Chap 30: anh thích em
Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn , mọi người nhậu nhẹt nói chuyện xong thì quyết định đi về dù gì cũng khuya lắm rồi . Hôm nay vui thật nhưng Hoàng Hùng lại chẳng dám uống nhiều như lúc trước bởi vì anh sợ cái cảm giác mệt mỏi đấy lắm , chưa kể đến ngày mai còn phải đến trường .
Thế là ai về nhà đấy
Anh mệt mỏi tắm rửa thay quần áo rồi nằm rạp lên giường . Thở dài một hơi , trong đầu có nhiều suy nghĩ lắm . Anh vui vì được sống một môi trường mới được làm quen với nhiều người mới . Nhưng sự khó chịu từ nãy đến giờ vẫn cứ len lỏi trong lòng chẳng thể nào tan .
"Ngốc thật , rõ ràng em ấy thẳng mà sao còn có hy vọng chứ , để rồi giờ thất vọng cũng tại bản thân chứ ai , tình cảm này chắc có lẽ nên giữ cho riêng mình thôi"
Những dòng suy nghĩ vu vơ cứ hiện lên trong đầu Hoàng Hùng lúc này
*ting ting* bỗng dưng điện thoại báo tin nhắn , anh cầm lên kiểm tra
Phong Hào – Hoàng Hùng
Phong Hào
Bé yêu ơi
Hoàng Hùng
Dạ em đây , có chuyện gì á anh
Phong Hào
Em ổn không vậy ???
Hoàng Hùng
Ổn chứ ạ , em có làm sao đâu ạ
Phong Hào
Đừng tưởng qua mắt được anh nhé , em thích thằng Đăng phải không
Hoàng Hùng
Ơ làm gì có ạ...
Phong Hào
Anh từng giống em rồi nên anh hiểu , có gì cứ nói với anh , anh cho cách giải quyết ha
Hoàng Hùng
Được không ạ?
Phong Hào
Ơ cái thằng bé này , được chứ sao không , cứ xem như người một nhà không có gì phải ngại hết á
Hoàng Hùng
Dạ, thì hình như em cũng có tình cảm với Đăng , em ấy dịu dàng mà hiền lắm , lúc nào cũng đứng ra bảo vệ em , không biết sau này nếu không được sống bên cạnh em ấy , em có chịu được không nữa..
Phong Hào
Vậy chủ động đi bé
Hoàng Hùng
Dạ? chủ động gì anh
Phong Hào
Mình thích thì mình cũng phải tự nắm lấy chứ , trước anh cũng tưởng anh thẳng không đó mà từ khi gặp cái thằng mặt dày kia anh cũng có thẳng nổi nữa đâu
Hoàng Hùng
Ủa là ai vậy anh ?
Phong Hào
Thôi thôi kệ nó , đang nói về chuyện của ông đó ông cố, giờ như này đừng vội bộc lộ tình cảm bằng lời nói mà cứ từ từ bằng hành động trước đi
Hoàng Hùng
Hành động kiểu gì vậy ạ?
Phong Hào
Trời trời , không biết luôn hả , có gì mai anh em ta đi cà phê rồi anh nghĩ cách cho
Hoàng Hùng
Dạ vâng ạ , em cảm ơn anh nhé
Phong Hào
Haha cảm ơn gì , mai bao anh bữa trà sữa là oke rồi . Giờ thì ngủ điii , đừng nghĩ gì nữa . Ngủ ngon nhee
Hoàng Hùng
Vâng , vậy anh ngủ ngonn
Phong Hào đã bày tỏ ❤️ với tin nhắn này
-Tắt máy-
Hoàng Hùng mỉm cười , có vẻ như sau khi nhận được tin nhắn của cậu anh mới quen ấy , những cảm xúc nặng nề trong lòng cũng nhẹ đi một phần , dễ chịu hơn hẳn . Anh cứ sợ rằng sau khi lên đại học sẽ không hòa nhập được với môi trường mới , không làm quen được với mọi người . Nhưng thật may mắn khi mà thuê được trọ này , ở đây phải nói ai cũng thân thiện hết trơn , dễ hòa nhập lắm luôn , đã vậy mọi người còn "yêu thương" nhau nữa.
[...]
Thêm một ngày mới , tất cả mọi thứ lại tất bật chuẩn bị cho công việc của riêng mình , chẳng ai là ngoại lệ .
Hôm nay , Hải Đăng sang tận phòng gọi Hoàng Hùng dậy , bởi vì biết tính anh hay ngủ quên . Nhưng lần này thì khác , tối qua anh bị mất ngủ , chắc do chưa quen với nhà mới hay là do thiếu hơi của cậu thì không biết . Sáng dậy , mặt anh bơ phờ , mắt thâm đen vì thiếu ngủ cậu nhìn mà không khỏi ngạc nhiên
Hải Đăng: ui tối qua anh không ngủ hay sao mà nhìn mệt thế
Hoàng Hùng: hôm qua anh không ngủ được , chẳng hiểu làm sao nữa , nhưng mà vẫn ổn
Hải Đăng: trời trời ,không ngủ được thì phải gọi em chứ
Lại cái giọng điệu ngọt ngào ấy , không lần nào mà không khiến anh rung động
Hoàng Hùng: gọi Đăng làm gì , em đang ngủ anh lại gọi , chẳng phải phiền em quá à
Hải Đăng: không có phiền mà , lần sau nhớ gọi em đấy
Hoàng Hùng: th-
Hải Đăng: khỏi nói nhiều , à hay là trước giờ anh toàn ngủ với em nên quen rồi giờ không ngủ được là vì vậy à
Hoàng Hùng: ơ..ơ không phải
Hải Đăng: ngại gì chứ , dù gì chúng ta cũng là anh em mà , cứ không ngủ được như này là mệt lắm ấy , thế nay cứ tối em sang phòng anh ngủ nhớ
Tên nhóc này sao mà hiểu anh quá...Nhưng mà nghe hai từ "anh em" nó nhói quá đi
Hoàng Hùng: vậy phiền lắm...
Hải Đăng: ui giời , phiền gì, đối với anh là không bao giờ phiền , em cũng thích ôm anh ngủ lắm hì hì
Nói rồi , cậu cười để lộ hai chiếc răng thỏ đáng yêu làm anh mê đến sắp chết kia . Chẳng biết nói được câu đó cậu có nghĩ gì không nữa nhưng anh thì vui sắp phát điên rồi , cái gì mà "thích ôm anh"
Sửa soạn xong thì 4 người thêm cả Đức Duy với Quang Anh , đi đến trạm xe buýt .
-Đến Trường-
Quang Anh: Duy, đói không t mua đồ ăn cho nhé
Đức Duy: okeee
Quang Anh lấy tay của mình sờ lên đầu cậu bạn mà xoa xoa
Quang Anh thích và đang theo đuổi Hoàng Đức Duy thì điều đấy ai cũng biết nhưng cái đứa thường ngày luôn miệng chửi bới người ta kia sao hôm nay lại nhẹ nhàng mà ngoan ngoãn bất thường thế nhở . Giống như thường ngày thì Duy sẽ dãy lên bảo không cần , thậm chí còn lao đến như muốn cắn người ta luôn cơ , mà sao giờ lại để im cho Quang Anh xoa đầu thế kia . Điều đấy khiến cả Đăng và Hùng đều bất ngờ , nhưng Quang Anh thì chỉ khẽ mỉm cười , có vẻ như đang giấu diếm một điều gì đấy .
Hải Đăng: ê cái gì đang hiện diện trước mắt t vậy ?
Hoàng Hùng lấy tay sờ vào trán duy rồi lại áp vào trán mình
Hoàng Hùng: không có sốt , Duy ơi , em sao đấy ,chết mất em tôi , em còn được bình thường không ?
Đức Duy: ơ kìa , em bình thường mà
Hải Đăng: thường m quậy lắm mà sao giờ để cho nó thích làm gì thì làm thế
Quang Anh: thì sao bộ yêu nh-
Đức Duy vội lấy tay bịt miệng Quang Anh lại trước khi để anh thốt ra những lời tiếp theo
Đức Duy: có gì đâu , hôm nay t vui nên vậy thôi mà , không có gì , không có gì hì hì
Hoàng Hùng: lạ lắm nha
Đức Duy: thôi mà , đi ăn sáng sắp đến giờ vào học rồi kìa
[...]
Cuối cùng cũng xong buổi học đầu tiên tại ngôi trường đại học này , Hoàng Hùng hí hửng đi sang khoa của Hải Đăng , định gọi cậu về . Nhưng khi đứng trước cửa phòng học , anh phải đứng hình với cảnh tưởng trước mắt
_________________
Cắt ngang dị cho nó gay cấn haha. Hôm qua hít ke của hai ảnh quá trời nên hôm nay ra truyện sớm nè , phát điên vì OTP á mấy bà ơi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top