Giải phẫu trái tim
Rev!Quake x Fem!Blaze : Tình yêu trong bóng tối: Khi khao khát và chiếm hữu hòa quyện trong một trò chơi nguy hiển
________________________________
Blaze mang vẻ đẹp trong trẻo và thuần khiết, như một đóa hoa giữa bão giông, nhưng ẩn giấu sau đôi mắt sáng ấy là ngọn lửa mãnh liệt, một khát vọng sâu sắc về tình yêu. Trong lòng cô tràn đầy khao khát được thấu hiểu và yêu thương, và không ai khiến trái tim cô rung động hơn Rev!Quake – người đàn ông mà cả thế giới khiếp sợ. Đối với Blaze, anh là người duy nhất cô muốn thuộc về, dù biết rõ bóng tối bao quanh anh có thể nhấn chìm bất kỳ ai dám lại gần.
Rev!Quake là một kẻ mang dáng vẻ uy nghiêm và đáng sợ, như thể anh sinh ra từ màn đêm u ám nhất. Với anh, nỗi đau và sự hủy diệt đã trở thành một phần của cuộc sống. Người ta nói rằng Rev!Quake đã đánh mất khái niệm về lòng nhân từ, về tình yêu và cảm xúc. Đôi mắt anh không còn chút ánh sáng, mà chỉ là vực thẳm lạnh lẽo, nơi những cảm xúc từng có dường như đã chết từ lâu. Nhưng Blaze không sợ. Cô bị ám ảnh bởi ý nghĩ mình có thể cảm hóa được anh, rằng dù anh có là một cỗ máy giết chóc vô tình, thì đâu đó trong sâu thẳm trái tim ấy vẫn còn đập, dù có thể đã ngủ quên trong bóng tối băng giá.
Blaze tin rằng trong từng ánh nhìn lạnh lùng của Rev!Quake, vẫn còn ẩn chứa một tia sáng yếu ớt, một dấu hiệu của một phần con người còn sót lại. Cô dám đối diện với anh, không né tránh hay sợ hãi, và điều này làm Rev!Quake, dù không bao giờ thừa nhận, cảm thấy chút xao động lạ thường. Blaze, với sự dịu dàng và kiên định, như tia nắng rọi vào trái tim băng giá của anh. Dù không biểu lộ, Rev!Quake dần nhận ra cô khác biệt – rằng cô nhìn vào anh không phải với ánh mắt khiếp sợ hay phán xét, mà với niềm tin không thể giải thích.
Trong những khoảnh khắc hiếm hoi, khi Blaze ở bên cạnh, Rev!Quake cảm thấy điều gì đó như một sự ấm áp, thứ mà anh tưởng chừng mình đã mất từ lâu. Anh đã xây dựng nên bức tường kiên cố quanh trái tim để bảo vệ bản thân khỏi bất kỳ cảm xúc nào có thể làm anh yếu đuối. Nhưng Blaze, với những cử chỉ nhỏ nhặt và ánh mắt sáng ngời, từng chút một khiến bức tường ấy rung chuyển.
Blaze hiểu rằng hành trình chạm vào trái tim của Rev!Quake không hề dễ dàng. Đó là con đường đầy bóng tối, nhưng cô tin rằng chỉ cần một tia sáng thôi cũng đủ để xua tan nó. Mỗi ngày trôi qua, cô tiến gần hơn đến bức tường lạnh lẽo mà Rev!Quake dùng để ngăn cách bản thân với thế giới. Cô biết mình có thể đối mặt với những gì đằng sau bức tường ấy, vì trong thâm tâm, Blaze tin rằng Rev!Quake không phải là một kẻ tàn nhẫn vô hồn. Anh chỉ là một con người đã lạc mất con đường về với cảm xúc.
Cô chấp nhận mọi thứ thuộc về anh – cả bóng tối lẫn sự tổn thương – với hy vọng một ngày nào đó Rev!Quake sẽ nhận ra rằng tình yêu cô dành cho anh không phải là ảo tưởng, mà là một sự thật sống động, mạnh mẽ hơn mọi vết thương mà anh từng gánh chịu. Blaze chính là ánh sáng nhỏ bé, nhưng mạnh mẽ và bền bỉ.
Đêm nay, Blaze đã quyết định sẽ ở bên anh, bất chấp mọi nguy hiểm. Trong căn phòng chỉ có ánh sáng lờ mờ của ngọn nến, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, cô ngồi đối diện Rev!Quake, đôi mắt cô ngập tràn khát khao và sự thách thức. Mọi thứ xung quanh như trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại cô và anh, những linh hồn bị ám ảnh bởi những điều chưa bao giờ được nói ra, chưa bao giờ được cảm nhận.
"Đêm nay... chúng ta hãy cùng 'phẫu thuật' trái tim của anh nhé," Blaze nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng kiên định, như một lời thách thức lặng lẽ. Ánh mắt cô như xoáy sâu vào đôi mắt lạnh lùng của Rev!Quake, không rời đi, không sợ hãi, tìm kiếm một phản ứng dù chỉ là thoáng qua. Cô không phải là người mơ mộng, nhưng những gì cô nhìn thấy trong mắt anh – thứ ánh sáng mờ nhạt của nỗi đau và sự mất mát – khiến cô tin rằng, chỉ cần một chút xíu thôi, cô có thể làm tan chảy lớp băng giá ấy.
Rev!Quake không trả lời ngay lập tức, ánh mắt anh vẫn lạnh lẽo, như thể cô chẳng đáng để anh bận tâm. Nhưng rồi, một nụ cười châm chọc thoáng hiện trên mặt anh, nụ cười sắc bén như lưỡi dao. Anh nhếch môi, đôi mắt vẫn chìm trong bóng tối, không hề có dấu hiệu nào của sự lay động.
"Em có hiểu mình đang đùa với ai không, Blaze?"
Giọng anh trầm khàn, đầy vẻ nguy hiểm. Mỗi từ anh nói ra như có thể làm vỡ tan mọi thứ xung quanh, như thể lời nói của anh chính là một đe dọa. Không có chút gì gọi là mềm yếu trong lời anh. Anh là Rev!Quake – kẻ mà cả thế giới sợ hãi, người không dễ bị làm lay chuyển bởi bất kỳ ai.
Blaze không lùi bước. Cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không chút do dự, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh. Cô không sợ hãi, không chút run rẩy. Với cô, việc ở gần Rev!Quake, dù có nguy hiểm đến đâu, cũng đáng giá. Cô muốn chạm vào anh, muốn xâm nhập vào thế giới mà anh luôn cẩn trọng che giấu. Cô muốn nhìn thấy, cảm nhận được trái tim anh, dù cho nó có đóng băng đến mức nào.
"Một trái tim đã chết có thể hồi sinh không, Rev?"
Blaze hỏi, giọng cô như thể không còn gì ngoài sự kiên định. "Em không tin trái tim anh đã chết hoàn toàn. Chỉ là anh không muốn thừa nhận nó thôi. Nhưng em sẽ tìm ra, dù phải mất bao lâu."
Rev!Quake nhìn cô, không có chút gì gọi là thương xót, nhưng một cái gì đó đã thoáng qua trong đôi mắt anh. Không phải sự yếu đuối, không phải sự đồng cảm – mà là sự bất ngờ. Blaze dám nhìn anh như vậy, dám thách thức anh với chính những vũ khí mà anh đã dùng để bảo vệ bản thân mình suốt bao năm qua.
Blaze cảm thấy mình như thể đang đứng trên lưỡi dao, giữa bóng tối và ánh sáng. Nhưng cô không cảm thấy sợ hãi. Cô chỉ muốn một điều duy nhất: chạm tới trái tim lạnh lẽo của Rev!Quake. Nếu anh có thể mở lòng dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa, sẽ không còn cảm thấy mình là một bóng ma lạc lõng trong thế giới này.
"Anh không thể mãi sống trong bóng tối," Blaze nói tiếp, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng. "Dù anh có muốn hay không, tôi vẫn sẽ ở đây. Và một ngày nào đó, anh sẽ phải đối diện với chính mình."
Rev!Quake không đáp lời, nhưng ánh mắt của anh dần trở nên sắc bén hơn, như thể anh đang cố tìm hiểu xem Blaze thực sự muốn gì từ anh. Nhưng Blaze không sợ. Cô không cần lời đáp ngay bây giờ. Cô chỉ cần biết rằng, ít nhất trong khoảnh khắc này, trái tim cô đã có một chỗ đứng trong thế giới băng giá của Rev!Quake.
Và trong khoảnh khắc đó, mọi thứ dường như trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh của hơi thở và nhịp đập trái tim.
Trong cơn mơ, Blaze tưởng tượng ra cảm giác đôi tay Rev!Quake vòng qua người mình, ôm cô thật dịu dàng, như một điều mà có lẽ chưa bao giờ tồn tại trong thực tế. Cô khát khao được anh chạm vào, không phải bằng sự lạnh lẽo sắc bén hay một ánh nhìn trống rỗng, mà là bằng sự dịu dàng, sự gần gũi mà chỉ có tình yêu thật sự mới có thể trao. Cô tự hỏi, liệu mình có thể nào làm cho băng giá trong anh tan chảy, liệu cô có thể nào khiến anh trao cho mình một chút dịu dàng nào đó?
"Hãy đánh thức em khỏi giấc mơ này," Blaze khẽ thì thầm, giọng cô nhẹ nhàng nhưng vang vọng sự van nài.
"Để em thấy mình thực sự đang ở bên anh. Em không cần những lời hứa dối gian... chỉ cần anh, thế là đủ."
Rev!Quake vẫn im lặng, ánh mắt sắc lạnh nhìn xoáy vào cô như muốn xuyên thấu tâm trí. Nhưng có điều gì đó thoáng qua, một sự dao động nhỏ bé mà Blaze gần như không nhận ra. Anh cảm thấy tò mò với sự kiên nhẫn và lòng dũng cảm của cô. Đối với một kẻ đã sống quá lâu trong bóng tối và đổ máu như anh, tình yêu của Blaze tựa như một trò đùa – một ngọn lửa nhỏ bé, mỏng manh, tưởng chừng chỉ cần một hơi thở là có thể dập tắt. Nhưng chính sự mãnh liệt từ ngọn lửa ấy lại khiến anh cảm thấy bị lôi cuốn. Anh muốn thử sức chịu đựng của cô, xem cô sẽ kiên định được bao lâu trong tình yêu với một con người mà bóng tối đã ngấm sâu trong từng mạch máu như anh.
"Em không hiểu gì cả," Rev!Quake cất tiếng, giọng anh lạnh lẽo như một lời cảnh báo.
"Tôi là một cơn ác mộng không có hồi kết, là bóng đêm mà một người như emkhông nên chạm vào."
Blaze không hề nao núng. Cô tiến lại gần hơn, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc như lưỡi kiếm của anh, tựa như chẳng có gì có thể khiến cô chùn bước.
"Anh không phải là một cơn ác mộng. Ít nhất... không phải với em."
Rev!Quake nhếch mép, một nụ cười lạnh lùng, châm chọc thoáng qua trên gương mặt anh. "Thế thì cứ thử đi, Blaze. Xem xem ngọn lửa nhỏ bé của em có thể chịu đựng được bao lâu trước khi tôi dập tắt nó."
Những cuộc trò chuyện giữa họ cứ tiếp diễn, như một vũ điệu nguy hiểm giữa bóng tối và ánh sáng. Blaze biết rằng mình đang đùa giỡn với nguy hiểm, nhưng cô không thể từ bỏ. Mỗi lời anh nói, mỗi lần anh đẩy cô ra xa, chỉ càng khiến cô thêm khao khát. Cô muốn chạm vào anh, muốn xuyên thấu qua bức tường lạnh giá mà anh luôn giữ, muốn nhìn thấy con người thật sự đằng sau lớp vỏ tàn nhẫn ấy.
"Anh không phải là bóng tối mà em sợ, Rev," Blaze thì thầm khi họ lại đối mặt nhau, không gian như lắng đọng lại trong từng hơi thở.
"Em không mong muốn gì hơn ngoài anh, dù cho con người anh có tăm tối đến thế nào."
Rev!Quake lặng lẽ quan sát cô, ánh mắt dường như trở nên phức tạp hơn. Blaze không biết những suy nghĩ gì đang diễn ra trong đầu anh, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô có thể cảm nhận được một sự dao động – một dấu hiệu rằng trái tim anh vẫn còn đang đập, dù có thể nó đã bị đóng băng từ rất lâu.
Và trong khoảnh khắc đó, giữa họ không còn là kẻ giết người tàn nhẫn và cô gái thuần khiết, mà là hai trái tim đang lạc lối, tìm kiếm chút ánh sáng trong thế giới đen tối mà cả hai đang mắc kẹt
Blaze biết rõ con đường cô đang bước vào là một trò chơi nguy hiểm. Yêu một người như Rev!Quake chẳng khác nào tự ném mình vào ngọn lửa đang cháy rực. Thế nhưng, ngay cả khi biết rõ bản thân sẽ bị tổn thương, bị thiêu đốt đến tan tành, cô vẫn không thể cưỡng lại khao khát ấy. Đối với cô, tình yêu không chỉ là những khoảnh khắc ngọt ngào mà là một sự đắm mình trong nỗi đau. Cô khao khát được chạm đến anh, vượt qua lớp băng giá lạnh lùng mà anh cố tình dựng lên như một bức tường thành.
Blaze nhìn sâu vào đôi mắt của Rev!Quake, nơi mà sự tăm tối, cô độc, và sức mạnh sắc lạnh giao nhau tạo nên một thứ gì đó ma mị, khó cưỡng. Cô cảm nhận được một điều kỳ lạ — bên trong đôi mắt tưởng chừng vô hồn ấy, có một tia sáng nhỏ bé, yếu ớt như đang cầu cứu.
"Em muốn anh chạm đến tận sâu trong trái tim này," cô thì thầm, giọng cô mềm mại nhưng lại chứa đựng một sức mạnh không thể lay chuyển. Ánh mắt cô như gửi đến anh một thông điệp: dù có phải rơi vào vực thẳm, cô vẫn sẵn sàng bước tới.
Rev!Quake nhướng mày, ánh mắt dường như nheo lại, dò xét. Anh bước thêm một bước, khuôn mặt lạnh lùng của anh gần đến mức Blaze có thể nghe rõ từng nhịp thở của anh.
"Dù đau đớn đến đâu, em cũng sẵn sàng sao, Blaze?"
Giọng anh trầm đục, âm vang như một lời nguyền, một sự cảnh báo cho những điều cô sắp phải đối mặt
"Đúng vậy," Blaze đáp lại, không chút do dự, đôi mắt cô ánh lên tia sáng của người chấp nhận mọi hy sinh.
Cô biết rằng có lẽ mình đang lạc lối, nhưng nỗi khao khát ấy quá lớn, đến mức cô không thể kháng cự. Mỗi khi đứng trước Rev!Quake, cô như bị cuốn vào cơn bão của anh, nơi bóng tối và ánh sáng hòa quyện, tạo thành một thứ tình yêu mãnh liệt nhưng cũng đầy rẫy hiểm nguy. Cô muốn anh thấy cô — không chỉ là một cô gái ngây thơ, mà là một người dám đứng vững giữa bão tố của anh, dám chấp nhận và ôm lấy con người anh.
Rev!Quake nở một nụ cười nhếch môi, lạnh lẽo và thách thức.
"Em thực sự không biết mình đang xin xỏ điều gì đâu, Blaze. Nếu em muốn tôi chạm vào trái tim em, thì hãy chuẩn bị tinh thần đi, vì khi tôi tiến vào, sẽ không còn đường quay lại."
Anh nhìn cô, như muốn thử thách xem cô sẽ chịu đựng được bao lâu trước khi nhận ra sự thật tàn nhẫn về anh. Rev!Quake, một kẻ đã chứng kiến bao nhiêu nỗi đau, đã sống trong bóng tối sâu thẳm, thậm chí đã quên mất bản thân mình là ai. Đối với anh, tình yêu của Blaze giống như một trò đùa vô lý, nhưng ngay cả vậy, anh vẫn không thể phủ nhận sự tò mò đang dâng lên trong lòng mình. Anh muốn biết liệu cô sẽ sẵn sàng đến mức nào để phá vỡ bức tường mà anh đã dựng lên quanh trái tim mình. Và cũng có lẽ, một phần rất nhỏ trong anh – phần mà chính anh đã lãng quên – khao khát một chút ấm áp từ đôi mắt của cô.
"Em có biết tình yêu của em giống như một ngọn lửa không, Blaze? Ngọn lửa ấy chỉ là một đốm sáng nhỏ bé, nhưng lại muốn đốt cháy một kẻ như tôi. Liệu em có nghĩ mình sẽ thành công, hay chỉ là đang tự huyễn hoặc bản thân?" Rev!Quake hỏi, ánh mắt anh lóe lên chút gì đó khó đoán, như thể anh đang đấu tranh với chính mình.
Blaze khẽ mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng cũng đầy sự cương quyết. Cô biết rõ những rủi ro, nhưng tình yêu của cô không phải là sự nhất thời hay một trò đùa.
"Nếu em có thể đốt cháy anh dù chỉ trong một khoảnh khắc, thì đó đã là đủ. Em sẵn sàng chịu mọi nỗi đau, chỉ để một lần được nhìn thấy anh thực sự. Cần gì những lời dối gian... chỉ cần anh, thế là đủ."
Rev!Quake nhìn cô chăm chú, đôi mắt anh dường như đã mềm đi đôi chút, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn. "Em sẽ hối hận đấy, Blaze. Tôi không phải người mà em nghĩ có thể thay đổi. Tôi là bóng tối, là máu và sự đau đớn. Tôi sẽ phá hủy em từ trong ra ngoài, và đến lúc đó, đừng đổ lỗi cho tôi."
Blaze không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, đôi mắt cô tràn đầy sự kiên nhẫn và chân thành. "Em không sợ," cô thì thầm, như lời hứa cuối cùng. Cô biết rõ, tình yêu này có thể phá hủy cô hoàn toàn, nhưng cô không thể sống mà không yêu anh. Cô chấp nhận, cô sẵn sàng để anh "giải phẫu" trái tim cô, để khám phá mọi ngóc ngách mà cô từng cất giấu. Blaze không hề do dự, vì ngay cả khi bị thương tổn, cô vẫn sẽ yêu anh, cho đến tận cùng.
Khi màn đêm tĩnh mịch bao phủ, Blaze cảm nhận từng hơi thở của Rev!Quake như làn gió lạnh táp vào da thịt. Trái tim cô đập từng nhịp đầy lo âu và khao khát, như muốn bám víu lấy khoảnh khắc mong manh giữa họ. Cô không biết liệu đây có phải là lần cuối cùng được gần anh như vậy hay không, nhưng cô không màng đến điều đó. Blaze chỉ muốn tận hưởng từng giây phút, muốn khắc ghi từng cái chạm, từng ánh nhìn của người đàn ông lạnh lùng mà cô đã không ngừng yêu thương.
"Rev!Quake..." Cô khẽ gọi tên anh, giọng như một cơn gió yếu ớt.
"Cho dù anh có xem em là gì, em vẫn muốn được ở bên anh... chỉ cần đêm nay thôi." Blaze nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt đầy kiên định nhưng cũng chất chứa sự đau đớn vì biết rằng, với anh, có lẽ tình cảm của cô chẳng hề mang ý nghĩa gì.
Rev!Quake đứng im lặng, đôi mắt anh sắc lạnh nhìn xuống Blaze như kẻ nắm giữ vận mệnh của cô trong tay. Một chút băn khoăn thoáng hiện trên mặt anh, nhưng ngay lập tức bị thay thế bởi một nụ cười lạnh lùng, gần như châm biếm.
"Em hiểu rõ mình đang yêu cầu điều gì chứ?"
Anh hỏi, giọng anh trầm khàn, mơn trớn nhưng đầy sự đe dọa. "Em thực sự nghĩ rằng có thể thay đổi một kẻ như tôi sao?"
Blaze không né tránh ánh mắt ấy. "Em không cần anh thay đổi. Em chỉ muốn anh cho phép em ở lại... chỉ một đêm thôi."
Cô biết mình đang đùa với lửa, đang liều lĩnh đặt tình yêu của mình vào tay một người có thể phá hủy nó không chớp mắt. Nhưng Blaze không còn lối thoát nào nữa, không có con đường nào khác ngoài việc lao vào vực sâu này, bởi cô đã yêu anh đến mức không còn tự kiềm chế được.
Rev!Quake tiến thêm một bước, sát lại gần cô đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở lạnh giá của anh phả vào làn da. Anh giơ tay lên, chạm nhẹ vào cằm Blaze, nâng gương mặt cô lên để đôi mắt cô không thể trốn tránh ánh nhìn của anh.
"Em thực sự sẵn sàng đánh đổi tất cả để theo đuổi ảo tưởng này?" Một giọng cười khẽ cất lên từ anh, vừa như chế giễu vừa như thích thú. "Đến một ngày nào đó, em sẽ nhận ra rằng tình yêu của em chỉ là một trò đùa... và khi đó, đừng nói rằng tôi không cảnh báo em."
Blaze cảm nhận một nỗi đau nhói trong lòng, nhưng cô vẫn mỉm cười, ánh mắt sáng rực với niềm tin bất chấp tất cả. "Nếu tình yêu này là một trò đùa... thì em vẫn muốn được đùa giỡn một lần trong đời." Cô thì thầm, không chút do dự. "Vì em tin, đâu đó trong trái tim anh, vẫn còn tồn tại một phần nào đó có thể cảm nhận được yêu thương."
Rev!Quake lặng người trong chốc lát, cảm nhận sự thách thức trong lời nói của cô. Anh biết rõ rằng mình có thể bẻ gãy trái tim cô bất cứ lúc nào, có thể dập tắt ánh sáng trong mắt cô chỉ với một động tác nhỏ nhoi. Nhưng chính sự liều lĩnh đó của Blaze lại khiến anh cảm thấy hứng thú. Trong những năm tháng dài chìm đắm trong bóng tối, chưa một ai dám nhìn anh với đôi mắt đầy kiên định và niềm tin như thế. Anh biết rằng nếu anh mở lòng, chỉ một chút thôi, thì Blaze sẽ trở thành người có thể xuyên thấu lớp vỏ bọc lạnh lẽo của anh.
Bất giác, anh cúi xuống, đặt môi mình lên trán Blaze, như một lời đáp lại không cần thành lời. Đó không phải là một nụ hôn dịu dàng hay nồng nàn như cô mơ tưởng, mà là một cử chỉ lạnh lẽo, xa cách, nhưng cũng đầy ẩn ý. Blaze nhắm mắt, cảm nhận sự hiện diện của anh, đôi mắt rưng rưng nhưng môi vẫn mỉm cười hạnh phúc. Đối với cô, chỉ cần một cái chạm nhẹ ấy đã là quá đủ, là dấu hiệu cho thấy anh có thể sẽ không hoàn toàn từ chối tình cảm của cô.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Rev!Quake đã ngầm đưa ra một quyết định. Anh biết rằng tình cảm này, nếu tiếp tục, sẽ chỉ mang lại đau đớn cho Blaze, một thứ đau đớn mà cô không thể nào hình dung nổi. Anh không phải là người mà cô có thể đặt niềm tin, không phải là kẻ mà cô có thể sửa chữa bằng tình yêu thuần khiết. Và một ngày nào đó, khi ánh sáng của cô bị bóng tối của anh bao trùm hoàn toàn, khi lòng kiên định của cô không còn đủ sức chống chọi lại thực tế tàn nhẫn, cô sẽ chỉ còn là một cái bóng của chính mình.
Tuy nhiên, đêm nay, anh sẽ giữ lấy cô, như một kỷ niệm mỏng manh giữa bóng tối. Rev!Quake vẫn tiếp tục ôm Blaze, giữ cô trong vòng tay đầy chiếm hữu, như muốn giam giữ ánh sáng cuối cùng mà cô mang đến cho anh trong cõi tối. Và Blaze, với lòng yêu không đổi, nguyện dành trọn trái tim mình để chạm tới anh, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, với niềm hy vọng rằng, đêm nay, anh có thể sẽ để cho cô bước vào thế giới của anh dù chỉ trong một chút ít dịu dàng hiếm hoi.
Cảm xúc mơ hồ ấy khiến Blaze chìm sâu vào một cơn mê, một cơn mộng mị khó cưỡng, và khi đứng trước Rev!Quake, cô thấy mình như một ngọn nến trước gió, run rẩy nhưng vẫn mãnh liệt cháy lên. Ở bên anh, mọi lo âu, sợ hãi đều tan biến, chỉ còn lại sự khao khát bùng cháy trong lòng, thôi thúc cô điên cuồng khám phá con người thật của anh. Blaze biết tình yêu này có thể dẫn cô đến vực thẳm, nhưng chính sự nguy hiểm đó lại làm tăng thêm sức hút đầy cám dỗ.
"Hãy cho em thấy anh là ai thật sự, dù chỉ là chút ít," Blaze khẽ cầu xin, ánh mắt cô sáng lên đầy quyết tâm và cả sự liều lĩnh. "Em muốn biết tất cả, dù điều đó có thể khiến em hối hận."
Rev!Quake nhướng mày, đôi môi anh nở một nụ cười lạnh lẽo, như một kẻ săn mồi vừa nhìn thấy con mồi bước vào bẫy. Giọng anh trầm khàn, mềm mại nhưng mang theo một sự đe dọa không thể nhầm lẫn, giống như bóng tối xâm chiếm mọi ngóc ngách của tâm hồn. "Em thật sự muốn thấy tất cả sao, Blaze?" Anh thì thầm, ánh mắt xoáy sâu vào cô, như muốn nhìn thấu cả linh hồn cô.
Blaze gật đầu, trái tim đập loạn nhịp nhưng không lùi bước. Cô đã quá đắm chìm vào tình yêu này, đến mức không còn lối thoát. Chỉ cần một cái chạm nhẹ của anh cũng khiến cô rung động. Cô không còn nhận ra rằng, mong muốn được yêu và hiểu anh đã trở thành một loại nghiện, một thứ hủy hoại bản thân mà cô không thể dừng lại.
Rev!Quake bước lại gần, từng bước chân của anh như vọng lại trong không gian im lặng, đầy ma mị. Anh đưa tay lên, chạm nhẹ vào khuôn mặt cô, ánh mắt sắc bén như muốn cắt ngang trái tim đang yếu đuối của cô. "Em không biết mình đang đòi hỏi gì đâu, Blaze," anh nói, giọng anh trầm đến mức như một lời nguyền rủa. "Những gì em muốn thấy sẽ không đẹp đẽ như em tưởng. Nó sẽ là một vực sâu, một đêm tối vĩnh cửu mà một khi đã bước vào, em sẽ không bao giờ thoát ra được."
Blaze vẫn nhìn anh, đôi mắt cô rực sáng đầy kiên định. "Em không cần một tình yêu dễ dàng hay một con người hoàn hảo, Quake. Em muốn thấy tất cả – cả bóng tối và ánh sáng trong anh."
Rev!Quake nở một nụ cười hiểm ác, một nụ cười khiến cả căn phòng như lạnh đi. Anh hạ giọng, thì thầm vào tai cô, "Được thôi, Blaze. Tôi sẽ cho em thấy con người thật của mình, cho đến khi em không thể chịu đựng nổi. Nhưng hãy nhớ rằng, từ khoảnh khắc này, em đã đánh đổi mọi thứ."
Cả hai chìm vào không gian im lặng, một sự im lặng mà chỉ có hai trái tim đang đập rộn ràng. Blaze cảm thấy mình như đang đứng trước một cánh cửa mở vào bóng tối vĩnh cửu. Thế nhưng, trong ánh mắt cô vẫn không hề có sự do dự, chỉ có tình yêu mãnh liệt và sự quyết tâm đi đến tận cùng của một mối tình điên rồ.
Dù biết rõ rằng tình cảm này có thể hủy hoại mình, Blaze vẫn khao khát Rev!Quake đến mức cô không thể chống lại. Mỗi lần đối diện với anh, trái tim cô như vỡ ra thành ngàn mảnh, nhưng cô không bận tâm đến nỗi đau đó – cô chỉ muốn anh tiến sâu vào mọi góc tối của tâm hồn cô, chạm đến nơi mà ngay cả cô cũng chưa từng dám đối diện.
Blaze như một cuốn sách mở, sẵn sàng phơi bày tất cả, chỉ để anh thấy và hiểu. Cô muốn anh bóc tách từng lớp cảm xúc của mình, từng bí mật và khao khát mà cô đã giấu kín. Cô muốn anh "giải phẫu" trái tim cô, dù biết rằng khi lớp vỏ cuối cùng bị phá vỡ, cô sẽ chẳng còn gì để tự bảo vệ mình khỏi những nỗi đau có thể ập đến.
Trong ánh mắt rực sáng của cô, Rev!Quake thấy một sự điên cuồng – một thứ mà anh luôn chế giễu nhưng giờ lại bị mê hoặc. Hắn bước lại gần, một tay nâng cằm cô lên, ánh mắt sắc lạnh như một lưỡi dao. "Em thật ngốc, Blaze," anh thì thầm, giọng nói đầy vẻ chế nhạo nhưng cũng ẩn chứa chút gì đó dao động.
"Em có biết rằng yêu anh chẳng khác nào tự tay đốt mình trong ngọn lửa không?"
Blaze vẫn nhìn anh, đôi mắt kiên định và tràn đầy hy vọng. "Dù là lửa, em vẫn muốn cháy một lần vì anh."
Rev!Quake khẽ nhếch môi cười, một nụ cười tàn nhẫn nhưng pha lẫn sự mê hoặc. Anh chậm rãi áp sát, từng lời thì thầm vang lên như lời hứa độc ác. "Nếu đó là điều em muốn, Blaze... thì hãy chuẩn bị đi. Tôi sẽ chạm đến từng ngóc ngách trong tâm hồn em, để xem liệu trái tim mong manh ấy có thể chịu đựng được bao lâu."
Trong khoảnh khắc ấy, Blaze không còn là chính mình. Cô đã sẵn sàng đánh đổi tất cả, sẵn sàng để tình yêu này thiêu đốt mình, miễn là có thể ở bên anh dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, dù biết rõ mình sẽ là người gánh chịu tất cả những đau thương sau cùng.
Blaze cảm thấy mình như một con thiêu thân, bị hút vào ánh lửa của một người đàn ông lạnh lùng và nguy hiểm. Cô hiểu rằng tình yêu này không chỉ là những khát khao đơn thuần; nó là sự dâng hiến hoàn toàn, là một quyết định chấp nhận tất cả đau khổ và hủy diệt chỉ để được ở bên anh. Trong căn phòng chỉ có ánh nến lờ mờ, cô không cần bất kỳ sự an ủi nào. Chỉ cần Rev!Quake, với đôi mắt sắc lạnh đang nhìn cô, cũng đủ để trái tim cô đập liên hồi.
"Em muốn anh hiểu... tất cả những gì trong lòng em, Rev!Quake," Blaze khẽ thốt lên, giọng cô chất chứa một sự tuyệt vọng mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ bộc lộ. Cô biết rằng tình yêu này quá mãnh liệt và mong manh, nhưng cô không thể cưỡng lại. Dù biết rằng những cảm xúc ấy sẽ chỉ mang lại nỗi đau, cô vẫn nguyện trao anh cả tâm hồn mình, không giấu giếm điều gì.
Rev!Quake bước chậm rãi, tiến gần đến cô với dáng vẻ như một kẻ săn mồi đầy bình thản nhưng nguy hiểm. Mắt anh sáng lên vẻ thách thức pha lẫn sự thích thú. Anh không cần tình yêu, càng không cần lòng trắc ẩn. Nhưng người con gái này, Blaze – cô là kẻ duy nhất dám bước vào thế giới tối tăm của anh, không hề e sợ.
"Em nghĩ mình có thể chịu đựng được, Blaze?" Anh thì thầm, giọng nói trầm khàn như đang vờn quanh tâm trí cô, sắc lạnh mà quyến rũ đến mức gần như đau đớn. "Em có hiểu tình yêu với tôi thực sự nghĩa là gì không?"
Blaze không đáp. Thay vào đó, cô chỉ nhìn anh với ánh mắt cương quyết, đôi mắt như thách thức anh đọc từng suy nghĩ trong lòng cô. Cô đã sẵn sàng đánh đổi mọi thứ – thậm chí cả bản thân mình – chỉ để biết được một chút gì đó thật sự về Rev!Quake, để cảm nhận được dù chỉ là một khoảnh khắc dịu dàng từ trái tim anh, nếu nó còn tồn tại.
Rev!Quake nhìn Blaze, đôi mắt lạnh lẽo thoáng chút dao động nhưng ngay lập tức lại trở về với sự sắc bén thường trực. Anh biết cô đã bị anh mê hoặc hoàn toàn, và điều đó chỉ khiến anh càng thêm thích thú. Đối với anh, Blaze như một đóa hoa mỏng manh mà anh có thể bóp nát trong tay bất cứ lúc nào. Nhưng tại sao anh vẫn chưa làm điều đó? Có lẽ, ngay cả anh cũng bị mê hoặc bởi lòng can đảm và tình yêu không chút toan tính của cô.
Anh cúi người, đưa tay nâng cằm Blaze lên, ép cô nhìn vào ánh mắt tối tăm của mình. "Em có biết rằng một khi em đã dấn thân vào tình yêu này, sẽ không còn đường quay lại không?" Anh nhấn mạnh từng từ, đôi mắt ánh lên một tia độc ác nhưng cũng đầy vẻ chiếm hữu.
Blaze không hề nao núng. Cô đã biết rõ điều đó từ lâu. "Em không cần quay lại, Quake," cô thì thầm, giọng run lên nhưng chứa đầy quyết tâm. "Em muốn ở bên anh, dù có phải trải qua bất cứ điều gì."
Rev!Quake mỉm cười, một nụ cười không mang chút ấm áp nào, chỉ là một nét cong nhạo báng trên đôi môi sắc lạnh. "Vậy thì hãy nhớ, Blaze. Tôi sẽ chiếm hữu em, theo cách của tôi. Và em sẽ không bao giờ thoát ra được."
Blaze cảm thấy một nỗi sợ len lỏi trong lòng, nhưng thay vì rụt lại, cô chỉ càng khao khát hơn. Cô muốn anh phá bỏ tất cả lớp vỏ bọc mà cô đã cất giấu bấy lâu. Cô muốn anh "giải phẫu" trái tim mình, phơi bày mọi bí mật, mọi vết thương, dù biết rõ rằng việc đó sẽ để lại những dấu vết không thể xóa nhòa.
Khi bàn tay anh chạm vào khuôn mặt cô, Blaze nhắm mắt lại, đón nhận cảm giác lạnh lẽo nhưng quyến rũ ấy. Mỗi cử động của anh đều mang đến cho cô niềm hân hoan, dù biết rằng sau khoảnh khắc ngọt ngào này, có lẽ chỉ còn lại những đau đớn chực chờ.
Rev!Quake nhìn cô, biết rõ rằng cô đã hoàn toàn thuộc về anh. Anh biết rằng cô sẽ không bao giờ thoát khỏi vòng tay của anh, cho dù có phải chịu đựng bao nhiêu tổn thương. Và Blaze, cô cũng hiểu điều đó. Nhưng có hề chi, khi tình yêu đã khiến cô không còn sợ hãi điều gì nữa?
Đoá hoa tình yêu nở trong đêm
Mỗi lần chạm, nỗi đau lại lan rộng
Mong muốn giải phẫu trái tim anh
Chỉ mong biết hết thảy, chỉ thế thôi
Hết
Câu chuyện dựa trên bài Otome Kaibou ; lúc đầu tôi biết bài này nhờ 1 lần lướt trúng video của bạn Fuyuchino trên youtube ; xong tôi nghiện bài này luôn . Mà tranh của bả cũng siêu xinh luôn
Cảm ơn các bạn đã đọc hẹn gặp lại vào các chương kế tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top