1
1.
Ngụy Vô Tiện không biết như thế nào lại tới cuộc vây săn bắn trên núi Bách Phương Sơn ở Lan Lăng Kim Thị.
Mấy ngày nay, tính cách nóng nảy của hắn gần đây tốt hơn rất nhiều, hơn nữa xung quanh hắn còn có một làn sương khói đỏ mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy làn khói đỏ bao quanh hắn.
Mỗi lần cảm xúc kích động làn sương đỏ này đều hấp thu hết, Ngụy Vô Tiện thấy làn sương đỏ này đối với hắn vô hại, cũng liền lười phản ứng với nó.
Bất quá chính là mỗi lần ăn cay, sương đỏ này cũng ăn cay không ít, khiến hắn không có biện pháp ăn những món cay khác, vị cay đã bớt đi nhiều, nhưng dù hắn có cho thêm nhiều vị cay nữa sương đỏ vẫn hấp thu, khi uống canh, sương đỏ này đem dầu mỡ uống đi không ít.
Ngụy Vô Tiện hoài nghi sương đỏ này chính là thúc giục hắn đang bị thương không nên ăn nhiều cay và dầu mỡ vậy, dù sao sương đỏ của hắn hấp thu cả rồi, cho nên hắn vẫn ăn uống như thường, nhưng đều không có mùi vị.
Khi Ngụy Vô Tiện không có việc gì hắn sẽ chọc sương đỏ, sương đỏ cũng sẽ quấn quanh trên ngón tay hắn mà chơi đùa, đối với việc này tâm trạng của Ngụy Vô Tiện tốt hơn rất nhiều.
Hôm đó, Giang Vãn Ngâm rủ Ngụy Vô Tiện tham gia cuộc săn bắn trên núi Bách Phượng Sơn ở Lan Lăng Kim Thị, có điều hắn tò mò chính là thư mời này được gửi riêng, Ngụy Vô Tiện đưa thư cho Giang Vãn Ngâm xem, Giang Vãn Ngâm cũng không nói gì, nói hắn mau đi.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy kì lạ nhưng vẫn áp chế loại cảm giác đó và đi săn.
Lan Lăng Kim Thị là gia tộc được bảo toàn tốt nhất trong trận chiến Xạ Nhật Chi Chinh, bởi vì Vân Mộng Giang Thị có cả Ngụy Vô Tiện cho nên ít bị thương nặng.
Nhìn thấy Kim Tử Huân kiêu ngạo bắn tên, Ngụy Vô Tiện vốn nên nói hắn vài câu, lúc này lại ngừng nói, không biết có phải là nguyên nhân của sương đỏ hay điều gì khác, Ngụy Vô Tiện nhìn Kim Tử Huân giống như là đang nhìn một tiểu hài tử, thái độ như một đứa trẻ.
Bộ dạng tiểu hài tử đắc chí thật sự là. . . . . . Sức lực của Kim Tử Huân trên chiến trường cũng không nhiều, trên cơ bản được bảo hộ rất tốt.
Ngụy Vô Tiện cưỡi ngựa nhìn thấy sương đỏ trên ngón tay của mình, sương đỏ ở chỗ này vui vẻ đùa giỡn Ngụy Vô Tiện, hắn quả thực cũng bị sương đỏ làm cho nở nụ cười.
Chỉ là đơn giản cười mà thôi không ngờ có lại người cố tình tới đây gây phiền, cũng không biết ai cho dũng khí.
"Ngụy Vô Tiện, ngươi cười cái gì? Ngươi có thể bắn tốt hơn Kim Tử Huân sao?"
Ngụy Vô Tiện nhìn người trước mặt, dáng người có chút béo, không giống với Kim Tử Huân, bất quá quần áo trên người là của Lan Lăng Kim Thị với cả thái độ của hắn. . . . . .
Ngụy Vô Tiện không biết người trước mặt là ai, vì thế nói:
"Năm đó Kì Sơn Ôn Thị tại hội thanh đàm, ta, đệ nhất bắn cung, ngươi sao lại nói ta bắn không tốt?"
Người nọ nghe thế nhất thời không biết nên nói cái gì, Ngụy Vô Tiện nghĩ đối phương sẽ biết khó mà lui không nghĩ tới cư nhiên còn không biết xấu hổ mà tiếp tục nói.
"Ngươi nói là hội thanh đàm Kì Sơn Ôn Thị, không giống hiện tại, kỹ năng bắn cung của Tử Huân đã tiến bộ hơn, e rằng ngươi đã bị Tử Huân ném ra ngoài từ lâu rồi."
Ngụy Vô Tiện cũng không tức giận, bởi vì người trước mặt mà nói, ngữ khí thật sự có thể so sánh với Ôn Triều.
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu tiếp tục nói.
"Năm đó, Trạch Vu Quân ở sau ta, ngươi nếu nói ta kém so với Kim Tử Huân, ý của ngươi là Trạch Vu Quân so với Kim Tử Hiên cũng kém?"
"Đương nhiên"
Gã vẫn không biết ý tứ gì ở câu nói của mình, Ngụy Vô Tiện nhìn về hướng Trạch Vu Quân, Lam Hi Thần không nghĩ rằng chính mình sẽ bị Ngụy Vô Tiện nhắc tới, vì thế nhẹ nhàng lên tiếng.
"Kim công tử, ta thân ở Cô Tô Lam Thị, kỹ năng bắn cung đương nhiên tốt, tại hạ mỗi này đều có chút thời gian để luyện tập, Kim Tử Huân công tử tiến bộ đồng thời ta cũng tiến bộ, lại như thế nào có thể kém hơn Kim Tử Huân công tử?"
Kim Quang Thiện lại đến xin lỗi, đè lại đầu gã lại giải thích. Người nọ vẻ mặt đỏ bừng tựa hồ cảm thấy được mất mặt.
Sau khi Ngụy Vô Tiện nhìn đến Lam Vong Cơ, ma xui quỷ đã khiến hắn làm mất đóa hoa.
"Ngụy Anh?'
"Làm sao vậy? Lam nhị công tử?"
"Có phải hay không ngươi?"
"Ngươi nói có phải hay không."
Sau khi Kim Quang Thiện bên kia nói tốt xấu, người nọ vẫn là cảm thấy được Ngụy Vô Tiện như thế nào, sau đó đối với Ngụy Vô Tiện nói.
"Nói cho cùng, đó đều là những thành tích trước đây, ngươi nếu có bản lĩnh tới bắn một cái! Nghĩ đến Ngụy Vô Tiện ngươi nếu không dám bất quá cũng chỉ được cái mạnh miệng thôi."
Ngụy Vô Tiện thở dài nhìn ngươi này, làm sao lại có người yêu cầu như vậy? Đến lúc mất mặt cũng chính là gã, không liên quan đến hắn.
Ngụy Vô Tiện tìm Lam Vong Cơ muốn thử mượn y mạt ngạch dùng một chút, kết quả y không cho, không mượn được rồi, chính mình lại lấy mảnh dây trên cổ tay rồi đeo lên, sau đó cưỡi ngựa lui về phía sau vài bước, thuận tay bắn tên, một lần mười phát, mười phát ở giữa tâm.
Trong nháy mắt, trên lôi đài không ít người hoan hô, so với Kim Tử Huân còn lớn hơn.
Người nọ nhìn thấy một màn kia mặt đều khí đỏ, Ngụy Vô Tiện tháo mảnh dây xuống rồi đeo lại trên cổ tay.
"Mấy mũi tên mở màn thì tính cái gì! Ngươi có bản lĩnh thì mang theo cái đó lên!"
Ngụy Vô Tiện nói, "Chính ngươi tự mình sinh khí, ta sao phải nghe theo ngươi? Nực cười."
Nói xong Ngụy Vô Tiện cưỡi ngựa đi đường khác tiến vào đấu trường, cũng không quan tâm người phía sau như thế nào.
Ngụy Vô Tiện thảnh thơi vào đấu trường, nói thật hắn chỉ cần một cây sáo có thể tìm đủ quỷ vật trong địa bàn của Vân Mộng Giang Thị, nhưng nhìn thấy sương đỏ vờn quanh mình, Ngụy Vô Tiện nhất thời không muốn làm như vậy.
Tùy Tiện đặt ở trong túi Càn Khôn, đi tới một gốc cây lớn, Ngụy Vô Tiện xuống ngựa, con ngựa cũng rất ngoan không đi đâu cả liền ở nơi đó ăn cỏ.
Ngụy Vô Tiện trên cây lấy Tùy Tiện ra nhìn, không biết như thế nào Ngụy Vô Tiện cảm thấy sau hôm nay, nói không chừng hắn có thể cầm lại Tùy Tiện, nhưng trước sau gì cũng sẽ cất đi.
Sau khi Ngụy Vô Tiện đem Tùy Tiện cất vào trong túi Càn Khôn, nhìn thấy nắng ấm, có điểm muốn ngủ, vì thế Ngụy Vô Tiện không chút do dự nằm trên cây ngủ. Sương đỏ vờn quanh con ngựa vui đùa.
Đột nhiên sương đỏ nhìn về một hướng, là một người mặc bạch y đang đi tới, ngươi kia chính là người Ngụy Vô Tiện trong miệng gọi Lam Nhị công tử, Cô Tô Lam Thị nhị công tử Hàm Quang Quân.
Hàm Quang Quân đi đến không nghĩ tới lại thấy được Ngụy Vô Tiện nằm ở trên cây ngủ, Hàm Quang Quân dần dần tới gần Ngụy Vô Tiện, sương đỏ tò mò về Hàm Quang Quân, tiếp theo thấy được bên người Hàm Quang Quân có sương xanh, nhìn thấy sương đỏ thì sương xanh tiến lại gần, sương đỏ cảm thấy được sương xanh rất kỳ quái, lo lắng không biết sương xanh sẽ làm gì mình, liền chạy tới bên cạnh Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện cảm nhận được hơi thở của người lạ, nhưng không có nguy hiểm, huống chi có sương đỏ ở đây, Ngụy Vô Tiện nghĩ tới muốn đứng dậy, nhưng bị đè lại, tiếp theo cánh hoa ở môi xuất hiện một cỗ nóng ẩm ướt......
Hắn.....Ngụy Vô Tiện, cư nhiên bị một người lạ không rõ lai lịch cưỡng hôn! Ngụy Vô Tiện giãy dụa muốn đứng lên lại không ngờ người này khí lực lớn như vậy, còn che kín hai mắt của hắn!
Sương đỏ bị một màn này làm cho hoảng sợ hướng tới Ngụy Vô Tiện mà chui vào trong cơ thể hắn, sương xanh thấy cũng phải chui đi.
Sau khi vừa hôn xong, Hàm Quang Quân vội vàng bỏ đi, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn thấy được vạt áo màu trắng kia.
Ngụy Vô Tiện đứng dậy, mà sương đỏ trong cơ thể hắn né tránh sự truy đuổi của sương xanh khiến bụng hắn có chút đau, Ngụy Vô Tiện ngồi xổm xuống ôm bụng, sao lại thế này?
Như thế nào bụng đột nhiên lại đau như vậy?
Con ngựa thấy thân thể của Ngụy Vô Tiện không được thoải mái liền tới gần, Ngụy Vô Tiện vịn lấy ngựa đứng lên, nói thật người nọ thật lợi hại, đem hắn hôn đến không đứng lên nổi.
"Lẽ nào lại như vậy, kia chính là nụ hôn đầu của ta......"
Ngụy Vô Tiện dù tức giận nhưng cũng không có biện pháp, hắn ngồi trên ngựa, hai mắt đều bị che, ngựa không có.
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ cổ ngựa.
"Đi, tìm cái người đã hôn ta."
Ta thật muốn xem ai đã hôn ta!
Sau khi nghe xong mệnh lệnh của Ngụy Vô Tiện, con ngựa liền chở hắn đi, tiếp đó Ngụy Vô Tiện nghe thấy tiếng cây đổ rạp xuống đất, Ngụy Vô Tiện xuống ngựa đi đến nhìn thấy đó là Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm ngươi làm sao vậy?"
Lam Vong Cơ quay đầu nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, trong mắt giăng đầy tơ máu, Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ như vậy dọa cho sợ tới nơi rồi.
"Ngươi đi đi."
"Không phải, Lam Trạm, ta vừa mới đến a, ngươi làm sao vậy? Thân thể không được thoải mái sao?"
Bộ dáng của Lam Vong Cơ thật sự là rất đáng sợ, Ngụy Vô Tiện còn muốn đến gần, kết quả hai sương xanh, đỏ trong bụng đột nhiên nháo lên, Ngụy Vô Tiện vẻ mặt đau đớn ôm bụng, bọn này nháo đến hại hắn đau gần chết.
Lam Vong Cơ nhìn thấy sắc mặt của Ngụy Vô Tiện đột nhiên không tốt ngồi xổm xuốn ôm bụng, vội vàng tới gần.
"Ngụy Anh, ngươi làm sao vậy?"
"Bụng đau....."
Ngụy Vô Tiện không biết tại sao lại như thế này, ngay cả khi tỉnh lại cũng không thấy sương đỏ, vì sao bụng lại đau đến như vậy?
Lam Vong Cơ nhìn thấy Ngụy Vô Tiện toát mồ hôi lạnh, vội vàng ngự kiếm ôm Ngụy Vô Tiện nhanh rời khỏi đây, con ngựa thấy Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ ôm đi sau đó cũng không nhanh không chậm đi theo.
Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện đi vào trong Cô Tô Lam Thị, vội vội vàng vàng tìm đại phu, Lam Hi Thần nghe nói Lam Vong Cơ gấp gáp ngự kiếm trở về nghĩ rằng có chuyện gì đó xảy ra liền đi theo, Kim Quang Thiện nhìn Lam Hi Thần rời đi, nghĩ muốn giúp đỡ nên cũng đi theo cùng.
Y sư cũng đã đến bắt mạch cho Ngụy Vô Tiện.
Mà trong bụng Ngụy Vô Tiện, sương xanh bao vây lấy sương đỏ, sương đỏ tựa hồ không thể cưỡng lại được, tùy ý để sương xanh làm cái gì với mình.
Bụng của Ngụy Vô Tiện cảm thấy đỡ hơn một chút, nhưng cơn đau vẫn còn.
Y sư bắt mạch sau đó cảm thấy kỳ quái, bắt mạch lại nhiều lần vẫn đều kì lạ, thậm chí còn hoài nghi chính mình có phải y thuật không tinh hay không.
Nhìn thấy y sư như vậy, Lam Vong Cơ vội vã.
Lam Hi Thần thấy vậy hỏi:
"Đại phu, rốt cuộc làm sao vậy? Ngụy công tử làm sao vậy?"
Đại phu lắp bắp trả lời.
"Lão phu.....Lão phu không có chắc chắn.....Nhưng mà đây......Đây thật là......Không nên a, không có khả năng tồn tại, như thế nào lại có thể?"
Lam Vong Cơ nôn nóng, "Rốt cuộc là làm sao vậy?"
"Hàm Quang Quân.....Vị công tử này.....Hắn.....Hắn đây là có hỉ mạch a!"
Cái gì! Hỉ mạch!
Lam Vong Cơ nhất thời bị dọa tới sốc rồi, hỉ.....mạch?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top