Chapter 12.

Đây là lần thứ hai Nanami mời tôi nhảy "khúc nhạc buồn" của cậu ấy... Lần đầu tiên là một tuần sau khi Yu ra đi. Còn lần này, cũng chẳng khác gì, chỉ thêm nỗi đau chồng chất.

Dẫu trong quá khứ hay hiện tại, tôi chưa từng hiểu cái "khúc nhạc buồn" của cậu ấy mang ý nghĩa gì. Thậm chí, tôi không muốn biết. Không phải bây giờ, và cũng chẳng bao giờ.

- Chúng ta đừng nhảy nữa. Cậu hãy cùng mình chìm sâu dưới đáy đại dương đi.

Nanami nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm và u buồn. Câu nói của tôi, liệu cậu ấy có hiểu? Hay tôi chỉ đang cố níu kéo một điều vô nghĩa?

- Akine.

Giọng nói trầm ấm ấy vang lên, nhưng lần này lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Cậu ấy gọi tên tôi như thể muốn khắc ghi, muốn nhắc nhở, nhưng tôi không hiểu. Không, tôi không muốn hiểu.

Thật nực cười, chúng tôi mất hơn một tiếng để đi xe tới nơi này, và rồi ở đây để nói những thứ trừu tượng này cho nhau nghe. Vô nghĩa, thật vô nghĩa.

- Chúng ta trở về thôi, Nanami.

- Khoan đã, chúng ta còn phải đến một nơi.

- Tớ không muốn.

- Nhưng cậu đâu biết đó là nơi nào. 

Nơi nào ư? Tôi biết rõ. Là trường cao đẳng chú thuật Tokyo. Là nơi từng là nhà của chúng tôi. Nhưng cũng là nơi chứa đầy những ký ức tôi không dám đối diện.

Tôi chưa sẵn sàng. Mọi thứ đang diễn ra quá nhanh. Cuộc sống của tôi đã đảo lộn chỉ trong vòng chưa đầy hai tuần: bị lừa gạt, gặp lại Nanami, sống chung với cậu ấy... Và giờ cậu ấy muốn kéo tôi trở về nơi đó.

Tôi nắm lấy tay áo cậu ấy, giọng nói run rẩy.

- Tớ không muốn quay lại. Nanami... làm ơn... đừng bắt tớ quay lại nơi ấy.

- Akine, cậu không thể trốn tránh mãi. 

Tôi cắn chặt môi, cố gắng kiềm nén cảm xúc. Nhưng Nanami vẫn tiếp tục.

- Cậu đã từng làm được rất nhiều mà Akine, cậu là một người rất giỏi, cậu- 

- Không, đừng nói nữa! 

Tôi hét lên, nhưng cậu ấy không dừng lại. 

- Cậu cần sống tiếp, Akine. Đừng để cái bóng của Haibara Yu níu chân cậu.

- Cậu thôi đi...

Tôi bật khóc, nước mắt tràn xuống không ngừng.

- Tớ không thể nào quên Yu được, quên đi tất cả những gì cậu ấy đã làm...không, tớ không thể. 

Tôi đánh liên tục vào ngực cậu ấy, mỗi cú đánh như trút hết sự giận dữ, bất lực trong lòng.

- Akine, tớ không bảo cậu quên Yu đi. Tớ chỉ muốn cậu sống, sống cho cả phần của Yu nữa. 

Nhưng tôi chẳng nghe được gì. Chỉ có nỗi đau và sự mất mát lấp đầy trái tim.



Đã bao lâu rồi tôi không quay lại trường cao đẳng chú thuật. Đó là nơi cuối cùng tôi nhìn thấy Yuu. Và cũng là nơi chứa đựng biết bao kỉ niệm của tôi với Yuu. Là nơi tôi trân quý và cũng là nơi tôi khiếp sợ.

Tôi chưa đủ can đảm để trở lại trường. Tôi chưa dám nhìn lại những kỉ niệm tươi đẹp của tôi và càng không dám nghĩ lại điều kinh khủng đã xảy ra với Yuu ngày hôm ấy.

Tôi kéo lấy vạt áo của Nanami, lắp bắp nói. Tôi đang cố gắng cầu xin cậu ấy...Muốn cậu ấy dừng lại, muốn dừng cậu ấy lại. Cậu ấy...nếu tiếp tục...nếu cậu ấy là một chú thuật sư. Cái chết sẽ đến bất cứ lúc nào.

Giống như Yuu, trong những khoảng thời gian tươi đẹp nhất của chúng tôi. Chúng tôi đã rơi xuống vực sâu, một cách dễ dàng, một cách hụt hẫng. Như cuộc vui chưa bao giờ tồn tại.

- Tớ sợ lắm Nanami, tớ sợ hãi một ngày nào đó, tớ sẽ giống như cậu ấy, tớ cũng sợ, một ngày nào đó tớ sẽ mất cậu...Nanami quay lại đi, cậu dừng lại đi, đừng...đừng đối xử như thế với tớ.

- Akine, người phải dừng lại chính là cậu.

Gì chứ.

Gì. Nanami đang nói gì vậy chứ.

- Cậu từng là một chú thuật sư rất mạnh, tớ từng rất khâm phục sức mạnh của cậu...

Nanami đang nói gì vậy chứ. Sao cậu ấy lại lôi chuyện đó ra. Chuyện gì thế...Chuyện gì...Nanami dừng lại đi, tôi không muốn nghe cậu ấy nói nữa. Dừng lại.

Tôi không...Tôi không được. Kẻ yếu đuối như tôi không thể là một chú thuật sư mạnh được.

- Nhưng cậu nên ngừng trốn chạy quá khứ. Vứt bỏ cái bóng của Haibara Yuu đi...Akine Seiha, tỉnh táo lại đi! Cậu còn rất trẻ, cậu cần phải sống tiếp.

- Không...Không...

Ánh mắt tôi thất thần nhìn Nanami, cậu ấy đang nói những điều mà tôi không bao giờ muốn nghe.

- Cậu nói gì thế?

- Akine Seiha...

- DỪNG LẠI

Tôi hét lên. Nước mắt ứa ra lúc nào chẳng biết. Nó tuôn trào một cách vô thức.

- Sao cậu lại nói thế chứ, vứt bỏ cái bóng của Yuu ư? Vậy là cậu định quên đi Yuu ư, quên đi việc cậu ấy đã làm, quên đi cái cách cậu ấy đã hi sinh và quên đi những kỉ niệm của chúng ta.

Tôi hét lên với Nanami, vừa nói tôi đập liên tục vào ngực của cậu ấy. Cậu ấy dám ư. SAO CẬU ẤY DÁM NÓI NHỮNG ĐIỀU ĐÓ.

- Akine...Bình tĩnh, ý tớ không phải vậy...

Nanami nắm chặt lấy tay tôi, cố gắng trấn áp tôi, nhưng dường như những lời nói của cậu ấy như không khí với tôi lúc này. Tôi chẳng nghe được gì. Ánh mắt vẫn thất thần nhìn cậu ấy, nước mắt tuôn rơi, chân tay rụng rời như một kẻ đáng thương.

Chúng ta đã hứa rồi mà, hứa rằng sẽ không bao giờ quên đi cái tên Haibara Yuu, khắc cốt ghi tâm suốt cuộc đời. Cho tới lúc chết, cũng phải nhớ.

.

.

.

- Cậu có muốn nhảy với tớ không, bằng một khúc nhạc buồn. 

Tôi nhìn cậu ấy, gạt tay cậu ấy sang một bên, nhưng rồi cuối cùng, tôi đáp.

- Buồn sao.

Nanami thở dài.

- Một điều gì đó vui  vẻ, tại thời điểm này, không phù hợp.

Tiếng nhạc vang lên, hòa quyện giữa ánh trăng và không gian tĩnh lặng. Chúng tôi nhảy, để nhớ về Yuu.

Những nụ cười, những giọt nước mắt... tất cả đều dành cho cậu ấy.

- Hứa nhé, hãy luôn nhớ Yu. Luôn nhớ tới cậu ấy.

- Tớ hứa.

Khi bản nhạc dừng lại, hai đôi mắt chạm nhau trong ánh trăng thơ mộng.

Đẹp biết bao, nhưng sẽ đẹp hơn nếu...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top