cho mỗi bước đi của cậu trở nên kiên định, như thể cậu đã nhận ra rằng sự lựa chọn duy nhất chính là bước tiếp, không quay đầu lại.
Khi bước qua ngưỡng cửa, một thế giới hoàn toàn khác hiện ra trước mắt cậu. Không phải là một vùng đất huyền bí đầy cỏ cây và hoa lá như trong những câu chuyện cổ tích, mà là một tòa tháp khổng lồ, vươn lên cao vút trong bóng tối mờ mịt. Bảy tầng tháp, mỗi tầng là một thử thách, một kẻ canh gác, một bí mật không lời giải. Cậu không hiểu hết về nơi này, không biết mình là ai, nhưng sâu trong lòng, cậu cảm nhận rõ ràng một điều: mình sẽ phải đối mặt với những thử thách đó. Những bước đi của cậu là không thể dừng lại, bởi một khi đã bước vào, thì không có đường quay lại.
Đứng vững trước tòa tháp u ám, đôi mắt Blaze dâng lên một vẻ kiên quyết không thể chối từ. Con dao bạc vẫn sáng lấp lánh trong tay cậu, phản chiếu ánh sáng trong ánh mắt sáng rực đầy quyết tâm. Mọi lo âu và nghi ngờ như biến mất trong giây lát, chỉ còn lại một điều duy nhất: cuộc hành trình này không phải là sự lựa chọn của cậu, mà là định mệnh đã được an bài từ trước. Và Blaze, dù chưa sẵn sàng, vẫn bước vào, để tìm ra sự thật, dù giá phải trả là gì.
Cuộc hành trình này không phải là sự lựa chọn, mà là định mệnh.
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top