②⑨

"Ưm"

Bị vật thể lạ đè lên người Wonwoo khẽ cựa quậy một chút rồi đưa tay sờ lấy vật thể ấy. Mềm mại, ngọ nguậy được là những gì Wonwoo có thể cảm nhận được khi chạm vào. Cậu mơ màng đoán xem thứ cậu sờ nãy giờ là gì.

"Seungkwan, đừng quậy, anh cốc đầu em đấy"

Cứ tưởng rằng sau câu nói ấy cậu sẽ không bị làm phiền nữa. Nhưng vật thể ấy chỉ chuyển vị trí từ bụng cậu lên tới trên đầu cậu nằm, không ngừng cạ mình vào người cậu.

"Mèo méo meo mèo meo"

Cậu mở hé mắt ra khi nghe thấy tiếng mèo, Coffee thấy cậu mở mắt thì mừng rỡ, không ngừng kêu rồi áp mặt vào má cậu. Cậu vẫn nằm đấy vươn tay vuốt lông Coffee, hoàn toàn chưa có ý định ngồi dậy. Nhìn xung quanh khung cảnh vừa lạ lại vừa quen thuộc, cậu chớp mắt nhìn xung quanh vừa suy nghĩ một chút. Sau khi định hình được mọi chuyện thì liền bật dậy. Cậu từ từ đứng dậy rồi bước ra phía cửa, nhưng vì chân bị thương nên khi vừa đứng thẳng người lên thì liền mất thăng bằng mà ngã xuống. Cũng may phòng của Mingyu có đặt thảm nên khi ngã xuống cậu chẳng bị gì cả.

"Không sao chứ? Chân cậu còn đang bị thương đấy"

Mingyu nghe tiếng động trong phòng liền chạy vào, thấy Wonwoo còn ngồi dưới thảm thì liền đi lại bế cậu lên rồi đi một mạch thẳng ra sofa. Wonwoo bị bế bất ngờ thì sợ hãi, với tay bám vào người Mingyu. Sau khi yên vị trên ghế sofa, cậu còn bị hoảng hồn bởi hành động của anh lúc nãy, còn anh thì đỡ cậu ngồi xuống xong thì cúi xuống ẵm Coffee từ nãy giờ chạy vòng quanh chân vào lòng.

"7 giờ rồi đấy, cậu ngủ nhiều thật"

Wonwoo cười trừ rồi lại sắp xếp lại mấy cái gối trên sofa để nằm xuống. Coffee leo lên sofa rồi lao vào lòng Wonwoo ngồi. Wonwoo vẫn còn mơ ngủ nên nhắm mắt lại lim dim tiếp nhưng tay thì vẫn hoạt động vuốt lông Coffee. Đang dần chìm vào giấc ngủ lần nữa thì cậu cảm nhận được chân cậu đau nhói lên, khiến cậu nhăn mặt, khó chịu mở mắt ra nhìn.

"Ah sao thế?"

"Tôi băng bó ngay vết thương cho cậu" - Mingyu chỉ vào túi đựng đồ sơ cứu kế bên.

"Nhưng tôi bị nhẹ mà, chắc chẳng cần băng lại đâu"

"Chẳng nhẹ chút nào đâu, Wonu. Đồ sơ cứu tôi cũng đã mua lúc nãy, với cả trông vết thương của cậu mất thẩm mỹ quá" - sự xúc động của Wonwoo nhanh chóng bị dập tắt bởi vế sau của Mingyu. Gì mà mất thẩm mỹ cơ chứ?

"Anh hết từ để dùng rồi hay sao mà dùng từ mất thẩm mỹ thế này?"

"Mất thẩm mỹ là từ duy nhất tôi có thể dùng khi thấy vết thương trên người cậu" - Mingyu nhàn nhã trả lời rồi tiếp tục thoa thuốc cho cậu.

"Không thèm nói với anh nữa" - Wonwoo không thèm nhìn Mingyu nữa mà quay sang chỗ khác.

"Ơ anh còn giữ cái này luôn sao?" - Wonwoo lôi từ đâu ra một cái urgo, trên mặt hiện rõ sự bất ngờ .

"Đấy chỉ là urgo thôi mà?" - Mingyu nghe Wonwoo hỏi thì ngẩng đầu lên xem, thấy Wonwoo cầm miếng urgo thì khó hiểu.

"Đây là urgo của tôi đưa anh này, cái hôm anh cứu bé Coffee ấy, nhớ chứ?"

"Đương nhiên là nhớ. Nhưng sao cậu biết đấy là urgo của cậu?"

"Urgo của tôi đều có chữ NuNu với cả hình trái tim nhỏ tí ở đây này"

Wonwoo chỉ vào chữ viết tay nhỏ nhắn được viết ngay góc trái cho Mingyu xem. Mingyu cầm lấy, đến lúc này anh mới thấy đúng là có chữ NuNu và hình trái tim nhỏ xinh thật.

"À, tôi không để ý luôn đấy. Cơ mà cậu sợ người khác lấy nhầm urgo của cậu hay sao mà phải viết tên lên đánh dấu chủ quyền thế kia?"

"Không có, chỉ là rảnh rỗi nên viết chơi thôi. Nhưng mà nhìn cũng xinh" - Mingyu nghe thế thì chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục băng bó cho cậu.

"Cơ mà anh không dùng đến luôn sao? Anh không bị thương gì từ trước đến nay luôn? Nhà anh thậm chí còn chẳng có một hộp cứu thương"

"Tôi lâu lâu mới bị những vết thương nhỏ lúc nấu ăn thôi, nên chẳng cần chi hộp cứu thương. Tôi không hậu đậu đến mức mà suốt ngày làm mình bị thương như cậu"

"Đâu phải là ngày nào cũng thế đâu chứ. Tôi chỉ đem urgo theo dự phòng thôi, nếu người khác bị thương thì tôi đưa cho. Như anh hôm bữa đấy thôi, không có tôi là những vết thương trông rất-mất-thẩm-mỹ đấy đầy tay chân anh rồi"

"Ừ, cảm ơn về vụ đấy. Có đau thì la lên nhé, đây là lần đầu tôi băng bó cho người khác nên không quen tay"

"Không quen tay thì khỏi băng bó cho tôi cũng được"

"Nhưng trông mất thẩm mỹ"

"Thôi băng bó tiếp đi"

Wonwoo đã quá mệt mỏi với cái câu mất thẩm mỹ của anh nên cũng chẳng thèm nói nữa. Mingyu cũng tập trung băng bó cho cậu, nhưng vẫn không quên nhẹ tay vì sợ làm cậu đau.
Wonwoo đang ngồi vuốt lông Coffee, vừa coi tivi trước mặt, thấy anh đưa tay ra trước mặt mình thì ngẩng đầu lên nhìn.

"Đưa tay đây nào"

"Mãi bên nhau bạn nhớ?"

"Đưa cái tay đây tôi xoa thuốc cho. Tay cậu cũng bị phỏng mà, đúng chứ? Đưa tay đây tôi thoa thuốc"

"À, phỏng sao? Tay đây. Tưởng anh muốn đú trend chứ"

Nhờ Mingyu nói thì cậu mới để ý đến vết bỏng trên tay, liền đưa tay ra cho anh thoa thuốc. Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu rồi chạm nhẹ vào da để thoa thuốc, sau đó còn thổi nhẹ vào vết thương của cậu.

"Xong rồi"

"Cảm ơn nhé, anh băng bó trông cũng đẹp đấy nhỉ" - Wonwoo cúi người xuống nhìn những vết thương đã được Mingyu băng kín lại.

"Trông có thẩm mỹ hơn đúng chứ?" - Mingyu đang dọn dẹp lại những miếng băng, thuốc thoa, thấy Wonwoo mãi nhìn vào những vết thương, mỉm cười hỏi

Nghe xong câu đấy thì Wonwoo chỉ biết câm nín. Đâu ra con người gì mà suốt ngày lôi chuyện thẩm mỹ ra thế kia? Nhớ khi trước anh ta còn nhờ mình chọn hộ đồ để mặc, mà giờ cứ mở miệng ra là mất thẩm mỹ này mất thẩm mỹ nọ.

"Chẳng có thẩm mỹ gì cả. Nhà anh có gì ăn không? Tôi đói rồi" - Wonwoo liếc mắt đến Mingyu rồi lười biếng nằm ườn ra sofa.

"Ngồi đây đợi chút, tôi vào làm đồ ăn"

"Anh ăn gì chưa?"

"Tôi chưa. Tôi đợi cậu ăn cùng rồi dọn một lượt luôn"

"Anh này"

"Sao? Đồ ăn không ngon à?"

"Không có, đồ ăn ngon lắm. Sao anh lại có hứng thú với mấy việc nấu nướng này thế? Giúp giảm stress mỗi khi làm việc sao?" - Wonwoo cầm nĩa chọc chọc vào dĩa đồ ăn của mình, khẽ lắc đầu khi nghe Mingyu hỏi đồ ăn không ngon.

"Một phần. Phần còn lại là vì tôi muốn sau này nấu ăn cho người yêu tôi, tôi không muốn cậu ấy ăn bỏ bữa hay lại bị bệnh đau dạ dày nữa, do cậu ấy chẳng biết quan tâm đến sức khoẻ mình gì cả. Và tôi muốn những món tôi làm đều do cậu ấy nếm thử đầu tiên"

"À. Anh lo xa thế, bây giờ anh thậm chí còn chưa có người yêu"

"Tôi có người trong lòng rồi" - Mingyu dừng đũa, ngẩng đầu lên nói với cậu, xong thì chờ đợi phản ứng của cậu.

"Thật sao?" - Wonwoo nghe Mingyu nói rằng có người trong lòng thì có hơi kích động mà lớn tiếng hỏi lại.

"Thật. Sao cậu lớn tiếng thế kia?" - Mingyu thích thú hỏi, đôi mắt lấp lánh tia sáng nhạt.

"Chỉ là hơi bất ngờ. Anh cũng đã có người trong lòng, chắc không lâu sau cũng sẽ thành người yêu nhau. Hansol cũng đang ý với nhóc Boo, chỉ còn mình tôi là một mình, chẳng phải quá đáng thương rồi hay sao? Kiểu này thế nào cũng bị thằng Jihoon chọc thôi" - Wonwoo khóc thầm khi nghĩ đến lúc bị Jihoon lải nhải bên cạnh về việc này.

"Chẳng phải cậu cũng có người thích rồi sao?"

"Ai?"

"Tên Hansung đấy"

"Thôi thôi đừng nhắc đến hắn. Phiền lắm rồi" - Wonwoo tỏ vẻ rùng mình khi nhắc đến tên bám đuôi kia.

"Còn người bạn thuở nhỏ của cậu nữa"

"Tôi cũng có bạn thuở nhỏ cơ à?"

"Kang Minseok. Không nhớ sao? Còn tôi thì rất nhớ đấy"

"Minseok? À, người mà tôi với anh gặp dưới quê tôi đó hả? Tụi tôi cũng chỉ là bạn thôi"

"Wonu này, cậu nghĩ thế nào về tình yêu?" - Mingyu cũng chẳng muốn nhắc đến tên kia nữa, nên liền hỏi câu hỏi khác.

"Tình yêu sao? Phức tạp và khó hiểu"

"Khó hiểu ?"

"Mặc dù chưa từng được trải nghiệm nhưng theo tôi quan sát những người xung quanh thì thấy nó thật khó hiểu, đôi lúc khiến mình hạnh phúc lên đến chín tầng mây, nhưng đôi khi lại khiến mình đau khổ đến tột cùng. Sao thế? Cô ấy từ chối anh rồi sao?"

"Không, cậu ấy vẫn chưa biết. Nhưng nếu tôi nói người trong lòng của tôi là con trai chứ không phải là con gái?"

"Bình thường"

"Bình thường? Không nghiêm trọng? Cái xã hội này không chấp nhận những...."

"Cũng là con người như nhau cả thôi. Cái xã hội này suốt ngày mở miệng ra là đều đòi được yêu thương, được bình đẳng, trong khi chính họ lại chẳng thể làm những điều đó cho chúng ta. Chúng ta... cũng đáng được yêu thương"

Thấy Mingyu im lặng, Wonwoo bắt đầu nói tiếp.

"Tôi thấy không nhất thiết phải quan trọng về giới tính, miễn sao anh cảm thấy hạnh phúc với tình yêu của mình là được. Cứ sống thật với bản thân mình thôi, đừng bắt ép bản thân phải thích một người hay giới tính nào đó. Chẳng có hạnh phúc gì"

"Thế cậu đã từng thích ai chưa?"

"Thích sao? Nếu nói về thích, thì hình như là một lần. Nhưng mà giờ nghĩ lại thì cũng chẳng phải là thích nữa, mà chỉ là bị ấn tượng thôi. Cậu ấy là lớp trưởng hồi tôi cấp 2, học rất giỏi và rất tốt, hầu như tốt về mọi mặt luôn, nên có chút ấn tượng"

"Những thằng như thế chưa chắc tốt đâu. Cậu nên cẩn thận thì hơn"

"Tôi với cậu ấy không liên lạc từ hồi tôi đi lên Seoul rồi. Giờ mới nghĩ lại, sống 21 năm mà lại không thích một ai thì lại có vấn đề thật đấy"

"Đây cũng là lần đầu tôi thích người khác thôi, trước giờ tôi cũng chẳng thích ai"

"Anh có thể thích một người thì cũng là may mắn rồi, tôi còn chưa được nếm mùi thích người khác là như nào nữa. Anh có ở cạnh người mình thích không? Ý tôi là thường xuyên không ấy?"

"Có, rất thường xuyên" - Mingyu trả lời ngay lập tức sau khi nghe xong Wonwoo nói.

Rất thường xuyên sao? Dạo đây cậu chỉ thấy anh đi chơi cùng nhóm anh Cheol, ở nhà thì cũng có cậu sang ăn chực đến chiều tối. Thời gian đâu mà ở bên cạnh người trong lòng nhỉ? Gặp nhau ở trường? Cũng không thể, lên trường thì anh ấy cũng chỉ đi chơi cùng anh Cheol, chẳng thấy qua lại cùng ai hay dắt ai đi theo cùng nhóm cậu.

'Ây quên mất, không gặp vào buổi sáng thì cũng có thể vào gặp vào buổi tối cơ mà'

"Sao mặt lại đơ ra thế?" - Mingyu nãy giờ nhìn nét mặt của cậu.

"Chỉ là suy nghĩ chút chuyện thôi"

"Về chuyện người trong lòng của tôi?" - nhìn cậu thẫn thờ như thế thì anh cũng có thể biết được cậu đang nghĩ những gì, nhưng Mingyu lại thích nghe tự cậu nói ra hơn.

"Ừm. Nếu anh thường xuyên được ở cạnh người mình thích thì... cứ quan tâm chăm sóc cậu ấy để khiến cậu ấy nhận ra và rung động thôi. Và... tận hưởng những giây phút ấy thôi"

'Tôi sẽ tận hưởng, cùng với cậu'

"Chỉ là cậu ấy quá ngốc để nhận ra"



Cúp
Sao rồi bạn iu cụa toii?

Gu 🐶
Tao không có yêu mày đâu nha

Cúp
Đm
Lâu lâu tỏ ra thân thiết mà đm
Mày phũ như chó
Đ còn bạn thân thiết gì nữa

Gu 🐶
Giỡn mà
Xin lỗi
Được chưa?

Cúp
Đm
Không thèm giận mày nữa
Mày với Wonu sao rồi?

Gu 🐶
Vẫn bình thường

Cúp
Bình thường của mày nó còn có rất nhiều loại bình thường khác nữa
Bình thường là bình thường như nào?

Gu 🐶
Vẫn nói chuyện như mọi ngày thôi

Cúp
Vừa nãy được Jeonghanie hun cái chóc vào môi
Đang còn vui nên không muốn giận mày trong ngày hôm nay

Gu 🐶
Thì mày hỏi bình thường như nào cơ mà
Tụi tao vẫn vừa ăn vừa nói chuyện thôi
Nhưng mọi ngày là mấy chuyện tào lao, toàn chọc nhau chửi thôi
Còn nay thì được nghe Wonu định nghĩa về tình yêu

Cúp
Nhóc đó thậm chí còn chưa thích ai
Thì biết gì về tình yêu
Nó cũng hay về dạy cho Hansol này
Làm em tao nó suốt ngày bám theo Seungkwan
Tao cũng bảo Hansol là "sao lại đi nghe lời mấy đứa độc thân chi, sao lại không hỏi anh này"
Thì nhóc ấy lại bảo "có thể anh chưa biết, chứ lời khuyên của những người độc thân là những lời khuyên hay nhất"
Tao biết thế nào nó cũng đi bênh thằng Wonu rồi đá tao ra chuồng gà chơi

Gu 🐶
Hansol mà đi hỏi mày
Thì mày lại chỉ mấy chiêu tào lao để cua nhóc Seungkwan
Hỏi Wonu chẳng phải tiện hơn sao
Vừa khiến Seungkwan rơi vào tròng được

Cúp

Hai đứa bây bị thằng Wonwoo bỏ bùa rồi
À mà Wonu sao rồi?
Chụp tấm hình gửi tao xem thử

Gu 🐶

Ổn
Chân tay cũng ổn nốt

Cúp
Ơ sao nay chụp hình chu mỏ thế kia?
Định bắt chước tao à?
Mày không thể nào đẹp hơn tao đâu Kim Mingyu

Gu 🐶
Thằng điên


—————————
Mình cũng chẳng biết nhiều về tình yêu đâu tại mình chưa yêu ai hoặc thích ai. Giờ mới nghĩ lại mình như thế mà lại dám viết truyện thể loại tình cảm, thật không thể hiểu nổi. Nên có gì sai vì tình yêu thì mong mọi người bỏ qua.
Trong truyện thì cứ bảo Wonwoo không quan tâm đến sức khoẻ, nhưng trong khi mình mới là đứa coi thường sức khoẻ, toàn bỏ bữa không luôn, nên thành ra đau bao tử từ hồi còn học cấp 1.

#Mandiee

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top