" Vị cay xè nơi đầu lưỡi là do rượu hay do dòng lệ vương trên khoé mi em ? "
☀️☀️☀️ Lưu ý bạn nhé ☺️ 1. Không reup hay mượn ý tưởng dưới bất kì hình thức nào🙅 2. Vì tay nghề của au còn quá non nên fic sẽ hạn chế vài chi tiết xôi thịt, thông cảm ạ 🥹 3. Chi tiết trong fic nặng nề về tâm lí cũng như khai thác một số vấn đề nhức nhối trong xã hội nhằm mục đích lên án cái xấu và ca ngợi điều tốt 💓 ( KHÔNG CỔ XÚY CHO NHỮNG ĐIỀU XẤU CHỈ ĐƠN GIẢN LÀ ĐƯA RA ĐỂ LÊN ÁN ) 4. Hãy đọc để giải trí và VUI LÒNG không áp đặt lên các diễn viên có thật trong truyện nhé ! 💁
Hãy dành ra vài phút để xem xét trước khi quyết định đọc fic, chúc các bạn có một trải nghiệm đọc fic của mình thật vui vẻ ☺️
Thím nào tính cho truyện mị vào list truyện isbc thì bỏ ngay đi nhá! Đó là sự xúc phạm tới tâm huyết của mị! Cả allisa nữa, chế only Bachiisa nhá!các doujin được góp nhặt từ các nguồn khác nhautg không rành tiếng nước ngoài nhiều nên khi dịch chuyện bạn đọc có thể thấy nhiều chỗ không ổn⚠✨ tất cả đều là dịch lậu, nếu bạn thấy khó chịu và yêu cầu xóa bài hãy id cho tôiChào mừng bạn đến với bachiisa ( Tôi nghĩ sẽ có thêm các cp khác ngoài bachiisa)…
Tên truyện: Bảo bối, Thật muốn cùng em!Thể loại: ngôn tình sủng, H văn, đô thị tình duyên, hào môn, thanh mai trúc mã...Số chương: 100 - Hoàn.25/5/2019 ~ 25/5/2020❤Văn án:Cô- LÂM BỘI BỘI và Anh- LỤC VŨ HẠO là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, có tình cảm rất đặc biệt nhưng chỉ giữ trong lòng. Để rồi vào năm cả hai 15 tuổi thì Anh theo ý của gia đình phải đi du học. Sau 7 năm Anh đi du học và quay về thì biết cả hai có hôn ước từ nhỏ. Đối với Anh mà nói thì đó chính là cơ hội của Anh. Còn Cô thì khi biết mình có hôn ước mà không biết đối phương là ai nên đã phản đối rất nhiều nhưng lại vô ích.Cô bất lực bỏ đi tới quán bar và gặp Anh sau 1 năm không gặp. Cô chuyển đến nhà anh để trốn khỏi cuộc hôn ước mà không biết rằng chính mình lại rơi vào hang cọp.Dưới một mái nhà, dưới một tình cảnh là cô nam quả nữ thì chuyện đến lại đến thôi...•••Đây là bộ truyện đầu tay của mình nên mong các bạn sẽ ủng hộ, nếu thấy truyện của mình như thế nào thì mong các bạn sẽ không chê bai mà nhận xét để mình sửa sai nha!!😁😁😁😘😘😘Cảm ơn mọi người nhiều❤❤❤•••Toàn bộ những truyện thuộc tài khoản đều là do mình viết, là thời gian, là chất xám, là sự cố gắng nổ lực của mình bỏ ra. VUI LÒNG KHÔNG CHUYỂN VER HAY REUP!…
Tác giả: Ăn khẩu thịtEdit: Hoằng VũVăn án:Sơ Niệm lần đầu tiên nhìn thấy Lục Trạch, là ở buổi tiệc đính hôn giữa hắn và chị gái cô - Sơ Uyển. Ngày đó hắn chỉnh chu tươm tất, lịch lãm với Âu phục, khoảnh khắc nhìn thấy hắn, Sơ Niệm liền ảo tượng muốn có được người đàn ông ưu tú này. Chị gái cô, Sơ Uyển vẫn luôn miệng nói chị em tình thân, cho nên đêm đó cô liền đem Lục Trạch "phân chia điều lệ."…
Tác giả: Quan Tuyết YếnThể loại: Đam MỹTên gốc: Hữu chủng bài trực ngã_________________________________________Thường thì Hứa Huy hay bị mọi người nói là một nhị thế tổ*, bị nói như vậy nhưng gã cũng không có giận mà cũng chỉ cười cười cho qua, phun một hơi thuốc, nói, nhị thế tổ có cái gì không tốt, này chứng tỏ của cải nhà tôi nhiều.(Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế Doanh Hồ Hợi. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.)Còn có cái gì tốt hơn danh hiệu này nữa chứ?Ngô Cảnh An nghĩ gã ta không phải là ngốc, chỉ là rất kiêu ngạo, người ta chửi gã, gã lại cho rằng đó là nịnh hót, thật không phải người bình thường.Hứa Huy thật không tưởng tượng được có ngày mình sẽ thích Ngô Cảnh An, một người tiền đồ sáng lạn lại đi thích một kẻ bình thường vô vị, đây là chuyện gì!Ngô Cảnh An nghĩ Hứa Huy không phải khẩu vị của anh, một thiếu gia ăn chơi trác táng, miếu nhỏ này thật không hầu hạ nổi.Nhưng không biết vị thần tiên nào không vừa mắt bọn họ, liền đem một sợi tơ hồng, buộc hai người lại với nhau.Ai nói người yêu trước nhất định chịu thiệt, kẻ yêu sau kêu to ủy khuất*, dựa vào cái gì người tỏ tình trước là cậu, đuổi theo sau mông cậu lại là tôi? Thiệt thòi nhất phải là tôi có biết không?(ủy khuất: có điều oan uổng tủi thân mà không nói ra được)…