Chap 29 : Truth or dare

Mọi người trong xóm trọ thì cứ thế mà bàn tán xôn xao về chuyện của hai con người đang say giấc kia . Còn cậu và anh thì chẳng hề hay biết gì mà vẫn ngủ ngoan như cún .

20:00

Quang Anh mở cửa phòng ra tính đi đâu đó thì bắt gặp cậu bạn – Hoàng Đức Duy đang đứng ở ngoài hành lang trước cửa phòng của Hoàng Hùng với đôi lông mày nhíu lại

Quang Anh: Duyy

Đức Duy: cái gì – trả lời với một tông giọng không mấy vui vẻ

Quang Anh: m thấy Đăng đâu không ? Mọi người trong trọ rủ đi ăn mà t gọi mãi không được

Đức Duy: m cũng gọi không được à ?

Quang Anh: ừ , t đang tính sang phòng kêu nó nè

Đức Duy: hai người này làm cái gì vậy trời , t gọi cho cả 2 không ai nghe máy , từ chiều đến giờ không thấy bóng dáng đâu . Vừa vào phòng anh Hùng cũng chẳng có ai luôn

Thế là hai người cùng chung một mục đích tiến thẳng về phía phòng Đăng

Thành An: chao xìn , mấy bạn làm gì vậyyy

Pháp Kiều: làm gì mà lén lút trước phòng người ta dị mấy đứa , tính ăn trộm ăn cắp gì hả

Quang Anh: ủa sao lại nghĩ bọn em vậy , thì tại em không liên lạc được với hai đứa kia nên hơi lo định vào xem sao

Pháp Kiều: đáng ra giờ này phải ai về phòng đấy rồi chứ , em vào phòng Hùng chưa

Đức Duy: em vào rồi , mà không có thấy ai hết trơn

Thành An: kì ta , thôi vào xem sao

Chẳng đợi gì nữa , Thành An mở cửa rồi xông thẳng vào

Thành An: ui cửa vẫn chưa khóa này , có khi nào hai người đó bị bắt cóc không dị , không ổn không ổn bé phải bín thành siu nhân để đi giải cứu hoi

Pháp Kiều: bớt khùng lợi

Quang Anh: nghĩ sao , tướng ông Đăng vậy rồi ai bắt nổi

Thành An: ờ ha

Đức Duy: ĐĂNG ƠI , ANH HÙNG ƠI

Hoàng Đức Duy trong lòng có phần hơi lo lắng mà gọi to tên hai người nhưng chẳng thấy ai đáp lại đến khi mở cửa phòng ngủ thì mọi người mới bật ngửa khi thấy hai cục kia vẫn đang quấn lấy nhau mà ngủ ngon .

Quang Anh: chời đất mẹ , giờ này mà còn ngủ được

Pháp Kiều: thề , trông cái dáng ngủ khác gì cặp tình nhân mới cưới không chớ

Thành An: đấy em bảo rồi , chắc yêu mà giấu đấy

Đức Duy: gì nằm im re dị , còn sống không vậy trời

Đức Duy tiến lại gần đưa tay lên mũi của cả hai người kiểm tra thì mới thở phào

Đức Duy: may quá còn thở còn thở

Thành An: AAA CHÁY NHÀ CHÁY NHÀ , ÔNG CỐ ƠI CHÁY NHÀ RỒI , TRỜI SẬP ĐẾN NƠI RỒI MẤY MÁ ƠI

Thành An lanh chanh chạy tới chỗ hai người vừa lay người vừa la toáng lên khiến mấy người còn lại cũng chỉ biết đứng bất lực bụm miệng cười . Cái người gì mà nhỏ con nhưng giọng thì trái ngược hoàn toàn . Với cái chất giọng đến cả tầng một còn nghe vậy thì ai mà ngủ nổi .

Cậu và anh bị đánh thức một cách đột ngột như vậy thì khó nhọc mà mở mắt ra ngồi dậy .

Hoàng Hùng thấy nhiều người như vậy thì vẫn hơi ngơ ngơ chưa hiểu chuyện gì do còn ngái ngủ

Hải Đăng: gì đấy ?

Quang Anh: dậy đi ăn em ơi , ngủ gì mà hơn 8 giờ tối còn chưa dậy

Hoàng Hùng: ủa gì 8 giờ rồi á hả

Đức Duy: đúng rồi đấy hai người ạ , rồi hai người ngủ vứt điện thoại đi đâu mà tôi gọi không ai nghe máy hết vậy

Hải Đăng: điện thoại hả , hình như hết pin rồi

Hoàng Hùng: còn anh thì đang ở trong vali chưa lấy ra cơ

Thành An: chài ơi chài tưởng chớt luôn òi á ôm nhau ngủ không biết trời trăng mây đất gì luôn

Pháp Kiều: hai đứa có biết là trong lúc hai đứa ngủ , mình nổi tiếng lúc nào không hay không dị

Hoàng Hùng: nổi tiếng gì dạ

Đức Duy: à..à không có gì đâu anh

Đức Duy vội nháy nháy mắt với Kiều và An bởi vì cậu biết nếu mà Đăng đọc được mấy dòng cậu kể trên group với mọi người chắc mình bị ăn đấm mất . Hai người còn lại cũng hiểu ý mà không nói gì thêm

Quang Anh: thôi được rồi , mấy anh chị trong trọ rủ đi ăn đấy , hai đứa m thay quần áo nhanh đê , rồi xuống đi luôn

Nói rồi , cả 4 người ra ngoài . Trong phòng giờ chỉ còn cậu và anh . Thú thật tối qua vì hồi hộp mà cả hai chẳng ai ngủ tí nào , xong từ sáng đến trưa còn phải bận bịu với buổi khai trường . Tận chiều mới được ngả lưng một chút , định ngủ tí cho khỏe rồi dậy sắp xếp đồ đạc thôi , ai có dè ngủ đến tận tối .

Hoàng Hùng: công nhận ngủ đã thật ,để anh mang đồ về phòng cái nhé , Đăng thay đồ đi rồi mình xuống

Hải Đăng: vâng , có gì cần em phụ thì cứ gọi em nha

Hoàng Hùng: anh tự làm được mà

Thế là anh xách vali về căn phòng kế bên của mình , dọn đồ đạc sơ sơ rồi sửa soạn để nhanh chóng xuống nhà sợ mọi người đợi .

[...]

Thành An: để ăn mừng trọ ta đã kín phòng , hôm nay không say không về nhé mấy bé ơii

Anh Tú: bớt hỗn lại cưng , tuổi em là nhỏ nhất trong đây rồi đó

Thành An: nhưng mà chồng em già nhấtttt

Trường Sinh: anh Xái đau không anh

Tuấn Tài: anh già nhất thì m cũng đứng thứ nhì đó em , chó chê mèo lắm lông à

Atus: nói chi cho quê không biết

Trường Sinh: đau x2

Mỗi người đều tự giới thiệu về bản thân mình để làm quen với người mới . Xong xuôi bước chào hỏi

Thái Sơn bỗng từ đâu lôi ra một cỗ bài truth or dare

Thái Sơn: chơi không mọi người ơi , em hỏi cho có lệ thôi chớ ai cũng phải chơi hết nha

Thì tất nhiên , ai cũng đồng ý mà không đồng ý thì kiểu gì cũng bị bắt chơi à . Mọi người lấy một vỏ chai bia rồi xoay tròn . Chả hiểu kiểu gì đầu chai lại trúng

Ngọc Dương: trúng Đăng rồi kìa , bốc bài đi em

Cậu cũng chẳng hiểu sao ngay lượt đầu tiên đã trúng mình rồi , sao lại xui thế chứ , chọn đại một tấm bài

Phong Hào: thật hay thách đây

Hải Đăng: dạ thật ạ

Kim Long: rồi lật bài đi em

Hải Đăng: Bạn đã và đang có người yêu hay crush trong này không ?

Cậu đọc to dòng chữ được ghi trong tấm bài

Phạm Anh Duy: nói điii

Hải Đăng: bắt buộc ạ

Công Dương: đúng rồi em

Hải Đăng: dạ không có ạ

Câu nói này của Đăng làm bầu không khí đang sôi nổi trở nên trùng xuống hẳn , hầu như ai cũng để ý tới sắc thái của Hoàng Hùng . Có vẻ anh cũng có chút buồn thật , điều đấy mọi người đều thấy , như vậy lại càng làm nghi vấn trong lòng tất cả mọi người trở nên chắc chắn hơn .

Thành An: à..chơi tiếp nào mọi người ơi

Thành An cất giọng phá tan bầu không khí ấy , mọi thứ lại rộn ràng trở lại . Chỉ riêng anh , mặc dù miệng vẫn cười nhưng trong lòng hiện tại hỗn độn lắm chẳng biết nói sao nữa , chỉ biết rằng có một cảm giác thất vọng đến nỗi khó tả cứ ập đến liên tục .
______________________

Đăng bù cho mn nee mà xàm ha ☺️

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top