prince
Choi Steve & Choi Daniel.
Idea: Snow White and the Seven Dwarfs
. . .
Ở một vương quốc xa xôi, nơi bầu trời trải dài bất tận, xanh ngát như lòng biển khơi, những đàn chim tung cánh tự do giữa mênh mông, có một khu vườn mà vẻ đẹp của nó khiến thời gian như ngưng đọng. Trong khu vườn ấy, những cây táo cổ thụ oằn mình dưới sức nặng của những quả táo đỏ thắm, căng mọng, ngọt ngào. Dưới ánh nắng vàng ấm áp, từng cánh hoa trong vườn rung rinh, đón nhận sự sống từ những giọt sương sớm tinh khiết.
Và giữa không gian thơ mộng ấy, có một thân ảnh lặng lẽ di chuyển, nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua nhưng để lại dấu vết khắc sâu trong lòng người. Đó chính là Hoàng tử của vương quốc – Choi Daniel, một chàng trai với vẻ đẹp mà bất cứ ai nhìn thấy cũng không khỏi ngỡ ngàng.
Mái tóc đen nhánh của chàng buông lơi, mềm mại như tơ lụa, óng ánh dưới ánh mặt trời như từng sợi gỗ mun được chạm khắc tinh tế. Gương mặt Hoàng tử trắng ngần, làn da của chàng trong trẻo như tuyết đầu mùa, phản chiếu ánh sáng một cách kỳ diệu khiến người ta không khỏi liên tưởng đến hình ảnh của một bức tượng thần được tạo nên bởi bàn tay của những nghệ nhân tài hoa. Nhưng chính sự sống động trong từng đường nét đã khiến chàng không giống bất cứ hình ảnh nào người đời có thể chạm tới.
Đôi môi Hoàng tử đỏ thắm như cánh hoa hồng nở rộ vào độ xuân thì, tựa như giọt máu đang ngưng đọng trên nền tuyết trắng. Nhưng tất cả chỉ là khởi đầu, đôi mắt của chàng mới thực sự là tâm điểm của mọi ánh nhìn. Đôi mắt ấy, sáng tựa những vì sao xa xôi trên nền trời đêm, long lanh và sâu thẳm. Trong đôi mắt ấy ẩn chứa cả một bầu trời của những cảm xúc phức tạp, niềm vui, nỗi buồn, khát khao và những bí mật mà không ai có thể chạm tới được. Như thể mọi thứ trong vương quốc đều tan biến trước ánh nhìn đó, một thứ ánh nhìn có thể cuốn trôi mọi trái tim, kể cả những trái tim đã băng giá từ lâu.
Trên tay Hoàng tử là chiếc bình tưới nước, từng giọt nước trong vắt từ từ chảy xuống, làm những cánh hoa đang héo rũ bừng tỉnh. Chàng nâng niu từng bông hoa trong khu vườn như cách người ta gìn giữ một viên ngọc quý. Những cánh hoa đủ sắc màu rung rinh trong nắng, phản chiếu niềm yêu thương của chàng đối với mọi sinh vật nhỏ bé xung quanh. Bước chân của chàng nhẹ nhàng, nhưng mỗi bước đi lại như thấm đẫm sự trầm mặc, hoà quyện với vẻ đẹp diễm lệ của thiên nhiên, khiến cả khu vườn như đang cúi mình trước sự hiện diện của chàng.
Người con trai vừa kiêu hãnh, vừa mong manh như bông hoa cuối mùa...
Nhưng trớ trêu thay cho vẻ đẹp ấy, Hoàng tử sinh ra đã mồ côi mẹ. Bà ra đi ngay sau khi sinh em, như một ánh nến vụt tắt giữa đêm lạnh giá. Người mẹ tuyệt sắc ấy, nữ hoàng của vương quốc, đã để lại nỗi cô đơn khôn nguôi trong cuộc đời em – đứa con mà bà chưa từng có cơ hội ôm vào lòng, chưa một lần được nhìn thấy nụ cười đầu đời.
Khi còn mang em trong lòng, bà thường ngồi bên khung cửa sổ lớn của cung điện, nơi ngoài kia bầu trời mùa đông chìm trong sắc trắng xóa. Tuyết rơi lặng lẽ, từng bông hoa tuyết mỏng manh rơi xuống như những giọt lệ từ thiên đàng. Cảnh vật bên ngoài tĩnh mịch, còn trong căn phòng, bà ngồi đó, đôi tay yếu ớt cầm chiếc kim thêu, ánh mắt buồn bã dõi theo những cơn gió thổi qua hàng cây khô cằn.
Có một lần, khi chiếc kim thêu vô tình đâm vào ngón tay mảnh mai của bà, một giọt máu đỏ tươi bật ra, rơi xuống mảnh vải trắng trong tay. Máu đỏ tương phản với nền trắng của vải. Trong khoảnh khắc đó, nữ hoàng khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi tuyết vẫn rơi phủ kín bầu trời. Một lời ước đầy đau đáu và hy vọng, rằng đứa con sắp chào đời của bà sẽ mang trong mình nét đẹp của khung cảnh ngày hôm ấy.
Bà ước mái tóc của em sẽ đen nhánh, bóng mượt như gỗ mun trong lò sưởi đêm đông, đôi môi đỏ thắm như giọt máu, làn da trắng như tuyết đang rơi ngoài kia và đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm, bầu trời mà bà luôn yêu.
Điều ước ấy đã trở thành sự thật. Hoàng tử chào đời mang theo tất cả những gì bà đã khát khao. Nhưng trớ trêu thay, khi những điều kỳ diệu ấy xuất hiện, bà đã không còn ở đây để chứng kiến chúng. Nữ hoàng đã ra đi trong một đêm đông, khi tuyết vẫn đang rơi, lạnh giá và bi thương như chính định mệnh của cuộc đời bà.
Hoàng tử lớn lên giữa cung điện hoa lệ, được mọi người ca tụng là vẻ đẹp hoàn mỹ của vương quốc. Nhưng ẩn sâu trong đôi mắt sáng như sao ấy, là một nỗi buồn không bao giờ nguôi. Bên ngoài, em có thể là hiện thân của một giấc mơ, một bức tranh sống động. Nhưng trong trái tim, em là đứa trẻ mồ côi mẹ từ khi mới chào đời, mang trên mình một vẻ đẹp bi thảm.
như bông tuyết ngoài kia. Lộng lẫy nhưng lạnh lẽo, rực rỡ nhưng mong manh.
Nhưng hôm nay, đôi mắt Daniel không còn sáng trong như mọi khi. Ánh mắt ấy thoáng vẻ trầm tư khi bước vào đại sảnh, nơi ngai vàng uy nghi đã được chiếm giữ bởi một người phụ nữ khác – Nữ hoàng kế nhiệm, người đã lên ngôi ngay sau cái chết của mẹ chàng.
Bà ta, với dáng vẻ kiêu kỳ ngồi thản nhiên trên ngai vàng, đôi môi cong lên một nụ cười bí hiểm. Khuôn mặt bà toát lên vẻ đẹp không thể phủ nhận, một nét đẹp sắc sảo đầy quyến rũ, nhưng ẩn sau đó là sự ranh ma khó đoán. Đôi mắt của bà, dường như luôn luôn ẩn chứa một tia sáng lạnh lùng, như thể đang toan tính điều gì đó. Trái ngược hoàn toàn với vẻ trong sáng và thuần khiết của Daniel, người phụ nữ ấy toát lên một thứ quyền lực ngấm ngầm, khắc nghiệt như những cơn gió lạnh thổi qua bầu trời mùa đông.
Daniel đứng đó, lặng lẽ quan sát bà ta. em phải đối diện với người phụ nữ chẳng mấy xa lạ ngồi trên ngai vàng – một người vừa đẹp, vừa đáng sợ, mà quyền lực của bà ta ngày càng lan tỏa như bóng tối phủ kín vương quốc.
Giữa hai người, không có lời nào được nói ra. Chỉ có ánh mắt của Daniel như một dòng chảy lặng lẽ, đối nghịch hoàn toàn với nụ cười lạnh lẽo của Nữ hoàng kế nhiệm, người mà từ lâu đã xem Daniel như cái gai trong mắt.
“Daniel?” Giọng nói lạnh lùng của Nữ hoàng vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
“Mau vào trong chuẩn bị bữa tối, hôm nay có một vị vua nước láng giềng đến gặp.”
Em hơi mơ hồ trước lời nói của bà, nhưng vẫn nhẹ nhàng cúi đầu, biểu lộ sự vâng lời. Không phải vì em thực sự muốn, mà vì trong cung điện rộng lớn này, sự đối kháng chỉ mang lại thêm nỗi đau. Daniel lặng lẽ bước đi, đôi bàn tay thanh mảnh khẽ nắm lại, nhưng em vẫn không quay đầu, chỉ để lại dáng vẻ yếu mềm khi bước dần vào bóng tối của cung điện.
Nữ hoàng đứng đó, ánh mắt khẽ liếc nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Daniel khuất dần sau những bức tường vàng son. Bà xoay người, bước chậm rãi vào phòng riêng, nơi có một chiếc gương lớn bị che phủ bởi tấm vải đen dày nặng.
Bàn tay thanh mảnh của Nữ hoàng nâng tấm vải đen, kéo mạnh nó xuống, để lộ ra mặt kính phản chiếu, lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo. Bức gương ngay lập tức phản chiếu hình ảnh của bà – một người phụ nữ kiêu sa, xinh đẹp và quyền uy. Đôi môi đỏ thẫm của bà hé mở, giọng nói trầm thấp như tiếng thì thầm từ những góc tối sâu thẳm nhất của cung điện
“Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp đường dường như ta?”
bà ta đang chờ đợi sự khẳng định cho cái đẹp vĩnh cửu của mình.
Thế nhưng, thay vì tiếng đáp đầy tán thưởng như bà từng mong đợi, bề mặt gương bỗng lóe lên, phản chiếu một hình ảnh khác, lạ lùng nhưng không xa lạ. Không phải là hình ảnh của bà, mà là bóng dáng của một chàng trai – đôi mắt trong sáng, mái tóc đen óng như gỗ mun, làn da trắng ngần như tuyết, môi đỏ như máu.
Chính là em, Choi Daniel.
Giọng nói vang lên từ trong gương, thanh âm đều đều.
"Bà rất xinh đẹp thưa nữ hoàng, nhưng thứ lỗi cho tôi. Bởi bà chẳng phải người xinh đẹp nhất"
Câu nói ấy như một lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng tự tôn của Nữ hoàng. Bà ta đứng đó, đôi mắt lóe lên sự giận dữ, bàn tay bấu chặt vào thành gương đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Cơn ghen tuông và sự đố kỵ bắt đầu bùng cháy trong lòng bà, như một ngọn lửa nhỏ bén vào đống tro than âm ỉ bấy lâu nay.
Buổi tối hôm ấy, ánh sáng mờ ảo của
những ngọn nến lung linh soi rọi khắp căn đại sảnh rộng lớn. Trên bàn tiệc trải dài, những sơn hào hải vị được bày biện lộng lẫy, mùi thơm quyến rũ xộc vào không gian. Các vị quan, quý tộc và cả những hoàng thân đều ngồi đó, trang phục lộng lẫy và ánh mắt đầy toan tính. Đáng lẽ buổi tiệc này chẳng hề liên quan đến em, một người không có chút quyền hành nào trong hoàng tộc, thế nhưng tối nay, Nữ hoàng lại kéo em vào vòng xoáy đầy toan tính của bà ta.
Em lặng lẽ xuất hiện như một con búp bê xinh đẹp bị điều khiển, ép buộc phải ngồi xuống ngay bên cạnh vị vua của nước láng giềng. Một người đàn ông quyền uy,
nhưng trong mắt em, ông ta toát ra vẻ nhơ nhớp đến lạ. Ngay từ giây phút bước vào bàn tiệc, em đã cảm nhận được cái nhìn chăm chú của ông ta, không phải là sự ngưỡng mộ dành cho một chàng trai trẻ, mà là ánh mắt đầy dục vọng, thèm thuồng.
Mọi thứ tưởng chừng như chỉ là một buổi tiệc sang trọng bình thường,cho đến khi bàn tay của ông ta bắt đầu chạm vào em. Ban đầu, những cử chỉ tưởng như vô tình, một cái chạm nhẹ lên vai, rồi lại xuống tay, nhưng càng lúc càng trở nên táo bạo. Ngón tay thô ráp của vị vua lướt nhẹ trên làn da trắng mịn của em, từ
cánh tay đến cổ tay, mỗi lần chạm đến là một lần khiến em cảm thấy rùng mình, khó chịu đến mức không thể thốt nên lời. Ánh mắt ông ta liếc nhìn em với một nụ cười đầy ẩn ý, khiến em bỗng chốc cảm thấy như mình bị biến thành món đồ chơi rẻ mạt trong tay kẻ quyền lực.
Em muốn đứng lên, muốn thoát ra khỏi cái vòng vây đáng sợ ấy, nhưng ánh mắt sắc lạnh của Nữ hoàng từ đầu bàn tiệc như một sợi dây vô hình giữ chặt em lại. Bà ta đang quan sát mọi thứ, đôi môi đỏ
khẽ nhếch lên nụ cười mãn nguyện.
Bà biết rõ mọi chuyện, và bà muốn điều đó xảy ra. Vị vua láng giềng càng lúc càng táo tợn. Bàn tay ông ta lướt lên đùi em, đôi mắt của ông ta dán chặt vào từng biểu hiện của em, nụ cười dâm đãng hiện rõ trên gương mặt. Daniel siết chặt bàn tay, nỗi sợ hãi xen lẫn với ô nhục xâm chiếm tâm trí.
Bữa tiệc xa hoa này, từ ánh đèn vàng nhạt cho đến những món ăn đắt đỏ, tất cả dường như chỉ là bức màn che giấu sự thật tàn nhẫn. Em bị biến thành con mồi, một thứ đồ trang trí sống động trong cuộc thương lượng quyền lực của Nữ hoàng. Trước mắt bao người, chẳng ai lên tiếng, chẳng ai giúp đỡ, tất cả như thể đều quay lưng lại, để em chìm dần trong sự nhục nhã mà vị vua kia áp đặt lên.
Khi bữa tiệc dần tàn, không ai hay biết điều gì diễn ra sau đó. Trong sự hỗn độn của ánh nến lụi tàn và những tiếng cười vang vọng, em bị lôi vào một căn phòng tối, cách xa khỏi ánh mắt tò mò của bất kỳ ai. Căn phòng lạnh lẽo, không chút ánh sáng, chỉ còn âm thanh của cửa gỗ kêu cót két khi bị đóng sầm lại phía sau lưng em.
Trong bóng tối, em cảm nhận được hơi thở nặng nề, mùi rượu nồng nặc từ cơ thể kẻ đang đứng trước mặt. Vị vua ấy, gã đàn ông nhơ nhuốc mà em đã bị ép buộc ngồi cạnh suốt bữa tiệc, giờ đây hiện rõ dưới ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn bên ngoài. Đôi mắt của ông ta sáng lên, như thú dữ trong đêm và trong khoảnh khắc đó, em nhận ra sự thật đau đớn. Bản thân em đã bị bán đi, không ai khác chính là Nữ hoàng đã nhẫn tâm trao em đi, như một món hàng để đổi lấy quyền lực và lợi ích cho bản thân bà ta.
Nước mắt em rơi lã chã, không kìm được nỗi sợ hãi và tủi nhục. Từng giọt lăn dài trên gương mặt trắng ngần, thấm vào đôi môi đỏ mọng. Em cố gắng thoát khỏi nơi địa ngục này, đôi bàn tay run rẩy nắm lấy vạt áo, siết chặt và quay người bỏ chạy. Tiếng bước chân của em vang lên lạo xạo, vang vọng trong căn phòng tối tăm và lạnh lẽo.
Em chạy, chạy nhanh, nhanh đến mức tưởng chừng đôi chân gầy gò của mình có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Cánh cửa phòng bật mở và em lao ra ngoài, thẳng về phía khu rừng u tối phía sau cung điện. Bóng đêm dày đặc như nuốt chửng lấy em, nhưng điều đó không đủ để ngăn lại quyết tâm của em lúc này – phải thoát khỏi nơi địa ngục trần gian này.
Đôi chân trần trắng tinh của em giẫm lên những phiến đá lạnh lẽo, thô ráp và gai góc từ bụi rậm cào xước làn da non nớt, để lại những vết thương đau rát. Mỗi bước chạy như một nhát dao cứa vào đôi chân mảnh khảnh, máu nhỏ từng giọt xuống mặt đất lạnh lẽo. Nhưng em không thể dừng lại, nỗi sợ trong lòng em còn lớn hơn cả nỗi đau thể xác.
Khu rừng càng vào sâu, bóng tối càng dày đặc, cây cối um tùm che khuất hết ánh trăng. Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo len lỏi vào da thịt em, nhưng em vẫn chạy, đôi mắt lấp lánh nước mắt nhưng vẫn kiên định, ánh lên tia hy vọng mong manh. Em không dám quay đầu nhìn lại, sợ rằng bóng ma của vị vua độc ác ấy vẫn đang đuổi theo, sợ rằng nếu quay đầu lại, em sẽ không thể chạy tiếp được nữa.
Em chạy mãi, như một cánh chim non đang tìm đường thoát khỏi lồng giam. Trái tim em đập thình thịch trong lồng ngực, vừa lo sợ vừa đau đớn. Và trong bóng tối mịt mù ấy, em chỉ còn biết trông cậy vào chính mình, mong rằng có thể thoát khỏi cái số phận tàn nhẫn mà thượng đế đặt lên vai em.
Trong khu rừng sâu thẳm, giữa những hàng cây cổ thụ cao lớn, một căn nhà nhỏ khiêm nhường ẩn mình sau những bụi cây rậm rạp. Căn nhà gỗ đơn xơ, mái nhà cũ kỹ phủ đầy rêu xanh, nơi trú ngụ của bảy con người với những cuộc sống mộc mạc và giản dị. Mỗi người trong số họ đều mạnh mẽ, với đôi vai vững chắc, tay cầm những chiếc rìu sắc bén. Họ bước đi trên con đường gập ghềnh giữa rừng rậm, đôi chân vững vàng dẫm lên lá khô và đá cuội.
Ánh nắng chiều nhạt nhòa, lẻ loi len qua tán lá xanh um, rọi xuống con đường họ đi. Những khuôn mặt họ toát lên vẻ thoải mái sau một ngày làm việc chăm chỉ, trò chuyện râm ran, miệng khẽ hát những giai điệu bình dị về cuộc sống hoang dã. Cùng chiếc rìu đung đưa trên vai.
Đến khi bóng chiều ngả dài, nhóm người ấy dừng chân trước căn nhà gỗ nhỏ. Tiếng cửa gỗ khẽ kêu khi họ đẩy cửa bước vào, dự định tiếp tục chuỗi ngày bình yên. Nhưng ngay lúc ấy, ánh mắt của họ tròn xoe khi một cảnh tượng không ngờ hiện ra trước mắt. Trên sàn nhà, giữa ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ, là hình dáng của một thiếu niên xinh đẹp nằm bất động.
làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ như máu, mái tóc đen như gỗ mun, như vừa bước ra từ một câu chuyện cổ tích. Nhưng giờ đây, cậu ta không còn vẻ rạng rỡ, thanh tao như vốn có. Thay vào đó, cơ thể em lấm lem bụi bẩn, xước xác và bầm tím như thể vừa trải qua một cuộc chạy trốn đầy kinh hoàng. Những vết thương trên da em, đôi chân trần đầy vết cắt, khiến ai nhìn thấy cũng không khỏi xót xa.
Một trong số họ, người có vẻ là lớn tuổi nhất, vội vàng cúi xuống bên cạnh thiếu niên, khẽ chạm vào vai em, kiểm tra hơi thở.
"Trời ơi..." Một người trong số họ thốt lên, giọng đầy lo lắng.
"Cậu ấy là ai? Sao lại ra nông nỗi này?"
Khi tỉnh dậy, ánh sáng nhẹ nhàng từ cửa sổ khẽ rọi qua căn phòng nhỏ, hắt lên những bức tường gỗ đã cũ, gió rì rào như lời thủ thỉ của khu rừng. Em nằm trên chiếc giường đơn xơ, hơi thở còn yếu, cơ thể đau nhức vì những vết thương chưa lành. Đôi mắt chầm chậm hé mở, nhưng cảnh tượng trước mặt lại khiến em không khỏi bàng hoàng. Bảy cặp mắt chăm chú nhìn em.
Trái tim em đập loạn nhịp, cơ thể nhỏ bé khẽ co rúm lại, vì nỗi sợ hãi còn chưa kịp tan. Họ không phải là những chú lùn trong truyền thuyết, mà là những người đàn ông cao lớn, rắn rỏi, vai vác nặng nề, vững chãi như cây rừng. Em cảm thấy như mình vừa lạc vào một thế giới khác, không còn cung điện lộng lẫy và lạnh lùng nữa, nhưng sự sợ hãi vẫn chưa thể rời đi.
Cậu trai nhỏ nhất trong số họ có dáng vóc khiêm nhường, nét mặt hiền lành, bước tới gần giường.
"Đừng sợ, tụi tôi không làm hại cậu đâu,"
Em khẽ gật đầu, dù vẫn còn chút hoài nghi, nhưng sự chân thành trong đôi mắt của họ đã khiến em an tâm phần nào. Sau những lời giới thiệu, em biết họ là những người thợ mỏ, sống trong căn nhà này từ rất lâu, vùi mình vào công việc nặng nhọc để khai thác đá quý trong lòng đất. Họ nói với em về cuộc sống giản đơn nhưng đầy nghĩa tình của họ, khiến em thấy mình không còn lạc lõng như trước.
Choi Steve,chàng trai nổi bật nhất trong số họ, với chiều cao vượt trội và gương mặt sáng sủa là người đầu tiên em để ý, mỗi khi nhìn em, hắn đều toát lên vẻ điềm tĩnh và dịu dàng lạ thường. Nghe câu chuyện của em, từ việc bị phản bội bởi người mẹ kế, cho đến việc chạy trốn khỏi số phận đen tối, Steve không nói nhiều, chỉ nhìn em bằng ánh mắt thấu hiểu và một nỗi xót xa không nói thành lời.
"Cậu cứ lại đây, sẽ chẳng ai có thể làm hại cậu nữa đâu" hắn nói, giọng trầm và chắc nịch, như một lời hứa sẽ bảo vệ em đến cùng.
Từ đó, cuộc sống trong căn nhà nhỏ giữa rừng bắt đầu trở thành mái ấm mới của em. Những bữa cơm giản dị, hàng ngày, họ đi làm từ tờ mờ sáng, trở về khi trời đã sẫm tối, đôi vai mệt mỏi nhưng nụ cười vẫn nở trên môi mỗi khi nhìn thấy bữa cơm nóng hổi mà em đã chuẩn bị. Căn bếp rộn ràng, tiếng chảo reo vui trên bếp lửa và mùi thơm của những món ăn tự tay em nấu.
Steve, chàng trai có vóc dáng mạnh mẽ ấy, luôn giúp đỡ em. Dù bận rộn, hắn vẫn dành thời gian giúp em xếp củi, lấy nước, hoặc đôi khi chỉ là chuyện trò cùng em sau một ngày dài.
Trong đêm khuya tất cả mọi người vẫn đang say giấc, bỗng dưng steve tỉnh dậy. Có lẽ là do khát nước, miệng hắn khô khốc. Rời khỏi giường để đi xuống nhà bếp, bỗng dưng đôi mắt đang lim dim cũng hắn mở tròn ngạc nhiên. Hắn đang đứng đối diện giường của em, và em đang tự ven áo mình trong mơ hồ. Bàn tay thon dài tự động cởi áo mình ra, có lẽ đó là một thói quen bất giác khi ngủ của em mà em chẳng hay biết. Khi chiếc áo mong manh rời khỏi cơ thể em, hành động vô thức ấy khiến hắn phải trợn tròn mắt.
Ẩn sau chiếc áo là làn da mịn hồng, hai đầu ngực mềm mại hồng hào lộ ra khi chiếc áo bị lột đi. Vòng eo thon kia, chắc chắn nắm sẽ rất đã tay. Hắn vội vã tát vào mặt mình mấy cái, rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Hắn thở hồng hộc, lia mắt xuống nơi đũng quần phồng cộm lên.
"Mày điên rồi steve" hắn vừa nói liên tục tát vào mặt mình, hắn cũng chẳng ngờ bản thân chỉ vì nhìn ngực người khác mà cương lên.
Hắn ôm trọn dương vật nổi đầy gân đang cương cứng, bàn tay nhanh nhẹn lên xuống liên tục. Hắn thở dốc, Dương vật to lớn bị hối thúc xuất ra, hắn ngửa đầu ra đằng sau khi dòng tinh đặc sệt nhuốm đẫm tay mình. Vừa định hình lại, ngước mặt lên đã thấy em đứng sững ở đó. Hắn vội vã kéo em bịt chặt miệng em lại, hạ bộ lại cương một lần nữa chọc thẳng vào rãnh mông của em.
. . .
"A..ức c-chậm lại"
Em ngã nhoài người về phía trước, tay chống lên cửa. Cơ thể run lên từng hồi bị xốc lên, đằng sau bị gã đàn ông cao lớn đưa đẩy liên tục. Miệng em bị bịt chặt bởi bàn tay của kẻ đằng sau, một bên cánh mông đầy đặn bị xoa nắn. Tiếng rên trong cổ họng chẳng thể thoát ra, chỉ có thể khoá chặt môi phát ra mấy âm thanh ư ử trong họng.
Dương vật thô to của gã đàn ông ra vào luân hồi trong hậu huyệt mềm mại, hắn sung sướng ngửa cổ ra sau rít lên từng hồi. Từng vách thịt ẩm ướt co bóp chặt vào từng đường gân trên dương vật, hắn kéo dương vật ra tới miệng huyệt rồi lại dập một cú mạnh vào sâu bên trong em.
Chàng hoàng tử bị gã đàn ông to lớn ra vào đến chảy cả nước, hạ bộ của hắn đập vào hai cánh mông to tròn khiến nó đỏ ửng. Quần của em bị kéo xuống đến qua đầu gối, phân thân nhỏ bị đưa đẩy cũng lắc lư trong không khí. Hắn cúi xuống hít lấy mùi hương hoa lavender trên vùng gáy nhạy cảm, hắn hít một cái thật mạnh khiến em run bần bật. Mùi hương dịu nhẹ ướm lên cơ thể em khiến em càng trở nên ngon miệng, mỗi lần nắc đều chạm đến điểm mềm yếu của em.
Lưỡi hắn lướt trên từng chỗ, làn da mát lạnh trắng trẻo bóng loáng bởi dịch vị. Em bị ép xoay ra sau để đối diện với hắn, hắn bóp miệng em chu lên. Hắn nhanh chóng lao đến ngậm trọn đôi môi mọng ngọt, từng nơi trong khoang miệng ngọt nước đều bị lùng xục khắp nơi. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ hừng, mái tóc ẩm mồ hôi bị gã vò đến rối bù.
Buông tha cho đôi môi mọng bóng ướt, hắn ghì chặt người em lại. Từng cú đẩy hông đều khiến bụng em trướng lên rõ, vùng bụng non phẳng mềm lộ lên quy đầu to của gã đàn ông. Hắn thở hắt một cái, quy đầu nở ra phun đẫm bên trong vách thịt. Thứ nóng ấm đặc sệt nhồi đầy bụng em, rút dương vật ra kéo theo dòng tinh dịch tanh tưởi. Chảy tong tong xuống nền gỗ.
"Mỏi quá..nghỉ đi mà"
"Nhưng tôi chưa xuất mà hoàng tử, nhẹ như thế làm sao tôi xuất được đây"
Em ngồi xổm trên dương vật của hắn, cơ thể mềm ngoặt cố gắng nhún để thoả mãn tên sung sức bên dưới. Hắn gác tay sau đầu, ngắm nhìn chàng hoàng tử xinh đẹp đang mơ hồ vì tình dục. Làn da trắng như tuyết ửng hồng, đôi môi mọng đỏ xước vì bị hắn dày vò đến đáng thương. Khác xa với hình ảnh một hoàng tử thuần khiết bây giờ em lại bị thứ dương vật to lớn kia che mờ mắt.
Bờ mông cố gắng lên xuống trên dương vật thẳng đứng, cả hai ân ái trong khi kế bên vẫn còn mấy cậu nhóc đang say sưa ngủ.
"Aa cà chua, tránh xa ta ra!!"
Bỗng dưng cậu nhóc Bamgyu hét toáng lên, khiến cả hai giật mình chẳng dám làm gì. Quay sang nhìn thì thấy cậu nhóc vẫn banh chân ngủ chiếm trọn hơn nửa chiếc giường, khiến cậu nhóc Terry phải khép nép bên rìa. Có vẻ cậu ta đã mơ thấy một điều gì đó đáng sợ lắm.
Bây giờ em mới dám thở mạnh, bỗng dưng hắn đẩy hông lên khiến em trợn ngược cả mắt.
"Hoàng tử, tập trung nào" hắn tát nhẹ vào bên má mông của em, em mếu máo nhìn hắn. Uất ức khi bị bóc lột sức "lao động", em cào lên ngực hắn vài cái. Ngực vãm vỡ của tên bên dưới in hẳn vài vết móng mèo.
"Ức..đáng ghét"
Em lấy ngực hắn làm điểm tựa, cơ hông cố gắng đưa đẩy thật nhanh. Như thúc giục cuộc ân ái này kết thúc thật nhanh, nhưng sinh lý tên này mạnh quá. Em cố gắng nhưng vẫn chưa cảm nhận được bên trong mình được lấp đầy bằng số dịch nóng sệt, trên bụng hắn thì đã nhầy nhụa số tinh trùng của em Daniel. Hắn nhướng người dán chặt vào đầu ngực gợi tình, hắn há miệng ngậm đầu ti hồng kia. Bên còn lại bị ngón tay thô ráp day mạnh, đầu ngực là nơi nhạy cảm nhất của em. Hắn ngậm ti vào miệng đủ khiến dương vật vừa bắn của em cương một lần nữa.
Bỗng dưng trong khoang miệng hắn được rưới đẫm bằng số nước ngọt thanh, hắn bất ngờ đến tròn mắt. Nào ngờ chàng hoàng tử xinh đẹp này lại có hai đầu ti có thể tiết ra sữa như những người phụ nữ mang thai, hắn liếm nhẹ số sữa còn đọng trên môi. Hắn thích thú dán chặt vào ngực em bú mút, như thể hắn muốn hút sạch số sữa của em. Khoang miệng của hắn thoang thoảng mùi sữa thanh ngọt, dòng sữa mát khiến hắn nghiện ngập.
Hắn đè em nằm xuống giường, gác hai đôi chân thon thả lên bờ vai rộng. Cơ hông đẩy mạnh, kéo căng da non ở miệng huyệt đến hết cỡ. Hắn đỉnh vào nơi sâu nhất, từng cú thúc đều mạnh đến tàn bạo. Cả người em bị đẩy mạnh theo chiếc giường yếu ớt, bàn tay em nắm chặt ga nệm đến trắng bệch. Miệng huyệt bị dày vò đến đáng thương, dương vật bóng loáng bởi số dịch dâm được tiết ra ướt cả mảng giường.
Em há miệng rên rỉ đến mức dịch vị chảy dài xuống cổ, nhưng rồi nhanh chóng bị hắn liếm hết. Quy đầu một lần nữa phun ra số tinh nhầy nhụa, em mệt mỏi nằm bẹp dí. Lỗ hậu bị nong rộng phập phồng ngậm đầy số tinh của hắn, hắn banh nhẹ ra ngắm nghía. Môi khẽ nhếch lên mãn nguyện.
Em mệt mỏi thiếp đi, để im cho hắn xử lý toàn bộ dấu vết.
Buổi sáng tinh mơ, mọi người tỉnh dậy để tiếp tục một ngày dài. Tất cả mọi người tròn mắt khi thấy chàng hoàng tử trắng trẻo đang nằm gọn trong lòng người bạn Steve của bọn chúng.
"Hèn gì đêm qua cứ nghe thấy tiếng gì lạ lạ.."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top