2

2.

Phát hiện Ngụy Vô Tiện có hỉ mạch, tất cả mọi người không ai tin rằng đó là hỉ mạch, dù sao chưa từng nghe nói qua nam tử mang thai.

"Có phải hay không khám sai rồi?"

"Ta cũng hiểu được là khám sai rồi, à đúng rồi, không phải Kì Sơn Ôn Thị có một vị thần y hay sao? Gọi là....Ôn Tình, Ôn thần y nói không chừng có thể nhìn ra được, tông chủ có muốn đi tìm Ôn thần y đến để bắt mạch hay không?"

Lam Hi Thần nhìn thấy Ngụy Vô Tiện mê man trên giường, nghĩ rằng vẫn là nên kêu Ôn thần y đến đây xem đi, nhưng nàng là người của Kì Sơn Ôn Thị, tìm nàng hẳn là sẽ không rất khó đi, dù sao A Dao cũng đã nói qua hắn phụ trách một đám dư nghiệt y tu Ôn Thị, nói không chừng đó có phải là Ôn Tình?

Lam Vong Cơ đối với việc Ngụy Vô Tiện mang thai là một chuyện rất kinh ngạc, sau đó y bắt đầu cảm thấy không xứng với Ngụy Anh, một người tốt như Ngụy Anh làm sao có thể.....vẫn là nói ai đối với Ngụy Anh lại xuống tay như vậy? Nếu Ngụy Anh là tình nguyện thì sao?

Tóm lại bất kể là ai, làm cho Ngụy Anh mang thai như vậy còn không chịu trách nhiệm thật sự là.....muốn giết hắn.

Cảm nhận được Lam Vong Cơ tâm trạng không ổn định, sương đỏ trợn tròn mắt, xem ra là hài tử của ngươi! Còn có mang cái sương xanh này đi cho lão tử!

Chờ tới khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại thấy mình đang ở trong phòng, nghĩ đến buổi tối có đại tiệc bách hoa yến của Lan Lăng Kim Thị, Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy bực bội, tiếp đó Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn bốn phía, phát hiện sương đỏ không ở bên cạnh mình, sao lại thế này? Đứa nhỏ kia đi đâu?

Ngụy Vô Tiện vội vàng xuống giường, nhìn bốn phía căn phòng này đến sạch sẽ, Ngụy Vô Tiện đi tới cửa vừa mở cửa Lam Vong Cơ bên ngoài liền mang theo thuốc đi vào.

"Ngụy Anh!? Ngồi trở lại đi."

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ bưng chén thuốc, theo bản năng lui về sau vài bước. Lam Vong Cơ đem chén thuốc đặt ở trên bàn, sau đó nắm tay Ngụy Vô Tiện đi tới bên giường.

"Lam Trạm? Ngươi....Xảy ra chuyện gì?"

Lam Vong Cơ bưng chén thuốc tới trước mặt Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện nhìn chén thuốc trước mặt không muốn uống.

"Uống thuốc."

"Lam Trạm, ta rất tốt không cần phải uống thuốc được không?"

"Ngụy Anh, y sư nói ngươi bệnh thiếu máu, còn có.......Thân thể mất cân bằng dinh dưỡng cần thuốc điều chỉnh."

"Này, y sư gì đó nói có thể tin sao? Thân thể của ta, ta còn có thể không hiểu rõ sao?"

"Ngụy Anh, ngoan, uống thuốc."

"Không muốn."

Ngụy Vô Tiện quay đầu không nhìn, Lam Vong Cơ thở dài, giữ Ngụy Vô Tiện không thể động đậy.

"Lam Trạm! Ngươi chơi xấu! Có bản lĩnh buông ta ra!"

"Uống thuốc."

Ngụy Vô Tiện không thể làm gì được đành phải ngoan ngoãn uống thuốc, Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện uống hết thuốc, tiếp đó cho hắn uống nước xong rồi nhét cho Ngụy Vô Tiện một viên kẹo, thấy sau khi uống thuốc có kẹo ăn, Ngụy Vô Tiện cũng không thèm so đo nữa.

Ngụy Vô Tiện nhìn y phục trên người của mình, vừa rồi không có để ý, hiện tại thấy y phục đã được đổi, ai thay y phục cho hắn, tại sao hắn lại không biết?

Ngụy Vô Tiện nhìn về phía Lam Vong Cơ.

"Hàm Quang Quân có biết ai đã thay y phục cho Ngụy mỗ không?"

Lam Vong Cơ không thích Ngụy Vô Tiện xưng hô như vậy, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của hắn.

"Ta."

......................"Hả?"

Ngụy Vô Tiện ngẩn người, không phải Lam Vong Cơ không thích cùng người ngoài đụng chạm sao? Như thế nào lại giúp hắn thay y phục? Làm sao có thế!

Nhưng Lam Vong Cơ sẽ nói sai sao?

"Haha........Đa tạ Hàm Quang Quân nhé....."

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện không muốn gọi tên của y, vậy.........Thân phận của y đối với hắn là cái gì?

Ngụy Vô Tiện nhìn bụng của mình, có chút đói bụng, hắn nhìn bên cạnh thấy được y phục của mình, mặc xong liền xuống giường, Lam Vong Cơ theo bản năng đưa tay ra bắt lấy Ngụy Vô Tiện.

"Đi đâu?"

"Đói bụng đương nhiên phải đi ăn a, làm sao vậy? Lam nhị công tử có muốn đi cùng không?"

Lam Vong Cơ nhìn vào mắt của Ngụy Vô Tiện gật đầu.

Thế là hai vị như nước với lửa trong trận chiến Xạ Nhật Chi Chinh, hiện tại lại dắt tay nhau đi mua đồ ăn tại những quầy hàng nhỏ ở Lan Lăng Kim Thị.

Lam Vong Cơ biết Ngụy Vô Tiện mang thai không thể ăn nhiều đồ dầu mỡ hay đồ cay gì đó, y muốn ngăn cản, nhưng y không thể can thiệp vào việc ăn của Ngụy Anh, Ngụy Anh bị Lam Vong Cơ nói cũng phiền lên, Lam Vong Cơ không còn cách nào khác, đành phải nhìn hắn ăn rồi sẵn sàng chuẩn bị đưa hắn đi tới y quán bất cứ lúc nào.

Bất quá Ngụy Vô Tiện vẫn còn ăn ăn uống uống và không có chuyện gì xảy ra, Lam Vong Cơ phát hiện có thể là y đã lo lắng nhiều rồi.

Sương đỏ hấp thu những gia vị này như bình thường, sương đỏ thật thì cũng thích ăn những thứ này đó, đương nhiên nếu có oán khí liền rất tốt, nhưng mà sương xanh không thích, sương xanh ở nơi nào đó hấp thu linh lực, nhưng thân thể này của Ngụy Vô Tiện không có bao nhiêu linh lực, sương xanh cũng sững sờ.

Nhìn sương xanh như vậy, sương đỏ vẫn là không đành lòng, vì thế sương đỏ liền ôm lấy sương xanh truyền dinh dưỡng qua.

Sương xanh được sương đỏ vận chuyển dinh dưỡng cho cũng khôi phục lại chút sức sống cả tinh thần.

Ngụy Vô Tiện phát hiện chính mình ăn như thế mà vẫn không no thật sự là rất kì lạ, nhưng mà Lam Vong Cơ lại ngăn cản không cho hắn tiếp tục ăn, Lam Vong Cơ sợ hắn đầy bụng, nhưng Ngụy Vô Tiện chính là đói a, vì thế nghĩ cách tách khỏi Lam Vong Cơ, chính mình hết đi ăn ăn lại uống uống.

Thời điểm Lam Vong Cơ tìm được Ngụy Vô Tiện, hắn vẫn còn đang ăn gà quay ở đó, mà trước mặt hắn còn có năm sáu chiếc xương gà nướng ở trong cái đĩa.

Lam Vong Cơ cũng không nghĩ tới Ngụy Anh có thể ăn nhiều đến như vậy.

Thực ra có thể ăn được nhiều như vậy chính là trong bụng Ngụy Anh có sương xanh, mà sương đỏ đem dinh dưỡng do mình hấp thu truyền cho sương xanh, khả năng chính là sương xanh không ăn no khiến cho sương đỏ cũng đói.

Bởi vì trong bụng của Ngụy Vô Tiện có hai người bạn này, khiến cho hắn ăn cũng không no. Lam Vong Cơ cuối cùng vẫn là sờ sờ bụng của Ngụy Vô Tiện, xác nhận bụng của hắn trống rỗng, cuối cùng vẫn là để cho hắn ăn.

Cuối cùng là Ngụy Anh đã đi hết cả năm quán ăn mới không dễ dàng mà ăn no, Ngụy Anh thật sự là sợ hãi khi thấy sức ăn của mình đột nhiên tặng lên như vậy, đến lúc đó như thế nào có thể nuôi sống chính mình đây a! Như vậy chỉ có thể ăn!

Lam Vong Cơ biết Ngụy Vô Tiện có thai, nhưng Ngụy Vô Tiện không biết, còn tưởng rằng là chính mình ăn uống thay đổi, thật ra Lam Vong Cơ cảm thấy được là đứa nhỏ trong bụng của Ngụy Anh muốn ăn.

Cuối cùng hai người trở về, đại tiệc bách hoa yến của Lan Lăng Kim Thị bọn họ cũng không tham dự, bất quá ngày mai còn tiếp tục, Ngụy Vô Tiện có chút chịu không nổi, dù sao hắn cũng không thích.

Sau khi trở về nhìn thấy Giang Vãn Ngâm, Giang Vãn Ngâm nhìn thấy Ngụy Vô Tiện liền tới nói một chút, Ngụy Vô Tiện cũng không nói gì, không còn cách nào khác, dù sao trong mắt người ngoài hắn vẫn là người của Vân Mộng Giang Thị không phải sao? Cho dù hắn nghĩ muốn rời đi vẫn là phải chờ thêm một chút.

Sau khi sương đỏ xuất hiện, Ngụy Vô Tiện đã có ý định muốn rời khỏi Vân Mộng Giang Thị, ban đầu Ngụy Vô Tiện còn tưởng là do sương đỏ gây ra, nhưng dần dần hắn phát hiện, sương đỏ là làm cho tính tình của hắn trở nên lãnh đạm xuống, nhìn thấy Vân Mộng Giang Thị hiện tại, không thể không nói rằng hắn quả thật có ý định muốn rời đi.

Cho nên đây là suy nghĩ của hắn và không liên quan gì đến sương đỏ. Hơn nữa, hắn cũng không có thân phận gì ở Vân Mộng Giang Thị, hiển nhiên cũng sẽ không có tư cách......Hắn cũng không biết có phải hay không Giang Vãn Ngâm đã quên cho hắn một thân phận, bất quá như vậy cũng không còn quan trọng, không phải sao?

Trở về căn phòng do Lan Lăng Kim Thị sắp xếp, Ngụy Vô Tiện lấy ra chiếc chuông thanh tâm, đây là vật duy nhất có thể chứng minh hắn là người của Vân Mộng Giang Thị, chỉ cần trả lại vậy này, hắn sẽ không còn là người của Vân Mộng Giang Thị nữa.

Hiện tại hắn đang suy nghĩ, đến cùng là theo cách riêng hay là khách quan?

Giang Trừng là một người có tính khí như thế nào hắn cũng biết, hắn thật ra cũng không muốn mất cả chì lẫn chài, thế nhưng......Càng không muốn mất hết, nỗi sợ hãi xuất hiện trong lòng hắn không thể giải thích được, thật sự là.......Khó chịu a.

Ngụy Vô Tiện trở mình đem chăn bông lật qua, hắn có chút mê man, hiện tại Vân Mông Giang Thị vẫn còn đang thiếu người, chính mình tùy tiện rời đi như vậy liệu có tốt hay không?

Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện cũng chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top