Chap 34: quát
Từ ngày hôm ấy Hoàng Hùng chẳng quan tâm đến Hải Đăng nhiều nữa , anh dần học thói quen tự chăm sóc cho bản thân mình, học cách nấu ăn , giữ gìn sức khỏe chẳng cần ai nhắc nhở . Mỗi khi Hải Đăng có những hành động quan tâm đều bị anh từ chối thẳng , lần nào cũng chỉ một câu " Cảm ơn em , anh tự lo được" . Nhưng cậu vẫn cứ vậy , cứ nấu ăn mang sang cho anh tại anh chẳng chịu cho cậu vào nấu cũng chẳng sang nhà cậu , mua nhiều thứ đồ tốt cho sức khỏe đưa cho Hoàng Hùng và còn rất nhiều việc khác nữa . Khiến anh vừa thương lại vừa tức . Cái cảm giác nhận cũng không được mà bỏ cũng chẳng xong nó khó chịu cực kì . Dù vậy , Hoàng Hùng quyết định bỏ là chắc chắn anh phải bỏ , mối quan hệ này chỉ có thể là anh em không hơn không kém ! Để rồi , một hôm anh chẳng chịu nổi nữa .
Hoàng Hùng: gọi anh có gì không ?
Hải Đăng: em mang đồ ăn sáng cho anh nè , hôm nay được nghỉ buổi sáng nên em tranh thủ dậy sớm nấu bún riêu , món anh thích nhất đó , anh ăn rồi cho em xin cảm nhận nha - cười tươi
Hải Đăng với khuôn mặt hớn hở đứng trước cửa phòng anh , mong anh đón nhận bát bún mà nó đã dành bao tâm huyết để nấu
Hoàng Hùng: Đăng à , anh đã nói bao nhiêu lần rồi . Anh tự lo cho mình được , em nghe rõ rồi chứ . Chúng ta đều lớn cả rồi , ai cũng nên có cuộc sống của riêng mình , đâu thể nào kề kề mãi được . Sao em cứ làm phiền anh mãi thế ? Xin lỗi , anh ăn rồi em về đi !
Nói xong , anh chẳng có chút gì gọi là chần chừ mà đóng sầm cánh cửa phòng lại khiến người ở bên ngoài bàng hoàng đến mức đứng hình . Lần đầu tiên anh cáu gắt với cậu như vậy đấy . Anh làm sao vậy cơ chứ . Không phải ! Chắc chắn đây không phải Huỳnh Hoàng Hùng mà cậu biết . Anh dịu dàng , nhẹ nhàng và hiền lắm không bao giờ nặng lời với cậu như thế này đâu .
Hải Đăng thất thần mà cầm bát bún về phòng , cậu ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa lòng nặng trĩu , khuôn mặt hiện rõ vẻ suy tư không biết nói sao nữa , dạo gần đây anh của cậu lạ lắm . Hoàng Hùng lạnh nhạt với Hải Đăng lắm , lúc nào cũng lơ Hải Đăng hết . Cậu đâu có làm gì sai, sao lại đối xử với cậu như vậy . Cho là Hải Đăng có vô tình làm gì đó khiến anh giận – Hải Đăng cũng nghĩ vậy nên dù Hoàng Hùng có từ chối như nào thì cậu vẫn cứ cố gắng quan tâm anh hết mực mà . Vậy mà anh nỡ lòng nào nặng lời với cậu , đã vậy còn nói cậu phiền . Anh chẳng thương cậu nữa rồi , không quan tâm gì đến cậu nữa , thật sự Hùng không cần Đăng nữa rồi...Nghĩ đến đó bỗng dưng hai khóe mắt cậu trở nên cay xè , khóc lúc nào không hay . Ai bảo "to con" là không biết tủi thân chứ , Hải Đăng buồn anh lắm đấy nhé . Cậu chẳng phải người dễ khóc đâu , ngay cả Hoàng Đức Duy và Nguyễn Quang Anh còn chưa thấy Hải Đăng rơi nước mắt bao giờ . Vậy mà giờ " người ấy" lại làm cho cậu nhóc này tủi thân đến mức bật khóc . Bắt đền đấy , Hải Đăng không chịu đâu trả Hoàng Hùng xinh iu của lúc trước đây , cậu không thích anh của hiện tại tí nào cả .
Hoàng Hùng bên này cũng chẳng khá khẩm hơn là bao , dù mạnh miệng vậy chứ anh cũng xót lắm . Có ai thấy người mình thương như vậy mà không đau lòng không . Nếu có thật thì chắc chắn không thương người ấy rồi . Anh dù nói bỏ nhưng làm sao ngăn cản được con tim chứ . Hải Đăng đáng yêu quá , sự tự tế của "ai đó" khiến anh chẳng thể nào buông bỏ . Chẳng những vậy mà tình cảm anh dành cho cậu lại cứ tăng lên . Niều lúc chán nản anh lại muốn buông bỏ tất cả mà làm theo trái tim nhưng rồi mỗi lần trông thấy cậu cười nói với cô bạn kia , lí trí lại là thứ ngăn cản trái tim để rồi 1 lần nữa Hoàng Hùng lại quyết tâm từ bỏ . Thấm thoát mà đã qua 1 tháng kể từ ngày anh nhập viện rồi đấy , vậy mà Hoàng Hùng vẫn còn thương Hải Đăng nhiều lắm . Ước gì Đỗ Hải Đăng cũng vậy thì hay biết mấy , nhưng đó chỉ là mong ước thôi...
***
Đức Duy: ốc ở đây ngon ha , gần trường nữa , vậy mà đó giờ hổng có biết
Hoàng Hùng: công nhận , mà ăn xong đi đâu nữa ta
Đức Duy: sao nay anh sung quá vậy Hùng , đi từ 2 giờ chiều đến giờ rồi mà chưa có mệt nữa hả
Hoàng Hùng: hì hì tại ở nhà chán quá mà
Chẳng hiểu sao hôm nay Hoàng Hùng có hứng lại rủ Đức Duy đi chơi . Thú thật là do nếu cứ ở một mình thì anh lại chẳng thể ngừng nhớ đến cậu vậy nên muốn đi chơi chút cho tạm quên đi
Đang ngồi ăn thì Đức Duy có điện thoại . Vì dở tay nên cậu đặt điện thoại xuống bật loa ngoài lên . Người gọi đến có tên là "Đáng ghét" mà bên cạnh còn có trái tim đỏ chót nữa chớ
"Alo gì đấy"
"Bé yêu đang đâu dọ"
"Thấy gớm quá à ông nội ơi"
"Ơ kìa , dỗi ghê á nhưng mà nhớ quá muốn ôm , bé đang đâu ?"
"Tui đang ở quán ốc gần trường nè"
"Ủa vậy hả , anh cũng đang ở trường , đợi xí ra liềnnn"
*Tút tút*
Hoàng Hùng: ai đấy ? Quang Anh hả ?
Đức Duy: nó chứ ai nữa anh
Hoàng Hùng: ghen tỵ ghê , yêu nhau cái ngọt ngào hẳn
Đức Duy: ngọt ngào gì chả thấy chứ thấy sến lắm ròi đó
Quang Anh: gì cơ , bé kêu anh sến á
Đức Duy: đúng rồi á ông nội , bằng tuổi mà bày đặt đòi làm anh , mà đi gì nhanh dạ
Quang Anh: ơ sao hôm nay phũ thế , bữa trên giường còn kêu anh ngọt sớt mà
Đức Duy nghe đến đây thì mặt đỏ bừng
Đức Duy: Ê , hết chuyện để nói hả, nín liền
Quang Anh: anh xin lỗi vợ
Hải Đăng: biết hai đứa bây yêu nhau rồi nhưng mà tao với anh Hùng đang ngồi đây á nha, bớt xem tụi tao là người vô hình đi
Hoàng Hùng đang cặm cụi múc bang mấy con ốc mà chẳng để ý đến mấy người xung quang , tại nó cuốn quá chứ không có phải anh ham ăn đâu nha . Nghe cái chất giọng ấm ấm đó làm anh ngẩn cả người . Sao cậu lại ở đây ?
Đức Duy: biết rồi, biết rồi mà mày đi đâu đây ?
Hải Đăng: hôm nay tao có tiết , vừa tan học định về thì gặp thằng Quang Anh cái đi chung luôn
Hoàng Hùng: aa cay cay..nước
Đang bất ngờ , nhìn về phía cậu nên anh chẳng để ý mà đưa ngay miếng ớt to đùng vào miệng
Đức Duy: chết cha nãy không gọi nước
Hải Đăng: đây, đây nước đây
Từ đâu Hải Đăng đưa đến một cốc nước ép trái cây cho Hoàng Hùng . Chẳng cần biết nó ở đâu ra , chứ giờ anh cay muốn nổ cả lưỡi ra rồi , vội vàng nhận lấy uống ừng ực . Uống phải cả cốc nước thì mới hạ hỏa
Hoàng Hùng: cay chết mất , ớt gì mà cay vậy trời
Quang Anh: ủa nói gì kì , ớt mà không cay thì còn gì là ớt nữa ba
Hải Đăng: lần sau anh cẩn thận xíu nha , anh đâu có ăn được cay đâu
Hoàng Hùng: à..ừ
Quang Anh: Duy ơi , đi ra siêu thị mua ít đồ với anhhh
Đức Duy: gì cha, đồ gì, tự đi một mình đi ai rảnh
Quang Anh: ơ không được , bé phải đi với anh , không anh khóc ra đây đấy
Đức Duy: riết rồi tôi không biết tôi là người yêu hay là mẹ anh nữa
Hải Đăng: nhìn hai đứa mày yêu nhau mà tao buồn nôn quá
Quang Anh: nín liền , thôi t với Duy đi đây
Nói rồi , Quang Anh kéo người yêu của mình đi chẳng cần biết đối phương có đồng ý hay không . Dù chẳng muốn nhưng bị kéo vậy thì Duy cũng chịu thua rồi
Hoàng Hùng: ơ kìa , Duyyy sao bỏ anh
Hải Đăng: giờ anh muốn đi đâu nữa không ? em chở anh đi
Hoàng Hùng: à..thôi, anh muốn về
Hải Đăng: dạ được , anh không có xe đúng không để em chở
Hoàng Hùng: thôi không cần đâu, để anh gọi taxi
Hải Đăng: thôiii , tiện đường mà , giờ em cũng về , gọi làm gì chứ
Hết nói nổi , giờ mà từ chối nữa thì quá đáng quá , dù gì cũng chỉ là chở về thôi mà chứ có làm gì đâu nên anh cũng đành đồng ý
Thế là Hải Đăng chở Hoàng Hùng về , cả đoạn đường hai người chẳng nói gì với nhau , nói là cả đoạn chứ thật ra có chút xíu à . Vừa đến nơi , anh vội chạy lên phòng khiến Hải Đăng khó hiểu lắm, vốn định nói với anh gì đó mà chưa kịp thì đối phương chạy mất rồi . Thì lí do là anh chẳng dám đối diện với cậu...
Vào phòng , anh mới thở phào nhẹ nhõm , nếu ở với cậu thêm chút nữa có lẽ anh chẳng kìm được cảm xúc mà nói ra mấy lời thân thiết quá .
Định bụng đi tắm một chút rồi có gì tính sau . Hôm nay anh mặc 1 bộ pijama màu trắng có phần hơi mỏng . Bởi vì dù gì từ giờ đến tối chắc cũng chỉ ở nhà chạy deadline thôi nên cái gì thoải mái thì mình ưu tiên vậy .
Tắm xong , anh lên giường ngồi bấm điện thoại một chút thì bỗng người trở nên nóng ran . Rõ ràng là vừa tắm xong cơ mà , sao lại nóng thế này .
Cảm giác ngứa ngáy lan tỏa khắp người khiến anh phải bỏ ngay chiếc điện thoại xuống . Sao lại khó chịu thế này chứ , người Hoàng Hùng ướt đẫm mồ hôi , anh nóng lắm mà không phải cảm giác nóng bình thường đâu nó khó tả lắm cơ . Chưa bao giờ anh lại có cái cảm giác quái lạ này . Hứng tình ư ? Không , sao lại thế được , dù lí trí luôn phủ nhận điều đó nhưng cơ thể thì không biết nói dối .
Người duy nhất anh suy nghĩ đến lúc này chỉ có Hải Đăng . Không biết vì sao nữa nhưng trong đầu anh chỉ có cậu , anh bị thứ cảm giác đó làm cho mất dần ý thức chẳng còn biết gì nữa chỉ biết rằng hiện giờ bản thân khó chịu lắm và chỉ duy nhất cậu có thể giúp được ! Anh vội với lấy điện thoại bấm số của cậu . Đầu giây bên kia nhanh chóng nhấc máy
"Sao đấy anh"
"Ha..anh..anh khó chịu"
"Ơ anh sao đấy ? Ốm ạ ?"
"Đăng..giúp , giúp anh"
"Là sao ? anh nói rõ ra được không?"
"a..ưm..anh nóng quá..ha~"
"Cái gì vậy trời , thôi được rồi ngồi im đấy đừng làm gì cả em qua liền"
___________________________
Mấy bà muốn đọc H khonggg 🌚
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top